Hãy Nói Em Đồng Ý


Cổ họng của Tiểu Yến run lên, nói không thành tiếng.

Phải cố gắng lắng cô mới thốt ra lời được.
"Cảm ơn cậu chủ...!Chuyện hôm nay..."
"Về nhà!"
Đình Vãn đi trước, Tiểu Yến vội vã theo sau.

Trùm áo của anh trên người, dù không ai thấy rõ mặt nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người dưới sảnh khách sạn.
Lại Khiếu và người của cô ta đã rời khỏi đó từ lâu, không có hứng ở lại xem trò vui.
"Sao cô không tạo ra nhiều trò thú vị hơn? Như vậy thật là nhạt nhẽo."
Người đàn ông lái xe hỏi Lại Khiếu.

Cô ta ngồi phía sau, điệu đà tô son.
"Thế là đủ rồi, tôi không muốn chết một cách oan ức đâu."
Đình Vãn lái xe chở Tiểu Yến về nhà.

Cô cố gắng kiềm nén những tiếng nấc của mình.

Khi anh bước vào phòng, cô cứ nghĩ cuộc đời mình sắp bị hủy hoại trong tay một người xa lạ rồi.
Đến nhà, Đình Vãn vào trước, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Yến.


Cô vội vã về phòng mình tắm rửa rồi chuẩn bị bữa tối, chắc là anh vẫn chưa kịp ăn gì.
Anh ngồi dưới phòng khách đợi, tiện thể xử lí vài công việc.

Tiểu Yến vội vã không dám tắm lâu, nhanh chóng xuống làm bữa tối.
Căn bếp lại tỏa ra một mùi thơm của thức ăn khiến người ta đói bụng.

Không biết từ lúc nào mà Đình Vãn đã cảm thấy nó là thứ không thể thiếu trong căn nhà này.
Bản thân anh rất kén ăn, nhưng lại hợp khẩu vị với mọi món ăn mà Tiểu Yến nấu.

Không thích người khác làm phiền nhưng lại khó chịu khi vắng Tiểu Yến.
Đình Vãn cố chấp tự nhủ rằng đó chỉ là thói quen.

Một lối sống hình thành qua nhiều ngày thì sẽ thành thói quen thôi, chứ chẳng phải thứ tình yêu rung động gì cả.
Như mọi khi, cứ nghe tiếng chén bát đặt lên bàn thì Đình Vãn tự biết bữa ăn đã chuẩn bị xong.

Anh bỏ đống giấy qua một bên rồi ngồi vào bàn ăn.
Tiểu Yến nhanh như vậy đã nấu xong vài món, hai mặn một canh, chuẩn bị cơm gia đình.
"Cậu chủ...!Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?"
Cô cứ tưởng mặt mình bị dính gì cơ, lên cứ lấy tay quẹt lấy quẹt để.

Cho đến khi ánh mắt của Đình Vãn hơi hạ xuống, dừng lại ngay cổ cô thì Tiểu Yến mới phát hiện ra.
Do vội vã sợ anh đói nên cúc áo còn gài lệch chỗ nọ xọ chỗ kia, trông vô cùng buồn cười.
Tiểu Yến lúng túng chạy vào nhà vệ sinh sửa lại quần áo.
Thông thường thì đợi cho Đình Vãn ăn xong thì mới tới lượt cô ăn, dù thức ăn có để ra một phần riêng cho mình nhưng từ trước giờ vẫn vậy, chủ ăn xong thì người làm mới được ăn.
Tiểu Yến cứ tưởng mình sẽ đợi xót cả ruột, nhưng khi vừa chỉnh áo, rửa mặt xong quay ra thì anh đã ăn xong bữa.
"Quái lạ, mọi khi anh ta đâu có ăn nhanh như thế."
Tiểu Yến nghĩ thầm, vừa thu dọn chén dĩa mà tay vừa run.

Cô cảm thấy hơi chóng mặt một chút.

Thôi thì làm việc nhanh còn đi ngủ sớm, Đình Vãn chắc là không sai bảo gì thêm đâu, anh ta còn cả núi việc chưa làm.

Dành ra một chút thời gian đi cứu cô đã là ân huệ lớn nhất rồi, không dám đòi hỏi gì thêm.
Tiểu Yến kiểm tra lại van gas, nước lần cuối rồi đi ngủ.

Phòng Đình Vãn vẫn còn sáng đèn, cô quyết định pha cho anh một ly cà phê.

"Cậu chủ, tôi vào nhé?"
Vẫn như mọi khi, không trả lời tức là đồng ý.

Tiểu Yến nhẹ nhàng đặt ly cà phê nóng xuống bàn rồi rút lui.
"Đứng lại!"
"Cậu chủ có gì căn dặn?"
Đình Vãn định nói gì đó nhưng lại ngưng, chưa kịp nghe ra là chữ gì.

Dừng một lúc, cuối cùng anh ta cũng nói.
"Bọn chúng có làm gì cô không?"
"Người cầm đầu là một nữ nhân họ Lại, bọn chúng trói tôi và đem tôi vào đó, và rồi..."
Tiểu Yến thật thà kể lại rõ từng chi tiết.
"Tôi không muốn nghe những cái này."
Đình Vãn như khó chịu ra mặt.

Vậy rốt cục anh ta muốn hỏi cái gì nhỉ.
"Không có!"
Tiểu Yến theo anh ta nhiều năm, ít ra cũng lĩnh ngộ được chút ít.

Cô liền hiểu ra anh muốn hỏi chuyện nào.
"Tôi biết rồi."
Như vậy là sao, biết hay không thì Đình Vãn cũng có mất tí thịt nào đâu nhỉ.

Tiểu Yến thấy cũng hết chuyện rồi, liền cúi chào rồi trở về phòng mình.
Tối đó, nằm gác tay lên trán, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Thật ra người tên Lại Khiếu đó chỉ muốn giữ cô qua một ngày để xem phản ứng của Đình Vãn.


Tiểu Yến cũng chỉ bị trói có một lúc nên những vết hằn cũng không để lại sẹo.

Chỉ có một chuyện khiến cô nhớ mãi.
Lại Khiếu mời cô ăn tối, Tiểu Yến rất e ngại.

Bởi nếu đã bỏ công bắt cóc cô, thì ắt chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, Tiểu Yến không dám động đũa.
Cho đến khi Lại Khiếu gọi điện thoại cho Đình Vãn.

Cô cứ tưởng anh sẽ lo lắng lắm, nhưng anh cuối cùng chỉ xem cô là một người giúp việc, có hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Nghe những gì anh nói qua điện thoại, cô cảm thấy bản thân mình đã tự đa tình rồi tự đau lòng.

Đình Vãn cao cao tại thượng, không bao giờ để mắt đến cô đâu.
Tiểu Yến đôi khi cũng tự dặn lòng mình không được quá phận.

Nhưng vẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Tiểu Yến khóc ướt cả gối.

Đã từ rất lâu rồi cô mới biết khóc vì buồn như thế...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận