“Con chim đó lại đến nữa, thưa Công tước”Mark Evers mỉm cười thông báo cho người đàn ông đang ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ.Dù không cần giải thích nhiều nhưng Matthias vẫn hiểu lời của Mark Evers vì nó đã trở thành một phần thói quen hàng ngày của anh.'Phoebe' - chú chim bồ câu thân thiện và thông minh hơn chủ nhân của nó rất nhiều.Dựa vào chiếc ghế cạnh lò sưởi, Matthias đã hoàn thành công việc ngày hôm nay bằng việc ký vào văn bản cuối cùng.Sau khi trợ lý của anh lấy tờ giấy và rút lui thì anh mới có thể nghỉ ngơi.Matthias đóng nắp bút máy và nhìn ra ngoài cửa sổ.Phoebe như thường lệ vẫn đang đứng trên lan can và mải mê nuốt chửng thức ăn.Anh chuyển ánh mắt từ con chim sang chiếc bút mỏng trong tay và bắt đầu xem xét nó một cách cẩn thận.
Tên chủ bút được khắc vàng trên nắp.'Leyla Lewellin.'Có vẻ như đó là một cây bút mới toanh và có vẻ như cô không mua nó bằng tiền của mình nên rất có thể đây là quà của người làm vườn.Matthias hy vọng như vậy.
Anh chắc chắn rằng Leyla sẽ làm mọi cách để lấy lại nó nếu đó là món quà của Bill Remmer.Matthias nhìn chằm chằm vào chiếc bút với nụ cười lạnh lùng rồi mở lại nắp bút.Hành động như một quý ông mà Leyla đã khen ngợi anh dường như không phải là một ý tưởng tồi.Ngoài ra, đã đến lúc con chim bồ câu phải trả tiền cho bữa ăn của mình.Matthias bước đến ban công, gấp một lá thư chỉ có một câu ngắn gọn.Bỗng anh nở một nụ cười thỏa mãn khi nghĩ đến cảnh chủ nhân của con chim đó đạp trên chiếc xe đạp của mình.Trong khi buộc lá thư vào mắt cá chân của con chim thì nó ngoan ngoãn nghiêng người về phía anh.Sau khi buộc xong, Matthias đã thả Phoebe bay lên trời.Và con chim bồ câu đó bắt đầu nhanh chóng bay về phía ngôi nhà của người làm vườn......Khi mặt trời đã khuất sau đường chân trời thì Phoebe quay trở lại cùng với màn đêm.Leyla đang ngồi và nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống một cách vô thức thì tiếng mổ từ cửa sổ làm cô giật mình.Cô quay đầu lại và gọi con chim bằng giọng khiển trách.“Phoebe!”Leyla vội vàng quàng chiếc khăn choàng qua vai khi cô đứng dậy khỏi ghế.
Gió lạnh thổi vào phòng khi cô mở cửa sổ ra."Em có đói không? Đợi một chút…ừm?”Bức thư đã được buộc vào chân Phoebe khiến cô mở to mắt kinh ngạc.Cô thậm chí còn dụi mắt vì tưởng mình nhìn nhầm nhưng đúng là có một lá thư được buộc ở đó.“… Kyle?”Cô vô thức gọi tên cậu, mặc dù cô biết cậu không còn ở đây nữa.'Không, Kyle đã rời đi rồi.
Không đời nào có ai buộc một lá thư vào chân Phoebe được.'Leyla ngơ ngác nhìn Phoebe trước khi run rẩy mở lá thư ra.Khi cô lướt qua câu ngắn gọn viết trong bức thư thì sắc mặt cô nhanh chóng chuyển từ tò mò sang thất vọng.Cô thở hổn hển và vô tình lùi lại trong khi lá thư đã trượt khỏi ngón tay cô và nó nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà.Leyla lùi lại một bước, rồi một bước nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào lá thư, chớp mắt liên tục.Tâm trí cô quay trở lại thực tại khi lưng cô đập vào tủ quần áo.“K-Không thể nào!”Lẩm bẩm với giọng run rẩy, Leyla vội vàng lục lọi túi xách của mình, nhưng chiếc bút cô đang tìm lại không thấy đâu cả.Cô càng bối rối hơn khi thấy những viên đá và lá rơi ra khỏi túi, cô không biết làm thế nào mà những thứ đó lại lọt vào túi của mình.Leyla cau mày và loạng choạng quay lại cửa sổ.[Bút của cô đâu, Leyla?]Một lần nữa, cô đọc tờ giấy mà Phoebe mang đến và ôm đầu một cách bất lực.Cô ấy thở dài.'Không thể nào.'Leyla lẩm bẩm những lời đó thêm vài lần nữa, nhưng cô biết sẽ không có gì thay đổi.Guu…Guu…Guu….Dưới ánh trăng trắng của một đêm thu, Phoebe-con chim bồ câu được Công tước vỗ béo, bình thản kêu lên.***********().