Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi


Đó là một ngày cực kỳ bận rộn.Leyla đã tỉ mỉ lau chùi toàn bộ ngôi nhà như thể không có bất kỳ hạt bụi nào đọng lại.Căn bếp của cô tràn ngập những món ăn do chính tay cô nấu.Chẳng bao lâu sau, Bill trở lại làm việc sau giờ ăn trưa, và một vài người làm thân thiết ở Arvis cũng đến ngôi nhà nhỏ của cô.“Leyla, cháu ổn chứ?”Bà Mona lo lắng hỏi khi đưa ra một giỏ đầy bánh quy và bánh ngọt.“Vâng, cháu ổn.” Leyla nở một nụ cười và vui vẻ nhận lấy món quà.“Cảm ơn vì đã mời cháu uống một tách trà.”"Trà? Ồ...!thực sự không cần phải bận tâm đâu”Bà Mona lắc đầu.

Các đồng nghiệp khác cũng gật đầu đồng tình với bà."Đúng rồi! Chúng ta chỉ muốn biết liệu cháu có ổn không.”“Leyla, đừng buồn.


Mối tình đầu không phải lúc nào cũng thành hiện thực đâu.

Ta chắc chắn rằng cháu sẽ tìm được một người tốt hơn Kyle….”“Này, gần đến giờ rồi đó! Hãy quay trở lại sớm đi.

Tôi phải chuẩn bị cho giờ uống trà của nữ công tước.”Bà Mona nhanh chóng cắt ngang vào cuộc trò chuyện và bà trừng mắt nhìn cô hầu gái.Leyla phải tiễn họ và quay lại bếp cùng với một chiếc giỏ nặng.Cô cẩn thận lấy từng chiếc bánh quy và bánh ngọt trong giỏ ra và sắp xếp chúng gọn gàng trên bàn.Đột nhiên tay cô dừng lại.

Cô thoáng sững người khi nhìn thấy một chiếc bánh quy nướng nhân mứt đào.Đó là chiếc bánh yêu thích của Kyle...Leyla lơ đãng nhìn qua bàn tới chiếc ghế nơi Kyle thường ngồi.Cái ngày ba người cùng ăn tối tại bàn này sẽ không bao giờ trở lại.Chiếc ghế đơn độc đó gợi lên những kỷ niệm êm đềm trong suy nghĩ của cô.

Thời gian của những bữa ăn ngon lành, ánh đèn ấm áp và tiếng trò chuyện ồn ào trên bàn ăn.Tất cả giờ đây đã dần dần biến mất trong vực thẳm im lặng.Leyla chớp mắt và vội vàng thu dọn giỏ trước khi rời khỏi ngôi nhà.Cô nhẹ nhàng lấy chiếc túi đeo chéo đã dùng rất lâu và chiếc mũ treo trước cửa, rồi đi đến con đường mòn trong rừng.....Layla đi dọc con đường, thì thầm tên những bông hoa đang nở rộ.Tiếng leng keng của đồ đạc trong túi vang lên cùng với những cái tên mà cô lẩm bẩm như một bài hát êm dịu.Sau một chuyến đi dài, Leyla đã dừng lại dưới chân một cái cây bên bờ sông Schulter.Cô ngay lập tức bắt đầu leo lên đỉnh và ngồi giữa những cành cứng cáp của thân cây.Leyla nhìn chằm chằm vào khúc quanh của dòng sông Schulter xanh biếc qua ánh mắt trống rỗng của mình.....“Như ngài đã nói, thưa công tước, nó đã được xử lý rất tốt.”Matthias gật đầu vì anh đã hiểu được điều đó mà không cần người quản gia giải thích.Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào dòng sông phía sau khung cửa sổ khổng lồ.“Hôm nay họ sẽ thông báo cho chúng ta bằng điện tín.”Sau khi kết thúc báo cáo, Hessen chuyển sang chủ đề làm việc tiếp theo: bữa tối dự kiến cho tuần tiếp theo và danh sách khách mời.


Chuyến thăm của Bá tước Brandt, vấn đề mở rộng lực lượng lao động.Các báo cáo hàng ngày và những câu trả lời ngắn gọn của Matthias được xếp chồng lên nhau như một trật tự.“Vậy thưa ngài, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”Hessen rời khỏi khu nhà phụ sau khi mọi việc đã giải quyết xong.Khi chỉ còn một mình, Matthias đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng dưới cùng.Toà nhà được xây dựng theo hình dáng một ngôi nhà sàn nổi.Một nửa mặt bằng được dành làm nhà chứa thuyền, được thiết kế gắn liền với sông.Matthias có thể đơn giản qua sông bất cứ lúc nào anh muốn bằng cách cởi dây và chèo thuyền qua.Matthias cởi bỏ quần áo trên sàn và lặn xuống nước.Khi anh bơi, mặt trời chói chang chẳng mấy chốc đã nuốt chửng cơ thể trần trụi đang tắm dưới ánh sáng của nó.Matthias để dòng sông êm đềm bám vào da thịt mình.

Qua nét vẽ linh hoạt, thoạt nhìn anh giống như một phần của dòng sông.Sự gắn bó dai dẳng mà anh không thể có được nhất định sẽ phát triển thành một ham muốn lớn hơn và mãnh liệt hơn ngoài tầm kiểm soát của anh.Nhưng một khi đã có nó thì anh cũng sẽ sớm chán.

Và Leyla cũng không ngoại lệ.Thở một cách khó khăn, Matthias đi đến kết luận đó.


Anh cảm thấy thật ngớ ngẩn vì đã bị cuốn theo nỗi khao khát phù du.Tuy nhiên, anh vẫn mong muốn có được cô.Và bây giờ, không có gì có thể cản đường anh.Anh được tự do làm bất cứ điều gì mà mình muốn.Mọi thứ trong thế giới của anh đã trở lại đúng vị trí của nó, theo một đường thẳng hoàn hảo, đúng như anh mong muốn.Khi anh quay lại và bắt đầu bơi trở lại khu nhà phụ thì những tia nắng xiên của mặt trời lặn đã nhuộm cho bầu trời một màu cam ấm áp.Đôi mắt Matthias nheo lại bên bờ sông khi nhìn thấy cái cây quen thuộc.

Nực cười thay, có một người phụ nữ ở đó, nơi anh ta thản nhiên đưa mắt nhìn.'Leyla Lewellin.'Anh bỗng thầm gọi tên cô************.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận