Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Sáng mặt trời chiếu xuống căn phòng nơi mà một chàng trai đang nằm ngủ,
mở mắt căn phòng xa lạ hiện ra, Quân khó nhọc ngồi dậy đầu đau như búa
bổ, rốt cuộc cậu đang ở đâu đây? Ngay lúc suy nghĩ rối bời thì cánh cửa
bật mở, dáng người con gái mãnh khảnh bưng theo một chậu nước ấm và cái
khăn mặt, thấy cậu cô cười.... chỉ là cậu không biết sau lớp trang điểm
dày kịt ấy là đôi mắt sưng húp... vì khóc! Cô - Mỹ Linh nói.- Ngạc nhiên sao em lại ở đây nữa à?

Câu hỏi của cô có một chút mỉa mai, Quân lắc đầu.

- Không, anh chỉ thắc mắc ở đây là đâu?

Đó là câu trả lời thật tình, đúng là nãy giờ cậu đang nghĩ thế. Mỹ Linh
vén rèm cửa sổ ra, cả căn phòng ngập trong biển nắng buổi sớm rồi cô mới thong thả ngồi xuống ghế bắt chéo chân từ tốn.

- Đây là nhà em, hôm qua anh say quá nên em đưa anh về đây, không giận hờn gì em đấy chứ!

Quân bước xuống giường cầm theo chậu nước và cái khăn cô vừa mang vào đi
thẳng vào phòng tắm, trước khi đi không quên nói vọng lại nhỏ thôi chỉ
đủ để cô nghe thấy trong tích tắc.

- Anh không có quyền giận em......

Cô nhìn theo ánh mặt ngập tràn nỗi buồn vô bờ.

- Chỉ là anh không muốn mà thôi...

Câu nói cô như thì thầm cho chính bản thân mình nghe chứ không phải để đáp
lại anh, cô biết trái tim anh không đủ sức để chứa cô, cô biết anh không giận bởi vì anh nào có để ý hay quan tâm những thứ đó, tất cả suy nghĩ
của anh đều giành cho nó cả rồi, có phải cho dù nó biến mất khỏi thế
giới này anh cũng vẫn vậy ở cách xa cô cả hàng ngàn năm ánh sáng mà cô
có muốn đuổi cũng chẳng kịp??

....................................................................................

- Ê Huy, chờ tôi với!!!!!

Nó hớt hãi chạy theo hắn kêu réo um sùm, chẳng qua là nó ngủ trễ ai đó
đứng ở cửa kêu gần cả tiếng cũng chẳng thèm đả động gì tới, đến khi cái
đồng hồ thứ 5 trong phòng kêu lên nó mới giật mình tỉnh giấc. Sau 2 phút VSCN thần tốc nó ló mặt ra khỏi phòng và nhận được một tin nhắn mới với nội dung bí ẩn mùi mẫn như sau " Nhi à! Cô..... đi bộ nhé! Bye." Phải
nói quá mùi mẫn nhỉ? Làm nó chạy như điên đuổi theo chiếc Lexus vừa mới
phóng từ nhà xe ra khỏi và hình như là chiếc xe đó không có ý định chờ
nó mà..... huhu cho nó đi bộ.

- Phạm Khắc Huy, anh đừng để tôi đuổi kịp, tôi sẽ băm băm băm anh ra làm cháo thịt bằm....

Dù chạy mệt thở không ra hơi cái miệng nhỏ xinh của nó vẫn rất siêng năng
hoạt động, tội nghiệp cái người trên xe hắc hơi liên tục không ngừng
nghỉ với chu kì là 2s 1 lần. Hắn nhìn theo kính chiếu hậu gương mặt ửng
đỏ nguyên nhân cũng vì cái đứa ở phía sau không biết nó đang chửi rủa
cái gì mà hắn liên tục hắc hơi như vậy.... được đã vậy thì hắn sẽ cho nó tập thể dục buổi sáng vậy để nó biết thế nào là lễ độ. Xe của hắn cứ
vờn qua vờn lại không nhanh không chậm mà lạng lạng trong tầm mắt nó
làm cái đứa phía sau tức muốn lộn ruột.

- Ác ôn, nhỏ mọn, biến thái, hừ.... anh là ĐẠI ÁC MA!!!!!

