"Cầm lấy!", Liêu Linh đẩy chiếc balo đen đã căng đầy đồ về phía Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu nhìn balo trong tay mình, lại nhìn Liêu Linh, ánh mắt hoang mang, như muốn hỏi chuyện gì đang diễn ra.
Nhan Nhiêu nhớ trước đó đang ngủ gục trên bàn phím trong phòng khách sạn sau những lần điên cuồng viết kịch bản, thì điện thoại reo, người gọi đến là Liêu Linh.
Cô ngó xem giờ đã thấy hơn ba giờ chiều, càng không hiểu là giờ này cô bạn điện cho mình làm gì.
Nhưng cô vẫn chọn nghe máy.
"Alo!", Nhan Nhiêu giọng rõ ngáy ngủ, mắt lơ mơ như đi trong cõi mộng.
Song, ngay sau đó Liêu Linh đã thành công đánh bật toàn bộ cảm xúc của cô bằng một lời nhờ vả nghe vô cùng đơn giản: giúp chăm con.
Ở nhà trước đây Nhan Nhiêu cũng từng giữ cháu giúp anh trai, nên chuyện chăm trẻ không phải quá khó, cùng trẻ con cũng không bày xích gì, nhưng đây là con của Liêu Linh.
Không làm tốt, thứ cô nhận được không chỉ là mấy cú đấm nảy lửa đâu.
Nhan Nhiêu thật sự muốn từ chối ngay giây phút đó, ấy vậy mà Liêu Linh lại cao tay hơn, không để cô mở miệng đã cho luôn cái hẹn qua đón ở khách sạn.
Cô sau đó dù không tình nguyện cũng phải cố đứng dậy, lấy quần áo đi tắm rửa, chuẩn bị làm bảo mẫu bất đắc dĩ.
Khổ lắm.
Quay lại hiện tại, sau ba mươi phút chờ kể từ cuộc gọi, Nhan Nhiêu như bình thường khoác lên người áo thun đơn giản và quần dài cùng tông màu xám đậm, chân mang giày thể thao, nhận lấy balo đồ Liêu Linh chuẩn bị cho con và cả bé Chuối.
Sau trơ mắt nhìn đứa bạn vui vẻ dặn dò con nhỏ của nó, rồi phóng xe đi không chút quay đầu.
Nhan Nhiêu khóc trong lòng nhiều chút, quay sang nhìn bé Chuối nhỏ nhắn đáng yêu, mang nhiều nét giống Liêu Linh lúc nhỏ, nặn ra nụ cười tươi như hoa, hỏi, "Con có muốn ăn gì đó không?".
Thật ra có thể bé Chuối ăn rồi, nhưng quan trọng Nhan Nhiêu hỏi vì bản thân thật sự đang đói.
Từ hai hôm trước ăn trưa ở nhà Liêu Linh, cô cơ bản đến giờ chỉ uống nước để sống, dùng việc ít duy chuyển để tiết kiệm năng lượng, ngủ và viết kịch bản để đánh lừa bản năng.
Giờ phải ra ngoài, chuẩn bị vận động, nghĩ đến thôi cũng đủ để cơn đói trỗi dậy.
Bé Chuối đáng yêu trong bộ váy yếm hồng, chớp mắt nhìn Nhan Nhiêu, nở nụ cười tươi sáng, gật đầu, "Dạ! Bé Chuối cũng muốn cùng dì đi ăn ạ!".
Như một Thiên thần giáng thế, bé Chuối trong trẻo, dễ thương đến mức làm Nhan Nhiêu kinh ngạc trong mấy giây, rồi lại bật cười, cúi xuống, xoa đầu cô bé.
Cảm giác mềm mại, dễ chịu làm cô có chút thích thú dù vẫn bực vì phải làm bảo mẫu bất đắc dĩ.
"Vậy bé có đề cử nào không? Một cửa hàng đồ ăn gì đó bé thích đi chẳng hạn", Nhan Nhiêu cho cô bé chọn thứ nó mong muốn.
Nguyên nhân là do cô có khẩu vị khá khó khăn, với người lớn khác đã thuộc một thứ gì đó phiền phức, sợ lỡ chọn bé nó lại không thích, mất vui thì tệ lắm.
Mà thật ra Nhan Nhiêu vẫn luôn để người ta chọn thứ người ta thích, nói cho mình nghe thích người ta thích và gần như chẳng bao giờ cho thứ gì cho ai đó.
Chỉ lâu lâu cô nhận cho lời khuyên nếu được yêu cầu từ bạn bè, hay người thân thì có.
Bé Chuối im lặng trong một lúc, vẻ mặt trầm tư ngẫm nghĩ trông y như bà cụ non, Nhan Nhiêu nhìn mà chỉ biết cười không sao khép miệng.
Con này quả thật quá đáng yêu, làm cô đột nhiên lại nổi dậy chút ham muốn có một đứa con nhỏ, dù sự thật tính cách ích kỷ bản thân không cho phép điều đó.
Thêm nữa, cô cũng không phải là người có thể dạy dỗ một đứa trưởng thành hoàn toàn tốt đẹp như Liêu Linh làm.
Chậc! Nên xin Linh làm mẹ nuôi con nó không nhỉ!, Nhan Nhiêu thích thú nghĩ.
Nếu chỉ mẹ nuôi thì cô không cần sợ bóng đen của mình níu chân con bé.
"Giữa hot dog và hamburger nào ngon hơn ạ?", bé Chuối quay sang hỏi lại Nhan Nhiêu sau hồi lâu do dự.
Con bé dường như không thể quyết định món mình muốn ăn.
Thật ra Nhan Nhiêu là kiểu không ưng mấy thức ăn nhanh, thành ra chọn cái nào cũng không phải vấn đề, chúng đều tệ như nhau cả.
"Hot dog có vẻ nhợt nhạt, hamburger thì có nhiều món hơn với các loại rau củ kẹp chung.
Nên dì nghĩ có lẽ hamburger ok hơn".
"Dạ! Vậy Chuối và dì đi ăn hamburger đi ạ! Có một quán mẹ và dì Niên hay đưa Chuối đi, để Chuối dẫn đường cho", bé Chuối tỏ ra năng nổ, vỗ vỗ ngực đầy tự tin, xung phong muốn dẫn đường cho Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu lắc đầu cười, xoa nhẹ đầu của bé Chuối như một lời cảm ơn, nói, "Vậy còn lại trông cậy vào Chuối nhé! Dì cảm ơn nhiều!".
"Dạ vâng! Hihihi!".
Vì Nhan nhiêu không có xe, nên sau đó cả hai phải gọi một chiếc taxi đến cửa hàng thức ăn mà bé Chuối đã gợi ý.
Song, khi đến quán, nhìn thấy bảng hiệu, cô lại bật cười đầu thích thú.
"Dì thấy chỗ này vui ạ?", bé Chuối kéo tay Nhan Nhiêu hỏi.
Nhan Nhiêu gật đầu, "Ừ! Hơn cả vui luôn ấy".
Bởi vì thương hiệu thức ăn này chẳng phải lạ, nó từng là chuỗi mà cả ba đứa hồi đại học đánh giá cao, hay lui lại ăn mỗi khi có dịp này nọ, dù cô thật cũng không ưa gì mấy loại thức ăn nhanh.
"Dạ vâng!".
Vào trong cửa hàng, Nhan Nhiêu dắt bé Chuối lại chỗ quầy gọi thức ăn, nhưng vì quá cao, sợ cô bé không thể nhìn món rõ, cô lại ngồi xuống, để tầm nhìn của cả hai được ngang nhau, hỏi, "Muốn đổi góc nhìn tí không nhóc?".
Bé Chuối hơi ngơ ra chút, có vẻ không hiểu ý của Nhan Nhiêu chút.
Ấy vậy mà sau đó cô bé vẫn ngoan ngoãn cười, gật đầu, đáp, "Dạ Chuối muốn ạ!".
"Vậy thì bay nào!".
Nhan Nhiêu vòng tay qua người của Chuối, bế bé lên bằng một tay vững vàng.
Tuy không hay tập gym, thậm chí còn có giờ giấc sinh hoặt tương đối hại sức khỏe, nhưng nhờ năm tháng bên Ý cộng với việc trước đây hay giữ cháu ở nhà, nên cô rất dễ dàng bế con nít lên bằng một tay.
Đương nhiên, yêu cầu là bé chỉ tầm ba mươi cân đảo lại.
"Thấy sao? Nhóc nhìn được thực đơn không?", Nhan Nhiêu cười hỏi bé Chuối.
Chuối gật gật đầu, cười toe toét kêu, "Dạ có ạ! Chuối thích lắm ạ!".
"Haha! Vậy nhóc giỏi hơn dì rồi.
Dì nhát độ cao kinh dị".
"Mẹ có nói Chuối nghe ạ!".
"Hửm? Hai mẹ con bàn chuyện gì về dì đúng không?".
Chuối lắc lắc đầu, hấp tấp giải thích, "Dạ không phải, mẹ chỉ...".
"Đùa thôi, đừng tỏ ra bối rối vậy nhóc.
Nào! Mau lựa đồ ăn đi, cô đợi kìa!", Nhan Nhiêu nhắc nhở Chuối khi thấy bạn nhân viên đang chờ cả hai.
Bé Chuối nhìn một lượt, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, Nhan Nhiêu liền biết con bé nhất định điều muốn tất cả mọi thứ.
Kiểu trẻ con mà, luôn muốn ăn những đồ ngon mình yêu thích một cách thả ra và không cần suy nghĩ.
Song, con bé sau đó lại có chút như kiềm chế, ánh mắt cũng hơi buồn đi.
"Chuối chỉ ăn một bánh kia thôi ạ!", bé Chuối chỉ tay về phía một bánh hambuger cơ bản, đơn giản chỉ có hai lát bánh, một lát thịt và ít rau.
"Hửm? Chỉ vậy thôi à?", Nhan Nhiêu nghĩ ở độ tuổi này mấy bé như Chuối sẽ thích gì đó nhìn khổng lồ bà bất mắt hơn.
Sau Nhan Nhiêu ngẫm chút, cảm thấy nhất định là Liêu Linh trước đó đã có dặn dò con bé này nọ, không để cô bị phiền quá nhiều, thành ra mới có sự nhút nhát như hiện tại.
Nhan Nhiêu muốn bé Chuối vui vẻ, thoải mái như độ tuổi, cô nhìn quanh một chút và dừng mắt lại ngay combo đồ ăn nhiều món, có nước, có đồ ăn kèm, hỏi, "Nếu chỉ ăn mỗi đó thì tiếc lắm! Hay nhóc ăn cùng dì cái này.
Thấy sao?".
Phần ăn đó vừa hay cũng có món Nhan Nhiêu thích ăn, nên gọi nhiều chút cũng không vấn đề.
Thừa vẫn hơn thiếu ấy mà.
"Dạ được không ạ?".
Nhìn thấy bé Chuối trở nên rạng rỡ Nhan Nhiêu cũng vui lây.
"Được chứ".
Nhan Nhiêu cười, xoa nhẹ đầu bé Chuối.
Sau quay sang nhân viên tiệm cho gọi phần combo đồ ăn của quán, thanh toán các kiểu, rồi cầm theo bảng số đi tìm một bàn gần đó ngồi.
Vì tiện chăm sóc, giúp đỡ bé Chuối khi cần, Nhan Nhiêu để cả hai ngồi cùng nhau một bên.
Dù cô thích ngồi đối diện để thoải mái vận động lúc ăn hơn.
"Bình thường nhóc đến đây mẹ Linh hay gọi gì cho?", Nhan Nhiêu hỏi trong lúc lau sơ muỗng và nĩa cho bé Chuối.
Bé Chuối mím môi, nghĩ ngợi tí, đáp, "Dạ mẹ mua cho Chuối gà hambuger gà chiên sốt ạ!".
"Gà chiên sốt á? Hahaha! Đúng là kiểu cách của mẹ nhóc rồi".
"Sao ạ?".
"Trước đây nhá! Dì với mẹ nhóc cùng một bạn học khác thích đi ăn mấy kiểu buffet lắm.
Sinh viên mà, muốn thả ga tí một lần trong tháng vẫn tiết kiệm thì buffet là biện pháp tối ưu nhất.
Ấy vậy mà giữa thịt cá ê hề, lẩu nướng thơm ngon các kiểu, Linh lại toàn lựa mấy món gà chiên tẩm sốt thôi! Lạ cực ấy!".
Mỗi lần như vậy Nhan Nhiêu và một người bạn đi cùng khác còn nhìn Liêu Linh bằng ánh mắt kỳ thị, sau đó trêu mấy câu kiểu "sợ nhà hàng lỗ vốn à" để ăn một cái lườm từ đối phương.
Song, đến cuối vẫn là cô tiện đi thì sẽ lấy gà sốt cho bạn mình, hết lần này đến lần khác đều không đổi.
Chút chuyện hài thành cũ, thoáng đã hóa mấy năm, ai cũng trưởng thành và thay đổi, không riêng gì Nhan Nhiêu.
"Oa!", bé Chuối tỏ ra ngưỡng mộ, mắt lấp lánh đến mức Nhan Nhiêu như nhìn thấy sao trong ấy.
"Sao vậy nhóc?", Nhan Nhiêu cười, xoa nhẹ đầu bé Chuối.
Cảm giác tóc trẻ con chưa qua tổn hại, mềm mại như tơ làm cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, sự bức bối trong lòng trước đó như dần được rủ đi.
"Dì thật sự rất thân với mẹ Chuối ạ!".
"Rất thân à? Không hẳn lắm...!Nói sao ta!".
"Dạ thức ăn của quý khách ạ!", nhân viên mang khay thức ăn ra là cắt ngang cuộc trò chuyện.
Nhan Nhiên gật đầu với nhân viên như thay lời cảm ơn, sau đó đẩy phần ăn về phía bé Chuối, đánh mắt, kêu, "Ăn thật nhiều nghe nhóc!".
Bé Chuối cười rạng rỡ, gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Dạ vâng! Dì cũng ăn ngon miệng ạ!".
"Mẹ của nhóc nhất định hãnh diện lắm nhỉ!".
"Dạ?".
"Nhóc ngoan ngoãn và đáng yêu vậy mà.
Hahaha!".
Trời ạ! Nhan Nhiêu cảm giác được mẫu tính mình đang trỗi dậy và thèm muốn có đứa con nhỏ lại được thức tỉnh.
Nhưng không được, cô rất tệ về khoảng đó, nên phải kìm lại, không được để sự dễ thương của con người ta làm cho mù quáng.
Mọi việc sau đó diễn ra thật sự vui vẻ với Nhan Nhiêu, bé Chuối cực ngoan, nghe lời, lúc ăn cũng gọn ràng, không gây tí phiền, hay làm gì khó chịu cho người khác.
Đến nỗi cô ở bên gặm bánh burrito thịt bò trông như an tĩnh, nhưng sâu trong lòng đã muốn tìm người yêu đẻ con với mình nhiều chút.
A! Cơ mà nói đến cùng Nhan Nhiêu cũng chỉ nghĩ, chứ làm thì...!Cô không muốn đứa trẻ do mình dạy lớn lên có tính cách tương tự, ra đường khiến người ta đau đầu đâu.
...
Gần một tiếng hơn cho bữa ăn, sau đó phải mất thời gian chọn địa điểm dừng chân, di chuyển các kiểu.
Đến lúc Nhan Nhiêu và bé Chuối có mặt ở công viên Chuột Chũi thì đồng hồ cũng đã gần sáu giờ tối, đồng nghĩa cả hai chỉ có một ít thời gian chơi cùng nhau.
"Đáng ra chúng ta không nên đi ăn nhóc nhỉ!", Nhan Nhiêu cảm thấy ý tưởng đi ăn trước mình cực bất ổn.
Hại bé Chuối giờ phải chọn trò chơi kỹ lưỡng, không thì đến lúc về lại mang tâm hối tiếc thì tệ vô cùng.
Ngược lại với sự ăn năng, tội lỗi, thoáng thất vọng ra mặt vì chính bản thân của Nhan Nhiêu, bé Chuối ngược lại vô cùng vui vẻ cười.
Cô bé nắm chặt tay cô, nói, "Chuối ăn với dì cũng rất vui, đi công viên ít tí cũng không sao".
"Nhóc con à!".
Nhan Nhiêu cảm giác như mình đang cảm động sắp khóc.
"Được rồi.
Không còn thời gian để nói nhảm, dì nhất định cho nhóc chơi thỏa thích luôn", Nhan Nhiêu tự ép mình lấy lại tinh thần thật nhanh, không nói liền bế bé Chuối lên tay.
"Đi nào!".
Sau đó cả hai lao nhanh vào trong công viên giải trí.
Do về đêm, đèn được bật lên, khung cảnh vui chơi nên huyền ảo, những màu vàng ấm ở những vòng quay ngựa gỗ tạo cảm giác ấm áp đến lạ kỳ.
Làm Nhan Nhiêu thoáng choáng ngợp không nói nên lời.
Trước đây Nhan Nhiêu cũng từng đi công viên giải trí với nhóm bạn, nhưng do cả đám còn đi học cả, chẳng có chuyện bắt được cảnh đêm như bây giờ.
"Hèn chi bọn yêu nhau cứ thích làm gà bông chơi công viên giải trí đêm...!Chân lý thật nha!", Nhan Nhiêu tỏ ra trầm trồ, thoáng quên mất bé Chuối đang được mình bế trên tay nghe rõ toàn bộ.
"Chân lý là gì ạ?", bé Chuối ngây thơ hỏi.
Nhan Nhiêu giờ mới giật mình, thầm tự mắng vừa rồi miệng nhanh hơn não, đi nói mấy chuyện trai gái người lớn ra miệng cho bé Chuối nghe.
Lỡ con bé về nói gì lại với Liêu Linh là cô chết chắc.
"Ừm...!chân lý là kiểu cùng bạn bè đi chơi vui á!".
"Vậy ạ! Vậy chân lý vui có gà bông phải không dì?".
"À thì mấy khu vui chơi con biết đó.
Kiểu gì chẳng có mấy trò chơi được thú này nọ, dễ gì thiếu mấy bé gà bông đáng yêu chứ.
Hahaha!".
"À! Chuối hiểu rồi ạ! Dì Nhiêu thích gà bông ạ!".
"Đúng rồi.
Dì thích nhất là gà bông luôn á!".
Phù! Thoát một kiếp, Nhan Nhiêu thầm trút trấn an chính mình.
Sau quay lại chuyến chính, cô tiếp tục bế theo bé Chuối đi tìm trò gì đó chơi vui phù hợp cho trẻ nhỏ.
Đi một đoạn tầm đâu đó hơn hai mươi phút, tay bế bé Chuối có chút căng cơ, Nhan Nhiêu mới hài lòng dừng lại, nhìn trò chơi trước mặt tràn đầy mong đợi.
Cô biết chắc cô bé bốn tuổi trên tay mình nhất định sẽ thích trò này.
Một phiên bản khổng lồ của món đồ chơi vòng quay ngựa gỗ mẹ mua lúc mấy tuổi, những chú ngựa, cỗ xe, ghế quân vương, một màu đỏ, vàng và trắng hòa trộn hoàn hảo dưới ánh đèn tông ấm.
Nhìn từ xa thật xa hoa, mang đến cảm giác thường thấy khi đi trong các kiến trúc cung điện Châu Âu với cô, nhưng với một đứa trẻ như Chuối thì dùng hai từ "cổ tích" để hình dung.
Không phải công chúa, hay hoàng tử, trò chơi vòng quay ngựa gỗ đáng mơ ước với tất cả đứa trẻ, dù đôi khi nó toàn xuất hiện như một biểu tượng của một cặp đôi yêu đương nhắng nhít trên phim.
"Nhóc có...!À!".
Nhan Nhiêu định hỏi bé Chuối muốn chơi trò vòng quay ngựa gỗ không, nhưng quay sang đã bắt được ánh mắt mê đắm, lấp lánh như phát sáng của cô bé.
Cô đoán mình không cần hỏi nữa, câu trả lời quá rõ.
"Vậy chơi vòng quay ngựa gỗ nhé!".
"Dạ Chuối được phép ạ?", bé Chuối tỏ ra có chút ngại, nhưng niềm vui trong mắt lại khó lòng lấn áp.
"Đương nhiên được", Nhan Nhiêu cười vui vẻ.
"Vậy sẵn lòng dự tiệc chưa, thưa người?".
Cô tỏ ra trịnh trọng như một vị quản gia thực thụ.
"Dạ vâng!".
"Vậy đợi gì nữa.
Let's go!".
Không tốn thêm thời gian, Nhan Nhiêu ngay lập tức bế bé Chuối đến trò chơi vòng quay ngựa gỗ.
Song, do cô bé còn nhỏ, nên cô – người muốn tranh thủ ngồi nghỉ ngơi, ngắm trông, làm tốt nhiệm vụ bảo mẫu, nay phải kiêm luôn vệ sĩ, cùng vị quý tộc lên trên cỗ xe ngựa rộng khoảng mang hình dáng tương tự cái nàng Lọ Lem sở hữu.
Sắp ba mươi tuổi đầu còn ngồi lên mấy cái kiểu cổ tích, trẻ con, Nhan Nhiêu ngượng nhiều hơn vui.
Cô dùng tay che nửa mặt dưới để tránh cho người ta để ý được biểu cảm của mình hiện tại.
Có một sự thật, Nhan Nhiêu chưa từng chơi mấy trò kiểu thuần trẻ con, mơ mộng, cổ tích như hiện tại.
Bé Chuối thì háo hức với trò chơi nên cũng không để ý Nhan Nhiêu biến đổi.
Vòng quay sau đó bắt đầu bé ấy vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô hò reo vui thích các kiểu, càng làm tâm trạng ngượng ngùng của đối phương tăng lên.
Vòng quay ngựa gỗ quay chậm rãi, cỗ xe ngựa chuyển động lên xuống nhẹ nhàng như bay, nhạc hát và ánh sáng vẽ nên một đoạn truyện cổ rực rỡ như thơ.
Làm Nhan Nhiêu thoáng như nhìn thấy bản thân mình đang trong một vở kịch ở Ý, nơi mà mình vẫn còn là biên kịch – người vẽ nên những sắc màu lấp lánh.
Nhan Nhiêu nhớ sân khấu kịch của mình, khi các màn trình diễn bắt đầu, ánh sáng, diễn viên, âm thanh, phông nền, mọi thứ đều đẹp như trong giấc mộng.
Cô say, chìm đắm, tận hưởng, chờ đợi hồi kết dần đến với sự hồi hộp và lo lắng.
Bao lâu rồi nhỉ!, Nhan Nhiêu chẳng biết mình đã bỏ qua cảm giác tương tự bao lâu.
Cô nghĩ rồi lại nhìn sang bé Chuối, nhìn thấy nụ cười, ánh mắt chẳng vơi chút lo âu của cô bé, chẳng hiểu vì sao lại thấy thật an lòng.
Đấy hẳn là do tác dụng đến từ tâm hồn sáng trong của trẻ con?
"Có lẽ mình nên tận hưởng một chút", Nhan Nhiêu bật cười thoải mái.
Dù biết trước vòng quay dừng, nhạc và ánh đèn lấp lánh chẳng sáng mãi, cô vẫn muốn lần này mình lần nữa mộng mơ.
Vòng quay ngựa gỗ quay mấy vòng cùng đến hồi dừng, Nhan Nhiêu tương tự bao phụ huynh khác xung quanh, bắt đầu bế những đứa trẻ đi cùng mình rời đi.
Không khí quanh cô và bé Chuối sau trò đầu tiên cũng nên vui vẻ hơn nhiều phần.
Bé Chuối có vẻ cũng nhận ra Nhan Nhiêu tâm trạng đang rất tốt, liền nhe răng cười, kêu, "Tiếp theo dì Nhiêu chơi cùng Chuối nữa nha! Chơi cùng dì vui lắm ạ!".
Nhan Nhiêu sau một vòng vừa rồi tâm trạng cũng đã lên cao hơn, liền vui vẻ gật đầu, đáp, "Được chứ! Cùng chơi vui nhé nhóc!".
"Dạ vâng!".
"Vậy tiếp theo nên chơi gì tiếp đây nhỉ?".
Nhan Nhiêu ngó nghiêng nhìn, muốn tìm ra một trò nào đó phù hợp cho mình và bé Chuối.
Rất nhanh, trò chơi đoàn tàu xe lửa qua đường ray cách họ không xa đã lọt vào tầm mắt của cô.
"Hay cái đó thì sao nhóc?".
"Dạ?", bé Chuối nhìn về hướng Nhan Nhiêu chỉ.
"Đoàn tàu ạ?".
"Ừm! Dì nghĩ chúng ta có thể ngồi cạnh khi cùng đi á!".
"Dạ Chuối muốn ạ!".
"Vậy tiến về đoàn tàu và chuẩn bị đánh chiếm toàn bộ công viên thôi.
Let's go!".
Bản thân Nhan Nhiêu cũng không hiểu sao hiện tại mình trở nên hào hứng đến vậy.
Có lẽ do bị đánh thức trạng thái trẻ con, hoặc do lây nhiễm không khí trong công viên trò chơi này cũng nên.
Mà dù là gì đi nữa, Nhan Nhiêu cũng cảm thấy điều này không tệ.
Cô muốn tận hưởng nó thêm một chút, trước khi phải lần nữa chìm vào căn hầm nồng vị tanh của máu và tuyệt vọng kia lần nữa.
"Có lẽ đây là một ngày tốt lành và vui vẻ nhóc nhỉ!", Nhan Nhiêu cười nói với bé Chuối.
Bé Chuối vô cùng vui vẻ gật gật đầu, "Chuối cũng vui lắm ạ!".
"Hahaha! Còn Linh là người luôn may mắn".
Có được tiểu thiên thần đáng yêu như Chuối làm con, Nhan Nhiêu tự hỏi có phải mỗi ngày Liêu Linh đều phải uống cà phê đen cho bớt hạnh phúc không? Chứ cô sắp bùng nổ đường trong cơ thể vì đứa cô bé đáng yêu này rồi.
Cơ mà, người ta nói đúng.
Lúc đang vui, hay may mắn đừng bộc lộ điều đó, nếu không bằng một cách kỳ diệu nào đó điều ấy sẽ nhanh chóng bị phá bỏ ngay trong tích tắc.
"Rita!", giọng nói quen đến Nhan Nhiêu buộc phải quay đầu tìm kiếm nơi phát ra.
Từ xa một cô gái đội mũ lưỡi trai xám, mặc áo khoác da cao cổ màu đen kết hợp cùng quần bò màu xám đậm, chân mang giày thể thao trắng, phong thái tự tin ngập tràn bước vội về phía Nhan Nhiêu và bé Chuối.
Nhìn dáng vẻ cao ráo, thanh mảnh, chuẩn thần tượng này Nhan Nhiêu mơ hồ như sắp nhớ ra đối phương là ai.
Song, vẫn là cô đã quên, nhất thời chẳng thể mở miệng gọi tên người ta.
