Tiếng ồn ào truyền qua cửa sổ đang mở và lọt vào tai Kyle sau cánh cửa phòng ngủ đóng kín của cậu.“Này, bà Etman! Hãy ra đây! Ngay lập tức!"Kyle từ từ nâng cơ thể mệt mỏi của mình lên.
Tiếng hét như sấm và giọng nói như cá voi của người đàn ông không còn xa lạ với đôi tai cậu.“…Chú Bill?”Kyle ngạc nhiên nhảy ra khỏi giường.
Cậu vội vàng bước đến cửa sổ và chứng kiến cuộc cãi vã giữa Bill Remmer và người quản gia ở trước cửa.“Có chuyện gì vậy?” Bà Etman xuất hiện với giọng hét ngạo mạn."Bà Etman, bà có phải là tên trộm chết tiệt đó không? Đó có phải là một hành động được thực hiện bởi một người được tôn kính như một quý tộc không? Dù bà có ghét Leyla đến đâu thì sao bà có thể làm được điều như vậy chứ?!"Kyle, người đang lao về phía họ để ngăn chặn cuộc ẩu đả, đột nhiên dừng lại như một người chết."Kẻ trộm?""Tại sao chú Bill lại nhắc đến tên trộm?Với mẹ tôi?"Kyle đứng chết lặng khi Bill kể ra một câu chuyện khủng khiếp khó tin trong cơn tức giận.Cơ thể cậu đột nhiên trở nên cứng như một tấm ván khi nghe những lời nói khó tin đó.“Không-vô lý… Sao ông có thể buộc tội mẹ tôi về một tội ác ghê tởm như vậy…”Kyle lảo đảo bước xuống cầu thang, đồng thời cậu lẩm bẩm một cách trống rỗng.Cậu không thể chịu đựng sự lăng mạ của chú Bill đối với mẹ mình, cho dù ông có tức giận đến mức nào về vụ trộm cắp.“Leyla có nói vậy không?”Bà Etman hỏi gay gắt sau khi Bill ngừng la hét.“Thật đáng tiếc, sao cô ấy có thể vu khống tôi như vậy….”“Trông Leyla có giống một đứa trẻ có khả năng kể những điều như vậy không?”Bill hét lên trong nước mắt khi Kyle chuẩn bị bước ra cửa trước.“Nếu Leyla nói với tôi, trái tim tôi đã không bị xé nát như thế này!”“Nếu ông muốn thốt ra những điều vô nghĩa đó thì hãy quay về ngay! Trước khi tôi gọi cảnh sát!”“Bà có dám gọi cảnh sát không?! Bà có nghĩ rằng bà có thể gọi cảnh sát khi người đưa thư nhìn thấy em họ của bà bị đưa đến đồn cảnh sát không?“…C-cái gì?”Bà Etman loạng choạng.
Cô lùi lại một bước.'Làm ơn đi mẹ.'Kyle cầu nguyện khi nhìn theo bóng lưng của mẹ mình.'Xin hãy nói không, mẹ không phải là thủ phạm, hãy nói rằng đó chỉ là sự vu khống'.Bà Etman im lặng nhưng hơi thở của bà khó khăn.
Vì sợ hãi, tay nắm lan can của bà bắt đầu run rẩy.Kyle đi nhanh về phía mẹ mình."Mẹ."Bà Etman sững sờ.
Chỉ sau khi nghe thấy giọng nói đau đớn của cậu, bà mới nhận ra sự hiện diện của con trai mình đang đứng sau lưng bà.“Điều đó không đúng, phải không?”Kyle nắm lấy cánh tay bà.
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi phải không? Nói cho con biết đi...?”Kyle cố cười nhưng không thành công.Đối với cậu, những ngày vừa qua thật là địa ngục.
Cậu đã nhiều lần đến thăm, dỗ dành và cầu xin nhưng Leyla không chịu thay đổi ý định.Trong nỗi buồn sâu sắc của cậu, thời gian đang trôi đi...Kyle dù sao cũng đã ghim chặt những hy vọng mơ hồ của mình.