Ba từ ấy cứ tự nhiên chạy vào tai hắn, cánh môi khẽ nhếch lên 1 đường cong hoàn mĩ cùng lúc chiếc lexus xa dần xa dần trước mắt nó. Nhìn theo với
ánh mắt đầy đau khổ, nó đưa tay nhìn đồng hồ trời ơi 6h50 rồi, 10 phút
nữa là vào học nó làm sao chạy đến trường kịp đây.

- Đáng
ghét.... nói đi là đi.... anh đi luôn nhé sao chỗi, hằng năm vào ngày
này tôi sẽ làm mâm cơm cắm thêm ba cây nhang cho anh......

Nó ngồi xuống bên vỉa hè, tay vẽ vẽ gì đó miệng thì nghiến răng chửi
rủa...... và ở xa xa trong chiếc oto màu đen có 1 chàng trai đang dõi
theo từng cử chỉ của nó. Hắn nhìn về phía nó lắc đầu cười mỉm.. " Đúng
là trẻ con!" Lúc nãy hắn chỉ có ý định chọc nó nên mới cho xe chạy nhanh đi rồi lại vòng trở về chỉ tại nó ngốc quá có để ý đâu mà thấy.

Đang ngồi đu đưa thả hồn theo làn gió, không gian thơ mộng chợt ở đâu có
tiếng còi xe ầm ĩ vang lên thế là không gian bị phá tan tành, nó ngẩng
lên liếc xéo cả người lẫn xe rồi chạy vội lại gõ cửa kính.

- Này hạ kính xuống! Tôi cần nói chuyện với anh.

Để nó dạy cái tên này cách hành xử văn hóa giao thông mới được vô phép tắc quá mà chỗ người ta đang ngồi lại bấm kèn inh ỏi, dù gì cũng đang không vui nó mài miệng sẵn rồi bây giờ chửi không hay không ăn tiền đấy!

Kính xe từ từ hạ xuống, người con trai trong xe đeo kính che hết nửa khuôn
mặt, nó hơi đứng hình vì..... " ôi sao lại đẹp giống tài tử hàn quốc thế này, da trắng đeo thêm kính nhìn ngầu quá! Sao chỗi nhà mình mà đeo
kính chắc cũng đẹp như vậy..." nó nhìn tên này trông quen lắm mà nhất
thời chả nhớ ra là đứa nào, thôi kệ đứa nào nó cũng mặc chửi là phải
chửi thế thôi!

- Nè, tôi nói cho anh biết nhé! Nhìn anh ăn
mặc lịch sự đi xe sang chảnh thế kia mà không ngờ lại là 1 con người vô
văn hóa như vậy.....

Đầu ai đó nóng dần lên..


- Anh chảnh thì kệ anh nhưng mà lại lượn lờ trước mặt tôi làm gì? Hết chỗ anh không đậu không bóp kèn mà lựa ngay chỗ tôi ngồi là sao? Có biết
như vậy là phiền tôi không? Đồ vô duyên mà.... hừ...

Ai đó sắp bóc khói nghi ngút rồi... nó vẫn chưa chịu yên.

- Này anh bị câm bị điếc à? Có lỗ tai không vậy? Sao không trả lời, tôi là tôi ghét mấy người như vậy lắm nghe chưa?

Nó chỉ định chửi tên này vài câu cho bỏ tức thôi nhưng mà không hiểu sao
lúc kính xe hạ xuống cơn bực bội của nó lại càng tăng cao và tăng cao.
Bây giờ bình tĩnh lại nó mới lấy làm lạ, xe này, người này sao
giống.....

- Chửi đủ chưa?

Âyda tiếng nói này
quen lắm nha, nó chớp mắt liên hồi và rồi lùi lùi ra phía sau xem biển
số xe.... thôi rồi số này chẳng phải là của tên chủ nhà ác ôn của nó hay sao???

Hắn tháo mắt kính xuống mặt đen thui, nó nhìn thấy
ánh mắt ai đó mà vô thức lùi ra sau mấy bước sống lưng lạnh toát, tay
chân đổ mồ hôi hột. Sau một hồi tra tấn bằng ánh mắt hắn bước xuống kéo
nó đẩy thẳng vào xe, gương mặt đầy sát khí.

- Tôi.... tôi không cố ý.... chửi anh... đâu mà!

Hắn quay sang lườm khiến nó nuốt nước bọt không dám hó hé, ừ thì nó rất là sợ hắn.....

- Không phạt cô không biết sợ là gì mà....

