Nơi đây đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc tối của Herhardt.
Khi Leyla đi bộ từ trường về nhà thì con đường đã tràn ngập xe cộ.
Chú Bill mấy ngày nay bận rộn vô cùng vì phải cắm hoa trang trí nội thất dinh thự.
Đó là thời điểm hoa bắt đầu héo trong năm nên ông phải thu thập một ít từ nhà kính và phần còn lại là mua từ các vườn hoa địa phương.
Leyla đã giúp đỡ chú mình bằng cách thường xuyên đi xuống trung tâm thành phố để mua hoa.
Những ngày bận rộn khiến cô cảm thấy may mắn vì ít nhất, cô có thể quên đi chiếc bút bị mất và lá thư chưa trả lời từ Công tước.
Nhưng bây giờ công việc đã xong, cô phải quay lại Arvis.
Khi lối vào biệt thự đến gần hơn thì Leyla cố gắng bước chậm lại.
May mắn thay, Công tước Herhardt dường như đã gạt vấn đề này sang một bên.
Hoặc nhiều khả năng là anh không có cơ hội để suy ngẫm về nó.
Gần đây anh cũng đang bận rộn với công việc và Phoebe-người đã bí mật liên lạc với anh, đã bị nhốt trong một chiếc lồng ở sân sau.
“Không thể tin được.
”Cô đã thốt ra những lời này ít nhất cả trăm lần kể từ khi Phoebe mang lá thư của Công tước đến.
“Làm sao anh ta lại nảy ra ý tưởng thuần hóa Phoebe và dùng nó để đưa thư?”Cô không quen biết nhiều người.
Tuy nhiên, trong cuộc đời của cô, Công tước Matthias von Herhardt là người đàn ông kỳ lạ và bí ẩn nhất mà Leyla Lewellin từng gặp.
“Tại sao anh ta cứ lấy đồ của người khác? Anh ta có phải là kẻ thích trộm cắp không vậy?"Leyla vừa đá một hòn đá vô tội trên đường vừa càu nhàu.
Cô không muốn gặp công tước, mặc dù cô cần lấy lại cây bút của mình.
Cô thực sự không biết tại sao nhưng bây giờ cô phải quyết tâm tránh mặt anh nhiều hơn.
Đúng lúc ấy Leyla chuẩn bị bước vào biệt thự từ lối vào bên cạnh thì bỗng một tiếng còi chói tai khiến cô giật mình.
Cô quay người lại và nhìn thấy bãi đậu xe của gia đình Brandt ngay trước mặt mình.
Khi cửa sổ hàng ghế sau từ từ hạ xuống, khiến cho Leyla bước những bước cứng nhắc tiến đến chiếc xe.
“Leyla, đã lâu không gặp.
”Ngồi bên trong là gương mặt quen thuộc-Claudine Brandt.
Claudine cười rạng rỡ và xem sLeyla từ đầu đến chân.
Leyla sững người một lúc.
Một cảm giác tội lỗi quen thuộc, giống như cảm giác của một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Đó chính là cảm xúc mà cô đã thấy vào mùa hè năm ngoái, vào ngày lễ đính hôn của Công tước Herhardt và Phu nhân của anh.
Ký ức về nụ hôn đầu tiên của cô bị hôn phu của Claudine cướp đi khiến cô cảm thấy vô cùng thảm hại.
Giọng nói dịu dàng của Công tước, tiếng cười nhẹ nhàng của anh, và cái chạm bởi bàn tay rắn chắc của anh bỗng thoáng qua tâm trí cô.
Nhưng ánh mắt của Claudine đã đưa cô trở lại hiện tại.
Cô siết chặt hai bàn tay lạnh cóng của mình lại với nhau.
Như cô vẫn thường làm, chào Claudine bằng một cái cúi chào lịch sự.
“Xin chào, tiểu thư Claudine.
”**********(.
com).