Cha cậu, người đã đến Ratz, đã trả một phần học phí cho Leyla.Cậu tin rằng mọi chuyện sẽ ổn miễn là cậu có thể thuyết phục được Leyla và trấn an cô.Vì vậy cậu dự định tối nay sẽ đến thăm Leyla và dỗ dành cô một lần nữa;'Nếu hôn nhân là một gánh nặng quá lớn thì việc đính hôn thì sao?'Đính hôn…Với cậu thế là đủ rồi.Thời gian trôi qua, cậu tin rằng tình cảm của Leyla sẽ dần trở thành tình cảm của một người đang yêu.
Như vậy họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.Nhưng bây giờ…."Mẹ!"Kyle thở hổn hển khi giọng cậu bị nước mắt cản trở.Bà Etman sững người và nhìn xuống lan can.
Sắc mặt bà tái nhợt và đôi môi mím chặt.Đúng lúc đó, bác sĩ Etman xuất hiện.
Ông bước ra khỏi xe cùng với hai sĩ quan cảnh sát.Đôi chân của bà Etman khuỵu xuống khi nhìn thấy họ và ngã gục xuống sàn.Bác sĩ Etman cầu xin cảnh sát cho phép ông được nói chuyện với vợ một mình.
Những biểu cảm căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt ông.“Tôi thực sự xin lỗi, ông Remmer.”Ông tiến về phía Bill Remmer trước và cởi mũ ra.“Cho dù tôi có mười cái miệng, tôi cũng chỉ muốn nói là tôi rất xin lỗi."Đôi mắt Kyle rưng rưng tuyệt vọng khi nhìn cha mình liên tục xin lỗi.“Như ông có thể thấy, tình hình hiện tại rất tồi tệ và có vẻ khó có một cuộc nói chuyện đàng hoàng.
Tôi có thể gặp ông và xin lỗi lần nữa sau khi mọi chuyện đã lắng xuống được không?"“…Hãy làm điều đó.”Bill Remmer tức giận lau nước mắt và gật đầu.
Khi ông lùi lại, các sĩ quan tiến tới.“Tại sao em lại làm thế?” Ánh mắt của bác sĩ Etman lạnh lùng nhìn người vợ của mình."KHÔNG.
Không như anh nghĩ đâu….."“Daniel đang ở đồn cảnh sát.
Cậu ta đã thú nhận mọi chuyện.”Ngay khi cái tên đó thoát ra khỏi môi chồng bà thì môi bà cũng chỉ biết ngậm chặt lại.Bà không còn gì để nói, để bào chữa cho mình.“Vì vậy đừng cố nói dối, Linda.”Bác sĩ Etman cuối cùng đã mất bình tĩnh.
Cơn giận dữ dâng trào không thể kiểm soát, ông không thể kìm nén được nữa điều đó làm khuôn mặt ông trở lên méo mó."Tất cả là lỗi của Anh!"Bà Etman giận dữ mắng mỏ khi khóc."Tại sao? Tại sao anh lại cho phép Leyla hủy hoại cuộc đời tôi?!""KHÔNG.
Tất cả là lỗi của anh! Như tôi đã nói, tôi đã không thích cô ta ngay từ đầu! Tôi sẽ không đi xa đến thế này nếu lúc đó anh chịu nghe lời tôi! Nếu không có cô ta,…….”Một tiếng nức nở lớn thoát ra khỏi miệng bà và đôi bàn tay che mặt bà nhanh chóng ứa đầy nước mắt.Với một tiếng thở dài, bác sĩ Etman đánh thức người vợ đang thổn thức của mình.Các sĩ quan đã thể hiện sự tôn trọng của họ đối với vị bác sĩ nổi tiếng bằng cách cho ông đưa vợ vào trong xe.Kyle đứng bất động, mở to mắt nhìn khung cảnh ác mộng.Chẳng bao lâu sau, một lớp hoàng hôn dày đặc bắt đầu che phủ màu xanh phía xa, và cậu vẫn chưa tỉnh dậy sau giấc mơ địa ngục đó.Kyle nhắm mắt lại trong ánh hoàng hôn chói chang.Cậu ước gì cả thế giới sẽ bị chôn vùi trong màn đêm tối tăm.Đó là hy vọng duy nhất của cậu vào lúc này.**********(Truyện đăng độc quyền trên ).