Dứt lời hắn cho xe chạy với tốc độ kinh khủng nhất có thể, nhìn hai bên
đường lướt qua như những thước phim hành động làm nó sợ chết khiếp, xe
của hắn luồn lách trên đường, chợt hắn nhắm ngay chiếc xe tải mà phóng
nó phát hoảng la lớn...

- Trời ơi xe tải kìa!!!!!!!!!

Hai xe chỉ cách nhau trong gang tấc hắn đã bẻ lái rẽ sang hướng khác, nó
thở phào nhẹ nhỏm tim nó suýt nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Hắn lại
tiếp tục tăng tốc chiếc xe cứ như tên lửa lao đi xé toạt cả không gian.
Mặt nó xanh lè tái mét nhắm tịt mắt khóc lóc ầm lên.

- Huhu.... tôi chưa muốn chết đâu....

- Anh bị điên rồi, áaaaaa....

Hắn nhìn sang mỉm cười sảng khoái tiếp tục tăng tốc, nó lì lắm không chỉnh nó nhất định sẽ rất khó bảo lần này phải cho nó chừa.

Nó không dám nhìn phía trước cũng không dám hé mắt ra xung quanh nữa, cái
xe cứ lắc đầu nó bắt đầu ong ong cả lên, buồn nôn quá đi.

Cuối cùng chiếc xe điên này cũng dừng lại nó cảm tạ trời phật phù hộ cái
mạng này vẫn giữ được, tình trạng vừa rồi quá nguy hiểm mà nó thề không
bao giờ chọc giận hắn trước khi đi đâu nữa, hắn mà dùng cách này tra tấn nó nữa thì chết mất. Chợt từ bụng dội lên một cơn khó chịu nó bay ra
khỏi xe đến bên lề đường nôn thốc nôn náo, hắn nhìn thấy tự nhiên xót dễ sợ bèn đến bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng, nó nôn xong mặt mài trắng bệt chưa ăn tí gì vào bụng nữa mà nôn hết thế này ruột gan nào chịu nổi đây trời ơi!!

- Cũng tại anh đấy!

Nó lườm lườm gạt tay hắn ra đi về lớp, đầu óc vẫn còn choáng váng nên đi chẳng ngay đường
thẳng lối gì cả, hắn thấy vậy chạy ngay lại đỡ nó.

- Buông ra, ai cần anh đỡ, tôi tự đi được.

- Ừ đi được, cái cột phía trước kìa đi đi rồi đâm thẳng cái đầu vào đó luôn.

Hắn chỉ cái cột nói, nó mới để ý ừ nhỉ xém nữa u đầu, thế là hắn đường
hoàng ôm nó đi về lớp, nó ở trong lòng hắn mỉm cười vui vẻ.

Một buổi học hết sức suôn sẻ và vui vẻ vì lâu lâu nó được làm bà hoàng
sướng dễ sợ, nó chỉ cần ôm đầu nói choáng, khát hay đói là 5 phút sau có bánh có nước ở trên bàn và người mua không ai khác chính là hắn.

- Âyda.... đau đầu quá!

Nó vờ ôm đầu mặt nhăn mài nhó ai kia thấy vậy ngồi sát lại lấy tay khẽ xoa xoa đầu làm ai kia vừa vui vừa thương......

Nói vậy thôi chứ mấy trò của nó làm sao qua nổi mắt hắn chỉ là muốn làm cho nó vui thôi, nó vui tự nhiên hắn cũng thấy vui.

Ra về, nó với Vy và linh nói cười rôm rả từ lớp ra đến nhà xe, hắn đi phía sau cùng với Tuấn và Hoàng.

- Hoàng này lúc này tao thấy mày lạ lạ làm sao ý?

Tuấn vuốt cằm buông 1 câu, Hắn không nói gì nhưng cũng nhìn Hoàng chờ câu
trả lời, Hoàng nhăn mặt chẳng lẽ mặt cậu vẽ nguyên 1 chữ lạ rồi sao..

- Có gì đâu, mày rỗi hơi.

- Không nhé tao không rỗi hơn nhé cả Linh cũng nói đấy?


Hoàng cứng họng không biết phải nói gì, bỗng từ đâu vang lên tiếng gọi, một vật thể lạ bay đến chắn giữa ba chàng trai.

- Hù.... ba anh hết hồn chưa... - Quỳnh Anh cười toe toét.

Tuấn hết nhìn Hoàng nhìn hắn thì quay sang nhìn Quỳnh Anh.

- Hề hề... hết hồn.... ghê!!!

Hoàng mừng thầm kéo tay Quỳnh Anh đi thẳng không quên vẫy tay với Tuấn và Hắn.

- Bye nhá, tao đi đây!!!

Chợt điện thoại trong túi hắn reo lên, nghe xong hắn đến chỗ nó nói.

- Cô chờ 10 phút nữa Lâm lái xe đưa cô về, tôi có việc gấp.

Nói xong hắn đi thẳng nó ngơ ngác nhìn theo, đúng 10 phút sau Lâm đến nó lên xe cho anh đưa về.

- Em tên Hiểu Nhi hả?

- Đúng rồi anh, sao vậy?

Nó vô tư trả lời, Lâm lắc đầu cười.

- Không anh sợ mình quên.

À một tiếng nó lấy điện thoại ra chơi game, ngồi trong xe nó vẫn còn bị
ám ảnh chuyện ban sáng nên chơi game là tốt nhất. Một lúc sau Lâm có
điện thoại.

- Alo tổng giám đốc tôi nghe.

- Đang trên đường về nhà cậu đây, em ấy đang chơi game.

Lâm nói tai nó cố gắng lắng nghe, Lâm thấy vậy cười cười câu sau anh cố tình nói lớn.

- Được rồi anh và Jelly cứ hâm nóng tình cảm đi không cần bận tâm.

Anh cúp máy nhìn vào kính chiếu hậu sắc mặt nó không vui một chút nào, Lâm
thích thú tổng giám đốc mỗi ngày anh làm mặt lành với tôi hôm nay cho
anh nếm mùi vị đau khổ. Nó nghe những gì Lâm nói với hắn mà khó chịu quá vậy là Hắn và cô ta đang ở cùng một chỗ sao, không được cứ cái đà này
người yêu cũng bị cô ta giành mất, không được nó không thể để chuyện đó
xảy ra.

- Anh có biết tên sao chỗi đó đi đâu không?

Lâm nghe nó kêu hắn là tên sao chỗi thì buồn cười chết được, anh ho nhẹ nói.

- Ý em là Khắc Huy đó hả? Cậu ấy đến công ty bàn chuyện với giám đốc thiết kế rồi!

- Giám đốc thiết kế là Jelly phải không?

- Ừ đúng rồi!

Hừ... bàn chuyện gì chứ đi tán tỉnh nhau đây mà, đã vậy nó sẽ không để hai
người này toại nguyện đâu.... thiếu nó sẽ mất vui đấy.

- Anh chở em về nhà rồi chờ em 20 phút nhé!

Lâm ngạc nhiên cứ tưởng nó sống chết đòi anh đưa đến chỗ hắn chứ chẳng lẽ anh nghĩ không đúng...

- Để làm gì vậy?

- Em có chuyện cần anh giúp, nhanh lên đi anh trễ bây giờ..

Nó hối thúc, Lâm đành tăng tốc, về đến nhà nó bay thẳng vào nhà bếp, sau
15 phút xào xào nấu nấu, nó cho tất cả vào camen rồi mình thì lên phòng
thay đồ. Lâm đợi ngoài xe gật gà gật gù một lúc nó trở lại nhìn nó từ
đầu đến cuối làm Lâm há hốc miệng.

- Em... em đi đâu mà.. ăn mặc đẹp vậy?

- Chở em đến công ty đi!

Nó ra lệnh luôn, Lâm giờ mới hiểu cười cười cho xe chạy thẳng đến công ty.

Bước xuống xe nó ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà đồ sộ trọc trời phía trước bằng
ánh mắt ngạc nhiên và tán thưởng, hai chữ H&H to đùng ở giữa làm nó
chú ý, hãng thời trang này là hãng mà nó mê đắm đuối đây mà, trùng hợp
thật. Công nhận hắn là đại thiếu gia con nhà giàu có như vậy, trong một
phút giây nào đó nó tự thấy mình không xứng đáng với hắn nhưng suy nghĩ

ấy nhanh chóng bị gạt bỏ, tình yêu không phân biệt những thứ đó hà cớ gì nó phải mặc cảm, nó cũng từng là tiểu thư mà.

Thế là nó ngẩng cao đầu hiên ngang đi thẳng vào công ty, đến quầy tiếp tân nó vui vẻ hỏi chuyện.

