Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi


Thời tiết hôm nay oi bức hơn mọi khi nhưng trang phục của Leyla lại trông rất chỉnh tề, tuy nó có phần hơi ngột ngạt.Cổ áo sơ mi của cô được ủi phẳng phiu, hàng cúc cài kín cổ, váy không một vết bẩn, thậm chí không có một nếp gấp nào.

Chưa kể chiếc quần tất ôm sát đôi chân thon thả của cô.Vẻ ngoài của cô dường như không hề nhếch nhác chút nào, ngay cả khi trong cái nóng như thiêu như đốt của buổi chiều.Hai má cô đỏ bừng và khó thở vì nóng.Tuy nhiên, Leyla bước đi một cách tự tin, giữ tư thế thẳng, ngay cả khi đến một con phố vắng không một bóng người.Leyla Lewellin những ngày này đã nhận được sự đồng cảm của mọi người cho dù cô đi đến đâu.Mọi người đều công khai an ủi cô và nói xấu bà Etman.Tương tự, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Giáo viên tại trường trung học nữ sinh Gillis, người mà Leyla gặp khi tìm việc dạy học, là người đầu tiên bày tỏ sự thương tiếc bằng một tiếng thở dài nặng nề."Cô phải vui lên và suy nghĩ tích cực để tìm ra cách giải quyết.


Thật buồn, nhưng cô có thể làm được gì khác? Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.”Cô ta nắm lấy tay Leyla và liên tục nói những lời an ủi.

Tương tự như vậy, những gương mặt quen thuộc mà cô gặp trong thành phố cũng làm như vậy.Lòng biết ơn của cô dành cho họ đã được pha lẫn với một chút xấu hổ.

Leyla không nói nên lời và chỉ chào họ một cách thân mật với nụ cười nhạt trên môi.Mỗi lần như vậy, Leyla chỉ cố gắng nở ra những nụ cười mơ hồ thoáng qua trên môi cô.Thật may mắn là cô ấy không phải bận tâm đến bất cứ điều gì khác vì cô ta quá bận rộn duy trì chiếc mặt nạ với nụ cười giả tạo của mình."Tôi ước gì tôi có thể giúp cô nhiều hơn nhưng đây là điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này."Giáo viên của Gillis đưa ra câu trả lời thở dài sau khi an ủi Leyla một lúc lâu.Tất cả các vị trí giảng dạy tại Trường Tiểu học Carlsbar đã được đảm nhận.

Lựa chọn cuối cùng còn lại của cô là làm việc ở một thị trấn nhỏ cách đó khoảng một giờ đi tàu.Leyla cuối cùng đã chấp nhận công việc sau nhiều lần cân nhắc.Vì việc đi lại quá mệt mỏi nên cô cần tìm một nhà trọ gần trường.


Tuy nhiên, cô có thể quay lại Arvis vào cuối tuần.Có lẽ sau một năm giảng dạy ở đó, cô sẽ có cơ hội chuyển đến một trường học ở Carlsbar.Leyla bỏ mũ ra một lúc để lấy lại hơi thở sau khi đến trước cánh cổng tráng lệ của Dinh thự Arvis.Cô gặp khó khăn khi đối mặt với chú Bill hơn bất kỳ ai khác.

Chú Bill luôn nhìn cô bằng ánh mắt u ám mỗi khi cô cười trước mặt chú.

Vì thế, cô không thể rơi một giọt nước mắt trước sự hiện diện của ông.'Đó là tin tốt nên sẽ ổn thôi.'Leyla sải bước dọc con đường trong bộ đồ màu xanh lam.Ngay cả khi điều đó không có nghĩa là cô sẽ vĩnh viễn nói lời tạm biệt với chú Bill nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến việc dạy tại một ngôi trường quá xa nhà.Khi bước đi, Leyla cố gắng làm cho nụ cười của cô tươi sáng hơn một chút.

Cô đi ra vườn, háo hức báo tin cho chú Bill càng nhanh càng tốt.Khoảnh khắc cô đi ngang qua vườn hoa hồng thì Kyle đã đứng sẵn ở đó chờ cô.“… Kyle?”Đồng tử của Leyla giãn ra.Kyle lao tới chỗ cô như thể cậu đang bị thứ gì đó đuổi theo và nắm lấy cổ tay cô.Dường như lúc này cậu đã trở thành một người hoàn toàn khác.“Đi nào, Leyla.”"Đi đâu? Buông tay tôi ra trước đi rồi chúng ta cùng nói chuyện!"“Hãy rời khỏi đây, chỉ có hai chúng ta thôi.”Cái nắm tay của Kyle đang cố nắm lấy cổ tay Leyla ngày càng mạnh hơn như thể cậu không muốn cô có thể chạy thoát...****************().


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận