Ngồi trong xe của Phong,nhỏ thấy bức bối,như bị ai đó giam lỏng,nhỏ chấp nhận theo hắn vì thực sự đã không thể chịu đựng thêm được nữa,hắn còn định hại bao nhiêu người nữa,những người thân bên cạnh nó cứ thế bị hắn hãm hại vậy thì làm sao khiến nó có thể yên tâm mà sống được,nó sẽ bắt hắn phải trả giá.
Âu Phong trong xe,thái độ ung dung như vừa nhổ cái gai trong mắt mình,hắn nghĩ chẳng cần phải làm gì,Hy cũng ghét bỏ tên Lâm Thần đó,điều ấy khiến Phong thoả mãn vô cùng,càng đắc ý hơn,từ giờ nó sẽ phải ngoan ngoãn ở bên anh...
"Nếu cậu trốn tránh việc điều trị trong một thời gian dài như vậy,tôi cũng sẽ hết cách,dấu hiệu bệnh tình đã càng lúc càng nghiêm trọng,hoặc là cậu muốn mất mạng..." lời khuyên của Lạc Thành như gió thoảng bên tai,chính cậu cũng biết rõ bệnh tình mình thế nào,phần trăm sống sót sau cuộc phẫu thuật gần như đến đếm trên đầu ngón tay...
Thần bước khỏi viện hàn lâm,lòng bỗng chốc lặng trĩu kể từ hôm gặp nó,anh đã gác lại việc điều trị,ca phẫu thuật được lùi lại sau hai tháng.Thần dựa mình vào thành xe trong bãi đỗ xe,mặt trầm ngâm,hình ảnh người con gái đó lại hiện lên...
anh không nghĩ được gì nữa,chỉ còn biết lái xe đến trước biệt thự họ Âu,nơi anh đã từng ở trong những năm tháng tuổi trẻ,nơi đưa anh đến thế giới của mafia,cũng là nơi một thằng bé 12 tuổi biết đến hận thù...!đầu óc trống rỗng,nhìn người con gái anh yêu ở bên người khác,lỗi là do anh,Thần lắc đầu rồi một cảm giác đau đớn dâng lên trong người,Thần lên xe và phóng đi...
Một tuần sau,tại cuộc họp các cổ đông của tập đoàn Âu Dương,Phong là người mở ra cuộc họp này,mục đích là để thông báo một việc vô cùng quan trọng.
"Con gái ruột của Âu Dương Chính sao?"
- Tôi nghĩ cậu ta không tự nhiên lại muốn có người lên nắm mọi quyền hành của công ty thế này đâu!
- cậu Phong,cậu giải thích chuyện này thế nào đây!
- Xin các vị hãy bĩnh tĩnh,cô ấy sẽ đến đây nhanh thôi!
Vừa dứt lời,cánh cửa phòng họp mở ra,Hy bước vào trong bộ vest đen, chiếc áo sơ mi trắng ôm sát người,cùng chiếc váy bó sát lấy từng đường cong của cơ thể,tất cả mọi cổ đông trong phòng đều trầm trồ,gương mặt có phần rất giống Âu Chính...
- Cô ấy chính là con gái ruột của cha tôi,tôi đã tìm cô ấy bao lâu nay!!- Phong lên tiếng rồi ra hiệu cho thư kí đưa đến từng nơi phát một tờ xét nghiệm ADN.
- Chúng tôi cần gặp luật sự đại diện của cha cậu! Những giấy tờ này vốn không đủ để cô ấy đứng ở đây!- một vị cổ đông giọng nói ôn tồn ánh mắt nghiêm nghị.
Phong nghe xong khoé miệng nở một nụ cười theo lệnh của cậu,vị luật sư bước vào trong,ai cũng biết ông ấy vốn là một vị luật sư có tiếng theo ông Âu bao nhiêu năm,độ tin cậy không phải tính theo sự nổi tiếng trong nghề nghiệp mà là thời gian ông ta làm việc cho ông Âu,tất cả không phải ai cũng biết ông Âu còn một bản di chúc đặc biệt khác,bản di chúc này chính là số tài sản cùng nửa số cổ phần quyết định sự sống còn của tập đoàn.
- xin các vị thứ lỗi vì sự trậm trễ này! Cậu Phong đã tìm được con gái ruột duy nhất của ông Âu như tờ xét nghiệm ADN các vị đang cầm trên tay...!còn đây là bản di chúc thứ hai của ông Âu,sau đây tôi xin công bố.
"Tất cả tài sản gồm có,các khu bất động sản,khu nghỉ dưỡng,và giá trị cổ phiếu đứng tên Âu Chính tính đến thời điểm này, cùng 50% cổ phần trong tập đoàn..." điều đó đồng nghĩa với việc Hy chính là tổng giám đốc tiền nhiệm mới của công ty_ ông luật sư vừa tuyên bố xong bản di chúc,tất cả liền bắt đầu bàn tán.
- tôi xin hỏi tiểu thư có thể ngồi vững trên chiếc ghế tổng giám đốc này không?
Hy vẫn rất bình tĩnh,nãy giờ nhỏ chỉ lắng nghe để ý thái độ của từng người một,nhỏ biết tự dưng nắm trong tay một chức vị quan trọng thế này không tránh khỏi dị nghị và sự phản đối của mọi người.
Rốt cuộc hắn chỉ coi nó như con rối, nó đến đây chỉ để làm trò cười cho mọi người,càng không ngờ chính hắn đã lường trước được chuyện này từ lâu nên một tờ giấy xét nghiệm ADN với hắn quá dễ dàng,chỉ là chưa có người thật,việc thật nên hắn không dám lớn giọng,nhẫn nhịn bấy lâu nay chính là chờ đến khi đưa nó về đây ra mặt.
- còn ngồi vững hay không khoan hãy nói đến việc đó...!Chính vì cô ấy chưa từng có kinh nghiệm trong việc giữ chức tổng giám đốc nên bây giờ tôi-anh trai cô ấy,tôi đã được cô ấy uỷ quyền,sẽ thay cô ấy giải quyết mọi vấn đề của công ty,mọi người vẫn có thể phản đối,nhưng với những giấy tờ trên tay các vị,tôi e rằng những cái ghế của các vị cũng không thể ngồi vững nếu tôi...
- anh...!anh được lắm,quá khen cho anh!!-một lão già ngồi phía trung tâm,xem ra ông ta cũng có chút ảnh hưởng,lão đã tỏ ra tức tối nãy giờ,chỉ việc tìm được con gái kế thừa của ông Âu đã đủ khiến lão thấy tức giận.
lão nói xong thái độ không vừa lòng ngang nhiên bước ra ngoài với thái độ tức giận.
Phong tuyên bố lạnh lùng rồi kiêu ngạo bước ra khỏi phòng họp,cho người đưa nó ra ngoài...,lý lẽ của Phong khiến những ông lớn trên bàn thảo phải ngậm đắng nuốt cay,tập đoàn Âu Dương là một tay ông Âu gây dựng không nói đến phần trăm cổ phần thì số tài sản khổng lồ của ông ấy cũng đủ để đuổi những người không cần thiết chính vì vậy dù có lão làng trong công ty cũng không phải không lo sợ,chưa kể chính Phong cũng muốn thay đổi người mới,những lão già như mấy ông ta tư tưởng cũ rích đã không còn phù hợp với thời thế này rồi.
Bên ngoài đám phóng viên đứng túc trực bủa vây lấy,Phong chạy theo,đi sát cạnh bảo vệ đưa nó rời khỏi công ty trở về nhà.
Từ khi nó được Phong đưa về biệt thự,cuộc sống ảm đạm trong biệt thự,tất thảy mọi thứ đều xáo trộn,đầu tiên phải kể đến Tử Di,cô ta tức tối vì nó vẫn còn sống,lúc trước khi biết tin nó đã chết nhổ được cái gai trong mắt,vui mừng bao nhiêu thì lúc này tức giận bấy nhiêu,nó còn ung dung bước vào nhà họ Âu với danh nghĩa con gái ruột của ông Âu,có Phong bên cạnh,cô ta chẳng thể làm gì,ngoài năm lần bảy lượt trách móc tên Tiểu Minh vô dụng,lại thêm việc hắn lừa cô bấy lâu nay đã khiến Di như muốn phát điên.
Tiếp đó là Kiều Ân,hơn ai hết Ân là người biết Phong yêu nó đến như thế nào,chỉ vì nó mà cô suýt nữa không giữ được tính mạng mình,vì nó mà cho dù mang cốt nhục của anh,anh cũng không tha cho cô,vì nó mà cô phải sống cảnh khốn khổ,lạnh nhạt của Phong dành cho mình,bây nhiêu đó cũng đủ Ân muốn gϊếŧ nó...!bây giờ nó còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô,kiêu ngạo,được Phong che chở,lại được Phong đưa về,bà Diệp Hoa không dám nói nửa lời,một phần vì muốn an phận một phần vì cô ta bây giờ là người thừa kế của họ Âu,nếu trách chỉ trách đứa con trai của bà đã điên tình đến mụ mị đưa con nhỏ đó về...!bao công sức bây lau nay chỉ vì sự xuất hiện của nó mà vỡ mộng.
Tại phòng ăn,Phong cùng Hy sánh bước bên nhau,đám người hầu hai bên cúi gập,Phong đã cho người chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn để nó ra mắt mọi người.
Hy mặc một bộ váy màu da dài đến gối ôm lấy thân hình quyến rũ,gương mặt được trang điểm đậm hơn không còn nét thuần khiết như thủa ban đầu giờ nó đã là một tiểu thư danh giá,tên Tiểu Minh ngẩng lên sững người...
Phong kéo ghế để nó ngồi xuống,mẹ anh đã sang Mỹ được vài hôm,hôm nay chỉ có Tử Di và tên Tiểu Minh
- Kiều Ân đâu?- Phong dửng dưng hỏi đám giúp việc
- Xin lỗi cậu chủ,hôm nay tiểu thư hơi mệt,nên dùng bữa trong phòng...
Có vẻ như Phong không hề để tâm đến lý do sự vắng mặt của Kiều Ân,anh quay sang nhìn chú mục vào nhỏ quan tâm
- Đồ ăn hợp khẩu vị của em chứ!
Hy đặt dĩa xuống lấy cốc sữa lên uống,không nhìn Phong dửng dưng trả lời
- Đồ ăn cũng không tồi,nhưng chỉ có người là không hợp,nhìn cô ta đồ ăn có ngon đến mấy nhưng nuốt cũng không trôi được!- nhỏ lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng,Di nãy giờ im lặng nhẫn nhục,nhưng nghe đến đây cô đã không chịu nổi hậm hực lên tiếng
- cô...-Minh lập tức giữ lấy tay Di ngăn lại,rồi lên tiếng
- Những chuyện trước kia,xin tiểu thư hãy bỏ qua...
Hy chợt cười không trả lời hắn,đứng dậy bước khỏi bàn,nó biết từ khi chấp nhận thân phận này bước vào ngôi nhà này là nhỏ chấp nhận đối đầu với tất cả,từng người một sẽ phải trả giá...
Phong cũng đứng dậy đi theo sau,ánh mắt có chút không hài lòng khi thấy nó không vui bước đi,đám giúp việc đứng khép lại,không khí trở nên căng thẳng,tên Tiểu Minh vẫn đứng đó,gương mặt thất thần như kẻ mất hồn,không phải nói Di cảm thấy thế nào,cô ta không khác gì người thừa,còn chẳng còn mặt mũi nào nhìn đám giúp việc,tức tối bỏ đi...
- tại sao anh lại lừa dối tôi,để được tôi cảm thấy yên tâm hơn sao,để đổi lại tôi yêu anh sao,Tiểu Minh,anh là đồ vô dụng-Di bực mình đến nỗi không còn giữ được bình tĩnh đưa lời quát nạt
- bực tức lúc này cũng không giúp được gì cho cả hai chúng ta đâu! Nếu có thể em hãy nghĩ cách để giữ cho mình an toàn đi!- Minh ngồi cạnh giường đưa tay ôm lấy đầu mình,những lời Di nói chỉ làm nỗi lo lắng tăng thêm bội phận,anh không ngờ có ngày nó lại trở về trở thành người thừa kế,ai mà biết được nó sẽ tìm cách trả thù thế nào.
- Anh...!anh còn nói thế với tôi sao??- Di nghẹn họng,tức giận không nói thêm được gì nữa,trong cơn giận những lời của Minh không phải không đúng,giờ cô ta ở đây,chắc chắn sẽ tìm cách hại cả hai,không sớm cũng muộn...
....
Hy bước chậm trên hành lang,Phong vẫn đi cạnh nó,tay nắm lấy tay Hy,anh chợt nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc ở bên cạnh nó...
- Anh nên nhớ rằng chúng ta là anh em trên danh nghĩa!- Hy không rời tay Phong,mà chỉ cảm thấy mất tự nhiên,đám giúp việc dù đã ra vẻ kính cẩn nhưng nhìn qua nhỏ cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.
Phong hơi cúi xuống mỉm cười,anh đâu quan tâm ai sẽ nói gì chứ,điều anh quan tâm nhất bây giờ là anh được ở cạnh nó
- điều đó không còn quan trọng với anh nữa!- Âu Phong cười dừng lại,vòng tay nhanh chóng kéo Hy sát lại vòng tay ôm lấy đẩy nhẹ vào tường như những đôi yêu nhau say đắm
- Phong! Anh định làm gì?- thực lòng trong vài giây ngắn ngủi nhỏ cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình bị hắn ôm trọn trong lòng đến khó chịu,nhưng nhỏ cố mỉm cười khôi phục lại sự bình tĩnh không hề phản kháng
- tôi yêu em,làm thế này cũng là lẽ đương nhiên,em không nên hỏi tôi,em gái à!-lời nói của Phong khiến toàn thân nhỏ run rẩy,ánh mắt hắn bất giác nay náy lên đầy du͙ƈ vọиɠ...
- anh hãy giữ tự trọng một chút!
- tự trọng?- Phong chợt cười lớn ra vẻ thích thú cúi xuống nghe sát tai nhỏ khẽ thì thầm,đôi môi mỏng từ từ trườn xuống má nó,gần đến môi,nhỏ lập tức quay đi...!"chính là không chút hứng thú"-những chuyện thế này không phải nhỏ không nghĩ tới...!thấy nó quay đi,Phong lập tức rời tay,nở nụ cười khó hiểu
- Hy,em vẫn không thay đổi chút nào! Em mỗi lần đều khiến tôi không thể kìm chế được...!không sao! Ngày tháng còn dài,chỉ cần em ở đây,tôi đâu nào hết cơ hội!-cả người bỗng chốc rùng mình theo từng lời nói của hắn,tay hắn vuốt nhẹ bên má xuống chiếc cằm nhỏ xinh,lời nói đầy hàm ý của hắn đầy dung tục lại mơ hồ khiến Hy chỉ còn biết giữ im lặng,nhỏ hơi đẩy người chệch khỏi khuôn ngực ngắn nỗi khó chịu đã lộ rõ trên khuôn mặt,bàn tay đặt trên tường cũng theo đó buông xuống,hắn xoay người bước đi trước để nó ở lại với hàng tá những suy nghĩ,nó mới là người lên bỏ đi mới đúng,từ lúc nó dấn thân vào đây đã là một sai lầm..