Tôi trở lại lớp nằm gục xuống bàn để cố lé tránh hàng trăm con mắt đang chĩa vào tôi. Nhưng rồi tiết học cuối cùng cũng đến, hắn lại ngồi bên tôi vẫn âm thầm và lăng lẽ. Cô Hân (cô giáo chủ nhiệm lớp tôh) bước vào dõng dạc nói.
- Các em hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm 2 bạn học sinh mới.
Cô nhìn ra phía cửa.
- Các em vào đi!
1 cặp đôi trai tài gái sắc bước vào. Đó lá Nam và 1 đứa con gái mang 1 vẻ đẹp thời thượng pha chút hoang dã. Mái tóc màu nâu đánh rối và được cột cao, đôi môi phớt hồng như cánh hoa anh đào trông rất xinh.
- Cô giới thiệu với cả lớp đây là Vương Nhật Nam và Dương Tuyền. 2 bạn này sẽ là thành viên mới của lớp ta.
Nam cúi chào cả lớp.
- Mong các bạn giúp đỡ.
Cả đám con gái bị nụ cười của Nam làm cho chết đứng hết cả. Cô phải gõ thước trấn an.
- Thôi được rồi để xem 2 em sẽ ngồi đâu nào?
Cả Tuyền và Nam cùng chỉ tay về 1 hướng.
- Thưa cô em muốn ngồi với bạn Kim Thư.
- Em muốn ngồi với Mạnh Lâm.
Cô giáo bối rối nhìn tôi và hắn.
- 2 em có đồng ý kô?
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã đứng lên (đừng nói là đồng ý nhé)
- Em ko đồng ý. Cứ ngồi thế này đi.
Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại thấy yêu hắn ghê. Thật may là ko phải ngồi chung bàn với Nam ko thì tôi khó sử chết mất. Vậy là Nam ngồi với Linh ngay sau tôi còn tuyền ngồi với Dung. Phải nói tiết sinh hoạt hôm nay là tiết sinh hoạt nhàm chán nhất trong cuộc đời tôi. Đến cả ngủ cũng ko yên với con Linh, nó cứ bắt tôi ngồi chém gió chảm phong với Nam cả tiết gãy cả lưỡi.
Tan học tôi tính bắt xe buýt về chung với con Linh và Trang cho vui thì Nam kéo 3 tụi tôi quay lại
- Lên xe đi mình đưa 3 cậu về
Tôi vội từ chối
- Thôi khỏi! Đi xe buýt có lẽ sẽ tốt hơn
Nam đưa bộ mặt buồn hơn cả con chuồn chuồn ớt ra làm tôi khó sử đành phải nhận lời
- Được rồi cho cậu diễm phúc được đưa mình về 1 lần.
Nam tươi tỉnh trở lại.
- Vậy các cậu lên xe đi!
Con Linh và con Trang bá vai nhau cười xoà.
- Thắng nói đợi tớ ở ngoài cổng - Trang nói nhân tiện chỉ tay về phía cổng.
- Có ma nào đâu mày.
Trang gãi đầu
- Hì chắc ông chốn ở bụi cây nào đó thôi. Tao đi đây kẻo ông ngồi lâu trong đó rệp cắn thì khổ.
Con Trang chạy biến, tôi nhìn sang nhỏ Linh.
- Còn mày có về k?
Nó cũng y con Trang à thấy bạn bị xa lưới k gỡ lại còn bỏ chạy.
- Ờ tao...tao phải qua chợ mua giùm ngoại ít đồ mày và Nam về vui vẻ nhé.
Vậy là còn mình tôi với Nam hu...hu 2 con bạn xấu xa. Có phúc chẳng hạn như có đồ ăn thì sấn tới "tao 1 miếng" "tao ăn phần giữa" có họa thì cũng lao vô với phương châm "có chết cùng chết" mà khi thấy có người theo đuổi tôi thì tránh như tránh tà vậy. Tức chết mà.
Trên chiếc xe hơi bóng loáng tôi cứ im lặng mải đuổi theo suy nghĩ của mình bổng Nam lên tiếng.
- H còn sớm, Thư có muốn đi ăn kem ko?
- Ừ! Cũng được.
Nam tấp xe vào 1 bãi đỗ và kéo tôi vào 1 quán kem gần đó gọi 2 ly kem to bự. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Thật sự là rất vui. Mọi chuyện đã k trở nên tồi tệ nếu như Nam ko nhắc đến người ấy để rồi khắc lên trái tim 1 lần nữa 2 chữ nỗi đau. Nam nắm tay tôi 1 cảm giác lạ lẫm xen lẫn vào tim.
- Mình xin lỗi khi nhắc lại chuyện đó nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật. Quân sẽ ko bao giớ trở về nữa. Cậu hiểu ko?
Tôi hẩy tay Nam ra từng giọt nước mắt vụn vỡ rơi trên mặt bàn.
- Tớ ko hiểu.
- Thư! Mọi chuyện đã qua thì cho nó qua đi!
Tôi cắn chặt môi cố hít thở thật sâu cố ko cho giọt nước mắt hư đốn chảy ra. 2 năm qua tôi đã cố cất dấu nỗi đau đó để sống trong cái vỏ bọc hồn nhiên yêu đời do chính mình tạo ra. Ko ít người nói trái tim tôi được tạo lên từ lớp huyề băng ngàn năm đến cả lửa ở hỏa diệm sơn cũng chẳng thể thiêu chảy nhưng có ai biết rằng trái tim tôi là 1 thứ mỏng mạnh nóng rát chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua cũng khiến nó lay động. Có Nam biết đấy nhưng chỉ biết để lấy đó làm vũ khí khoét sâu vào trái tim tôi.
- Thư! Cậu ổn chứ?
- ko! Mình ko ổn tẹo nào cả. Mình muốn về nhà.
Tôi quẩy cặp bỏ ra xe trước, Nam tính tiền và ra sau.
Trên đường trở về nhà tôi ko nói với Nam 1 câu nào cả cho tới lúc xuống xe Nam bỗng dưng ôm tôi vào lòng rối rít xin lỗi.
- Xin lỗi! Đừng giận mình mà!
Tôi đẩy Nam ra cố nở 1 nụ cười thật tươi.
- Mình ko giận đâu. Cậu mau về đi. Bye cậu!
Nam mỉm cười.
- Ừ! Câu vào nhà đi!
Tôi trở vào nhà vẫn như hôm qua hắn ngồi thu lu trên ghế sofa xem tin tức.
- Sao cậu thích xem tin tức vậy?
Hắn nhếch mép nở nụ cười khinh miệt. Tôi ko sai đó chứ? Mấy sáng nay hắn còn cười nói vui vẻ với tôi mà sao h lại trở lên xa lạ quá.
- Sao tôi hỏi anh k trả lời?
Hắn đứng lên tiến về chỗ tôi.
- Cậu có biết tại sao tôi chỉ thích xem tin tức ko?
Tôi nhíu mày khó chịu.
- Biết rồi thì hỏi làm gì?
- là vì chỉ có tin tức là thật còn tất cả đều là giả rối. Cậu cũng vậy cậu là loại đàn bà giả dối.
Chẳng hiểu sao khi nghe hắn nói vậy tim tôi đau quặn thắt. Lẽ nào trong mắt hắn tôi chỉ là người như thế thôi sao. Cố gắng giữ bình tĩnh tôi nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Chứ ko phải sao? Cậu nói ko thích ngồi xe môtô bởi vì nó xa xỉ rẻ tiền hơn xe hơi chứ gì?
- K phải vậy! Đừng xúc phạm tôi.
- Cậu cần tiền đúng k? Vậy thì lấy đi.
Hắn lấy hẳn sấp tiền mới cứng trong bóp ra ném tung lên vương vãi khắp nhà (đai gia tiền lẻ ý mà). Nếu là ngày thường tôi sẽ k ngại mà hôi lấy có ai ngu chê tiền đâu nhưng hôm nay thế là quá đủ rồi. Nó giống như 1 sự sỉ nhục. Hắn đang dầy xéo, dẫm đạp lên chút lòng tự trong cuối cùng của tôi. Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn và giới hạn của tôi đã bị chính hắn đập vỡ.
- Phải tôi là loại đàn bà thế đấy thì sao? Còn tiền đương nhiên tôi thích nhưng tôi chỉ thích những đồng tiền tự tay kiếm được thôi còn của cậu vẫn là của pama tôi cóc cần.
Tôi nói và bỏ lên phòng. Tự dưng thấy khó chịu sao ấy. Cảm giác khi bị vu cho1 cái tôi thật là chỉ muốn nói rõ cho người ta hiểu mà k biết phải nói thế nào. Thôi thì lại ăn ngủ nghỉ và vẫn phương châm sống "thôi kệ rồi mai mọi chuyện sẽ qua