Mùa đông nào mà chẳng giá lạnh.
Hạnh phúc nào mà chẳng mong manh.
Cánh tay nào mà chẳng từng mệt mỏi rồi buông nơi.
Rồi kí ức sẽ lại quay về trong 1 buổi chiều bê bết máu thê lương.
Hơi ấm trong đêm đông đầu tiên.
Thư trở về nhà với đôi mắt sưng mọng vì khóc. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện sảy ra với nó. Buồn thật đấy nhưng lòng nó lại cảm thấy vui vi nó biết dù cả thế giớ có quay lưng lại với nó thì Linh và Trang sẽ trống lại cả tgiới để bảo vệ nó.
Đẩy nhẹ cửa Thư bước vào, vừa thấy nó bà Ngân (mẹ nó) đã gọi nó lại.
- Thư! Sao con về trễ vậy? Qua ăn tối luôn đi con.
Thư tiến về phía bàn ăn khẽ liếc xéo hắn rồi nhìn pamá
- Thưa pama con mới về.
Ba nó mỉm cười
- Con ngồi xuống đi!
Thư kéo ghế ngồi xuống bà Ngân xới cơm rồi đặt qua chỗ nó.
- Thư! Con khóc à? Sao mắt con sưng mọng thế kia?
Ba nó lo lắng buông đũa xuống.
- Có ai bắt nạt con hả Thư?
Nó liếc nhìn hắn vẫn cái vẻ lạnh lùng vốn dĩ hắn bình thản ngồi ăn như chưa có chuyện gì sảy ra hoặc nếu có thì cũng chẳng liên quan đến hắn. Thư kéo ghế đứng dậy.
- Con ko sao! Chỉ là hơi mệt chút thôi. Con xin phép lên phòng trước.
Thư bỏ lên phòng, nó mở tung cửa sổ khiến cơn gió đầu mùa đông thốc vào phòng lạnh lẽo. Nó đứng bên cửa sổ mặc cho gió cứ vô tình ướm cái lạnh lên thân thể nó, nó đang trầm mặc suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đã sảy ra mà chẳng hề để ý hắn đã bước vào phòng nó từ lúc nào ko biết. Chỉ khi đôi bàn tay của ai đó khoác lên đôi vai đang run lên của ai kia 1 tấm áo ấm nó mới giật mình ngoảnh lại. Hắn mỉm cười với nó.
- Lạnh vậy? Sao lại ra đó đứng?
Thư chợt cảm thấy lòng mình ấm áp. Nụ cười ấy ko biết hắn đã cười vs nó được bn lần. Nhưng lần nào cũng vậy tim nó ko nhẩy lô tô cũng phải nhẩy vũ điệu hoang dã. Nó cảm thấy có chút cảm giác ấm áp tràn vào tim vậy mà nó vẫn cố tỏ ra lạnh lùng
- Cậu qua phòng tôi có chuyện j ko?
Hắn đứng trống tay vào bậu cửa sổ hướng mắt về phía xa và hỏi lại 1 câu chẳng hề ăn khớp.
- Trời hôm nay nhiều sao nhỉ?
- Cậu qua đây ko phải chỉ để hỏi tôi điều đó thôi chứ?
Hắn quay lại dùng ánh mắt đen lạnh lùng xoáy sâu vào đồng tử của nó.
- Xin lỗi cậu về chuyện hồi sáng.
Thư vờ như ko biết.
- Chuyện nào? Thôi mệt cậu quá! Về phòng đi cho tôi còn ngủ.
- Này! Tôi thích cậu thật đó! Sao cậu cứ lạnh lùng với tôi như vậy?
Thư đơ luôn theo câu nói của hắn. Tim nó bắt đầu lại nhẩy vũ điệu hoang dã. Đôi mắt đen láy to tròn nhìn hắn ko chớp và rồi ko cần hỏi ý kiến thân chủ hắn tùy ý đặt lên trán nó 1 nụ hôn (ko giám kiss vào môi nữa sợ nó lại khóc như lần trước ý mà hì) rồi hắn bỏ đi ko quên chú nó ngủ ngon để lại nó với 1 mớ cảm xúc rối bời ko rõ nghĩa.
*****
Muốn ôm nhưng~Ko thể! Why??
Sáng hôm sau trong bữa ăn Thư được hắn tẩm bổ quá trời luôn.
- Thư ăn món này đi!
(ầy hum nay anh Lâm nhà ta lại giám gọi hẳn tên nó!! Thân mật wá)
- Thư ăn thêm đi! Trông Thư dạo này ốm quá.
Hắn cứ 1 câu Thư, 2 câu cũng Thư khiến lão gia và phu nhân nhà ta choáng váng chỉ biết đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn 2 đứa con thường ngày có dùng roi quất vào mông cũng ko nhận nhau là anh em (nhận làm ng yêu đấy hi) vậy mà...! Thật tình chẳng hiểu nổi. Hắn là người lạnh lùng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài chứ đừng nói là quan tâm 1 cách thái quá như vậy.
- Này! Sao cậu gắp cho tôi nhiều thức ăn như vậy? Định biến tôi thành heo à?
Hắn nhìn nó ra lệnh.
- Ăn đi! Đừng nhiều lời.
Nó gắp thức ăn bỏ vào bát hắn thành thử 2 người cứ gắp qua lại cho nhau.
- Thư anh gắp thức ăn cho thì nhận lấy và cảm ơn đi chứ!
Mẹ nó gắt khi thấy thái độ đó của nó. Nó ấm ức chu môi cãi.
- Nhưng ai bảo câu ta....?
Chưa để nó nói hết cái li của mình mẹ nó đã nghiêm giọng.
- Thư gọi bằng anh 2 đi học thế nào mẹ ko biết nhưng ở nhà phải có phép tắc.
Vâng! Đó chính là bà mẹ ko sinh ra nó nhưng đã nuôi dậy nó theo đúng phép tắc lễ nghi. Thư chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lườm hắn 1 cái rõ là đáng yêu.
- Thôi được rồi! Ba có chuyện cần nói đây.
Ba nó im lặng nãy giờ chỉ nói có câu cả nhà im liền. Ông tiếp tục bài diễn thuyết.
- Tuần sau là sinh nhật Lâm ba muốn tổ chức 1 buổi tiệc để giới thiệu con với các nhà đầu tư. Con thấy thế nào.
Hắn đáp gọn lỏn và sấc sược.
- Ko thích.
Nó đá chân hắn quắc mắt lườm.
- Anh 2 đừng phụ lòng tốt của ba chứ?
- Được rồi thích làm gì thì làm.
Thư mỉm cười nhìn đồng hồ đeo tay vội đứng lên.
- Xin phép pamá con đi học.
Hắn chạy đuổi theo
- Đợi tôi với.
Thư ra tới sân tính leo lên chiếc xe đạp điện rồi chuồn lẹ thì hắn kéo lại.
- Sao vội vậy? Cho tôi đi nhờ đi.
- Ko! Xe môtô, xe hơi của cậu đâu? Đi xe đạp điện cậu ko sợ mọi người nói hotboy no1 của trường lại đi con xe cọt kẹt thế này à?
- Ko!
- Cậu ko sợ nhưng tôi sợ phan cuồng của cậu lắm ớ.
Hắn mệt mỏi day day thái dương.
- Cậu có cho đi nhờ ko thì bảo đây.
- ko! Hắn nghiến răng lườm nó, nó liền đổi ý- À! Ừ được hì!
Hắn leo lên xe và đèo nó tới trường. Đang đi hắn bỗng dưng hỏi
- Thư này cậu có lạnh kô?
- Ừ! Chút chút.
- Vậy ôm tôi đi!
Câu nói của hắn vừa truyền đến tai nó lập tức hắn được nhận 1 trưởng vào lưng.
- Ăn nói tầm bậy tầm bạ ko à.
"kít" hắn cố tình phanh gấp vì ko làm chủ được cũng vì nhất quyết ko cho hắn 1 cái ôm lên theo quán tính nó đập đầu vào lưng hắn.
- Chạy xe kiểu gì vậy?
- ai bảo ko chịu bám chắc.
- Hứ! Cậu mà ko chạy cẩn thận tôi đá cậu xuống xe đó.
Hắn lại tiếp tục chạy xe và có chút thất vọng vì kế hoạch thất bại. Còn về phần Thư chẳng hiểu tại sao nó muốn ôm hắn nhưng ko thể. Cứ mỗi lần đưa tay ra nó lại rụt lại đầu óc nó lúc đó chỉ nghĩ về Quân, về những ngày 2 đứa chạy xe đạp dưới mưa. Nó sợ khi nó ôm hắn hạnh phúc mong manh vốn đã vỡ vụn ấy sẽ lại hóa thành ngàn mũi kim chích vào tim nó. Hắn thì khác, hắn yêu nó nhưng hắn biết rằng trái tim nó chưa có chỗ cho hắn nên hắn sợ nếu cứ cố ôm chọn nó vào lòng thì sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa 2 người trở nên xa hơn mà thôi.
Buổi chiều tan học hắn lại đèo nó trên con đường xám xịt lạnh ngắt. Hắn nhất quyết ko chịu về nhà sớm mà đèo nó dong khắp thành phố.
Ban đên những ánh đèn cao áp đổ ặp xuống lòng đường, những ngọn đèn nhấp nháy từ 1 vài quán cafê phát sáng trong đêm như hàng ngàn, hàng vạn vì sao lấp lánh. Trong cái khung cảnh lãng mạn này hắn quyết định gửi lại xe đạp ở 1 ga ra và cùng nó đi bộ dạo phố. Trên con đường gió thổi lạnh buốt nó xoa xoa 2 lòng bàn tay lại với nhau cằn nhằn.
- Cậu quả là khùng. Lạnh thế này còn bắt tôi đi bộ cùng cậu.
Hắn nhìn nó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh cứng của ai kia.
- Lạnh lắm sao?
Nó cố gắng rụt lại nhưng hắn nắm thật chặt.
- Yên đi nào chỉ 1 chút thôi.
Nó cũng thấy ấm, ấm lắm nên nó cứ để yên như vậy. Được 1 lúc thì nó bất chợt rụt lại chạy về phía trước được chừng vài bước nó quay lại đưa tay ra.
- Cậu có tiền lẻ ko?
Hắn cười cho sự lầm tưởng của mình, cứ nghĩ nó đưa tay ra cho hắn nắm nào ngờ là để đòi tiền lẻ.
- Cậu hỏi tiền làm gì? Hôn tôi 1 cái rồi thích gì tôi mua cho.
Nó nghiến răng nghiến lợi lườm hắn.
- Đồ keo ko cho thì thôi.
Nó lục lọi túi sách còn vẻn vẹn có 10 ngàn bạc nhưng sao nó vui thế? Tí tửng kéo hắn về phía bên kia đường nơi 1 bà lão già đang bán gánh hàng dong lúc chiều muộn. Nó ngồi xuống lễ phép dùng 2 tay đưa tờ 10 ngàn ra.
- Bà ơi bán con 2 trái bắp nướng.
Bà lão móm mém cười đưa cho nó 2 trái bắp còn khuyến mại cả 1 bọc khoai lang nóng hổi.
- Đây của cháu.
Nó ngạc nhiên.
- Sao nhiều vậy bà. Cháu ko lấy đâu.
Nó trả lại nhưng bà lão cười hiền.
- Tặng cháu đó! Dù gì cũng khuya bà cũng đang tính dọn hàng nên cháu cứ cầm đi.
- Nhưng mà....!
- Ngoại! Ngoại ơj!
Nó chưa nói hết câu thì từ đằng xa 1 đứa trẻ nhỏ khoảng 5, 6 tuổi ăn mặc phong phanh, rách rưới chạy lại đỡ lấy gánh hàng. Bỗng dưng nó khóc nước mắt chảy dài trên gồ má rớt xuống bọc khoai lang. Hình như nó trông thấy hình ảnh của mình ở trong đó. 1 con bé mồ côi cũng như đứa trẻ này đây. Đến áo cũng ko thể mặc ấm. Nó nghĩ mình thật may mắn khi được những người tốt bụng cưu mang . Hắn đứng đó và biết nó đang khóc vì thương bà lão. Hắn kéo tay đứa bé gái lại moi trong túi ra tờ 500 ngàn đưa cho đứa trẻ.
- Cho bé này.
Đứa bé ngẩn tò te, bà lão vội kéo đứa bé lại và khéo từ trối.
- Cảm ơn cậu nhưng chúng tôi ko thể nhận.
Hắn dúi tờ tiền vào tay bà lão.
- Bà làm ơn nhận đi coi như tụi con mua chỗ khoai lang này.
Bà lão mỉm cười.
- Các cháu thật tốt bụng chúa sẽ mang hạnh phúc đến cho 2 cháu.
Bà lão quay đi hắn nhìn theo bóng dáng 2 bà cháu dần lần vào bóng tôi. Nó đứng ở đó nước mắt ngắn dài chứng kiến hết mọi việc hắn làm chẳng hiểu sao nó thấy yêu hắn hơn. Hắn tiến về phía nó dùng những ngón tay mảnh dẻ gạt đi nước mắt cho nó.
- Đừng khóc! Tôi đau lắm.
Hắn dỗ tưởng nó sẽ nín nào ngờ nó khóc to hơn. 1 tay nó nhất quyết ko buông bọc khoai lang, 1 tay nó cố ôm chọn thân thể hắn mà khóc, mà để cho nước mắt rớt xuống đôi vai hắn. 1 cái ôm ko tron vẹn nhưng sao hắn thấy lòng ấm áp thế? Ước gì thời gian cứ mãi đóng băng tại thời điểm này để hắn có thể cảm nhận hơi ấm của con tim, cảm nhận được toàn bộ mùi hương trên cơ thể nó. Cuối cùng thì hắn cũng được nó ôm. Nhưng khoảnh khắc này sao nhanh quá? Nó buông hắn ra nở nụ cười tươi rói với khuôn mặt tèm nhem trông đáng yêu đến nỗi hắn phải khẽ bật cười. Nó lau sạch đi nước mắt rồi đưa cho hắn trái bắp.
- Cho cậu này.
Hắn nhận lấy, nhìn trái bắp và khẽ nhún vai.
- Sao cậu tham thế?
Nó ngoạm trái bắp.
- Bà lão cho tôi chứ đâu có cho cậu.
- Này! Ko biết đâu! chia đều đi.
Nó làm mặt qủy và bỏ chạy.
- Never!
- Cậu đứng lại cho tôi!
- hềhề ko ngu.
- Đứng lại.
Tiếng cười đùa, tiếng châm chọc nhau cùng tiếng đập hạnh phúc của con tim loãng dần trong đêm đông tuy lạnh nhưng thật ấm áp.