Đến khi cô ấy đến gần, kéo mũ lưỡi trai lên tí, để lộ gương mặt nữ tính, khuôn mắt cong cong, nụ cười trên môi dịu dàng, thân thiện, Nhan Nhiêu mới liền nhớ ra người trước mặt là nghệ sĩ dưới trướng công ty của Bạch Ly, đồng thời cũng là người mấy hôm trước bất ngờ hôn cô.
Nhưng vẫn là cô đầu người óc heo, bình thường cá thể không quan trọng, đều cơ bản đem cái tên người ta ném từ tai này qua tai kia bay.
Hẳn cũng nhìn ra Nhan Nhiêu đã quên mình, Vivian có chút cong môi như dỗi, "Đừng bảo chị quên em rồi?".
Sự thật, Nhan Nhiêu thầm cười trừ trong lòng.
"Không hẳn.
Em là nghệ sĩ công ty của Ly, lần trước còn cùng bạn ăn chung bàn với chị, đúng không?", Nhan Nhiêu cười thân thiện.
So với thái độ trước đây, Vivian cảm giác được nhiều sự dễ chịu hơn của Nhan Nhiêu ở hiện tại.
Hẳn do không khí công viên giải trí.
"Chị nói vậy là chẳng nhớ rõ em đúng không?".
Nhan Nhiêu cười trừ, cảm giác ngượng ngùng bắt đầu tăng cao.
Cô không nhớ tên, nhưng nụ hôn thì không quên nhá!
"Tưởng bữa đó đủ để chị nhớ em rồi cơ", Vivian sờ sờ môi mình, nhìn Nhan Nhiêu ý tứ lộ ra không chút giấu giếm.
"Ừm, xin lỗi em.
Trí nhớ tôi không tốt lắm".
"Vậy muốn chị nhớ em thì chúng ta phải làm gì hơn chút, đúng không?".
Không do dự, hay e ngại, Vivian trực diện tấn công, ngã người về gần Nhan Nhiêu, ánh nhìn chăm chú, tràn ngập ý đồ hướng đến đối phương.
Lần này nhìn kỹ hơn, Nhan Nhiêu công nhận là mắt Vivian trông thu hút, cảm giác luôn ý cười hàm chứa, nhưng đồng thời cũng có chút gì đó khá tinh quái.
Chuẩn kiểu cô thường không muốn tiếp xúc luôn.
"Em...".
"Chị...!chị Vivian!", bé Chuối đột nhiên nói to, cắt ngang lời của Nhan Nhiêu tính nói.
"Em quen cô ấy sao nhóc?", Nhan Nhiêu nhìn bé Chuối đang được mình bế trên tay.
Bé Chuối thậm chí không thèm nhìn Nhan Nhiêu, mắt chăm chú vào gương mặt Vivian, nụ cười và thái độ trên mặt hiện rõ một mực sự mê thích, gật gật đầu, nói, "Chuối thích chị Vivian...".
"A! Vậy bé con là Gelato?", Vivian cũng khó giấu bất ngờ và niềm vui khi có người nhận ra mình.
Gelato là tên nhóm người hâm mộ của nhóm nhạc thần tượng của Vivian và Eve đang hoạt động.
"Dạ không ạ! Chuối là Bell.
Chuối thích chị Vivian nhất ạ!".
Như bao nhóm nhạc thần tượng thông thường, trong nhóm ngoài người hâm mộ chung vẫn có các nhóm hâm mộ cho từng cá nhân.
Và do cái nghệ danh "Vivian" kia đọc lên có chút nghe như tiếng chuông kêu, nên tên nhóm người hâm mộ của riêng cô là "Bell".
"Thật luôn nhỉ! Rất vui được gặp bé", Vivian cười rạng rỡ, thân thiện bắt tay với người hâm mộ nhỏ của mình.
Chuối được bắt tay với thần tượng mừng ra mặt, vừa ngơ, trong sáng, lại như u mê không rời được.
Nhan Nhiêu nhìn mà không thể nhịn được cười.
"Nhất nhóc! Được bắt tay với cả chị thần tượng xinh đẹp của mình luôn", Nhan Nhiêu trêu bé Chuối.
Bé Chuối cười không khép được mồm, mắt dõi theo Vivian không rời, nghe Nhan Nhiêu nói chỉ biết gật gật đầu không thôi.
"Trời ạ! Nhóc quên luôn dì rồi này".
Nhan Nhiêu vui vẻ xoa đầu của bé Chuối, rồi quay sang muốn cảm ơn Vivian vì làm cô bé nhỏ trên tay mình vui.
Song, vừa nhìn sang đã thấy ánh mắt cô ấy nhìn lại, trong thoáng chốc hai tầm nhìn thành một, khiến cô khó lòng không bối rối.
Vivian chủ động bắt chuyện lại trước, "Vừa rồi em nghe nói cả hai dì cháu muốn đi chơi đoàn tàu đúng không?".
"Ừm...", Nhan Nhiêu ngửi thấy ý đồ của Vivian.
Nhưng bé Chuối đã mê cô nàng này đến vậy thì xem ra cô cũng phải chiều lòng.
"Đi cùng không? Đương nhiên, nếu không làm phiền gì em".
Như chỉ mong chờ có vậy, Vivian liền gật đầu vội, đáp, "Em rất vui ạ!".
Ánh nhìn cô dành cho Nhan Nhiêu rõ có ý tứ.
Ừ! Tôi biết cô vui, Nhan Nhiêu thầm thở dài trong lòng.
"Đi thôi nào!", Nhan Nhiêu cười tươi, tỏ ra ngập năng lượng, chuẩn bị cho một trải nghiệm vui chơi mới.
Bé Chuối thì ném Nhan Nhiêu đi luôn, cười vui trên miệng, nhưng mắt thì đặt lên người của Vivian.
Vivian đột ngột kéo Nhan Nhiêu lại khi cô ấy vừa định đi, nhìn bé Chuối, cười dịu dàng, hỏi, "Bé muốn chị bế chút không? Xem như phúc lợi dành cho bé fan nhí đáng yêu nhé!".
Bé Chuối cầu còn không được, nhưng vì là một cô bé ngoan, bé vẫn nhìn sang Nhan Nhiêu để xin phép, "Chuối có thể không?".
Song, dù là hỏi được hay không, nhưng ánh mắt con bé lại kiểu như muốn năn nỉ cho mình được Vivian bế.
Lần đầu, Nhan Nhiêu hiểu đạo lý mê gái thì tuổi tác không là vấn đề.
Cô cũng từng theo đuổi thần tượng, nhưng như bé thì quỳ.
Quả nhiên là con của Linh, Nhan Nhiêu thầm bất lực sâu trong tim.
"Tương tác của fan và thần tượng, tôi đương nhiên sao dám phá ngang", Nhan Nhiêu tỏ ra không còn cách nào.
Sau, cô đưa bé Chuối đến gần Vivian cho cô ấy bế, dặn, "Nào thấy mỏi thì đưa lại chị".
"Em nhớ rồi", Vivian cười đón lấy bé Chuối vào vòng tay mình.
Bế trên tay, cô dụi dụi mặt nhẹ vào trán cô bé.
"Chơi vui vẻ với nhau nhé!".
Bé Chuối không nói nên lời, gật gật đầu, thể hiện cảm xúc vui đến sắp bùng nổ của mình.
Bình thường Chuối chỉ được ngắm Vivian qua màn hình, tranh ảnh, nhưng hôm nay thì khác.
Người thật việc thật trước mặt, cô bé còn được chị ấy bế trên tay đi công viên giải trí, thử hỏi còn gì vui sướng hơn.
ViVian cũng vô cùng vui vẻ xoa đầu bé Chuối.
Con bé cứ như cô em gái nhỏ của cô vậy.
Nhìn thấy bé Chuối và Vivian hòa hợp với nhau, Nhan Nhiêu chỉ biết lắc nhẹ đầu cười, người cũng nhẹ nhàng thư giãn sau hồi lâu.
Bé Chuối không nặng, nhưng bế lâu trên tay, giờ buông xuống xong, Nhan Nhiêu mới cảm thấy có chút tê mỏi.
Quả nhiên cô vẫn không phải con người thuộc thể chắc vững như Thái Sơn.
Bọn họ sau đó ba người đi chơi đoàn tàu qua núi vô cùng vui, dù nó có chút trẻ con với hai người lớn quá.
Nhưng vì bé Chuối phù hợp chơi mấy cái kiểu vậy thôi, nên như thế là ổn.
Sau nữa lại một trò khác, rồi thêm một trò khác nữa...!Cứ thế cả ba chơi tầm đâu đó thêm năm trò sau trò đoàn tàu, rồi mới chịu dừng lại uống nước, nghỉ ngơi một chút.
Nhan Nhiêu nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại lúc ấy cũng đã gần tám giờ, khá muộn để ăn tối.
Hẳn bé Chuối cũng khá đói, dù lúc chiều đã cùng ăn với nhau.
"Hai người muốn đi ăn gì đó chút không?".
Nhan Nhiêu nhìn bé Chuối và Vivian đang ngồi nghỉ trên ghế.
Cô dù đang khá mệt khi phải liên tục di chuyển, la hét theo trò chơi sau thời gian dài không vận động, nhưng ở đây bản thân là người lớn nhất, đương nhiên phải chăm hai người còn lại một chút.
Bé Chuối như bắt được vàng, hai mắt liền sáng rực, kêu, "Kem ạ!".
Song, có vẻ như lại nhớ đến gì đó, con bé lại chuyển sang dáng vẻ ngoan ngoan, cười nói, "Dì Nhiêu mua cho Chuối gì cũng được ạ!".
Nhan Nhiêu thầm cười, cảm thấy có lẽ vì Vivian đang ở gần, bé Chuối không muốn bị ấn tượng xấu với chị thần tượng nên dù muốn ăn kem cũng phải kiềm chế.
Ôi trời! Con nít giờ biết cả giữ phép trước mặt người mình thích vậy à?, Nhan Nhiêu thầm nghĩ.
"Vậy dì sẽ mua cho nhóc kem vani nhé!".
"Dạ vâng! Chuối thích lắm ạ!".
"Ừm nhóc.
Còn em", Nhan Nhiêu quay sang nhìn Vivian, người vừa kiểm tra gì đó trên điện thoại.
"Em muốn ăn hay uống gì không chị mua cho".
Được Nhan Nhiêu chủ động quan tâm, Vivian mừng ra mặt, đôi mắt liền cong lại, môi cười hạnh phúc, đáp, "Em thích tất cả những thứ chị mu cho ạ!".
"Vậy nhịn nha em".
"Dạ?".
"Không có gì.
Chị đi mua đồ ăn", Nhan Nhiêu vội vã rời đi.
Bình thường cô và bạn đều hay có kiểu giỡn nhây là hỏi nhau ăn gì, đáp gì cũng được thì y như mấy lần như một sẽ có đứa kêu "nhịn nghỉ ăn", thành ra quen miệng.
Nhan Nhiêu không thân với Vivian, kiểu trêu đùa đó cô cảm giác có chút không ổn.
Thêm nữa, dù là nhận trách nhiệm đi mua đồ, tỏ ra tín nhiệm cô ấy, nhưng rõ ràng cô chỉ mua đồ gần đó và tầm mắt luôn quan sát lại, chắc ăn mọi thứ bản thân có thể kiểm soát.
Từ xa, Nhan Nhiêu cảm thấy Vivian thật sự tương đối khác với cô khá nhiều.
Cô bé ấy có vẻ thoải mái, vui vẻ, nhiệt tình và không bao giờ hết chuyện để nói với bé Chuối.
Trông hai người họ vô cùng vui.
Thậm chí nếu không tính là thần tượng với người hâm mộ, thì cả hai gặp nhau bình thường có thể cũng sẽ nhanh chóng thân thiết như thế.
Còn cô...!Nếu không tính là trước đó gặp, có biết cô bé trong bữa ăn ở nhà Liêu Linh, còn lâu cô mới có thể giao tiếp bình thường suốt buổi đi chơi.
Mà thậm chí từng gặp Vivian, Nhan Nhiêu hiện tại cũng khó cư xử thoải mái với em ấy.
Kể cả nụ hôn kia có không cũng vậy.
Nhan Nhiêu ngưỡng mộ những người như Vivian.
Mua xong, Nhan Nhiêu mang hũ kem vani, ba ly nước ép cam và một phần bánh sandwich kem trái cây quay lại.
Cô đưa kem với một phần nước cho bé Chuối, bản thân lấy một ly, còn lại đưa cho Vivian.
Do đã ăn từ chiều nên giờ cô chẳng thấy đói nổi để ăn gì đó, mà có đi nữa cũng sẽ không nuốt mấy đồ kiểu ăn nhanh trong công viên giải trí.
Thấy Nhan Nhiêu chỉ uống nước, Vivian ngạc nhiên hỏi, "Chị không ăn gì à?".
Nhan Nhiêu lắc đầu, đáp, "Không thấy đói để ăn.
Cơ mà chị cũng không biết em thích ăn gì nên mua sandwich, hy vọng vị không tệ với em".
"Em chẳng bao giờ ghét thứ gì ai đó mua cho mình đâu.
Nhất là khi người đó còn lại chị nữa".
Vivian cười tươi, cắn lấy một phần bánh sandwich sau đó.
Hương vị thật sự tệ, kem không mịn mà quá ngọt, trái cây cũng bình thường, nhưng cô thích nó – chiếc bánh do Nhan Nhiêu mua cho.
"Em thích nó".
"Ừm", Nhan Nhiêu chẳng mấy để tâm Vivian thích hay không lắm.
Có thì cũng vì không muốn thứ mình chọn bị người ta chê, hay làm ai đó khó chịu.
Ăn uống được một lúc, bé Chuối im lặng hồi lâu bỗng kéo tay Nhan Nhiêu, tay còn lại chỉ về một chỗ đằng xa, hỏi, "Chuối có thể chơi đó không ạ?".
Là lần đầu trong ngày bé Chuối chủ động đòi hỏi thứ gì đó, Nhan Nhiêu không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng vui vẻ đồng ý, "Bất cứ thứ gì nhóc thích đều được".
"Chị Vivian!", bé Chuối chuyển sang nhìn Vivian đang thu dọn vỏ bọc sandwich của mình vào túi chuẩn bị bỏ rác.
Vivian đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ đáp, "Chị rất hân hạnh được tiếp tục chơi với nhóc!".
Nhưng mắt sau lại hướng đến Nhan Nhiêu, "Vui lắm luôn ấy ạ!".
Kệ cô, Nhan Nhiêu chẳng để tâm.
Do Nhan Nhiêu đã phụ trách mua đồ, nên phần dẹp rác của bọn họ ăn Vivian xung phong nhận đi tìm thùng đựng để vứt.
Bọn họ hẹn nhau sẽ gặp lại chỗ chơi tiếp theo, nên hai dì cháu cũng không cần ngồi lại đợi.
Trò tiếp theo bé Chuối muốn chơi là gắp thú bông.
Cả một tủ đầy mấy bé thú chủ đề của công viên là chuột chũi, lớp bông màu nâu đến từng cấu tạo y như loài này ngoài tự nhiên.
Nhan Nhiêu nhìn cả buổi vẫn không thấy con thuộc họ chuột này chỗ nào nhìn đáng yêu.
Hay đúng hơn với cô không con chuột nào là đáng yêu, bao gồm cả con người ta hay nuôi là hamster.
"Nhóc muốn gắp mấy bé này lên à?", Nhan Nhiêu ngó nghiêng phần móc của máy gắp thú.
Nhìn kiểu gì cô cũng thấy kèo này khó ăn.
"Dạ vâng! Chuối muốn ạ!", bé Chuối nhìn Nhan Nhiêu đầy kiên định và quyết tâm.
"Ok nhóc! Nhưng báo trước là trò này khó ăn lắm, đừng hy vọng gì".
"Vậy ạ...".
Mặt bé Chuối trở nên buồn bã.
Nhan Nhiêu thầm thở dài, ngồi xuống, để tầm mắt ngang bé Chuối, xoa đầu cô bé, giải thích, "Trò chơi gắp thú là dạng thắng có thường.
Nếu dễ dàng thì lúc có được lại chẳng có gì vui nữa, nên người ta sẽ làm nó khó chút.
Dì không giỏi, nhưng dì sẽ cố hết sức vì nhóc, được chứ!".
"Dạ...".
Mặc dù đã được Nhan Nhiêu trấn an, nhưng bé Chuối vẫn khó giấu đi nỗi buồn trên gương mặt trẻ thơ.
"Còn nếu nhóc thích bé chuột thì dì mua cho nhé!".
"Nhưng Chuối muốn gắp được bé chuột cơ".
"Hửm? Vì lý do đặc biệt gì à? Muốn làm nhà chinh phục mạnh nhất?", Nhan Nhiêu cười, trong khi tay xoa xoa đầu cô bé.
Bé Chuối gật đầu, rồi lại gần Nhan Nhiêu, thì thầm vào tai điều bí ẩn.
Nhan Nhiêu nghe xong không giấu được bất ngờ, hỏi lại, "Nhóc chắc chưa?".
"Dạ Chuối có ạ!".
"Ok! Vậy xem ra dì chỉ có thể giúp nhóc hết sức thôi.
Lên nào!".
"Dạ vâng!".
Chẳng biết sau màn hò reo lên tâm trạng đó thì mọi chuyện diễn biến cụ thể ra sao, chỉ rõ lúc Vivian quay lại thì hai dì cháu bọn họ đã tiêu hết đâu đó bốn mươi xu, dị chi cho hai mươi lần gắp thú mà vẫn không được con gấu nào.
Vẻ mặt Nhan Nhiêu bất lực thấy rõ, trong khi tay vẫn điều khiển cần gắp trong vô hồn.
Còn bé Chuối thì đã chuyển từ cùng gắp sang đứng bên xem, sớm đã mắt đỏ như sắp khóc.
Vivian cười khổ, tiến lại gần, không báo trước liền nắm lấy bàn tay Nhan Nhiêu, chỉ dẫn điều khiển máy, "Chị sang đây chút sẽ dễ dính hơn".
Nhan Nhiêu do giật mình, theo phản xạ ấn nút thả gắp mà không đợi cần gắp được ổn định và kết quả thay vì nhắm được vào đầu con chuột chũi thì lại trượt qua phía khác.
Cô bất lực cúi đầu, chấp nhận bản thân lần nữa thất bại.
Bao nhiêu cảm giác vui sướng vì đi chơi trước đó bay biến theo gió mây.
"Yup!", tiếng Vivian reo lên đắc thắng.
"Chị nhìn kìa!".
Cô lay nhẹ người của Nhan Nhiêu.
Nhan Nhiêu chán nản nhìn lên, ai ngờ con chuột chũi thú bông trước đó trượt đầu, nhưng vô tình phần tag lại dính vào móc, nhờ vậy mà cả con bị kéo lên.
Nhìn con mọi thứ mỏng manh như giấc mơ, cô nín thở, tim trong lòng ngực đập mạnh như sắp vỡ tung ra.
Cần móc di chuyển, con thú rung lắc nhẹ, trượt từng chút từng chút, cả ba người vây quanh mắt tâp trung cao độ, sợ rằng chỉ một giây lơ là liền vụt mất.
Không khí căng thẳng đến ngộp thở.
Chỉ cho đến khi đến phần thùng, móc lần nữa thả ra, con gấu rơi xuống hộc, cả bả mới đồng loạt vỡ òa.
Nhan Nhiêu cảm vui đến mức quên tất cả, ôm chặt lấy Vivian nhảy lên như một đứa trẻ, bỏ cả mặt mũi và sĩ diện gì đó sau lưng.
Được ôm, Vivian chỉ biết cười, tay cũng ôm lại lấy Nhan Nhiêu, hòa mình vào sự trẻ con, vui vẻ.
Bé Chuối cũng vô cùng vui, nhưng lại lý trí hơn hai người lớn ôm nhau kia, nhanh chóng chạy đi lấy phần quà thú bông của mình, hô to vui vẻ, "Chuối có bé chuột chũi rồi!".
"Ừa! Nhóc có rồi.
Hahaha!", Nhan Nhiêu vui cười.
Song, quay lại thấy đang ôm Vivian, cô liền cảm đổi tâm trạng, ngượng ngùng đẩy người ra.
"Xin lỗi, vừa rồi vui quá nên...".
Vivian cười, ghé tai Nhan Nhiêu, thầm thì, "Vừa rồi trước lúc chị buông tay, em cũng vô cùng vui vẻ và quên hết mọi thứ đấy ạ!".
Nhan Nhiêu đẩy nhẹ Vivian ra, sau đó bế bé Chuối đang ôm chặt chú chuột chũi bông lên.
"Nhóc có gì muốn nói với chị Vivian nhỉ?", Nhan Nhiêu cười hỏi.
Vivian cười, "Nói với chị á? Mong chờ ghê!".
Bé Chuối ngượng ngùng đưa bé gấu bông chuột chũi về phía Vivian, kêu, "Chúc mừng sinh nhật chị ạ!".
"Hả?", Vivian kinh ngạc đến đứng hình.
Nhan Nhiêu giải thích, "Con bé nói với chị nay sinh nhật em, muốn tặng gì đó".
"Nên cả hai đi gắp thú bông?".
"Ừ! Nghe kiểu không mấy tinh tế nhỉ! Đáng ra...".
Trước khi Nhan Nhiêu nói xong Vivian đã ngồi gục xuống, mặt úp vào chú chuột chũi và bắt đầu khóc như một đứa trẻ.
Bởi vì cô đã nghỉ hôm nay mình đón sinh nhật một mình lần nữa, nhưng mà...!Cô vui chết mất.
"Em ổn không vậy?", Nhan Nhiêu để bé Chuối xuống, rồi ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Vivian.
Cô lo vì món bánh trước đó không ổn hại đối phương bị đau bụng, hay thứ gì đó không ổn tương tự.
Nhưng khi gần hơn, thấy đôi vai gầy ấy run rẩy, cô liền hiểu vài vấn đề.
"Chị không sao chứ ạ? Chị bị đau đúng không? Chị ổn không?", bé Chuối lo lắng cho Vivian.
Bé Chuối cứ nghĩ nhận được gấu bông sinh nhật Vivian sẽ rất vui, nhưng chị ấy lại dường như khó chịu.
Cô bé nghĩ là lỗi của mình.
"Không sao đâu nhóc!", Nhan Nhiêu trấn an bé Chuối.
"Chị ấy chỉ là đang vui quá thôi, đúng không Vivian?".
Vivian không nói nên lời, gật gật đầu.
"Vậy thì tốt quá! Vậy tiếp theo tìm bánh kem cho chị nha!".
"Nghe vui đó nhóc!".
"Ở đâu quanh đây có bánh không?", bé Chuối lấy lại sự vui vẻ, ngó nghiêng quanh tìm chỗ mua bánh mừng sinh nhật chị thần tượng của mình.
Nhan Nhiêu cũng nhìn theo cười.
Vivian lúc này mới hé mắt ra nhìn, bắt được nụ cười của Nhan Nhiêu, cùng với niềm hạnh phúc hiện tại, cô đã quyết định làm một chuyện không tưởng.
Cô nắm lấy tay của đối phương.
Nhan Nhiêu nhìn sang, muốn lên tiếng thì bị Vivian ra hiệu khẽ giọng.
"Sao vậy em?", giọng Nhan Nhiêu vừa đủ cả hai nghe.
"Chị có thể chúc mừng sinh nhật em không?", giọng Vivian như nài nỉ.
"Được.
Em muốn ăn gì không, chị mời".
Tuy cũng không thân thiết quá, nhưng Vivian làm bé Chuối vui, tính cách thì coi như thân thiện và tốt, Nhan Nhiêu làm bạn cũng không tệ.
Mời một bữa mừng sinh nhật cũng không quá.
"Cảm ơn chị! Nhưng cho em hôn chị thay quà được không ạ?".
Ánh mắt Vivian nhìn Nhan Nhiêu đầy khao khát và nóng bỏng.
Nhan Nhiêu hít thở sâu, thầm mắng Vivian nhất định điên.
Và đương nhiên cô sẽ không bao giờ đi chấp nhận lời mời gọi của kẻ tâm trí bất thường.
Một lần sai là quá đủ để cô nhớ.
"Chúng ta đi ăn thịt nướng nha nhóc!", Nhan Nhiêu quay sang nói to cho bé Chuối nghe.
"Dạ?", bé Chuối nghe không rõ do tập trung tìm bánh kem cho chị thần tượng của mình.
"Để mừng sinh nhật cho thần tượng nhóc, dì dẫn cả hai đi ăn thịt nướng.
Nhóc thích không?".
"Dạ có! Chuối thích lắm.
Thịt nướng thịt nướng!".
"Hahaha!".
Bị Nhan Nhiêu từ chối Vivian giận dỗi, nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn ngập bi ai.
"Sao?", Nhan Nhiêu giả điên không biết.
Kết quả, Nhan Nhiêu không cho thì Vivian cướp.
Tranh thủ lúc Nhan Nhiêu định bế bé Chuối Vivian nhanh tay giành trước, sau đó nhân lúc đi ngang khúc ít người, ánh đèn không soi rõ cả ba, cô đã che mắt cô bé trên tay mình, nói, "Không nhìn vào bóng tối đêm sẽ ngủ ngon hơn".
Nhan Nhiêu không để ý mấy lời trẻ con ấy, xem như Vivian đang muốn giúp bé Chuối đỡ sợ vào ban đêm thật, tâm lý cũng không phòng bị một chút, thư thả đi.
Để rồi bất chợt, cổ áo cô bị ai đó tóm lấy, kéo đến và "chụt".
Cô bị hôn vào má.
Vừa ngay sau đó pháo hoa trong công viên giải trí bắt đầu nổ trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ soi tỏ tranh tối, Nhan Nhiêu bắt được nụ cười tinh quái của Vivian, cùng cái cắn môi đầy ẩn ý.
Khỏi nói, Nhan Nhiêu chắc ăn người hôn mình chẳng ai khác ngoài Vivian.
Con nhóc này trước hỏi cô không cho, sau cố ý gài lén cướp.
Tính tình so với bề ngoài dịu dàng, hiền lành đúng là trái ngược kinh khủng.
Trời ạ! Con nhóc rắc rối, Nhan Nhiêu thầm thở dài, muốn lập tức cho Vivian một đấm.
Song, nghĩ lại dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của đối phương, nên cô đành kệ vậy.
"Đi ăn thôi.
Chị cũng bắt đầu đói rồi".
"Dạ chị!", Vivian cười vui đến không ngậm được miệng, vội vàng rảo bước theo sát Nhan Nhiêu.
"Chị biết không, Rita!".
"Hửm?", Nhan Nhiêu cảm giác điều không lành.
"Ba người chúng ta như một gia đình đi chơi ấy!".
"Xin kiếu".
"Lạnh lùng".
"Cảm ơn quá khen".
...
Bé Chuối sau đó vẫn bị che mắt rất lâu, không biết chuyện gì diễn ra.
Nhưng mà dì Nhan Nhiêu và chị Vivian nói chuyện có vẻ rất vui, nên bé vui lắm..