Có một cuộc trò chuyện rất sôi nổi giữa những người hầu ở Arvis. Bất chấp những công việc bận rộn do chuyến thăm sắp tới của cặp đôi hoàng gia thì họ vẫn không thể không nói chuyện phiếm về cuộc hội ngộ của Kyle và Leyla."Nhưng có thực sự là vì Leyla?"“Anh có nghĩ họ lại ở bên nhau nữa không?”“Chắc chắn phải có lý do khác khiến cậu ấy quay lại Arvis.”“Vậy ra đó thực sự phải là Leyla! Ồ, tôi biết họ sẽ không chia tay dễ dàng như vậy mà!”“Đúng vậy, đặc biệt là khi họ đã ở bên nhau quá lâu! Dù sao thì họ cũng đã rất hợp nhau kể từ khi còn nhỏ mà.”“Thật là một sự kết hợp tuyệt vời!”Những người hầu đều mong muốn là họ sẽ quay lại với nhau ngay khi gặp lại nhau.Rốt cuộc, họ đã chứng kiến cả hai trưởng thành và thấy cả hai đã thân thiết trong nhiều năm.Tại thời điểm này, đó không chỉ là những câu chuyện phiếm đơn giản mà là những lời chúc tốt đẹp và suy nghĩ đầy hy vọng giữa những người hầu.“Hmm, có lẽ đã đến lúc tôi ghé thăm Leyla một lần nữa.”Bà Mona-một trong những đầu bếp của nhà bếp, nhẹ nhàng tự nhủ khi khuấy món súp đang sôi.Khả năng nấu nướng của bà có thể sánh ngang với khả năng phát hai tin tức rồi lan truyền nó, bà khó có thể biết tin tức chậm được!Vì ông Remmer không có nhà nên bà hơi lo lắng cho Leyla. Vì thế bà đã mang theo ít đồ ăn cho cô.“Đúng, nó sẽ mang lại cho tôi cảm giác yên tâm khi được tận mắt nhìn thấy con bé”*.·:·..·:·.*Leyla dành thời gian còn lại trong căn nhà gỗ của mình, cô không làm gì cả và chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không.Bầu trời ngày càng tối hơn, nhưng Leyla không thể tiếp tục làm việc hiệu quả khi mặt trời bắt đầu lặn.“Leyla!” Một giọng nói quen thuộc gọi cô, đột nhiên phá vỡ sự im lặng.Leyla giật mình ngạc nhiên và chớp mắt tập trung trở lại"Leyla cháu có ở nhà không?!"Đó là bà Mona.Bà đang ở ngay trước sân nhà họ và hét to tên cô.“V-vâng, thưa bà Mona!”Leyla vội vàng sửa lại cảm xúc của mình trước khi mở cửa chào đón bà.Bà Mona cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô và họ trao đổi với nhau những câu chuyện vui vẻ trước khi Leyla mời bà vào trong.“Ồ cảm ơn cháu!”“Cháu lấy cho bà ít trà nhé?”“Thật tuyệt, Cảm ơn cháu.”Leyla gật đầu, để bà Mona ngồi trên chiếc ghế trong bếp khi cô bận rộn đun nước pha trà.Vừa dứt lời, bà Mona bắt đầu lên tiếng.“Cháu ổn không? Trông cháu khá xanh xao.”Leyla chỉ cười ngượng ngùng và gật đầu.“Cháu ổn mà, thưa bà Mona.” cô đáp lại và mỉm cười lịch sự với bà, nhưng bà Mona trông khó bị thuyết phục.“Chỉ là cháu ngủ không ngon thôi.” “Không ngủ được sao?”“Cháu lại học à? Học là tốt nhưng cũng phải biết nghỉ ngơi.”“À, đúng rồi, ta mang cho cháu một ít bánh ngọt đây!”Leyla đứng dậy cùng bà và bắt đầu phục vụ một ít trà.Bà Mona cắt bánh thành những lát bằng nhau, lấy ra hai chiếc đĩa rồi đặt từng miếng bánh lên.“Cháu thực sự nên học cách chăm sóc bản thân tốt hơn, hãy nghĩ xem ông Remmer sẽ cảm thấy khủng khiếp như thế nào nếu ông ấy thấy cháu bỏ bê bản thân.”“Nhân tiện, khi nào ông ấy sẽ quay lại?”“À, chú ấy sẽ quay lại sau mười lăm ngày nữa.”“Chắc hẳn ông ấy sẽ khó tìm được những loài thực vật quý hiếm cần thay thế.