- Chị ơi cho em hỏi phòng tổng giám đốc ở đâu ạ?

Cô gái trực ở đây lên tiếng, trông điệu bộ của cô ta nó chỉ muốn giết giết quách đi cho xong nhìn mà phát ghét quá đi.

- Có hẹn trước không? nếu không thì mời đi cho tổng giám đốc rất bận không thể tiếp cưng đâu.

Hừ coi điệu bộ của cô ta kìa trời ơi nó ngứa tay quá đi thôi, nhân viên ở
quầy tiếp tân phải là người lịch sự trong cách giao tiếp với khách sao
hắn lại thuê cô ta chứ cả phép lịch sự cơ bản cũng chẳng có, bề ngoài
thì chẳng ra làm sao môi son lòe loẹt, áo thì hở trước hở sau. Nó thầm
chửi hắn không biết chọn nhân viên lần này về phải nói cho hắn biết mới
được chướng mắt quá đi.

- Sao chị biết anh ấy không tiếp tôi? - nó ngẩng đầu lên hỏi cô ta.

Nghe nó nói cô ta cười khẩy.

- Những người xếp hàng đòi gặp tổng giám đốc như cô tôi gặp nhiều rồi, toàn là một lũ hám trai cả thôi.

Xúc phạm rồi nhé nó chẳng còn kiêng nể gì nữa, mạnh miệng nói.

- Vậy cho hỏi mặc áo sơ mi để mở cả 3 cúc như chị, bên trong bên ngoài đều hở hếnh để gái nó nhìn phải không?

Câu nói của nó có hơi to làm mọi người ở đại sảnh phải ngoái đầu nhìn về phía nó và cô ta, mặt cô ta đỏ hết cả lên nhìn nó quát.

- Nhãi ranh khôn hồn thì mau ra ngoài nếu không tao cho bảo vệ vào còng đầu mày ra bây giờ.

- Gọi bảo vệ vào đây ngay đi, để tôi gọi điện cho người yêu tôi ra ha!

Nó cười vui vẻ lấy điện thoại màu đen bóng loáng mà hắn mua cho ra ai nấy
đều ngạc nhiên, phía sau chiếc điện thoại có khắc một cánh hồng màu bạc
lấp lánh mà biểu tượng này hình như bọn họ đều có nhìn thấy khi tổng
giám đốc nghe điện thoại, ai nấy đều phấn khích lần này có chuyện vui
xem rồi cho cô ta chừa. Cô ta là Tuệ Hân con gái của giám đốc bộ phận
nhân sự ỷ vào mẹ mới được vào làm đã vậy còn rất phách lối lần này cho
cô gái trẻ này chỉnh một lần để cô ta bỏ thói kiêu căng ấy đi, mọi người cũng cùng suy nghĩ với nhau rằng nó là người có mối quan hệ đặc biệt
với tổng giám đốc của họ nhìn cánh hồng ấy thì biết, còn Tuệ Hân hình
như cô ta không biết.

- Người yêu mày có đến cũng vậy thôi!

Nói xong cô ta nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ, nó cũng bấm nút gọi.

- Bảo vệ phải không ở đây đang có người làm loạn anh vào đây mau đi!

Tuệ Hân cúp máy cười đắc ý, mọi người xung quanh bàn tán, người ta chỉ nghe thấy nó chỉ nói một câu duy nhất vào điện thoại " tôi cho anh 1 phút
30s xuống đại sãnh nếu không chờ nhặt xác tôi về đi" ngắn gọn đơn giản
xong nó cất điện thoại vào ung dung ngồi xuống ghế chờ. Một lúc bảo vệ
vào đến nơi, Tuệ Hân hất mặt về phía nó, bảo vệ đi tới cầm tay nó dắt
đi.

- Sao? Nhóc con muốn đấu với chị hả? em còn yếu lắm !

Nó nghe cô ta nói chỉ cười mỉm, miệng đếm nhỏ..... 3... 2...1....

- DỪNG TAY!!

Có tiếng nói lớn ánh mắt mọi người hướng về phía đó, còn nó hất tay của
bảo vệ ra đi về phía người đó, tay vòng sang ôm người đó thật chặt nũng
nịu.

- Anh ơi.... cô ta định cho bảo vệ tống cổ em ra ngoài anh phải làm chủ cho em.

Hắn nhìn nó ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, không biết lại đến đây
gây chuyện làm gì nữa nó đúng là ăn không ngồi rồi đấy mà, mọi người còn ngạc nhiên hơn cả, từ khi tổng giám đốc lên nhận chức chưa bao giờ thấy có cô gái nào đến gần ôm ấp như thế này cả ngoại trừ gần đây có cái cô
Jelly giám đốc thiết kế gì đấy thôi, nhưng mà nhìn ánh mắt của tổng giám đốc nhìn cô gái đó đi vừa có một chút lạnh nhạt nhưng người ta vẫn có
thể nhìn ra cả sự yêu thương ngập trong đáy mắt lạnh lẽo ấy. Mọi người
được dịp chiêm ngưỡng cảnh tình cảm mùi mẫn của tổng giám đốc nên ai
cũng phấn khích vì tổng giám đốc lúc nào mặt mài cũng lạnh nhạt nếu
không thì nghiêm chỉnh đến phát sợ. Cả đại sãnh bao gồm cả Tuệ Hân đơ
người khi lần đầu tiên chứng kiến tổng giám đốc cười một nụ cười đẹp mê
li, ai cũng mê mệt nào có biết rằng phía sau nụ cười ấy là một màn chiến tranh lạnh. Nó thấy hắn cứ mãi nhìn mình không phản ứng gì bèn nhéo một cái bên eo hắn ánh mắt phóng ra lời cảnh cáo " Anh tốt nhất đừng làm
tôi mất mặt nếu không cứ chờ đấy!" hắn thoáng nhăn mặt vì nó nhéo đau
quá muốn ném nó ra khỏi công ty luôn nhưng ai đó ôm chặt quá ném không
được cũng không nỡ ném.

- Em nói ai?

- Ứ cô ta đó! - nó làm giọng nũng nịu hắn nghe mà muốn ói luôn vậy đó, nó cũng
không khá khẩm gì hơn lần đầu tiên nó thấy nổi da gà vì giọng nói của
chính mình.

Tuệ Hân bủn rủn cả tay chân khi hắn liếc mắt về phía cô ta, hắn nói bằng chất giọng lạnh nhất.

- Tôi tuyển cô để cô kêu bảo vệ đuổi khách à?

- Tổng giám đốc tôi.... tôi không có....

Cô ta lấp ba lấp bắp không biết phải nói gì, nó cười thầm nói thêm.

- Anh không biết đâu cô ta khinh em không đủ tư cách gặp anh còn nói em hám trai lại dụ dỗ anh nữa đó hức hức....

Nó nói một mạch rồi dụi đầu vào ngực hắn khóc ngon lành (khóc giả đấy mà), hắn thở dài trong lòng nó lại bày trò rồi thôi xin lỗi cô nhé Tuệ Hân
ai bảo cô đắc tội con tắc kè này làm gì.

- Từ mai cô nghỉ việc đi.


Nói xong hắn lôi tuột nó lên phòng, nó vui vẻ quay ra sau le lưỡi với cô ta, Tuệ Hân hốt hoảng chạy theo kéo tay hắn.

- Tổng giám đốc anh vì tình cảm cá nhân đuổi việc tôi như thế này tôi không phục.

Hắn dừng lại hất tay cô ta ra.

- Cô đừng tưởng những việc cô làm tôi không biết, nhìn cách ăn mặc của cô cũng không đủ tiêu chuẩn rồi!

Quá bức bách cô ta kéo nó ra khỏi người hắn rồi giáng một cái tát vào má nó khiến 5 ngón tay in đỏ trên má của nó, nơi đó đau rát khiến nó nhăn mặt vừa định tát lại cô ta thì hắn đã nhanh tay hất cô ta ngã xuống đất
quát.

- Cô gan nhỉ? bảo vệ đâu lôi cô ta ra ngoài không cho cô ta vào dù chỉ nửa bước.

Nó và hắn vào thang máy, Tuệ Hân bị bảo vệ đuổi ra ngoài đám đông giải tán trong vui vẻ.

Ở trong phòng tổng giám đốc.

- Aaaaa.... đau nhẹ tay thôi!

Nó hét lên, hắn đang chườm đá cho nó dấu tay đã mờ dần nhưng mà vẫn còn đau lắm, hắn bực bội nói.

- Cô giỏi lắm mà sao lại để bị tát hả?

- Ơ sao lại mắng tôi, cô ta tát bất ngờ làm sao tôi biết mà tránh chứ! quá đáng !

đã đau mà còn bị quát đúng là xui xẻo mà, hắn nhẹ giọng lại.

- Còn đau không?

- Anh lo lắng cho tôi à?

Bị nó hỏi làm hắn chột dạ bèn nói.

- Tôi sợ cô phiền tôi làm việc thôi! mà cô đến công ty làm gì?

Hắn thắc mắc lúc nãy đang bàn việc với Jelly thì nó gọi câu nói lấp lửng
của nó làm hắn lo muốn chết ra đến đại sãnh thấy nó ngồi nhịp chân hắn
mới thở phào nhẹ nhỏm, đứng xem kịch vui một chút hắn mới ra mặt.

- Tôi đến đưa cơm cho anh, ở đó kìa!

Nhìn theo tay nó, cái camen màu hồng nằm chểm chệ trên bàn làm lòng hắn vui vui/

- Cô tốt vậy à?

Nó không thèm trả lời mắt nhìn dáo dát khắp phòng như tìm kiếm cái gì đó, chợt ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Jelly mở cửa đi vào phòng, nó ngồi quay lưng nên không thấy cô ta và cô ta
cũng không thấy nó, tiếng nói cất lên nó nghĩ thầm " cuối cùng cũng xuất hiện..."

- Chuyện gì ồn ào ở đại sãnh vậy? tôi nghe mọi người bàn tán dữ quá!

- Không có gì nghiêm trọng, con tắc kè xuất hiện thôi!

Hắn vừa dứt câu nó đã liếc hắn một cái muốn cháy mắt, Jelly tới ghế ngồi mới biết sự có mặt của nó cô cất giọng mỉa mai.

- À tôi biết con tắc kè anh nói ra sao rồi!

Nó muốn phát điên lên, hắn và cô ta kẻ bè người hát vui vẻ quá mà.

- Lâu quá không gặp nhỉ? - nó mở miệng sặc mùi hỏi han

- Ừ hai hôm rồi đấy!

Jelly này cũng không tồi xứng đáng làm đối thủ của nó đây, trả lời nó xong Jelly quay sang hắn nói.

- Trễ rồi chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi và anh chưa ăn gì từ trưa đến giờ đấy!

Hắn chưa kịp lên tiếng nó đã chen ngang.

- Không cần tôi có đem thức ăn tới cho anh ấy rồi!

Hai từ anh ấy làm hắn nhìn nó chằm chằm vậy mà nó có biết đâu chỉ một lòng chú ý đến Jelly thôi.

- Mấy thứ đó làm gì có đủ dinh dưỡng chứ, Khắc Huy muốn ăn đồ Pháp kìa, tôi và Huy đã bàn với nha rồi! cô tới trễ nha!

Ức chế đó là cảm giác của nó lúc này, cái tên sao chỗi chết tiệt bài đặt
đồ Pháp với đồ Đức hắn là đang chê nó nấu ăn dở đây mà, liếc xéo hắn một cái nó vui vẻ đáp.

- Tôi nấu cho anh ấy ăn mỗi ngày đấy
chắc cô nhầm rồi anh ấy làm gì chê còn khen hết lời! chúng tôi ở cùng
một nhà sở thích của anh ấy làm sao tôi không biết được cơ chứ!

Jelly thoáng ngỡ ngàng, nó và hắn ở cùng nhà sao? còn hắn bị nó đưa từ bất
ngờ này sang bất ngờ khác tự hỏi chẳng lẽ nó bị trúng tà? Hai cô gái cãi nhau chí chóe hắn chẳng nói được một câu nào, thấy tình hình không ổn
nó bèn nói.

- Thôi vậy chúng ta đến nhà hàng Ý đi, Huy rất thích ăn mì Ý trùng hợp đó là món khoái khẩu của tôi. sao cô đi không Jelly?

"Giỏi lắm Hiểu Nhi chẳng lẽ tôi thua cô" Jelly cười tươi đáp.

- Được thôi nếu Huy đồng ý!

Nó nghe vậy thì nhìn hắn ai dè hắn như người ở trên mây nó bèn đá mạnh vào chân hắn một cái, hắn giật mình không biết gì cũng gật đầu.

- Ừ!

Thế là nó vui vẻ kéo tay hắn đi thẳng ra ngoài, Jelly có hơi chút bực bội đi theo sau, cả ba đến nhà hàng Ý.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận