“Hãy cẩn thận với Hầu tước Lindman.”Đó là một lời cảnh báo nghiêm khắc đến từ Bill Remmer - người đang trừng mắt nhìn.Leyla cười khúc khích đặt nồi hầm mới nấu xuống giữa bàn.“Đây không phải là chuyện đáng cười.
Đừng chỉ xem nhẹ nó”"Chú."“Cháu không tin tên đó lại đi dạo xa đến thế.”Bill cắn mạnh ổ bánh mì, xé nó thành từng miếng nhỏ hơn.“Anh ta chào cháu và luyên thuyên về những điều vô nghĩa.
Nó cực kỳ đáng ngờ cháu nên cẩn thận hơn.”"Vâng vâng."Leyla nhanh chóng trả lời vì biết rằng sự cằn nhằn của ông sẽ không bao giờ chấm dứt nếu cô không tuân theo.“Hãy ghi nhớ lời ta nói, Leyla.
Không phải quý tộc nào cũng đứng đắn và đàng hoàng như Công tước Herhardt đâu.”“H… Hả, cái gì cơ?”Trán Leyla nhăn lại khi cô vô tình gật đầu.Sự tôn kính quá mức của Bill đối với Công tước Herhardt khiến cô không nói nên lời.Nhưng cô không thể phản đối vì ngoại trừ cô, tất cả những người khác đều nhìn Công tước Herhardt dưới con mắt như vậy.Leyla chỉ gật đầu khi cô vội vàng ăn bánh mì, giữ ý kiến của mình cho riêng mình.Tuy nhiên, ký ức về người đàn ông đó lại càng trở nên sống động hơn.Cô bắt đầu ho và bị nghẹn bánh mì khi nhớ đến những chuyện đó và chiếc bút đắt tiền mà anh gửi cho cô ở trường."Chuyện gì vậy?""Không có gì." Leyla lắc đầu.“Vừa rồi cháu đói, nên đã ăn quá nhanh.”Cô tháo kính ra và lau đi những giọt nước mắt do những cơn ho dữ dội của mình.Bill bật cười khi nhìn cô.“Vào những lúc như thế này, liệu cháu có nghĩ cháu giống một đứa trẻ nữa không?” Giọng ông có chút khiển trách, nhưng nụ cười của Bill lại nói lên điều ngược lại."Ăn thêm nữa.
Nhưng lần này hãy cẩn thận nhé.”Bill gắp một miếng thịt lớn, đặt từng miếng một lên đĩa của Leyla.Thức ăn đã chất cao hơn mỗi khi Bill cử động tay." Nó quá nhiều!"“Cháu không biết sao? Ta thích những đứa trẻ ăn ít”.Bill vẫn như mọi khi, ông từ chối lắng nghe những lời phản đối của Leyla.“Cháu không còn là một đứa trẻ nữa.”Leyla tuyên bố, nhưng phản ứng duy nhất của Bill là thêm một miếng thịt nữa vào đĩa của cô......Buổi tối êm dịu của họ được dành để trò chuyện và cười đùa bên bàn ăn.Leyla cảm thấy rất khó để ăn tiếp; nhưng cô cố gắng ăn uống đầy đủ để làm hài lòng chú mình.Leyla rửa bát trong khi Bill Remmer đang sửa chiếc ghế bàn kêu cót két.Sau đó, hai người ngồi ở hiên nhà, tay cầm cốc cà phê ấm, ngắm lá nâu đỏ rơi.Cơn gió đã mang đến cho họ một cảm giác ớn lạnh, nhưng Bill và Leyla vẫn sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện của họ lâu nhất có thể.“Chúc ngủ ngon, Leyla.”“Chú cũng vậy.
Chúc ngủ ngon."Môi Leyla nở một nụ cười dịu dàng như thường lệ.Sau khi trở về phòng thì Leyla ngồi trên chiếc ghế mà chú Bill đã chuẩn bị sẵn cho cô và sửa bài kiểm tra của học sinh.Sau đó, cô đọc một số tiểu thuyết trinh thám mượn từ thư viện và trả lời thư của những người bạn đã trở thành giáo viên ở trường khác.Sau khi đọc xong bức thư cuối cùng thì cô mới chợt nhớ đến chiếc bút mà Công tước đã tặng cô.Leyla im lặng một lúc khi cô ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước khi quyết định mở ngăn kéo bàn làm việc.'Mình biết mà.'Khi lớn lên, Leyla đã nhiều lần nghe thấy những lời tặc lưỡi mỗi khi cô mắc lỗi hoặc cố gắng cư xử tốt hơn các bạn cùng lớp.'Đúng như người ta mong đợi từ một đứa trẻ lớn lên không có cha mẹ.'Những lời nhận xét mà cô đã quen nghe luôn mang một trong hai cảm xúc: khinh bỉ hoặc thương hại.Leyla luôn thắc mắc tại sao lần nào cô cũng bị chỉ trích, mặc dù những đứa trẻ khác cũng mắc lỗi tương tự như cô.Tuy nhiên, khi lớn lên, Leyla nhận ra rằng các quy tắc của xã hội sẽ không bao giờ bình đẳng cả.Vì thế cô sẽ phải làm tốt hơn.Ngay cả khi không hoàn hảo, cô vẫn quyết tâm sống một cuộc sống mà không nhận được sự đồng cảm từ người khác.Mỗi khi phải đối mặt với những tiêu chuẩn khắc nghiệt của thế giới thì Leyla đều cố gắng hết sức để giữ vững lập trường.Cô chỉ muốn sống một cuộc sống với chú Bill, người đã quan tâm, yêu thương và nuôi dạy cô bằng mọi cách.Sau khi hạ quyết tâm thì cô không chút do dự rút cây bút ra khỏi hộp.
Cô đưa tay lấy mảnh giấy để gói gói quà lại.Leyla tỉ mỉ đóng gói bưu kiện và viết nguệch ngoạc địa chỉ bằng một chiếc bút máy cũ.Người nhận là chủ sở hữu của Arvis, Công tước Matthias von Herhardt.
Về phần người gửi, cô viết tên và địa chỉ của người lạ mà cô đã nhận cây bút.()Khi bình minh lên, Leyla nhét chiếc hộp vào túi và bắt đầu công việc trong ngày.Cô phải rời nhà sớm hơn thường lệ để đi nhanh đến bưu điện ở thôn gần đó.Sau khi trả lại món quà thì Leyla cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.Leyla tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.**********.