Hãy Nhớ, Anh Yêu Em

“Cô gái 18 như một
đóa hoa xinh đep, lông mày cong cong mắt lớn to tròn, đôi môi hồng hồng, hàm răng tuyết trắng, khuôn mặt phấn hồng tươi cười, nụ cười hạnh phúc
như hoàng hôn"

Ý tứ là nữ sinh đến tuổi mười tám, sẽ trở nên rất đẹp.

Chỉ là Ương Nại không có cảm giác như thế, một mặt bởi vì Ương Tê đã đẹp hơn rồi, mặt khác, là bởi vì mình đen hơn.

Có người từng nói, một trắng che ba xấu, thật là một chút cũng không sai,
trước kia thỉnh thoảng còn có người nhận sai các cô, nhưng hè năm nay,
bất kể đi quầy thuốc, tiệm sách, đĩa nhạc, quán ăn nhỏ, quầy trái cây,
tất cả mọi người đều cười với cô, sau đó nói: "Ương Nại, phơi nắng thật
tốt."

Đối với bọn họ, có thể chỉ là một câu hữu thiện kêu ngữ
(câu nói khách sáo), nhưng lại tổn thương tâm tư thiếu nữ của cô, thiệt
là, đen cũng không phải là cô nguyện ý, mặt trời lớn như vậy, cô làm sao có thể trắng được.

Nói đi nói lại, đều do nghỉ hè á.

Nghỉ hè đi qua, cô sẽ lên năm ba, đối với người có kinh nghiệm học tập, phàm là năm cuồi gần với năm thi tốt nghiệp sẽ phải ôn tập liên tục, việ này đồng nghĩa với đoạn tuyệt vui chơi giải trí, cho nên cô mới muốn tận
dụng những ngày tháng còn sót lại, vui chơi thật tốt một chút, ai biết
được chưa tới một tháng, liền phơi giống như than.

Viên Hi Hành cười cô "Cậu như vậy trông rất giống thiếu nữ Kemp."

“Thiếu nữ Kemp ? " nghe vô cùng lãng mạn, nhưng đợi cô thăm dò bản đồ thế giới mới phát hiện, vị trí Kemp là tại Châu Phi.

Hè năm đó, Ương Nại thường ra ngoài từ ban ngày, đến lúc hoàng hôn mới về
nhà, sau đó cùng Ương Tê đến công viên nhỏ lân cận tản bộ nói chuyện
phiếm.

Loại cảm giác đó rất kỳ quái, thật ra ở nhà, hai chị em
cùng hưởng cả lầu ba, họ muốn nói cái gì cũng có thể, nhưng Ương Nại
muốn kéo dài cự ly, không cần giới hạn trong một phòng khách, Ương Tê
giống như cũng biết ý tưởng của cô, vì vậy luôn không hỏi nhiều.

Công viên là một bãi tập lớn nhỏ, có phố hoa, xích đu, cầu bập bênh, cùng với thiết bị trò chơi đơn giản của nhi đồng.

Đều theo bọn hắn chơi từ nhỏ đến lớn.

Ương Tê rất thích mùa thu, họ thường thường ở trên bàn đu dây ngây ngô đến khi mặt trời ngã về tây.

Sáu giờ mùa hè, bầu trời có chút lạnh, hai chị em ở trên bàn đu dây sáng ngời, chờ đợi thời gian trôi qua.

"Ương Tê." Ương Nại mở miệng trước "Chúng ta sắp tròn mười tám tuổi rồi."

"Ừ."

"Chị có nghĩ chúng ta về sau sẽ như thế nào?"

"Không có." Ương Tê khẽ mỉm cười, "Chuyện tương lai khó suy nghĩ, cho dù suy
nghĩ, cũng không thể như ý nguyện, cho nên chẳng thà thuận theo tự
nhiên."

Cho dù suy nghĩ, cũng không thể như ý nguyện?

Ương Tê có điều rất muốn, nhưng không có biện pháp hoàn thành sao?

Trong ấn tượng của cô, chuyện gì chị ấy cũng làm rất tốt, mọi người cũng đều
thích chị ấy, tuy chỉ có mười tám năm, nhưng cuộc sống trước mắt cũng
theo kế hoạch, không phạm sai lầm, cũng không có lỗi, Ương Tê gần như
hoàn mỹ tại sao phải nói như vậy?

Ương Nại nhìn cô, rõ ràng biết cô không có tinh thần đùa giỡn, "Ương Tê. . . . . . Chị như vậy. . . . . . Có chút bi quan."

"Có sao?"

Ương Nại “Ừ” một tiếng "Thành thật mà nói, em vừa rồi nghe xong còn chút giật mình."

"Em cứ coi như chị nói câu 『 thuyền tới cầu tự nhiên thẳng 』." Ương Tê cười, "Dù sao ý tứ không cần nhớ quá nhiều."

Nhưng em đã biết cách nói lúc trước rồi, làm sao có thể quên đây? Ương Nại nghĩ.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Ương Tê mệt mỏi, cho dù thần sắc kia chỉ trong
nháy mắt. Vẻ mặt có thể thay đổi, nhưng tâm tình không thể trong khoảng
thời gian ngắn có thể chuyển đổi.

Rốt cuộc là sự tình gì khiến Ương Tê mệt như vậy?

"Chị không sao." Trước câu hỏi của Ương Nại, Ương Tê vượt lên mở miệng
trước, "Ước nguyện của chị là có thể thi đậu hệ âm nhạc ."

"Thật vậy ư?"

Ương Tê xoa hai tay của mình, khẽ mỉm cười "Chị vẫn rất muốn tiếp tục đàn dương cầm."

Có lẽ bởi vì lý do này quá đầy đủ, Ương Nại cũng không phát hiện giọng nói của cô không được tự nhiên, ngược lại còn tưởng thật "Chị có thể thi
lại lần nữa, thầy Quý nói chị có thể quá khẩn trương, cho nên mới mất
điểm ở mục kỹ thuật, sang năm, nhất định không thành vấn đề."

"Ừ, đại khái thôi. . . . . . Ương Nại, em thật có lòng tin với chị?"

"Đó là đương nhiên, sang năm đến lượt em thi, đừng bảo là ý nguyện, chỉ cần có thể điền trường học, cha nhất định rất vui vẻ." Ương Nại tựa hồ nghĩ đến cái gì buồn cười, "Đúng rồi, nói cho chị một tin đồn, mẹ Âm Âm nói
với em, bà thấy cha đi cầu Văn Xương, trên giấy đỏ là tên của em, ha
ha."

"Còn cười a."

"Thật buồn cười mà, cha đọc Thánh kinh, cư nhiên chạy đi cầu xin cái đó, cha đọc kinh trước lúc ngủ như vậy
không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Em nên chăm chỉ học thật tốt."

"Em bây giờ tìm đường sống trong cõi chết, qua hết mùa hè này, em sẽ an
phận ở Tiểu Bạch đếm ngược ngày, treo cổ ngược trần nhà dùng sức đọc
sách." Ương Nại đi tới bên cạnh Ương Tê, đặt tay trên bờ vai cô, nhẹ
nhàng nắm, " như vậy xem như tốt chưa?"

Ương Tê sợ nhột, bật cười một cái, "Ai, không nên trêu chị."

"Đừng trốn."

"Ương Nại, đừng, rất nhột."

Rất nhanh, hai người ở xích đu chơi tiếp, thế giới nho nhỏ vang lên tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ.

"Em đang giúp chị xoa bóp."

"Chị không cần xoa bóp, ha ha, Ương Nại, không được tiếp tục nữa —-"

Hi hi ha ha, bỗng dưng, một cái bóng kéo dài đến trên đất cát, hai người
đồng thời ngẩng đầu, ánh chiều tà phủ lên bóng dáng của Viên Hi Hành.

"Các cậu thật ở nơi này."

"Cha tớ lại muốn cậu ra ngoài tìm chúng tớ?"

Viên Hi Hành gật đầu một cái "Ông rất buồn bã nói với tớ, hai người gần đây
thường đem cha Thẩm bỏ ở nhà một mình, để bác ấy cảm thấy rất nhàm
chán."

Hai chị em đồng thời bật cười "Gọi cha ra ngoài thì cha lại không muốn."

"Không sai một chữ." Hai âm thanh khiến nụ cười Viên Hi Hành sâu hơn "Chỉ có
vào thời điểm này, tớ mới cảm thấy các cậu thật sự là sanh đôi."

"Còn có sinh nhật."

Viên Hi Hành cười ha ha "Tại sao lại cùng nhau nói ?."

Ương Tê cười "Bởi vì mới vừa sinh nhật chứ sao."

"Mà cũng nhận được quà giống nhau." Ương Nại rất tình ý sâu xa nói: "Hi
vọng sang năm không cần như vậy, tớ thật ghét nhất hai phần giống nhau."

Từ khi có trí nhớ tới nay, cô và Ương Tê vĩnh viễn nhận quà sinh nhật
giống nhau, cha Thẩm nói này là vì công bằng, chỉ là Ương Nại cho là vì
cha căn bản là lười biếng.

Cô và Ương Tê cá tính hoàn toàn bất
đồng, đưa đồ giống nhau cho hai cá tính bất đồng, cảm giác rất kỳ quái
a, tại sao có thể vì hình dáng tương tự mà lười biếng như vậy.

"Tớ hi vọng có một ngày có thể nhận được một phần quà chỉ thuộc về tớ. . . . . . Ương Tê, em như vậy có phải quá đáng hay không?"

"Không."

"Thật sẽ không à?"

Ương Tê cười một tiếng "Bởi vì chị cũng nghĩ như vậy."

Nghe cô nói như vậy, Ương Nại vì ích kỷ của mình mà an tâm, tiếp theo chuyển sang Viên Hi Hành "Làm sao cậu lại không nói chuyện. . . . . . A, mới
vừa nói trúng cậu sao? Thật xin lỗi, không phải bọn mình cố ý á đâu"

Cô mới vừa oán trách " quà tặng giống nhau", cư nhiên quên mất Viên Hi Hành cũng là một thành viên trong số đó.

Hắn đưa họ bút máy, cùng hình dáng, chỉ khác biệt ở màu sắc trên nắp bút, Ương Tê là màu vàng kim, cô là màu bạc.

"Cái bút đó tớ rất thích, Ương Tê cũng rất thích. . . . . ."

"Ương Nại, được rồi." Ương Tê cười ngăn cản "Như vậy sẽ càng tô càng đen đấy."

Ương Nại suy nghĩ một chút, giống như thật vậy, nhưng không giải thích lại
có lỗi với hắn, muốn trách chỉ có thể trách cô nói quá trực tiếp, ngay
cả dư âm cũng không có.

Viên Hi Hành thở dài "Con trai quả nhiên
tương đối sơ ý, tớ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, còn tưởng rằng các
cậu sẽ thích đồ giống nhau."

"Không sao mà, tuy vậy cũng là lời
nói, hi vọng không cần giống nhau. Nhưng cái này cũng không có biện
pháp, tất cả mọi người cảm thấy đồ giống nhau rất thú vị, cho nên ba mẹ
bất tri bất giác nói bọn nhỏ mua đồ giống nhau, một mặt là tránh khỏi
tranh giành, một mặt cũng thỏa mãn thị giác, dù sao sanh đôi cũng không
phải là người thường, nếu hiếm, đương nhiên muốn mọi người đều biết, mà
giống nhau như đúc là phương thức tuyên truyền tốt nhất."

"Trừ ở trường, tớ chưa từng thấy các cậu mặc quần áo giống nhau bao giờ."

"Bởi vì cậu đến quá muộn chứ sao." Ương Nại cười ha ha, "Âm Âm, Mao Mao, còn có Thư Trí thấy chúng tớ mặc quần áo giống nhau rất nhiều năm."

Khi đó, họ chẳng những có khuôn mặt giống nhau, hơn nữa vĩnh viễn mặc đồng
phục giống nhau, giày vớ giống nhau, tóc dài cột nơ màu vàng nhạt giống
nhau, là những năm cô cảm giác mình giống con gái nhất, Ương Nại nghĩ.

Cô còn nhớ rõ có một lần Thư Trí muốn viết thư tình cho Ương Tê, sau lại
nhận lầm người đưa cho cô, hơn nữa còn thêm một câu "Không cần cho Ương
Nại biết, cậu ấy sẽ cười tớ" .

Ương Nại đứng tại chỗ cười khom lưng, Thư Trí mặt đỏ lên, không biết làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui