Hãy Nắm Tay Tôi, Tôi Sẽ Cho Cậu Hạnh Phúc


Thư nữa tỉnh, nửa mê cảm giác toàn thân đau ê ẩm, đầu đau buốt như muốn nổ tung.
Chẳng phải cô chết rồi sao? Chết rồi cứ nghĩ sẽ ko còn đau nữa vậy mà vẫn đau. Đau cả thể xác lẫn linh hồn.
Nén cơn đau quằn quại ở vùng bụng Thư mở mắt ra. Cô chưa chết, đây là bệnh viện còn nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Thư đưa tay lên đầu, đau quá! Cô nhớ lại giấc mơ lúc hôn mê, 1 giấc mơ kì lạ, cô gọi người đàn bà ấy là mẹ, cô là chủ nhân của con búp bê ấy. Làng trẻ đó nơi cô khóc lóc tìm mẹ, 1 chiếc xe lao tới và rồi....rồi...ko thể nhớ nữa...đau quá!....Chỉ là mơ ko phải là thật.
Thư đưa đôi mắt vô hồn nhìn khắp căn phòng, nơi cửa sổ mang theo chút ánh nắng hắt vào phòng người đàn bà ấy và có cả 1 người đàn ông trung niên họ đang đứng quay lưng lại với cô nói gì đó. Người đàn bà ánh mắt đau buồn rơi rớt ra những giọt lệ trong vắt. Giọng nghẹn ngào pha lẫn tiếng nấc.
- Mình à nó là Hải Kì, là con gái chúng ta. Tôi phải làm sao để bù đặp cho nó đây? Nhỡ nó ko tỉnh lại thì tôi ko thiết sống nữa.
Người đàn bà vừa nói vừa đấm thụp vào lồng ngực mình. Người đàn ông chua xót giữ tay bà lại.
- Tú Quỳnh em bình tĩnh lại đi. Hải kì của chúng ta sẽ ko sao đâu. Em yên tâm đi.
Người phụ tựa vào người đàn ông.
- Nhưng đã 3 ngày rồi. Tôi phải làm sao đây? Hu...hu...hu.
Người đà ông thở dài 1 vài giọt nước mắt chảy ra.
- Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, máu cũng đã lấy h chỉ có thể tùy ý trời thôi bà à.
_____
"Ko! Tỉnh lại đi Thư, người ấy ko phải là mày. Mày ko hề có pamẹ, trước đây ko, bây h ko và sau này cũng ko. Họ là pamẹ của Dương Tuyền làm sao lại là pamẹ mày đk"
2 người trung niên vẫn tiếp tục chủ đề về đứa con tên Hải Kì. Thư ko tin, nó phủi bỏ tất cả.
- Các người đang nói gì vậy chứ?
Giọng nói yếu ớt của Thư vang lên khiến 2 người trung niên giật mình quay lại. 1 tia hi vọng lóe lên trong mắt người đàn bà ấy. Họ vui mừng tiến gần cô. Bà ta còn nắm tay Thư áp lên khuôn mặt mình, nước mắt nóng hổi rớt xuống trượt dài trên cánh tay Thư.
- Hải kì cuối cùng con đã tình rồi.
Gì chứ? Hải kì? Cái tên ấy nghe sao xa xỉ quá. Thư giật tay ra 1 cách phũ phàng như 1 sự khẳng định cuối cùng cô ko có pamẹ mà nếu có cũng ko phải là họ.
- Xin lỗi bà! Tôi tên Thư ko phải tên kì.
Người đà bà đau đớn nhắc lại cho Thư nhớ cái tuổi thơ thất lạc.
- Con là con gái chúng ta. Là đứa con gái mà ta đã làm lạc ở làng trẻ trong 1 lần đến đó làm từ thiện. Khi ta quay lại tìm con thì chỉ thấy con búp bê và 1 vũng máu. Mọi ng nói con đã chết nhưng bao năm nay ta vẫn nuôi hi vọng đi tìm con.
Đầu óc Thư lại bắt đầu quay cuồng Thư đưa tay lên ôm đầu. Nhớ rồi! Chiếc xe tông phải nó vì muốn chạy tội ng đàn ông đó đã đem nó về nhà và rồi nó chẳng còn nhớ pamẹ mình là ai. Ông ta nuôi nó xem nó như công cụ kiếm tiền mua rượu cho ông ta nhậu khi say lại đem nó ra đanh đập. Tuổi thơ của Thư là thế đấy. Làm sao cô có thể tin pamẹ Dương Tuyền lại là pamẹ mình. Thư lắc đầu như muốn chối bỏ tất cà.
- Ko! Tôi ko tin chỉ dựa vào việc cùng chung nhóm máu ko thể khẳng định tôi là con gái các người đk? Các người nhầm rồi.
Người đàn ông đôi mắt đỏ đục lên tiếng.
- Cái bớt trên cánh tay phải của con lúc hiến máu ta đã vô tình trông thấy.
- Chỉ là trùng hợp thôi.
- Chúng ta đã đi xét nghiệm DNA con chính là con gái chúng ta.
Thư cười nhạt.
- Vậy còn Dương Tuyền cô ta là ai?
Người đàn bà lau nước mắt giọng chùng xuống.
- Tuyền là con nuôi. Năm đó vì quá nhớ thương con nên ta đã nhận con bé làm con nuôi.
Lại 1 nụ cười đớn đau hiện diện trên môi Thư. Lần đầu tiên gặp lại mẹ là những cái tát vì cô con gái nuôi lần thứ 2 là 1 nhát dao xém cướp đi tính mạng cô. Vậy có còn lần thứ 3 ko?
"Cạch" Dương Tuyền đẩy cửa bước vào theo sau còn có Lâm. Ánh mắt cô ta đờ đẫn hình như đã nghe hết mọi chuyện và dường như cũng k tin.
- Những gì pame nói là sự thật. Cô ta chính là Hải Kì đứa con gái thất lạc của mẹ sao? K! Con k tin ko thể nào là cô ta! Ko thể nào.
Dương Tuyền vừa nói vừa lùi lại rồi bỏ chạy khỏi căn phòng. Thư cũng ko thể chấp nhận, cô mệt mỏi nhắm mắt lại lên tiếng.
- Ra ngoài hết đi hãy để tôi yên.
Ông bà Dương ra ngoài, Lâm đứng lán lại, cậu hiểu chuyện này thật khó khăn đối với Thư. Tiến lại gần cô hơn 1 chút Lâm đưa ngón tay mảnh dẻ quẹt đi hàng nước mắt đang chảy ngang 2 khóe mi. 1 sự thật đau đớn Thư mở mắt ra lạnh nhạt nhìn Lâm.
- Đi đi!
Tay Lâm bỗng khựng lại trên gương mặt Thư, 1 cảm giác hụt hẫng xen lẫn thất vọng tràn vào tim.
- Anh!
- Tôi nói là ra ngoài đi-
Thư nhẹ nhàng lên tiếng như muốn buông xuôi tất cả. Mệt mỏi lắm rồi! Thà cứ chết đi để kết thúc mọi chuyện còn hơn là đớn đau thế này.
Lâm lẳng lặng xoay lưng đi. Ánh nắng tịch dương hắt vào căn phòng càng làm cho đôi mắt Thư nhòe lệ. Cô ngồi dậy nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn từ từ đưa vào cổ tay. Máu bắt đầu tứa ra, con dao rơi xuống đất vọng lên 1 tiếng khô khốc. Thư sợ đau, cô ko đủ tự tin để chết càng ko đủ tự tin để đối diện với sự thật nghiệt ngã này. Vậy phải làm sao đây? Trốn tiếp tục trốn. Vô ích thôi ông trời đã sắp đặt cô vào trò chơi khúc cua cuộc đời vậy thì phải chơi thôi. Đã đến lúc đưa mọi chuyện về với hồi kết.
Thư âm thầm rời khỏi bệnh viện bắt xe lên ngọn đồi gió nơi chứa đựng bao hồi ức tươi vui cùng bao giọt nước mắt. Nơi này khởi đầu cho 1 tình bạn trong sáng của Thư, Trang và Linh. Tiếp đến là nơi ươm mầm cho tình yêu đầu đời và có lẽ sẽ là nơi kết thúc cho 1 câu chuyện tình đau thương.
Thư tiến về cây cổ thụ già nằm chơ chọi trên ngọn đồi ngồi qùy xuống lấy tay cào cấu lớp đất lên. Lâm từng nói Thư cất dấu hp ở nơi này thực sự ko sai nhưng h cô còn cất giữ cả nỗi đau trên ngọn đồi này.
Thư mải miết đào bới khiến 10 đầu ngón tay bầm dập tứa máu. Thư từ từ nôi từ dưới lòng đất lên 1 chiếc hộp bên trong là 1 sợi dây tháng giá bằng bạc của quân và chiếc nhẫn cầu hôn của Lâm. Thư sâu 2 thứ làm 1 rồi tiếp tục bước đi.
_______
Thư trở về căn nhà nhỏ nằm trong làng trẻ. Vừa bước vào cô đã thấy tất cả mọi người ở đó có cả Lâm, Dương Tuyền và dĩ nhiên ko thiếu 2 người cha và 2 người mẹ. Cô chưa kịp định thần lại thì Duơng Tuyền đã qùy sụp dưới chân cô cầu xin.
- Em xin lỗi! Xin lỗi vì hết lần này đến lần khác làm hại chị. Xin chị hãy tha thứ cho em.
- Cô đứng lên đi! Mọi chuyện đã qua rồi có nhắc lại cũng chẳng để làm gì.
- Em!
Bà Dương dưng dưng ngấn lệ nắm lấy đôi tay bầm dập của nó chua xót.
- Tha thứ cho em nó rồi về cùng ba má. Pamá sẽ bù đắp cho con.
Thư chẳng biết phải làm thế nào cô đưa mắt nhìn bà lão và nhận được cái gật đầu cùng nụ cười nhân từ của bà. Thư hiểu ý thở dài quay sang phía bà mẹ.
- Tha thứ thì được nhưng về thì ko.
Ông bà Dương lo lắng hỏi.
- Sao lại vậy?
Thư liếc nhìn Lâm, ánh mắt cậu trông thật buồn nhưng nó đã quyết định rồi.
- Nhà trường cử con sang ý du học. Con sẽ đi!
Lâm nghe thấy quyết định của Thư thì bỏ chạy ra ngoài. Thư đuổi theo, cô trông thấy Lâm đang ngồi tựa lưng vào 1 góc tường, nước mắt chào ra. Thư tiến lại gần ngồi cạnh Lâm tháo sợi dây truyền cùng chiếc nhẫn trên cổ xuống đặt vào lòng bàn tay Lâm.
- Trả lại anh.
- Em ko còn yêu anh nữa sao?
- Còn.
- Vậy sao em đi?
- Đi để quên anh. Nếu 5 năm sau em vẫn chưa thể quên em sẽ quay về tìm anh.
Thư nói rồi bỏ đi Lâm nói với theo.
- Anh sẽ đợi em tha thứ cho anh. Đồ ngốk! Anh yêu em.
Chập 17 Vẽ lên tình yêu.
5 năm sau.
Vừa xuống tới sân bay Thư bỏ lại hết tất cả đồ đạc cho người trợ lí vội vàng bắt xe tới ngọn đồi gió nơi Lâm sẽ đợi cô ở đó.
5 năm qua ngọn đồi này đã thay đổi rất nhiều, nó ko chỉ là 1 màu xanh của cỏ mà đã trở thành 1 thiên đường với các loài hoa đủ màu sắc, còn có cả 1 ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy nhưng đây vẫn là nơi chứa đựng bao hồi ức vui buồn của 1 thời trẻ bồng bột.
Thư lặng im hồi tưởng lại tất cả rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô đưa mắt tìm Lâm. Anh kia rồi! Anh đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ lâu năm, mắt hướng về phía chân trời xa thẳm.
Thư nhón gót nhẹ nhàng tiến về phía Lâm đưa đôi bàn tay ra và nói.
"Hãy nắm tay em! Em sẽ chỉ cho anh hp"
Lâm bất ngờ nhìn cô chăm chăm rồi bất chợt nắm lấy tay Thư kéo cô ngã vào lòng mình mà siết thật chặt.
- Thư cuối cùng em đã về. Đừng rời xa anh nữa nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng hp trên ngọn đồi này em có đồng ý ko?
Thư mỉm cười hp.
- Em đồng ý! Đồng ý nắm tay anh đi nốt quãng đời còn lại. Yêu anh nhiều.
Ở đâu đó bạn có nghe thấy ko? Tiếng gió đã mang theo lời chúc phúc tốt đẹp nhất từ thượng đế đến với những trái tim biết yêu thương.
_____
Ngoại truyện: truyện kể về 3 bà nội trợ đang ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột nói xấu trồng.
- Hàiz bà ko biết đó thôi ông Lâm nhà tao khi ngủ có cái tật xấu là mơ ngủ nói nhảm kinh khủng luôn- Bà nội trợ Kim Thư khởi xướng cho việc dìm hàng trồng.
Trang nhấp ly càfe xua xua tay.
- Chưa bằng ông Thắng nhà tao khi say mày biết ông làm gì ko? Ngồi hát vu vơ như 1 thằng bệnh.
hahahahaha Linh phá ra cười 2 thằng ck của 2 con bạn mà nói rằng.
- Hóa ra Nam của tao là nhất - thở dài 1 cái rồi nói tiếp- chỉ mỗi có cái tật khi ngủ ngáy rõ to.
hahahahahaha
Lần này thì cả 3 phá ra cười tiếp tục blô....bla về tật xấu của những ông trồng. 6 đứa con thơ đứng ngoài cửa phòng cười khúc khích rồi cùng đồng thanh hét lớn.
- Về chúng mình méc ba. hahaha
Tiêu oy.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui