Chương 9: Heo biết chụp ảnh
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Giữa trưa, sau khi ăn cơm ở căng tin, Lệ Khôn về phòng huấn luyện nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không chịu ngồi yên, theo thói quen tập nâng tạ. Chiếc áo thun huấn luyện màu xanh, vì đang vận động mà có thể thấp thoáng thấy được thân hình tam giác ngược, đẹp như tạc.
Động tác của Lệ Khôn nhẹ nhàng như đang chơi đùa, anh lẩm bẩm đếm đến hai trăm.
Lâm Đức ngậm đầy một miệng màn thầu chạy vào, trên tay còn cầm thêm hai cái, “Anh, anh có muốn ăn màn thầu không?”
“Không ăn.” Lệ Khôn tiếp tục động tác.
“Vậy anh muốn ăn khoai lang không?”
“Cậu còn mua cả khoai lang?” Lệ Khôn liếc mắt hỏi, “Khoai đâu?”
Lâm Đức đem mặt giơ tới, hưng phấn nói: “Đây này! Ha ha ha!”
“……”
“Chị Thần nói, da của em rất giống khoai lang đỏ đấy.”
Lệ Khôn xùy một tiếng: “Cô ấy nói cái gì cậu đều nghe sao?”
“Chị ấy nói đúng mà!”
“Cậu là khoai lang?”
“Em giống khoai lang mà.”
Lệ Khôn thật sự câm nín, chưa thấy ai được so sánh với khoai lang mà tự hào đến vậy.
Lâm Đức gặm một miếng màn thầu, “Hôm nay chị Thần bắn súng thật giỏi, động tác còn rất chuyên nghiệp, haizz, anh nói xem, chị ấy học được ở đâu vậy?”
Lệ Khôn chuyên chú đẩy tạ, làm bộ chẳng liên quan: “Làm sao tôi biết được.”
“Chị Thần còn nói….”
“Sao cậu lại nói nhiều vậy?” Lệ Khôn nghe phát phiền, “Mở miệng ra là chị Thần, chị Thần.”
Lâm Đức gãi gãi chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Chỉ là, em cảm thấy chị ấy rất tốt.”
Lệ Khôn: “Tốt giống như củ cải trắng dưới đất ở quê cậu đúng không?”
“Hơ? Sao anh biết!” Lâm Đức nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh, có phải anh đã quen chị Thần từ trước không?”
Tay nâng tạ tạm ngừng giữa không trung.
Lệ Khôn trầm mặc một lát, từ từ hạ tay xuống, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nói: “Không quen biết.”
“Nhưng em cảm thấy, chị Thần rất để ý đến anh.” Lâm Đức ghé sát vào, thần thần bí bí nói: “Em để ý thấy, hai ngày vừa rồi, chị ấy lén nhìn anh rất nhiều lần.”
Thần sắc Lệ Khôn bình tĩnh, thu thập tạ gọn gàng.
Cầm lên, buông xuống, để vào vị trí, tiếng kim loại va chạm vào nhau nặng nề phát ra.
Lâm Đức nhỏ giọng, trịnh trọng nói: “Anh, em cảm thấy, chị Thần thích anh.”
“Keng, ầm, ầm!” chiếc tạ rơi xuống tạo thành âm thanh chói tai.
Lệ Khôn trượt tay, mất lực, từ trước đến nay anh chưa bao giờ phạm vào loại sai lầm sơ cấp này.
Anh phát bực, nắm lấy một cái tạ làm bộ muốn đánh người, “Thằng nhóc này, không được nói bậy, biết không?!”
Hiện giờ không phải trong thời gian huấn luyện, Lâm Đức còn lâu mới sợ anh, tiếp tục tỏ rõ quan điểm: “Cũng không phải một mình em nhận thấy, bọn lão Lục, Trương Bình cũng đều đang bàn tán chuyện này.”
Ánh mắt Lệ Khôn trầm xuống.
Lâm Đức rất tự giác nằm bò xuống đất: “Biết rồi, một trăm cái hít đất, nhận phạt!”
Nhưng lúc này Lệ Khôn lại không tiếp tục ở lại giám sát cậu, nhặt chiếc áo khoác vứt trên mặt đất lên, để lại bóng lưng trầm mặc.
Đi mất rồi.
———
Kế hoạch tập huấn quân sự cho nhân viên mới tuy kéo dài không lâu, nhưng mỗi hạng mục huấn luyện đều được nghiêm túc chấp hành dựa theo đúng quy định. Nơi ngủ nghỉ là tại phòng ký túc xá tám người, dùng nhà tắm công cộng, mỗi người chỉ được dùng nước ấm trong vòng mười phút, đàn ông con trai thì toàn bộ phải tắm rửa bằng nước lạnh.
Những người đi theo để quản lý như Nghênh Thần được hưởng điều kiện tốt hơn một chút, ở phòng hai người.
Cuối buổi chiều là giờ ăn tối, Nghênh Thần không đói bụng, bèn không ăn cơm, khoảnh khắc mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn chiều tà là thời điểm đẹp nhất trong ngày.
Nghênh Thần đợi tất cả mọi người đi ăn cơm hết, một mình đứng trên hành lang ngắm phong cảnh.
Tầng bốn, tầm nhìn thoáng đãng, chân trời trải dài ở phía xa, cả thế giới tĩnh lặng phủ đầy màu vàng của ánh hoàng hôn.
Bên trái là sân bóng rổ, có mấy chiến sĩ sau khi kết thúc huấn luyện đang vui vẻ chơi bóng. Bên phải là sa trường, vẫn đang có mấy đồng chí gian khổ tập luyện. Tầm mắt vừa chuyển, Nghênh Thần nhìn đến hàng cây quế hoa bên đường, người đi ra từ nhà ăn ngày càng nhiều.
Cô cố ý chờ đợi.
Đến khi thân ảnh của Lệ Khôn xuất hiện, Nghênh Thần xuýt chút nữa vỗ tay tự thưởng cho trực giác chính xác của mình.
Biểu tình của anh nhàn nhạt, bước đi không nhanh không chậm, đang nghe chiến hữu đi bên cạnh nói cái gì đó.
Nghênh Thần lôi di động ra, mở chế độ máy ảnh, hướng về phía Lệ Khôn.
“Tách tách”
Tấm này bị mờ, vì thế cô room sát vào, chụp lại.
“Tách tách”
“Tách tách”
Chụp liên tiếp nhiều bức ảnh, Nghênh Thần vừa chụp vừa mỉm cười, hài lòng, quá hài lòng, khuôn mặt kia chụp lên ảnh, như tự mang ánh hào quang vậy.
Đột nhiên, Lệ Khôn ở dưới ngẩng đầu, hướng về phía này nhìn lên.
Nghênh Thần nhanh chóng thu di động, có tật giật mình ngồi xổm xuống trốn tránh.
“Lệ đội trưởng? Có chuyện gì vậy?” Chiến hữu bên cạnh quan tâm hỏi thăm.
Lệ Khôn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, “Nhìn thấy một con heo biết chụp ảnh, không có việc gì, đi thôi.”
———
Ăn cơm chiều xong, mọi người được nghỉ ngơi một lúc sau đó lại phải tiếp tục huấn luyện buổi tối.
Nhưng vẫn còn may, cái gọi là huấn luyện buổi tối, chỉ là mấy cái hoạt động nhẹ nhàng kiểu như hát quân ca.
Ban ngày trời quá nóng, Nghênh Thần tắm rửa, thay quần áo rồi mới lại ra. Ở trong quân doanh, cô rất đúng mực không mặc váy mà đều mặc áo thun đơn giản. Buộc tóc đuôi ngựa, mặt không son phấn.
Cậu nhân viên mập mạp thật lòng cảm thán: “Em cảm thấy chị Thần như là hoa hậu giảng đường của trường em vậy.”
“Cậu đó, hoa hậu giảng đường của các cậu mà đẹp được như vậy sao?”
“Em chỉ đang ví dụ thôi mà.”
Nghênh Thần cười cười, hào phóng tiếp nhận: “Vinh hạnh, vinh hạnh.”
Một cô gái hỏi: “Chị Thần, lúc ban chiều bắn súng siêu như vậy, chị từng học qua lớp dạy bắn súng sao?”
Nghênh Thần lắc đầu.
“Oa, thế ai dạy chị vậy?”
“Là một người mà ai ở đây cũng quen biết.” Nghênh Thần tỏ vẻ bí ẩn: “Đoán thử xem.”
Cậu mập hô lên một tiếng: “Vương Tuấn Khải!”
“Ha ha ha ha ha!” Cười vang.
Nghênh Thần: “Mập Mạp, ngày mai cho cậu thêm đùi gà. Nói cho mọi người biết, dạy chị bắn súng chính là huấn luyện viên trưởng của mọi người.”
Nháy mắt yên tĩnh.
“Lệ đội trưởng? Là Lệ đội trưởng sao?!”
Nghênh Thần lại nổi lên ý nghịch ngợm, hỏi mấy nữ nhân viên: “Mọi người cảm thấy, ở đây huấn luyện viên nào đẹp trai nhất?”
Dù sao cũng là những người trẻ tuổi vừa ra trường, còn hay ngại ngùng, bẽn lẽn, mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn.
Có người lớn gan nói: “Chị Thần, chị nói trước đi.”
“Chị cảm thấy,” Nghênh Thần giả vờ nghiêm túc tự hỏi, vô cùng trịnh trọng nói: “Huấn luyện viên Lâm là đẹp trai nhất!”
Chính là nói đến Lâm Đức, trong lòng mọi người gào thét: “Gì cơ!!!”
“Rõ ràng Lệ đội trưởng mới đẹp trai nhất!” Rốt cuộc có người lên tiếng nói thật.
“Lệ đội trưởng cao đến 1m9 đấy.” Một cô gái khác phụ họa.
“Đúng vậy!” Có mấy cậu nam đồng nghiệp lên tiếng: “Chân siêu dài! Có thể làm được người mẫu!”
“Ha ha ha ha.” Lại là một trận cười.
Không biết tại sao, nghe được những lời này trong lòng Nghênh Thần vô cùng vui vẻ.
Thẩm mỹ của cô tốt, năng lực làm việc tốt, cái gì cũng tốt, đến chọn đàn ông mà ánh mắt cũng tốt như vậy.
Nghênh Thần nhướng mày, giả vờ ghét bỏ, “Chân dài để làm cái gì? Hình dáng của chân mới là quan trọng nhất, nhỡ đâu lại là chân vòng kiềng hay là chân chữ X thì sao, thật là khó coi.”
“Nhưng mà chị Thần, Lệ đội trưởng không như vậy.”
“Cũng chưa chắc chắn. Bọn họ toàn mặc quần rộng thùng thình, chất liệu vải cũng dày, che dấu vô cùng tốt, căn bản chẳng nhìn ra được dáng chân.”
———
Ở bên này mọi người nói chuyện khí thế ngất trời, đề tài ngày một bay xa.
Cách đó không xa tại tòa nhà dành cho huấn luyện viên, tầng hai. Một loạt huấn luyện viên đứng trước lan can cùng có chung một vẻ mặt, mặt đỏ bừng, không thể nhịn được cười.
Mỗi huấn luyện viên đều được trang bị một chiếc bộ đàm, tín hiệu đường truyền âm thanh rất tốt.
Đám người đang cười nói kia ngồi ở gần thiết bị thu âm phục vụ cho giảng dạy, mọi lời nói của họ đều được truyền đi sinh động, rõ ràng.
Các huấn luyện viên đồng thời nhìn về phía chủ nhân của chiếc chân vòng kiềng đang bị bàn tán —— Lệ đại đội trưởng.
Sắc mặt đen thui, giống như là Bao Công vậy.
———
Nghênh Thần càng nói càng hăng, suy một ra ba, dạy dỗ mấy cô gái trẻ: “Cho nên về sau nếu tìm người yêu, nếu người ta mà thích mặc quần vừa dày vừa rộng, các em biết phải làm như thế nào không?”
Mập Mạp ngây thơ nói: “Cởi, cởi quần ra, kiểm tra xem có phải là chân vòng kiềng hay không?”
Nghênh Thần cười đến chảy cả nước mắt, “Mập Mạp, ngày mai cho cậu thêm đùi gà.” Lại tiếp tục nói: “Nhớ kỹ chưa, đừng nên chỉ nhìn mặt ngoài, cho dù là kiểu đàn ông cao đến 1m9 như Lệ đội trưởng, chân cũng có khả năng là chân vòng kiềng.”
Nghênh Thần đang nói đến vui vẻ, không biết ai hô lên: “Nghiêm! Lệ đội trưởng!”
Chết rồi mẹ ơi.
Sắc mặt Nghênh Thần xị xuống, như chim sợ cành cong, ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, làm bộ đáng thương “em sai rồi”.
Yên tĩnh.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Ha ha ha ha ha!” Đám nhân viên cười ầm lên.
Lúc này Nghênh Thần mới biết, mình bị trêu đùa, Lệ đội trưởng thực ra không đến đây.
Ưu điểm lớn nhất của cô chính là gặp nguy không biến sắc, tùy cơ ứng biến, lật mặt nhanh như chớp.
“Xuỵt!” Ngón trỏ Nghênh Thần đặt ở bên môi thần thần bí bí, “Nói cho mọi người một bí mật, đừng có nói cho ai khác biết nha —— thật ra, trước kia Lệ đội trưởng mở một trang trại nuôi heo.”
Mọi người: “Trang trại nuôi heo?”
Nghênh Thần: “Đúng thế, không nuôi gì khác, chỉ nuôi heo.”
Cô vô cùng nghiêm túc bịa chuyện luyên thuyên.
Đám người đang vô cùng hứng thú đột nhiên ngậm miệng.
Nghênh Thần mặc kệ, cảm thấy đám nhóc này chắc lại đang trêu chọc cô.
Mãi đến khi có một cô gái tốt bụng nhắc nhở, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Chị Thần, chị Thần.”
Cùng lúc đó bỗng dưng phía sau truyền đến một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chết rồi!
Nghênh Thần thầm kêu trong lòng, quay đầu lại nhìn.
“Mở trang trại nuôi heo, chân vòng kiềng” vẻ mặt Lệ Khôn âm trầm đứng sau lưng cô, mà sau anh cũng có vài cậu chiến sĩ đang cố nín cười.
Bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, Nghênh Thần tỏ vẻ đáng thương, chớp chớp đôi mắt mà nhìn anh.
Lệ Khôn: “……”
Giỏi lắm, thật con mẹ nó giỏi lắm!
Trò vui này rất nhanh kết thúc, hoạt động huấn luyện buổi tối bắt đầu.
Hát quân ca xong, lại hát đối đáp giữa liên đội, sau đó liền để mọi người tự do thể hiện tài năng, không khí lại trở nên vui vẻ, náo nhiệt.
Lúc nghỉ ngơi, mọi người ngồi xếp bằng dưới đất, có mấy người lớn gan đề nghị: “Lệ đội trưởng, nghe Lâm huấn luyện viên nói anh từng ra chiến trường, anh kể cho chúng tôi nghe được không, để chúng tôi được mở mang tầm mắt.”
Gió đêm nhè nhẹ thổi, ánh đèn chiếu sáng.
Nghênh Thần ngồi ở sau đội ngũ, lẳng lặng nhìn Lệ Khôn.
Lệ Khôn nói thật: “Đều là mấy chuyện đổ máu thương gân động cốt, nói ra sợ dọa đến mấy nữ đồng chí.”
Tiếng cười của mọi người vang lên.
“Hay là như vậy đi, dạy mọi người một ít mánh khóe tự vệ, trong ngày thường cũng có thể dùng đến.”
Lệ Khôn lấy ra một cuộn dây thừng từ trong túi quần: “Nếu bị bắt cóc, tay chân bị trói chặt, tôi dạy mọi người cách thoát ra.”
Trò này khá mới mẻ, mấy người trẻ tuổi nghển cổ, chăm chú nhìn.
Lệ Khôn dạy ba kiểu trói và cách mở trói, sau đó hỏi: “Có ai muốn thử không?”
Trong lúc mọi người còn đang chần chừ, đột nhiên
“Tôi muốn.” Giọng nói thanh thúy từ phía sau đội ngũ truyền đến.
Lệ Khôn nhíu mày.
Nghênh Thần không cần mời, đã tự động đứng dậy tới gần.
Mọi người đều kích động, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô vang vọng bầu trời đêm.
Nghênh Thần đứng yên ở trước mặt Lệ Khôn, kiên cường đối diện với anh, “Đội trưởng, mọi người muốn được nhìn hành động thực chiến, cho nên, để tôi trói anh, anh làm mẫu cho mọi người thấy làm cách nào để thoát ra, có được không?”
Lệ Không còn chưa trả lời.
Mọi người đã kích động hét: “Được nha!!”
Mặt Lệ Khôn trầm xuống, không hiện rõ cảm xúc, nhưng cũng …… không cự tuyệt.
Nghênh Thần không nói nhiều với lấy dây thừng, “Đầu tiên là trói tay.”
Đốt ngón tay của cô thon dài, đầu ngón tay linh hoạt, cố ý vô tình cọ vào da Lệ Khôn. Vòng thật nhiều vòng dây thừng, lại thắt nút, lại buộc chặt, mọi người xem đến hoa cả mắt.
Sau khi buộc xong.
“Xong rồi?” Thanh âm Lệ Khôn trầm thấp, hỏi.
Nghênh Thần chớp chớp mắt.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc Lệ Khôn cúi đầu, giường như hơi cười một chút.
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng quỳ một gối xuống đất, đôi tay dán sát mặt đất, sau đó dùng chân dẫm lên đầu dây thừng, ngón tay linh hoạt, kéo lấy một đầu khác, làm đủ mọi kỹ xảo, xoay tròn, vặn.
“Oa!” Mọi người kêu lên tán thưởng.
Động tác kia nhanh như chớp, kỹ thuật linh hoạt, khiến người ta nhiệt huyết trào dâng.
Nghênh Thần ngẩn người ra một lúc, sau đó liền vội vàng duỗi tay ra ngăn lại: “Đội trưởng, nếu bị kẻ xấu phát hiện, chắc chắn anh sẽ bị bắt lại.”
“Giống như cô sao? Cô là người xấu? Hửm?” Tiếng nói của Lệ Khôn càng ngày càng trầm.
Đầu óc Nghênh Thần đình trệ, còn chưa hiểu rõ lời anh nói.
“Được, nếu gặp phải trường hợp này, tôi sẽ dạy mọi người cách trốn thoát —— mọi người nhìn cho rõ!”
Thanh âm Lệ Khôn to lớn vang dội, không cho cô kịp phản ứng.
Chỉ thấy trong vòng mười giây anh dùng kỹ xảo nhanh chóng thoát ra khỏi trói buộc, sau đó túm chặt lấy cánh tay Nghênh Thần, lòng bàn tay dùng sức siết lại.
“Ai!” Nghênh Thần bị đau, cánh tay bị anh túm lấy, vô lực phản kháng.
Tay trái Lệ Khôn khống chế người, tay phải vung lên, dây thừng ở trên không trung “Ba” một tiếng vang dội!
Nhóm nhân viên xem đến ngây người, đôi mắt mở to.
Môi Lệ Khôn mím chặt, nét mặt kiêu ngạo, động tác nhanh như chớp, cánh tay Nghênh Thần đã tê rần.
“Ừm.” Cô nhíu mày.
Lệ Khôn siết chặt cánh tay, lôi kéo, cô liền bị kéo đến trước mặt anh.
Quá gần, đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Lệ Khôn ghé sát vào cô, hơi thở vững vàng ấm nóng, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy trầm thấp nhắc nhở:
“Ở trước mặt tôi chơi trò trói buộc? —— quên là ai đã dạy rồi sao”