Trên đường lớn xe vững vàng lăn bánh, tài xế phía trước nghe cuộc đối thoại hai người phía sau đến ánh mắt đều không đổi, hiển nhiên đã thành thói quen.
Giang Tùy Châu ừm một tiếng, nói: "Vậy đưa em về nhà?"
Không thể làm liền muốn đưa nàng về nhà, đúng là cẩu nam nhân!
Nàng căm giận duỗi chân đá lên bắp chân hắn, đá một cái cảm thấy chưa đủ hả giận, lại muốn đá cái thứ hai, kết quả bị hắn giữ lại mắt cá chân.
Giang Tùy Châu nhìn xuống hỏi: "Sao thế."
Quan Hề tức giận nói: "Đi nhà anh, hôm nay tâm tình không tốt, không muốn về nhà."
Tâm tình không tốt, muốn đi nhà hắn, nhưng lại không muốn lên giường.
Kết hợp các điều trên, Giang Tùy Châu liền hỏi: "Đến tháng?"
Quan Hề trừng mắt phẫn nộ, lại cảm thấy lấy cớ này cũng được, nàng thật sự không muốn về nhà.
"Ừm."
"Kỳ kinh nguyệt của em bị rối loạn?." Giang Tùy Châu nghĩ nghĩ, "Thân thể có chỗ nào không thoải mái à?"
Quả nhiên vẫn là bạn trai thân thiết của nàng, cái khác thì không nhớ, thời gian Dì cả của nàng lại nhớ rõ như vậy.
"Có lẽ gần đây bận quá đi." Quan Hề trực tiếp đem chân gác lên đùi hắn, "Hôm nay đứng một ngày, mệt chết đi được, lần sau còn đáp ứng làm phù dâu người khác em nhất định chính là điên rồi."
Giang Tùy Châu buông nàng ra cổ chân: "Bỏ xuống đi, ngồi cho tốt."
Quan Hề căn bản không nghe, thậm chí còn xoay ngang người, cái chân còn lại cũng gác lên.
Nàng thoải mái dựa vào thành ghế, duỗi chân dài.
Giang Tùy Châu há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ tới tính nết của Đại tiểu thư này, muốn làm gì thì làm không có gì không sợ, lại lười mở miệng.
Hơn nửa giờ sau, xe lái vào Gia Lâm Cảnh Uyển.
Tòa nhà này ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, phần lớn thời gian Giang Tùy Châu đều sống một mình ở đây.
Nơi này có rất ít người ngoài đến, ngoại trừ Quan Hề.
Sau khi vào cửa, Quan Hề ngựa quen đường đi phòng để quần áo.
Phòng thay quần áo của Giang Tùy Châu rất lớn, chỉnh chỉnh tề tề bày đặt những bộ quần áo kiêm tốn kia của hắn lại có giá trị không nhỏ, nàng từ bên trong tìm bộ áo ngủ mình đặt vào, chuẩn bị tắm rửa ngủ một giấc thật ngon.
Tiến vào phòng tắm, nàng khóa cửa lại, nhìn chính mình trong gương.
Hôm nay quả thật là bận bịu, bận đến trong thời gian ngắn này nàng có thể quên đi những chuyện phiền lòng.
Nhưng nơi này lại không thể, trong phòng tắm không gian riêng tư chỉ có mình nàng, khuôn mặt căng thẳng cả ngày liền trong nháy mắt thay đổi.
Không ai nhìn thấy, có thể không cần giả bộ rồi.
Quan Hề hít sâu một hơi, kìm hãm sự chua xót gia tăng mạnh mẽ.
Nàng cởi quần áo ra đi vào buồng tắm, mở ra vòi hoa sen, để dòng nước tinh khiết rơi trên người mình.
Đã một tháng, nàng vẫn không thể nào tiếp thu việc này.
Nhưng kỳ thật, tất cả cũng không tính là quá tệ.
Ba nàng Quan Hưng Hào vẫn rất sủng nàng, ngày đó hắn biết nàng nghe lén được cuộc đối thoại của bọn họ, sau khi biết chân tướng.
Hắn nói cho nàng hắn coi nàng là con gái ruột, dù cho cô con gái ruột kia không xuất hiện, nàng vẫn là hòn ngọc quý trên tay của hắn.
Hắn sẽ không thay đổi.
Nàng tin tưởng, thật tin tưởng.
Nhưng nàng vẫn rất khó chịu, bởi vì nàng không thể quên ngày đó ma ma vừa nhắc đến tìm tới con gái ruột kia trong mắt tràn đầy những ngôi sao.
Người kiêu ngạo suốt nửa đời người Quan Hề, lập tức liền bị cái biểu tình kia hạ gục.
**
Sau khi tắm xong, Quan Hề mặc áo ngủ đi ra.
Nàng vừa rồi lén lút khóc một lát, nhưng chỉ là một lát mà thôi, bởi vì nàng sợ con mắt sưng lên bị Giang Tuỳ Châu phát hiện.
Nàng không thể chịu đựng bị người phát hiện mình trong tình trạng không may mắn lại thảm như vậy.
Giang Tuỳ Châu đã tắm ở phòng tắm khác, Quan Hề dùng phòng tắm quá lâu, hắn căn bản không có cách nào chờ.
Lúc này coi như sớm, hắn thay quần áo ở nhà, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn iPad công việc.
Nghe được tiếng bước chân, hắn ngước mắt nhìn, lúc ánh mắt chạm đến Quan Hề trên người áo ngủ, dừng lại một chút.
Váy dây bằng lụa ôm sát cơ thể, đem đường cong lả lướt khắc hoạ phát huy vô cùng tinh tế và sống động.
Giang Tuỳ Châu thu hồi ánh mắt, khắc chế ngữ khí: "Không phải là đang thời gian hành kinh à."
Quan Hề đi tới tại ghế sô pha một bên khác ngồi xuống, suy nghĩ không tập trung: "Ừm?"
"Mặc quần."
"...!Vì sao?"
Giang Tuỳ Châu nhẹ giọng nói: "Em mặc loại này như không mặc, tốt nhất đừng đem ga giường nhiễm bẩn."
Quan Hề liếc hắn một cái: "Sao có thể như không mặc, anh nhìn em mặc như thế liền muốn cởi có phải hay không."
Ngón tay Giang Tuỳ Châu đang trượt lên màn hình dừng lại: "Coi như anh không cởi, em mặc cái này ngủ, đến lúc đó váy cũng tự nhiên trượt lên thôi."
Quan Hề nghẹn lời, tướng ngủ của mình tự hiểu rõ.
Nhưng nàng từ trước đến nay về mặt ngôn ngữ không cho Giang Tuỳ Châu chiếm thượng phong, thế là âm trầm nói: "Ga giường ô uế lại không cần anh giặt, quỷ phiền phức."
"..."
Đến lúc này, Giang Tuỳ Châu liền không cùng nàng lại biện luận cái gì, hắn có thể ngờ tới nếu lại tiếp tục, Quan Hề có thể nghĩ ra đủ loại các loại từ ngữ mới mẻ để chặn họng hắn, hắn không có thời gian nhàn rỗi cùng với nàng hát nhị nhân chuyển (1 loại hát nghệ thuật 二人转 của TQ).
Hắn tiếp tục nhìn ipad màn hình.
Nhưng Quan Hề nhìn dáng vẻ quen thuộc Giang Tuỳ Châu lười cùng với nàng tranh luận, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không thể hiểu được.
Ở nơi này, nghẹn trước mặt cái người mặt người dạ thú này, nàng giống như mới có thể cảm nhận được tất cả cũng không có gì thay đổi.
Quan Hề len lén liếc hắn vài lần, dịch qua, cầm lấy điều khiển từ xa ấn TV xem.
Nàng tìm một bộ phim ảnh cũ, nhưng xem không vào.
Phim quảng cáo đến một nửa, Cô duỗi chân chạm vào sau lưng người đàn ông đang nhìn xuống máy tính bảng, "Giang Tuỳ Châu."
"Ừm."
"Anh còn đang làm việc à."
"Làm."
"Anh dừng lại chút."
"Sao vậy." Hắn không dừng lại, vẫn đang nhìn máy tính bảng.
Quan Hề lại duỗi chân đẩy đẩy anh: "Anh không thể dừng lại à, em có chút buồn phiền."
"Muốn mua gì."
"..."
"Tháng trước cái đồng hồ em nói đã mua, trong phòng giữ quần áo tầng thứ hai trong ngăn kéo."
"Em không phải muốn nói chuyện này...!Hả? Đồng hồ kia đến rồi? Lúc nào vậy? Anh không nói sớm."
Giang Tuỳ Châu nhẹ cong khóe miệng, đem máy tính bảng ném sang bên cạnh, quay đầu nắm nàng bắp chân, lập tức đem nàng từ ghế sô pha bên kia túm tới.
"A —— "
Quan Hề kia váy ngủ rất ngắn, như thế kéo một cái, vạt áo cọ trên ghế sô pha, đã bị cuốn lên hơn nửa.
Bên trong lộ ra nội y màu trắng, rất mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy đến bên trong không có băng vệ sinh.
Giang Tuỳ Châu dừng lại, biết mình bị nàng lừa.
Hắn trực tiếp đem nàng ôm lên đùi của mình, hạ giọng: "Em cũng không có hỏi."
Suốt mấy ngày nay nàng cảm thấy mình khả năng sẽ mất đi cha mẹ mất đi tất cả, nàng làm sao nhớ được thời gian trước sớm chiều quấn lấy hắn muốn hắn mua cho đồng hồ kia chứ.
Có điều dù nói là như thế, đồng hồ đều đã mua, cần là vẫn phải cần, dù sao toàn thế giới chỉ có một trăm cái.
"Em đi xem một chút." Quan Hề miễn cưỡng giữ vững tinh thần, muốn từ trên đùi hắn xuống dưới.
Giang Tuỳ Châu không để nàng xuống dưới, trực tiếp đem nàng ôm ngang đi lên lầu: "Muộn chút rồi xem."
"Này —— "
Không cho phép nàng cự tuyệt, hắn trực tiếp ôm nàng trở về phòng.
Lúc Quan Hề bị hắn ném trên giường, nàng tức giận thở phì phò véo hắn: "Anh định cùng em mở trận chiến đẫm máu có phải hay không?!"
Giang Tuỳ Châu dễ dàng kéo váy ngủ của cô lên, quỳ gối trên giường, chậm dãi nói: "Em lại không đến tháng, gạt anh làm gì."
"Em, em đến rồi!"
Giang Tuỳ Châu cúi người, ngón tay thon dài móc lấy mép ren trắng, nhẹ nhàng kéo, nhàn nhạt nói: "Đâu?"
"..."
Phá vỡ lời nói dối của nàng, hắn trực tiếp cúi đầu xuống cắn môi của nàng.
Không tự chủ đưa tay vào trong bộ ngủ của nàng.
"um—— "
Bọn họ ở bên nhau gần ba năm, mặc dù ba năm này không giống một cặp tình nhân nghiêm túc, gặp ít mà xa thì nhiều, gặp lại chính là trên giường.
Nhưng quen biết đã thật lâu.
Thời còn học sinh hai bên phụ mẫu liền nói muốn kết thông gia, kiên cường liên hợp nha, xác thực rất thích hợp, cho nên bọn hắn trước mặt cha mẹ sẽ bày ra quan hệ tốt đẹp.
Thường ngày ở trước mặt người ngoài, Giang Tuỳ Châu cũng sẽ để cho Quan Hề, một bộ dạng chiếu cố và sủng ái cô ấy.
Nhưng trên thực tế, Thời niên thiếu hai người đều không vừa ý đối phương.
Quan Hề chướng mắt Giang Tuỳ Châu là bởi vì, nàng cảm thấy người này qúa giả tạo, mỗi ngày bưng ra làm bộ làm tịch, rõ ràng ngay cả cọng tóc đều toát lên mùi câu dẫn người khác, vẫn còn muốn ra vẻ thanh cao, một bộ ra vẻ ngã phật từ bi.
Giang Tuỳ Châu thì là bởi vì Quan Hề quá kiêu căng, ánh mắt của nàng mọc trên đỉnh đầu, rõ ràng là đại tiểu thư cần người khác dỗ dành sủng ái mới có thể kén chọn ăn cơm.
Thời niên thiếu khí thịnh, không rảnh cũng không tâm tư đi dỗ người.
Khi Quan Hề mười chín tuổi, đi Mỹ du học.
Giang Tuỳ Châu lớn hơn Quan Hề hai tuổi, lúc đó, hắn đã ở nước ngoài học đại học hai năm.
Nàng lúc ấy thi đậu cũng là cùng trường với hắn, đương nhiên, không phải là bởi vì hắn ở đó, mà là trường đó tốt, nàng cảm thấy xứng đáng với chính mình.
Nhưng ở trong mắt cha mẹ, bọn hắn chính là phu xướng phụ tùy.
Nhưng các cha mẹ làm sao có thể nghĩ đến, hai năm hai người ở cùng nhau, ngay cả mặt chưa gặp qua.
Ở nước ngoài không ai để ý bọn hắn, bọn hắn ngay cả giả đều không muốn diễn.
Hai người chân chính xác định quan hệ là sau khi Quan Hề về nước, khi đó nàng sinh nhật hai mươi ba tuổi.
Ngày đó bọn hắn uống chút rượu, với tư cách là vị hôn phu anh có nghĩa vụ đưa nàng về khách sạn.
Kết quả thiên thời địa lợi nhân hoà, dưới tác dụng của rượi, ánh mắt chạm nhau, cảm xúc dâng trào, người trường thành liền làm chuyện người trưởng thành nên làm.
Sau đó, bọn hắn liền quyết định ở bên nhau.
Suy nghĩ của bọn hắn là giống nhau, dù sao sớm muộn cũng ở bên nhau, nếu đã làm rồi, vậy liền miễn cưỡng sớm chút ở bên nhau
Có điều về sau ở chung được một thời gian ngắn, có một nhân tố trọng yếu khác kéo cả hai người lại với nhau.
Đó chính là, bọn hắn đối với thân thể đối phương rất có cảm giác.
Giang Tuỳ Châu sau khi ăn mặn, nếm được hương vị, chăm chỉ không biết mệt mỏi.
Quan Hề cảm thấy Giang Tuỳ Châu trên giường vứt bỏ dáng vẻ "Ngã Phật từ bi" rất quyến rũ, nói thực ra nàng chịu không nổi dáng vẻ cẩm thú của anh ở trên giường.
Mà nàng đến thừa nhận, nàng với hắn bát tự không hợp, nhưng sinh hoạt tình dục vô cùng hài hòa.
Người trưởng thành à, phương diện này hài lòng thật vô cùng quan trọng.
"Mới vừa nói cái gì có chút buồn phiền?" Mồ hôi chảy dòng dòng, Giang Tuỳ Châu chậm lại ghé vào lỗ tai nàng hỏi.
Quan Hề hơi thở rối loạn, đáy mắt chứa tầng hơi nước: "...!Cái gì?"
"Ở phòng khách không phải còn nói có chút buồn phiền."
Quan Hề nhớ lại, nàng do dự một chút, đem mình tưởng tượng tình huống đáng sợ nhất đặt trên người hắn: "Không có gì.
Ừm...!Chính là...!Giang Tuỳ Châu, nếu có một ngày anh biến thành kẻ nghèo hèn, anh sẽ làm thế nào."
Giang Tuỳ Châu cho nàng một ánh mắt buồn lo vô cớ: "Không có khả năng."
Nàng nhìn về phía hắn, hai chân quấn đi lên, muốn mệnh: "Em nói là nếu như nha."
Giang Tuỳ Châu bị động tác của nàng loạn tiết tấu, anh ấy thở phì phò trì huãn, thuận miệng nói, "Nếu như...!Không phải còn có em à."
"Em?"
Giang Tuỳ Châu véo eo cô, vì bị dục vọng xung kích, lời nói của anh thành lời nói đùa vô tâm: "Đem những cái túi và đồng hồ anh mua cho em đều mang bán, đem tiền trả lại anh."
Quan Hề chân thực kinh hãi, trừng mắt mắng: "...!Anh nằm mơ hão huyền đi!".