Tuy nhiên, thật tốt bụng khi công tước đã hủy bỏ cáo buộc và để ông ta làm việc lại ở Arvis.” “V-vâng…”“Thật là tốt bụng...”“Nếu là bất kỳ quý tộc nào khác thì họ sẽ để ông Remmer mục nát trong tù!”Thay vào đó, Leyla quyết định cắn một miếng bánh vì không muốn đưa ra lời khen ngợi như vậy cho công tước nữa.Chiếc bánh chẳng có vị gì trong miệng cô khi cô tiếp tục lắng nghe bà Mona nói.Bà còn đề cập điều cả về việc thái tử và phu nhân sẽ đến vào tuần tới, và bữa tiệc lớn mà Arvis sẽ tổ chức để vinh danh họ!Đó thực sự là cuộc sống xa hoa mà Leyla hầu như không biết gì, cũng không quan tâm tới.“Cháu có nghe nói về Kyle không? Cậu ta vừa trở về Arvis.”“À...”“Cháu đã nghe về điều đó.”"Cháu có chào đón cậu ấy trở lại không?"“Không...”“Về mặt cá nhân, nếu ta là cháu, bây giờ ta đã bỏ trốn cùng Kyle rồi.”“Chắc chắn bà Etman sẽ bị bẽ mặt nếu điều đó xảy ra, nhưng rõ ràng là cậu ta không thể sống thiếu cháu, vì vậy chạy khỏi đây không phải là lợi ích tốt nhất của cả hai sao?”Leyla mím môi thành một đường mỏng trước khi nở một nụ cười ngượng ngùng."Bà..Mona, Kyle và cháu không còn mối quan hệ kiểu đó nữa ”“Tất nhiên là ta biết điều đó! Nhưng quan điểm của ta là rất có thể cậu ta đã quay lại đây là vì cháu.
Cháu có thể làm là cân nhắc việc vẫn ở bên cậu ta.”“Nếu đó là bất kỳ người đàn ông nào khác thì ta sẽ khuyên cháu đừng làm điều đó, nhưng…”Bà Mona đưa tay ra nắm lấy tay cô, siết chặt một cách an ủi.“Đó là Kyle, mọi người đều biết rằng Kyle khác với những người đàn ông còn lại trên thế giới này.”Bà Mona cuối cùng cũng buông tay ra, nhưng vẫn không để cô yên.“Dù sao thì trước đây ta cũng đã nói chuyện này với ông Remmer,”“Ta đã hỏi ông ấy rằng liệu điều đó có tốt khi cháu và Kyle chia tay"Leyla muốn chuyển sang chủ đề, nhưng bà Mona nói không ngừng nghỉ.Vì vậy, cô quyết định chỉ ngồi đối diện bà trong im lặng, nở một nụ cười giả tạo trên môi.
Bởi, cô không còn gì để nói trong vấn đề này.Cô đã chia tay với Kyle và giờ cậu quay lại là vì cô, hoặc mọi người nói vậy.Cô nghi ngờ nó là sự thật, sau tất cả, cô đã đọc những bức thư của cậu.Nhưng làm sao cô có thể quay lại như cũ được?Ngay cả khi cô muốn nhưng không đời nào cô có thể kéo Kyle vào mớ hỗn độn mà cô đang mắc phải.Cô đã đồng ý làm tình nhân của Công tước.
Và không có chỗ cho một người phụ nữ như cô ở bên Kyle.Trong lòng cô chợt đau như bị xé làm đôi!Tay cô nắm chặt, khuất khỏi tầm nhìn của bà Mona.Không lâu sau, nỗi đau ngày càng lớn trong trái tim cô được thay thế bằng lòng căm thù sâu sắc đối với Matthias von Herhardt.“Ôi! Nhìn thời gian kìa!”“Ta xin lỗi vì đã nhiều như vậy”"Tốt hơn là ta nên đi ngay bây giờ."Cả hai người phụ nữ đều đứng dậy, Leyla hộ tống bà Mona ra khỏi căn nhà và cảm ơn bà vì đã đến thăm. Đột nhiên bà Mona dừng lại và quay lại phía cô một lần nữa.“Ồ, ta suýt quên mất, ta nghe nói Lady Brandt sẽ đến, nên mọi thứ càng lúc càng bận rộn hơn!”“Dù sao thì cô ấy sẽ ở lại Arvis suốt thời gian này, chỉ cho đến khi thái tử và vợ ngài ấy rời đi.”Bà lại tiếp tục phàn nàn rằng bà không thể thấy mối quan hệ giữa Công tước và Phu nhân Brandy phát triển vì họ cứ liên tục trì hoãn đám cưới của mình.Leyla chỉ lịch sự gật đầu, đợi bà rời đi.Với lời tạm biệt cuối cùng, bà Mona cuối cùng cũng bước đi, để lại Leyla một mình trong khu rừng trắng xóa và sự im lặng lại bao trùm cô một lần nữa.Có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cô khi nhắc đến Claudine.Nó làm cổ họng cô khô khốc khi cô cố gắng giữ bình tĩnh.Vì vậy, cô đờ đẫn quay trở lại nhà của mình và cố gắng ăn hết chiếc bánh mà cô đã bắt đầu ăn.Thành thật mà nói, cô không thấy thèm ăn, nhưng cô phải ăn.Cô không muốn làm chú mình lo lắng khi chú về đến nhà.Cô thật sự ghê tởm người đàn ông đó.'Anh ta nghĩ mình là ai?!' Anh đã khiến cô mất đi khả năng của mình khi chỉ nghĩ đến anh?!Cô cứ ăn và uống; cắn một miếng, uống rồi lặp lại cho đến khi tất cả những gì còn lại là một chiếc đĩa trống.Ký ức về việc công tước xúc phạm việc cô gầy gò như thế nào khiến cảm giác xấu hổ và nhục nhã lại hiện lên.Cô rửa bát, làm việc nhà và sau đó tiếp tục đọc sách, dần dần giải tỏa tâm trí khỏi tất cả những điều tiêu cực chồng chất trong vài tuần qua.Công tước sẽ đi xa, rời khỏi thủ đô và sẽ không quay lại cho đến cuối tuần.“Cơn ác mộng này khi nào mới kết thúc vậy?"Cô gấp cuốn sách lại và nhìn quanh.
Tất cả những gì cô có thể thấy chỉ là sự cô đơn…Cô cảm thấy như thể những bức tường đang đóng chặt lấy mình.Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, âm thanh của tiếng va chạm da thịt và tiếng rên rỉ trong cổ họng cứ quẩn quanh trong tâm trí cô…Cô có thể cảm thấy bàn tay của Matthias trên khắp người cô..,Cô cần phải chạy trốn! Cô không thể chịu đựng được nữa!Cô vội vàng chạy ra khỏi căn nhà.
Cô chộp lấy chiếc xe đạp của mình và bắt đầu đạp, nhắm đến một nơi nào đó, thật xa tâm trí cô!Cô phóng nhanh qua các con phố trước khi dừng lại trước thư viện.Rất may là cô đã đoán trước được nên mang theo một số sách và những thứ cần thiết khác đến trả.
Điểm dừng chân tiếp theo của cô là cửa hàng tạp hóa và tiếp tục mua những thứ cô cần để lau chùi như xà phòng bột và bàn chải.Cô thậm chí còn dành thời gian dừng lại ở một quán cà phê gần đó để uống một ít.Cô hít thở không khí lạnh lẽo của mùa đông, mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình khi cô bắt đầu thư giãn…Cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của người mà cô muốn tránh mặt nhất.“Leyla…” giọng nói ấm áp của cậu gọi tên cô.Mọi thứ dường như bất động khi Leyla sửng sốt nhìn cậu.
Đó thực sự là cậu ấy…Ngay trước mặt cô, không ai khác chính là Kyle Etman-người đang mỉm cười rạng rỡ với cô.********************.