Hãy Giữ Trái Tim Anh Thật Cẩn Thận Em Nhé

-Gia Hân à trễ giờ
rồi có biết không?_Tiếng mẹ cô vang lên không hề nhỏ. Gia Hân như một cỗ máy
bật dậy, lao vào nhà tắm sau 30s cô có mặt ở  phòng ăn, tay lấy nhanh chiếc bánh mì rồi chạy
nhanh ra ngoài không quên nói:

-Papa mama con đi học

-Khoan đã..._Mẹ cô
lên tiếng nhưng muộn mất rồi cô đã ra khỏi nhà.

-Haizz...Tóc chưa
chải lại còn mang dép bông đến trường thật hết nói nổi_Mẹ cô thở dài còn ba Gia
Hân ông chỉ biết cười.

Gia Hân chạy nhanh
nhất có thể, thầm trách bản thân tối qua chỉ vì một lời nói của mình Minh Huy
mà thức cả đêm đến 2h sáng mới ngủ nên sáng nay dậy trễ. Lần này cũng như lần
trước cổng trường đã đóng từ bao giờ. Gia Hân vẫn sử dụng cách cũ là leo tường.
Và cũng như lần trước cứ trèo lên lại bị tuột xuống, Gia Hân nhìn xuống chân cô
giật mình với đôi dép bông doremon

-Hèn gì nãy giờ ai
cũng nhìn mình, bực mình hà! Đang vội còn bị cản trở_Gia Hân tức mình mạnh tay
ném đôi dép bông qua tường chợt tiếng một người vang lên: Á!

Gia Hân giật mình
vội leo lên tường xem chuyện gì thì cô hoảng sợ bởi đôi dép bông mà cô ném
không trúng đâu lại trúng ngay mặt ông thầy quản sinh. Gia Hân không giữ được
thăng bằng nữa ngả nhào xuống. Cô nhắm mắt chờ đợi cái chết nhưng không thấy
đau đớn gì chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của thầy quản sinh:

-TRỊNH GIA HÂN!

Gia Hân vội đứng dậy
mặt không dám ngẩng lên.


-Đi theo tôi lên
phòng ban giám hiệu_Thầy quản sinh bực mình quát. Gia Hân vội theo thầy quản
sinh trong lòng lo sợ cực độ. Khi vào phòng cô đã nhìn thấy Thiên Long, không
biết anh vào đây làm gì nhưng cô vội cúi mặt xuống còn lấy tay che mặt. Thiên
Long chau mày nhìn cô thắc mắc không biết cô đã gây ra chuyện gì mà để thầy
quản sinh bực đến nỗi đưa cô đến phòng ban giám hiệu. Nhưng ngay sau đó quay
sang thầy quản sinh:

-Có chuyện gì vậy?

-Em học sinh này
nhiều lần đi học trễ, trèo tường vào trường, ném dép vào mặt tôi còn ngã vào
người tôi_Thầy quản sinh liệt kê tội của Gia Hân khiến Thiên Long không khỏi
ngạc nhiên. Anh không ngờ con người nhỏ nhắn trước mặt lại có thể làm những
việc anh không thể tưởng nổi.

-Cô ta là osin của
tôi cứ để tôi xử lí_Thiên Long giọng lạnh băng

-Đâu thể như thế
được, em ấy phạm vào nội quy của trường_Thầy quản sinh nói vẻ không phục

-Em đâu có muốn vậy
đâu_Gia Hân chu mỏ lên cãi nhưng chợt nhận ra Thiên Long đang trừng mắt nhìn cô
như muốn nói:"Biết điều đi!", cô liền cúi mặt xuống.

-Với tư cách là hội
trưởng hội học sinh tôi sẽ giải quyết việc này nếu thầy có ý kiến thì hãy nói
với thầy hiệu trưởng_Thiên Long lạnh giọng nhìn thầy quản sinh.

-Thầy cứ để em ấy
giải quyết đi, việc này cũng không phải việc lớn_Thầy hiệu trưởng lên tiếng
trước khi quá muộn.

-Thôi được...Hy vọng
cậu sẽ phạt em ấy đúng với nội quy trường_Thầy quản sinh đành chấp nhận.

-Chuyện đó thầy không cần phải lo_Thiên Long khóe môi cong lên nhìn Gia Hân. Cô khẽ rùng mình.

-Mang dép vào!_Thiên Long nhìn Gia Hân

-Không cần đâu_Gia
Hân vội lắc đầu

-Cô định đi chân
không?_Thiên Long nhíu mày nhìn cô, cô vội lấy đôi dép bông từ tay thầy quản
sinh sau đó mang vào. Thiên Long nhìn đôi dép bông của cô miệng khẽ nhếch lên:

-Đúng là không bình
thường.

Gia Hân xấu hổ không
dám nhìn anh, chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh ra khỏi phòng BGH.

Thiên Long đi ngang
qua các dãy phòng một lúc lâu sau mới lên tiếng:

-Bây giờ là lúc cô
phải thực hiện theo bản hợp đồng

-Hả? Bây giờ tôi
phải đi học_Gia Hân


-Xin nghỉ_Thiên Long
bình thản nói

-Cái gì. Anh quá
đáng vừa thôi nha, đừng tưởng giúp tôi xong là muốn làm gì thì làm nha_Gia Hân
bực mình

-Tất cả những thông
tin về cô tôi đều biết hết đừng để tôi cho ba mẹ cô biết chuyện này_Thiên Long
nói có chút đe dọa





























































-Sao cơ?_Gia Hân
ngạc nhiên nhìn Thiên Long trong đầu thầm nghĩ:"Con người này thật đáng
sợ, nếu để ba mẹ mình biết thì chết chắc rồi"

-Thôi được tôi sẽ xin cô nghỉ học hôm nay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận