Khi Phương Thanh đuổi tới lưng chừng núi, nghe thấy tiếng nổ. Trên mặt anh ta toàn là nước mưa, trông thấy sườn núi phía xa ngập trong ánh lửa. Trong lòng anh nói thầm: Hỏng rồi! Còn chưa kịp phân biệt thì chợt nghe thấy tiếng nổ liên tiếp từ xa đến gần, khắp sườn núi toàn là ánh lửa.
"Nằm xuống!" Anh hét lớn, mang theo đoàn người đổ ập xuống đất.
Tiếng nổ mạnh không ngừng, dường như xảy ra rất nhiều nơi trên núi. Lúc này mưa vẫn to như trút nước, toàn bộ trời đất như nổ tung, như thể có chuyện không tốt sắp xảy ra. Mặt mũi Phương Thanh tràn đầy nước bùn, trừng mắt nhìn nơi xảy ra tiếng nổ trên núi, trong đầu đột nhiên hiểu ra. Anh ta nhớ tới An Nham từng nói: Phác La bởi vì nhà địa chất học đưa ra nguy hiểm lở núi cực lớn, cho nên toàn bộ thị trấn đều dọn đi rồi. Cũng nhớ tới lần này trước khi bọn họ đi, chuyên gia cố vấn địa chất cũng trả lời thuyết phục: điều kiện Phác La vô cùng chênh lệch, tuy 60 năm qua chưa xảy ra trận đất lở kia, nhưng chỉ cần thêm một ngày, khả năng xảy ra sẽ nhiều thêm một phần.
"Không ổn rồi!" Phương Thanh bò dậy, nhìn mấy ngôi nhà thưa thớt dưới sườn núi, quát, "Mau đi cứu người! Sơ tán người dân khỏi đây!"
Anh ta lấy từ trong túi áo ra điện thoại vệ tinh, nhanh chóng báo cáo lo lắng và nghi ngờ của mình cho trung tâm chỉ huy, đề nghị lập tức sơ tán và rút lui làm mục tiêu quan trọng nhất. Cúp điện thoại, anh ta chạy về phía những cư dân kia.
Bạn cũng biết đấy, cùng một thời gian, chúng ta khác biệt, thì chính bản thân chúng ta cũng hoàn toàn khác biệt với thế giới.
Bạn ngồi dưới ngọn đèn chói sáng, tôi chạy như điên trong mưa to hắc ám.
Lúc này, trong phòng thu của đài truyền hình nổi tiếng nào đó ở Bắc Kinh. Gần đây thiên hậu Kim Hiểu Triết nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình đang tham gia trực tiếp một chương trình giải trí nào đó. Bởi vì thời gian khống chế không tốt, thời gian trực tiếp có thể kéo dài đến rạng sáng. Lúc này ban đêm cô độc, đèn đuốc sáng trưng. Kim Hiểu Triết ngồi sau sân khấu trang điểm đẹp đẽ, khí chất lạnh nhạt, chỉ còn 10 phút nữa là cô phải lên sân khấu rồi. Cách một cánh cửa, cho dù là đêm khuya khán giả và người hâm mộ vẫn nhiệt tình như lửa. Tuy nhiên cho dù là người đại diện hay là trợ lý đều phát hiện hôm nay cảm xúc của Kim Hiểu Triết hơi là lạ. Cô ngồi im tại chỗ, cho dù là lúc trò chuyện cũng hơi không yên lòng. Ngón tay không ngừng chuyển động chuỗi Phật châu trên cổ tay, sau đó nhìn về phía đồng hồ trên tường.
"Không thoải mái chỗ nào sao?" Người đại diện hạ giọng hỏi.
"Không có." Kim Hiểu Triết lại cụp mắt nhìn điện thoại, không có cuộc nào gọi tới. Tối nay đương nhiên là không có điện thoại gọi tới. Tối qua Phương Thanh đã gọi điện cho cô nói là tối nay sẽ có hành động lớn, bảo cô không cần chờ điện thoại. Cô cũng cười nói, đêm nay mình cũng có công việc quan trọng, đâu cần lo cho anh. Cô không nói dối, đây là tiết mục giải trí hiện tại có tỉ lệ người xem đứng số một số hai cả nước. Lên tiết mục này, cô sẽ càng thêm nổi tiếng. Nhưng mà không hiểu vì lý do gì, bắt đầu từ sáng nay cô đã có chút không yên, không tập trung nổi. Đó là cảm giác gì ư? Cảm giác sẽ có chuyện xấu xảy ra, nhưng lại không thể nói rõ là gì.
"Cô Kim, đến lượt cô lên sân khấu rồi." Nhân viên công tác mặt mũi tràn đầy tươi cười đến mời.
Người đại diện lập tức cười nói: "Được rồi, lên ngay." Cúi đầu nhìn Kim Hiểu Triết: "Cô thật sự không sao chứ? Không có chuyện gì chứ?"
Kim Hiểu Triết hít sâu một hơi đứng dậy: "Không có việc gì."
Người đại diện theo thường lệ thò tay lấy điện thoại của cô, nhưng cô lại lần đầu tiên bỏ điện thoại vào trong túi áo, dường như đã quên hoặc là cố ý làm vậy. Lúc này đã không kịp nhiều lời, nhân viên công tác đưa Kim Hiểu Triết lên sân khấu. Lúc đi trong đường hầm tối đen, Kim Hiểu Triết từ từ hít thở sâu, tự nói với mình tạm thời ném Phương Thanh ra sau lưng. Trước nay cô không phải là người phụ nữ làm việc theo cảm tính. Khi ngọn đèn sáng lên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, cô lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc. Trong mắt và trong đầu cô chỉ có sân khấu này thôi.
00:00 / 00:00Phương Thanh lao trong màn mưa, nhìn thấy bên trong đám nhà dân có mấy ngọn đèn vô cùng thưa thớt, có người thăm dò đi ra, nhìn thấy là dân chúng bình thường.
"Chúng tôi là cảnh sát! Xuống núi! Lập tức theo chúng tôi xuống núi! Rời khỏi đây ngay! Sắp sạt lở rồi!" Phương Thanh và đám cảnh sát hô lên.
Các cư dân đều luống cuống, nhưng vẫn muốn thu dọn chút gia sản rời đi, động tác vô cùng chậm. Phương Thanh nhìn đến phát giận, quát: "Đã là lúc nào rồi! Đi thôi!" Cho đến khi cả đám người ép buộc, bọn họ mới lưu luyến không nguôi rời đi.
Tiếng nổ dần ngừng lại, trên núi có ánh lửa, mưa ngày càng to, gần như không nghe thấy tiếng gì nữa. Tuy nhiên Phương Thanh vẫn nghe được tiếng núi có tiếng nổ truyền đến. Là đất lở sao? Là trận đất lở dự đoán 60 năm kia sao? Sau khi tất cả súng ống đạn dược của Phật Thủ phát nổ, nó đến rồi?
Những tên sát thủ mặt nạ điên rồ kia rốt cuộc muốn làm gì đây? Trong lòng Phương Thanh tràn đầy tức giận, anh ta bắt lấy một người dân địa phương, hét lớn: "Trên núi còn ai không? Đều rời đi rồi sao?"
Người dân kia run rẩy chỉ một ngón tay: "Thần miếu...vừa rồi lúc nổ có hai nhà đều chạy đến miếu..."
Phương Thanh tức giận mắng, bỏ qua người dân kia, ngẩng đầu nhìn miếu nhỏ cũ nát cách đó không xa, nếu đất đá lở, chỉ sợ ngôi miếu này sẽ lập tức bị nghiền nát. Anh ta nói với những người khác: "Các cậu dẫn bọn họ xuống núi trước, tôi vào trong miếu đưa người đi!" Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng đi luôn.
Trong miếu làm gì có ánh sáng. Phương Thanh chạy vào, dựa vào ánh sáng từ đèn pin, nhìn thấy nước chảy đầy đất, mưa từ nóc nhà rỏ xuống. Ngôi miếu nhỏ hẹp, khá gọn gàng, có mấy tượng Phật giăng đầy mạng nhện, đã sứt mẻ, đứng sừng sững trong bóng tối. Anh ta tai tinh mắt thính, mơ hồ nghe thấy có tiếng sột soạt và bóng người, nhưng nhìn không rõ.
Phương Thanh lập tức quát: "Tôi là cảnh sát! Hiện tại toàn bộ trấn Phác La đã được cảnh sát tiếp quản, sắp xảy ra lở đất, các người mau cùng tôi rời đi! Nếu xảy ra hậu quả sẽ không chịu nổi, mau lên!"
Sau một lúc im lặng truyền đến tiếng sột soạt, có người do dự hỏi: "Anh thực sự là cảnh sát?"
Phương Thanh: "Đúng vậy! Đi mau! Tôi cam đoan các người an toàn!"
Cuối cùng có mấy người từ trong bóng tối đi ra. Phương Thanh chiếu đèn, toàn là cụ già và trẻ con gầy yếu, vì thế cũng không tức nổi, chỉ bình thản thúc giục: "Đi mau! Theo tôi ra ngoài!" Đồng thời cởi áo mưa trên người xuống, che lên đầu cho một ông già và cháu ông ta.
Những người kia đều đi ra ngoài. Phương Thanh đi cuối cùng bảo vệ bọn họ. Đúng lúc này. Ầm một tiếng. Đó là một tiếng vang không thể diễn tả bằng lời, bạn đã từng nghe thấy, biết rõ khi thiên nhiên huỷ diệt sẽ phát ra tiếng mạnh mẽ thế nào. Những người dân kia cũng nghe thấy, lập tức choáng váng, đều dừng lại. Phương Thanh trợn trừng mắt, cho dù to gan như anh trong lòng cũng run lên.
"Chạy!" Anh rống lên. Ngôi miếu sau lưng như đang xoay chuyển, không hề có núi che chắn. Những người kia liều mạng chạy. Lúc này nóc nhà ngôi miếu càng truyền đến tiếng bị đè ép, ầm ầm ầm, không ngừng va đập. Có thứ gì đó sắp đến! Đã có nhiều người chạy ra ngoài rồi. Phương Thanh nằm trong đám người cuối cùng, khi sắp chạy ra cửa, đột nhiên có một đứa bé ngã xuống, khóc ầm lên. Phương Thanh dừng bước, vốn là cảnh sát hình sự, có một số phản ứng hoàn toàn bằng trực giác. Giống như năm ngoái ở trong căn phòng của Kha Thiển, anh ta dựa vào sự nhạy bén của thính giác trực giác, nhấc An Nham chạy ra ngoài cửa, hai người mới giữ được mạng. Lúc này cũng thế, đại não còn chưa kịp phản ứng, cơ thể của anh ta đã cử động, bắt lấy đứa bé dùng sức ném ra ngoài. Thời gian vô cùng cấp bách. Đứa bé vừa được ném ra ngoài, anh ta nghe thấy tiếng nổ vô cùng lớn, như là hồng thuỷ, từ bốn phương tám hướng tràn tới. Anh ta nhìn thấy xà ngang ngôi miếu như bị nghiền nát rơi xuống, nhào về phía mình.