Ninh Lạc Điềm vừa đồng ý hẹn hò với Nghiêm Trạch Viễn liền cảm thấy có chút ân hận, cái gật đầu của cô như đã ngầm cho phép cậu được quyền thoải mái động chạm vào thân thể mình.
Không thể được, cô không thể để bản thân mình chịu thiệt được!
"Cậu trở về vị trí của mình đi!" Cô khó chịu sờ sờ lên cổ mình rồi lườm cậu một cái: "Sau này đừng làm những điều tương tự, như vậy không hay cho lắm."
Chẳng may để người khác nhìn thấy thì cô cũng không biết phải xử lý như thế nào, vì vậy cô muốn nói rõ với cậu ngay từ đầu để sau này không phải rơi vào tình huống khó xử đó.
Nghe cô nói như vậy, Nghiêm Trạch Viễn lập tức gật đầu chấp thuận vì cậu biết những hành động đó sẽ gây phản cảm đối với cô, lúc nãy cậu chỉ là quá vui sướng nên có hơi kích động.
Cậu từ tốn thốt ra hai chữ 'xin lỗi' rồi trở về vị trí của mình, nhìn thấy chiếc ba lô bên cạnh, cậu mới sực nhớ cô có mang theo áo khoác, vừa hay chiếc áo khoác có thể giúp cô che đi dấu hôn của cậu.
Thế là cậu tự nhiên mở ba lô của cô ra, tìm được áo khoác, cậu mỉm cười đưa nó đến trước mặt cô:
"Mặc vào đi, bên ngoài trời rất lạnh."
Ánh mắt của Ninh Lạc Điềm bỗng trở nên dễ chịu hơn, cô nhanh chóng nhận lấy áo khoác, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Trong lúc cô mặc áo khoác vào, Nghiêm Trạch Viễn đã mang theo ba lô rời khỏi xe, không lâu sau Ninh Lạc Điềm cũng bước xuống.
Khi cửa xe vừa được cô đóng lại, Nghiêm Trạch Viễn bỗng tiến lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tươi cười nói: "Đi thôi bạn gái."
Hai chữ 'bạn gái' được bật ra từ miệng cậu khiến Ninh Lạc Điềm một lần nữa đỏ hết cả mặt, thật không ngờ cái tảng băng này cũng có lúc sến súa như vậy.
"Khi..khi nào có người, cậu nhớ phải buông tay tôi ra đó!" Cô ngượng ngùng dặn dò cậu.
"Ừm."
Rời khỏi tầng hầm, hai người nhanh chóng tiến vào đại sảnh của ngôi biệt thự, lúc này Nghiêm Trạch Viễn buộc phải buông tay cô ra vì có ba bốn cô người hầu đang vội vã tiến về phía họ.
"Nhị thiếu gia."
Sau khi cúi đầu cung kính trước Nghiêm Trạch Viễn, ánh mắt đầy kinh ngạc của mấy cô người hầu liền hướng đến chỗ của Ninh Lạc Điềm.
Trước nay thiếu gia của bọn họ chưa từng dắt người con gái nào về nhà, vậy mà hôm nay..
"Xin chào tiểu thư."
Thấy mấy cô người hầu lịch sự chào hỏi, Ninh Lạc Điềm cũng vui vẻ đáp lại: "Xin chào mọi người."
Nghiêm Trạch Viễn chỉ dừng lại đúng một nhịp để chờ cô chào hỏi với người hầu, đôi chân thon dài của cậu vững vàng sải bước trên nền gạch sáng bóng.
Ninh Lạc Điềm thì đi ở phía sau lưng, càng đi sâu vào bên trong, cô như được mở mang tầm mắt bởi mức độ xa hoa của nơi này.
Lúc hai người bước đến chân cầu thang thì thấy có một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi đang đi xuống, Ninh Lạc Điềm chỉ cần liếc sơ đã có thể đoán được thân phận của bà ta, từ trang phục sang trọng đến thần thái ngút ngàn đó, cô nghĩ đây là Nghiêm phu nhân, tức là mẹ chồng tương lai của chị gái cô.
Nhận thấy ánh mắt của người phụ nữ vừa quét qua người mình, Ninh Lạc Điềm liền lễ phép cúi đầu chào.
Những tưởng bà ta sẽ nở một nụ cười thật phúc hậu để đáp lại lời chào của cô, nhưng không phải, bà ta chẳng những không cười mà còn cất giọng mỉa mai:
"Ôi chao, một tên phá gia chi tử như mày cũng có người theo sao?"
Nghe bà ta nói xong, Ninh Lạc Điềm chỉ còn biết trố mắt nhìn, có lẽ cô đã sai, người phụ nữ này chắc chắn không phải là mẹ của cậu, vì trên đời này không có người mẹ nào lại nói con mình thậm tệ như vậy.
Theo cô quan sát, Nghiêm Trạch Viễn chắc hẳn đã quá quen với những lời cay độc này, vì vậy mà một chút phản ứng cũng không có, nói đúng hơn, cậu chẳng hề để bà ta ở trong mắt.
Nghĩ đến đó, trong lòng cô chợt dâng lên một chút chua xót, cô có cảm giác trong quá khứ Nghiêm Trạch Viễn đã trải qua một cuộc sống không mấy êm đẹp, bằng chứng chính là người phụ nữ độc mồm độc miệng kia.
Bà ta có thể là mẹ kế của cậu!
Mặc kệ Nghiêm Trạch Viễn có phải là một tên phá gia chi tử không, hôm nay cô nhất định sẽ khô máu với mụ dì ghẻ xấu tính này.
Không một lời báo trước, Ninh Lạc Điềm bất ngờ ôm lấy cánh tay săn chắc của cậu.
Đúng thế, cô đang cố ý chọc tức bà ta đấy, để xem vẻ mặt đắc ý kia còn tồn tại được bao lâu.
"Bác gái à, thay vì đứng ở đây xỉa xói người khác, cháu nghĩ bác nên về phòng soi gương lại đi, nếp nhăn đếm không xuể luôn đó bác!"
Nói dứt câu, cô cũng chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt đang dần biến sắc của bà ta mà quay sang nói với Nghiêm Trạch Viễn bằng giọng điệu vô cùng hả hê: "Chúng ta đi thôi, ở đây có mùi gì đó rất khó chịu."
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn chỉ vỗ nhẹ lên má cô hai cái rồi hiên ngang bước tiếp.
Đến tầng hai của biệt thự, Ninh Lạc Điềm lập tức giữ khoảng cách với cậu, Nghiêm Trạch Viễn liền đứng lại và nhìn cô chăm chú.
"Nè, cậu sao vậy? Có phải lúc nãy tôi đã làm gì quá đáng không?"
Nghiêm Trạch Viễn nhẹ giọng nói: "Không, cậu làm rất tốt, rất có tố chất!"
Ninh Lạc Điềm nhíu mày hỏi: "Tôi có tố chất gì chứ?"
"Có tố chất làm bạn gái của tôi."
Người nào đó nói năng không biết xấu hổ khiến Ninh Lạc Điềm không khỏi trợn tròng trợn trắng: "Cậu khiêm tốn một chút không được sao?"
Nghiêm Trạch Viễn khẽ lắc đầu, còn mặt dày nói: "Đó là sự thật không thể chối cãi, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau."
Ninh Lạc Điềm bất lực cất tiếng thở dài, còn để cậu tiếp tục nói mấy lời sến súa đó, cô không biết mình có thể cầm cự được bao lâu.
Cách tốt nhất bây giờ là chuyển sang một chủ đề khác, cô nhớ đến người phụ nữ chanh chua lúc nãy, liền hiếu kỳ hỏi:
"Người phụ nữ khi nãy là mẹ kế của cậu sao?"
Nét mặt của Nghiêm Trạch Viễn vẫn dịu dàng như nước: "Cậu nói không sai, bà ta đúng thật là mẹ kế của tôi."
Vậy là cô đã đoán đúng, người phụ nữ kia làm sao là mẹ ruột của cậu được.
Điều đó cũng có nghĩa là cậu và Nghiêm Trạch Luân không phải anh em ruột.
Mà khoan đã, nếu bọn họ chỉ là anh em cùng cha khác mẹ với nhau, thì người phụ nữ vừa rồi chẳng phải chính là mẹ chồng tương lai của chị gái cô sao?
Đang nói chuyện bình thường, sắc mặt của cô đột nhiên tối sầm lại làm cho Nghiêm Trạch Viễn hơi lo lắng, cậu vội vàng tiến tới giữ lấy đôi vai thon gầy của cô, khẩn trương hỏi: "Cậu sao vậy? Cảm thấy không khoẻ ở đâu à?"
Ninh Lạc Điềm đứng ngây ra như một khúc gỗ, bất luận Nghiêm Trạch Viễn có gọi bao nhiêu lần cô cũng không hề phản ứng lại.
Trong đầu cô lúc này cứ lặp lại một câu hỏi, người phụ nữ kia thật sự là mẹ chồng của Ninh Quân Kiều sao?
Không đâu, cô không tin đó lại là sự thật, cô không tin người như bà ta có thể đối xử tốt với chị gái cô! Huống hồ lúc nãy cô còn gây thù với bà ta, cô không dám tưởng tượng sau khi biết cô chính là em gái của chị ấy, bà ta có vì chuyện này mà gây khó dễ với chị ấy hay không?
"Chị ơi, em xin lỗi.."
Ngay khi cô run rẩy nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Nghiêm Trạch Viễn lập tức nhìn ra được vấn đề.
"Lạc Điềm, bình tĩnh nào." Cậu xoa nhẹ vai cô, giọng nói ân cần như đang vỗ về một đứa trẻ mới lớn: "Có chuyện gì chúng ta vào phòng rồi nói."