Có gì mai tính, biết vậy ngày mai ở trường nó cố gần Lâm để giả thích, ngày kia nó cố thêm chút nữa chịu khó đợi Lâm nơi cổng trường. Ngày qua ngày cứ cố gắng nhưng ko có lấy 1 cơ hội thứ mà Thư nhận lại được là những ánh mắt khinh bỉ xen lẫn sự thương hại của các sinh viên trong trường, là sự phớt lờ của Lâm và sự xa lạ của những người làm cha làm mẹ vì dù gì Thư cũng đâu phải con gái họ.
Sợ! Thư sợ những ánh mắt đó rồi, sợ phải trông thấy Lâm sánh bước bên ai kia ko phải là nó. Sợ tất cả những thứ thuộc về nơi này. Nó quyết định ra đi để quên đi vết thương lòng. Trước khi đi nó gọi điện cho Trang.
"Tao sẽ rời khỏi nơi này mày ạ"
"Mày sẽ đi đâu chứ? Con điên này. Con Linh bỏ đi h đến mày nữa à" - Trang gắt.
Thư ngửa cổ nhìn ngắm bầu trời lấy tay che đi thứ ánh sáng chói mắt.
"Ko biết nữa! Có lẽ sẽ đến 1 vùng đất xa lạ học cách quên đi tất cả"
Trang chùng giọng xuống.
"Vậy cho tao theo với"
Thư cười nhạt gắt con bạn.
"Điên hả mày? Mày còn có pamẹ, có Thắng theo tao làm gì? Mà yên tâm đi khi nào quên đk tao sẽ về"
"Khi nào là bao lâu?"
Thư thở dài "Cũng chẳng biết nếu nhanh thì 1 ngày, lâu hơn thì 1 tuần còn ko thì 1 tháng. Thôi xe đến rồi tao đi đây. Mà đừng có cố liên lạc cho tao, tao sẽ đổi sim"
Thư tắt máy sốc lại chiếc ba lô rồi leo lên xe. Chiếc xe mà nó cũng chẳng biết sẽ đi về đâu. Hết đoàn khách này lại đến đoàn khách khác cứ lên lại xuống chỉ mình Thư là vẫn yên vị 1 chỗ ngồi phóng tầm mắt ra ngoài ngắm dòng người vồn vã qua lại. Chiếc xe dừng lại tuyến cuối cùng cũng đã đêm khuya. Thư bước xuống xe và thật nực cười sau 1 hồi đi lòng vòng trên chiếc xe buýt nó vẫn đứng trong lòng thành phố Hà Nội. Thôi thì cứ bước tiếp vậy.
Trời về đêm sương rơi rét mướt Thư cứ bước dù đã đi rất xa đến khi đôi chân tê dại ko thể nào bước tiếp Thư ngồi phục xuống đầu gối nơi con hẻm nhỏ rồi ngất lịm đi vì mệt mỏi. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng, Thư nhận thấy mình đang nằm trong 1 ngôi nhà nhỏ. Đây là đâu nhỉ? Đang thắc mắc thì 1 bà lão và 1 đứ trẻ bước vào. Nó nhận ra đó chính là bà lão bán khoai lang ngày nào. Bà ngồi xuống cười móm mém.
- Cháu thấy trong người sao rồi.
Thư ngồi dậy tựa lưng vào thành giường.
- Cháu ổn thưa bà. Mà đây là đâu vậy bà?
- Đây là 1 khu tập thể gần làng trẻ em cơ nhỡ. Cháu có chuyện gì mà tới đây?
Thư cúi đầu im lặng bà lão tinh ý nhận ra đưa đôi tay nhăn nheo vuốt tóc nó hỏi.
- Cháu có chuyện kể bà nghe xem nào.
Thư lưỡng lự rồi cũng quyết định kể cho bà lão nghe tất cả. Bà nghe và hiểu.
- Đừng buồn nếu cháu muốn có thể ở lại đây.
Thư vui mừng nhận lời từ h nó sẽ học cách quên Lâm tại chính mảnh đất này.
1 năm sau.
Thư đã sai nó đã phải dùng đến 1 năm mà vẫn chưa thể quên được Lâm. h Thư đã là 1 cô sinh viên của trường đại học kinh tế quốc tế với số điểm đầu vào cao nhất khoa. 1 năm qua để quên đi Lâm Thư đâm đầu vào học và làm việc 1 cách điên cuồng. Buổi sáng đi học tại 1 ngôi trường tư dành cho những đứa nhà nghèo, chiều về lại đến quán cafê làm việc tới khuya khoắt mới về. Cuộc sống bộn bề bên căn nhà nhỏ cùng bé Na và bà lão đã giúp Thư phần nào quên đi Lâm mặc dù chưa phải là tất cả. Thư đã cắt đứt liên lạc với mọi người, cô ko gặp lại bất kì ai ngoài 1 người. Đó chính là mẹ Dương Tuyền, Thư thường hay gặp người phụ nữ ấy ở làng trẻ này. Dù ngày nắng hay ngày mưa bà đều đến đây rồi lại ra về với ánh mắt thất vọng. Thư chẳng hiểu tại sao mình lại quan tâm đến bà chỉ biết rằng cô thấy ấm áp khi đk chạm vào ánh mắt người đàn bà ấy mặc dù ở khoảng cách khá xa. Bà đến đây để ban ơn cho lũ trẻ cơ nhỡ sao? Thư tự hỏi vậy những lâu dần cũng ko còn để ý. Nó cố gắng để ko đụng mặt bà.
Mọi thứ đã chìm vào quên lãng, gia đình, Lâm và cả những nỗi đau cuối cùng cũng đã qua. Nhưng thế giới này vốn nhỏ bé huống chi là cái lòng thành phố Hà Nội này.
1 ngày mùa thu trời mưa bụi trắng xóa như thường lệ sau khi tan học Thư tới tiệm cafê. Hôm nay trời mưa quán vắng khách Thư ngồi trống cằm ngắm những hạt mưa bụi nghiêng mình trong gió.
- Thư! Bàn số 5, 1 cafe đen và 1 trà sữa.
Tiếng chị Thu vang lên kéo Thư ra khỏi mớ bòng bong. Cô nhanh chóng chuẩn bị trà sữa và cafê đen bê tới bàn số 5.
"Xoảng" Thư đánh rơi tất cả khay đồ uống "vỡ vụn" khi nhìn thấy 1 đôi nam thanh, nữ tú ngồi ở bàn số 5. Thư bàng hoàng nhận ra là Lâm và Dương Tuyền. Cô đứng ngây ra 1 lúc, 6 con mắt nhìn nhau ngỡ ngàng nhưng rồi bản năng sinh tồn đã giúp cô lấy lại bình tĩnh. Thư ngồi xuống lượm những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên lên đất vô tình để mảnh thủy tinh bén nhọn ăn sau vào da thịt. Máu giỏ từng giọt, Lâm lo lắng dùng khăn mùi xoa băng lại vết thương cho Thư nhưng bị cô khức từ. Dương Tuyền vẫn thế vẫn giả tạo như ngày nào.
- Chị Thư cuối cùng cũng gặp đk chị. 1 năm qua chị sống thế nào?
Thư bưng khay bể vụn đứng dậy cúi gập người.
- Xin lỗi qúy khách! Tôi sẽ đổi lại ly khác cho qúy khách ngay ạ.
Thư xoay người bỏ đi, lỗ lực bao năm qua tan tành khi 1 giọt nước mắt rớt xuống. Lâm trông theo dáng người mảnh mai có phần tiều tuỵ mà trái tim nhói đau. Cậu còn yêu nó nhiều lắm, 1 năm cậu đã đi tìm Thư khắp nơi nhưng thật ko ngờ lại gặp nhau trong tình huống chớ trêu đến thế. Ông trời quả thích rỡn đùa.
Trong phòng vệ sinh Thư dùng tay bịt lại miệng để ko ai có thể nghe thấy tiếng khóc yếu đuối của mình. Cô hận chính mình dù đã cố gắng lập trình ình 1 trái tim sắt đá nhưng sao khi đứng trước Lâm Thư lại yếu mềm đến vậy? Lau đi nước mắt, tạt nước lên mặt cho tỉnh táo Thư hít 1 hơi thật sâu rồi trở ra. Bàn số 5 đã vắng khách chỉ còn lại chiếc khăn mùi xao màu trắng đơn độc trên bàn.
Giờ tan tầm Thư đứng ngoài cửa tiệm bần thần ngắm những hạt mưa rơi. Cô đưa tay ra hứng những giọt nước mưa mát lạnh miệng mỉm cười mà nước mắt tuân rơi. Tại sao cô phải khóc vì 1 thằng con trai như Lâm chứ? Chẳng phải đã quên hết tất cả rồi sao? Vậy mà vẫn nhớ.
Thư hung hăng lao vào màn mưa để mưa có thể rửa trôi đi nước mắt. Nhưng ai kia lại xuất hiện cùng chiếc ô màu xanh dịu nhẹ đứng trước mặt cô ánh mắt toát lên vẻ đau buồn.
- Thư! Em khỏe chứ?
Thư nở nụ cười thật tươi chứa đựng ngàn tia đau đớn.
- Khỏe! Rất khỏe là đằng khác.
Nào ai hay nước mắt cô đang rơi chảy theo những giọt mưa lạnh câm.
- Thư! Hãy về bên anh rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại.
Thư nhìn Lâm lạnh lùng hỏi lại đầy vẻ diễu cợt.
- Anh nói.....chúng ta? Bắt đầu lại? Xin lỗi ko thể nào. Mọi thứ kết thúc rồi. Chào anh.
Thư lướt qua Lâm như 1 cơn gió chiều thoảng qua khi đi ko để lại vết tích. Lâm đau khổ qùy sụp dưới lòng đường ẩm ướt, đôi mắt đỏ au. Hình như Lâm đang khóc. Nếu đã yêu sao ngày ấy ko cho Thư 1 cơ hội? nếu đã yêu sao ngày lại đẩy Thư ra sa? Tất cã là sai lầm
______
Thư bước tới gần nhà trẻ lại là người đàn bà ấy. Trời đã nhá nhem tối nhưng sao bà còn ở đây? để mặc cho những cơn mưa khiến cơ thể bà run lên. 1 người đàn bà giầu có sang trọng như bà sao lại đến cái nơi nghèo làn rách rưới này cơ chứ? Bà đang tìm kiếm gì ở đây để rồi khi Thư trông thấy đêm về lại mơ những giấc mơ kì lạ về ng đàn bà này.
Hôm nay trông bà tiều tuỵ quá. Bước đi trong cơn mưa bà ôm hôn con búp bê rồi kéo khoá túi sách cẩn thận bỏ nó vào trong. Hình như đó là kỉ vật quan trọng của đời bà.
Thư đi sau bà khoảng 20m trong con hẻm nhỏ yên tĩnh bất chợt bà la toáng lên.
- Cướp! Cướp! Có ai ko giúp tôi với
Bà vừa kêu gào vừa rằng co chiếc túi sách với tên cướp. Bà giàu mà cần gì phải làm thế nhưng Thư hiểu bà đang muốn giành lại cái gì. Từ đằng xa Thư lao tới dùng cặp sách đập tên cướp túi bụi và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Anh hùng ko bao h thắng thằng liều bởi thằng liều chẳng có gì để mất. hắn sẵn sàng làm tất cả để đoạt đk thứ mình muốn.
Con dao sắc nhọn sáng bóng lạnh lùng trong đêm khuya đã xoay vòng định mệnh. "Phập" 1 nhát dao chấm dứt nỗi đau cho Thư. Người đàn bà hoảng loạn kêu gào trong vô vọng. Dòng máu đỏ đặc quánh gỉ ra từ vùng bụng 1 cách vô tình. Tất cả bỗng chốc vụt tối sầm.