Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Bắt đầu từ cái ngày nó cãi nhau ì xèo ở nhà hàng với Jelly nó đã vạch ra cho mình một nhiệm vụ hết sức là thiêng liêng và cao cả, đó là chăm sóc bữa trưa cho hắn, ngày nào hắn ở công ty nó lại lật đật sắn tay áo
xuống bếp. Nguyên nhân của sự việc trên có thể lý giải là nó sợ hắn và
Jelly hẹn hò không có nó Jelly lại tán tỉnh hắn nên nó nhất quyết trưa
nào ở lại công ty là hắn phải báo cáo với nó để nó mang cơm vào nhất
định không được đi ăn với Jelly, có nhiều lúc hắn buộc miệng hỏi " Cô
ghen à!" Nó chột dạ trả lời lấp liếm " Tôi sợ người ta không biết cho ớt vào anh bị dị ứng thôi!" hắn thôi không nói gì chỉ quay mặt đi cười
cười.

Trưa nay hắn ở lại công ty, thế là nó phải lăn xuống bếp vật lộn với đống thực phẩm, mồ hôi ướt đẫm cả áo, nó không
biết hôm nay tại sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy, điều hòa đã bật rồi mà vẫn nóng chết đi được. Đang xào xào nấu nấu điện thoại trong túi nó reo lên.

- Alo.

Nó một tay cầm điện thoại nghe một tay nêm nếm đồ ăn, tiếng từ đầu dây bên kia truyền đến.

- " Anh Quân đây, em có đang rãnh không? đi chơi nhé!"

- Hic... em bận rồi làm sao đây!

Bên kia ngừng lại mất mấy giây mới trả lời.

- " Vậy thôi để lần sau đi!"

- Xin lỗi anh nhé! Hẹn anh lần sau, em nhất định sẽ đi.

- " Ừ không sao, thôi bye em"

Tắt máy nó cho điện thoại vào túi nêm nếm một lát nó tắt bếp, cho tất cả
vào camen cùng hộp cơm riêng, nó mỉm cười vui vẻ, đôi khi nó cảm thấy
rất hạnh phúc vì bản thân có thể chăm sóc từng bữa ăn cho người mà mình
yêu thương, nó tự nhủ dù cho cả đời này phải chăm sóc hắn như thế nó vẫn cam tâm, đối với nó hắn là thứ gì đó rất quan trọng... à giống như khí
oxi vậy nếu không có hắn tồn tại nó sẽ chết mất.

Cởi bỏ tạp dề trên người nó nhanh chóng thay đồ rồi bắt taxi đến chỗ hắn. Đến trước công ty, bác bảo vệ gặp nó mặt mày hớn hở.

- Cô chủ nhỏ lại đến chăm tổng giám đốc nhỏ rồi à?

Nó nghe bác nói đỏ hết cả mặt.

- Bác cứ chọc cháu.

- Ta chỉ nói sự thật thôi!

Bác bảo vệ cười phúc hậu, nó thích nụ cười này của bác, hiếm ai có được nụ
cười hiền như thế vừa mang lại cảm giác tin tưởng vừa thấy nhẹ lòng.

- Thôi không đôi co với bác nữa, đây hộp cơm hôm trước cháu hứa làm cho bác.

Nhận lấy hộp cơm từ nó bác rối rít.

- Cảm ơn cháu, cháu thật biết giữ lời, tương lại mong cháu trở thành cô chủ nhỏ của bác thì thích lắm!

Nó cười hì hì vẫy tay chào bác rồi bước vào công ty, đến đại sãnh mọi
người thấy nó đều nồng nhiệt chào đón, việc nó xuất hiện ở công ty với
tần suất dày đặc nên phòng ban nào cũng biết mặt nó, mọi người thường
chọc nó là sau này trở thành bà tổng giám đốc thì nương nhẹ tay cho họ
lúc đấy nó chỉ phán 1 câu " Em trừ lương hết những ai đang tám chuyện
cùng em hihi!" Mọi người cười phá lên bởi câu nói đùa của nó. Có hôm nó
đến công ty đưa cơm cho hắn xong đã bị chị ở phòng thiết kế bắt đi mất
ngồi nói chuyện cả buổi mới thả nó về, dù vậy nhưng rất vui mọi người
sùng bái nó từ khi nó ra tay xử lí Tuệ Hân một trận, từ đó nó trở thành
siêu anh hùng " nhí" trong lòng mọi người, ai gặp nó cũng muốn kết bạn
mặc dù nó kém họ những 4-5 tuổi tuy vậy nó vẫn rất thích, nó cảm thấy
mọi người ở đây thật thân thiết, sau này nó nhất định sẽ nộp hồ sơ vào
đây làm, nhất định là vậy. Vẫy tay chào mọi người nó bước vào thang máy
không may đụng trúng Lâm khiến anh ôm đầu nhăn nhó.

- Nhi à em thôi hậu đậu dùm anh cái, đau quá đi!

Nó đưa tay che miệng rối rít xin lỗi.

- Tha cho em lần này đó, báo cho em một tin, Huy đang tâm sự với Jelly trong phòng đấy, em lên lẹ đi.

- CÁI GÌ???

Đầu nó bốc hỏa xông thẳng vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại Lâm
cười thích thú Huy ơi chúc cậu bình an, anh vô cùng thoải mái huýt sao
đi tung tăng khắp nơi có khi còn nháy mắt khiến các cô gái điên đảo.

Mang tâm trạng bực dọc nó hùng hổ xông lên phòng hắn với cái mặt hầm hầm đen xì, suốt những ngày qua nó đã nghĩ hắn đã có một chút tình cảm gì với
nó rồi nên không thắt chặt an ninh giữa hai người bọn họ, bây giờ vừa
mới thả lỏng 1 chút đã sáp vào đúng là bực mà. Đứng trước cửa phòng hắn
nó nắm tay vịn cửa đẩy nhẹ vào định làm hắn và Jelly ngạc nhiên những
cánh cửa vừa mở nhẹ đã dừng ở đó, người nó cứng đờ khi nghe được cuộc
đối thoại giữa hai người bọn họ.

- Hiểu Nhi là con gái của họ mà, sao anh lại giấu cô ta chứ?

Jelly nói, ánh mắt hắn khác thường.

- Cô ấy không cần phải biết.

- Cha mẹ chết cũng không cần phải biết sao?

Jelly vừa dứt lời một tiếp XOẢNG ở cửa truyền đến cả Hắn và Jelly đều giật
mình nhìn ra, trước mắt họ, nó đứng đó phía dưới thức ăn trong camen
vương vãi dưới sàn, gương mặt vừa ngỡ ngàng vừa có vẻ bi thương, gương
mặt đó đã ám ảnh Jelly cả một thời gian dài, gương mặt đó lại trái tim
hắn thắt lại nghẹt thở......

Nó đứng đó im lặng nhìn Hắn,
thời gian cứ như ngừng lại, tất cả như ngừng lại, hắn chợt bất an lo sợ, nó không khóc không nói gì làm tim hắn đau nhói có lẽ nó đã rất sốc.
Mãi một lúc sau nó mới nhấc từng bước nặng nề đi về phía Jelly, nó nhìn
cô cất tiếng yếu ớt.

- Cô vừa nói gì? Nhắc lại xem

Tự nhiên Jelly cảm thấy bản thân mình vừa làm điều sai trái, tự dưng cô
lại hối hận giá mà cô đừng manh động chạy lại hỏi hắn sự thật rồi gắt
lên như thế thì nó đã không nghe thấy, cô nông nổi quá hình như cô biết
vì sao hắn không nói rồi.... hắn sợ dáng người nhỏ bé này bị tổn
thương.... giá mà cô suy nghĩ một chút thì đã không gây ra một cú sốc
này cho nó, nhìn nó cô cũng đau lòng rồi.

- Tôi....

Cô ấp úng, nó gắt lên.

- NÓI!!!!!

Tiếng nó làm cả Jelly và Hắn thoáng sợ hãi, giật mình, Jelly đành nói ra sự thật mà mình vừa mới biết.

- Thật ra chuyến bay đó đã chìm xuống đáy biển, báo đài đưa tin hơn 1
tháng trước rồi!.... Huy đã giấu không cho cô biết.... thật ra cha mẹ cô đã chết!....

- Thôi đủ rồi!

Hắn gắt lên với Jelly ,cô ngậm miệng lại luôn, quay sang nó hắn nói với vẻ lo lắng.

- Nhi... tôi xin lỗi!

Riêng nó chỉ đứng chết lặng, sự thật khiến nó đau nhói, nó đã ước, nó đã hi
vọng, đã chờ đợi, nó tin hắn, tin những gì hắn nói, cuối cùng thì sao
thứ nó nhận về là sự thất vọng. Cha mẹ của nó đã thực sự rời bỏ nó rồi,
trên thế giới này nó chỉ còn lại một mình, họ đã bỏ nó đi thật rồi! Điều đau lòng hơn thất vọng hơn là hắn luôn lừa nó, bao lâu nay hắn vẫn luôn lừa nó, tại sao lại giấu nó sự thật chứ, tại sao lại gieo cho nó niềm
hi vọng từng ngày từng ngày đề rồi bây giờ tất cả bị nhấn chìm. Nó nở
một nụ cười nhếch mép mỉa mai bản thân mình đã quá mộng tưởng, nó còn
nghĩ hắn sẽ yêu nó nữa cơ đấy, thật buồn cười, giả tất cả là giả mà
thôi! Nó quay bước đi rời khỏi phòng, hắn vội níu tay nó lại nhưng đã bị nó giật phắt ra.

- Đừng đi theo tôi! Cũng đừng tìm tôi nữa!

Dùng tất cả sức lực nó lao nhanh ra khỏi công ty, hắn đuổi theo ra đến thang máy đã đóng lại, hắn vội vàng chạy ra thang bộ, phòng làm việc của hắn ở tầng 19 có nghĩ là hắn phải chạy bộ 19 tầng lầu, hắn không do dự dùng
hết sức lao nhanh xuống. Dù rất mệt nhưng hắn vẫn không dám ngừng lại
bởi hắn sợ bây giờ tinh thần nó bất ổn sẽ gặp chuyện không hay, hắn lo
lắng không yên, chạy xuống đến tầng 1 chân hắn không còn sức lực nhưng
nhìn thấy dáng người chạy lướt qua kia hắn đã không chần chừ đuổi theo,
chẳng biết lúc đó sức lực có từ đâu. Mọi người nhìn thấy nó khóc chạy ra khỏi công ty, đằng sau là tổng giám đốc của họ thì không khỏi thắc mắc, một làn sóng dư luận ập đến công ty H&H chủ đề xoay quanh vị tổng
giám đốc.

Ra đến cửa công ty nó đã lên một chiếc taxi chạy
đi, hắn chửi một câu rồi mau chóng đến bãi đỗ lấy xe đuổi theo những đã
chẳng thấy hình dáng chiếc taxi kia và nó ở đâu cả, nhìn dòng người tấp
nập trên đường phố hắn bất giác cảm thấy mọi thứ trước mắt quay cuồng
đầu lại nhói lên, từng cơn quặn thắt cứ như lần trước vậy. Hắn ôm đầu
rên khẽ, cứ tưởng như chết đi thì cơn đau dịu lại, Jelly gọi điện đến.

- Tôi nghe. - giọng hắn lạnh băng.

- " xin lỗi tôi không biết mọi chuyện sẽ như vậy, anh đã tìm được Nhi chưa?"

Giọng nói trong điện thoại tràn ngập sự cắn rứt khiến hắn có muốn mắng muốn
chửi cũng không được, có lẽ ông trời không muốn hắn giấu nó nữa nên dùng cách này để nó biết được sự thật, thôi vậy.

- Vẫn chưa.

- " Anh mau tìm Nhi về đi, tôi không yên tâm"

- Tôi biết rồi.

Vứt điện thoại vào một góc hắn cho xe chạy, dù phải lục tung cả thành phố này hắn cũng phải tìm được nó.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Cô ơi chúng ta đã chạy quanh đây một tiếng rồi rốt cuộc thì cô muốn đi đâu?

Bác tài xế taxi lên tiếng nhìn nó qua kính, từ lúc nó lên xe không nói
không rằng gì ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài như người mất hồn, gọi mãi nó
mới trả lời là đi đâu cũng được trời ạ bác cũng thua nó chẳng biết phải
chạy đi đâu nên cứ đi vòng vòng từ nãy đến giờ suốt một tiếng đồng hồ
cuối cùng đành phải hỏi chứ cứ như vậy tới chiều bác cũng không được về
nhà. Nhìn gương mặt nó bác đoán chắc là tâm trạng đang không được bình
thường tốt nhất là hỏi rõ ràng chứ như vậy là không được, nó nghe bác
hỏi thì nói.

- Dừng đằng trước đi!

Xuống xe nó một mình lang thang trên con đường thưa người, bây giờ là 2h chiều ai
nấy đều còn đang bận rộn với công việc của mình, con đường vắng chỉ có
nó là cô độc chịu đựng suốt hai tiếng cuối cùng nước mắt nó cũng rơi,
mọi trống trãi cô đơn cứ kéo đến những lúc buồn đều có hắn bên cạnh bây
giờ khi chỉ có một mình nó mới cảm nhận sâu sắc thế nào là một mình, thế nào là nỗi buồn chẳng thể nói thành lời...... nhưng hắn sẽ không ở đây, nó cũng không muốn hắn ở đây, nhìn thấy hắn nó lại thấy sự lừa dối bao
lâu nay từ hắn, nó sợ mình chịu không nổi.........

Đi mãi
đi mãi cuối cùng nó cũng thấm mệt bàn chân đã chẳng bước nỗi nữa, ngay
lúc này nó cần ai đó ở bên cạnh vỗ về nỗi đau trong nó biết nhường nào,
và người nó nghĩ đến lúc này là Quân, nó ấn nút gọi, bên kia lên tiếng,
nó không thể kiềm chế tất cả bộc phát, nó òa lên nức nở với cậu.

- Anh đến ngay đi em sắp không chịu nổi nữa rồi!

Nghe tiếng nó khóc, giọng nói nức nở Quân hoảng hốt.

- " Em đang ở đâu, nói anh biết?"

- Em.... em ... không biết.....

Nó nấc lên nói ngắt quãng.

- " Nào bình tĩnh, em nhìn xung quanh xem có gì đặc biệt?"

Nó đưa mắt nhìn xung quanh.

- Có một đài phun nước to đặt ở giữa, bên cạnh có một khách sạn tên Blue.

- " Được ở đó chờ anh, không đi đâu đấy anh đến ngay"

Quân lao nhanh khỏi bar bỏ lại công việc phía sau, cậu lên xe chạy thẳng đến nơi mà nó diễn tả, cậu biết chỗ đó ở đâu, dọc đường lòng cậu lo lắng
bồn chồn không yên chưa bao giờ thấy nó gọi điện cho cậu hoảng hốt như
lần này, càng nghĩ càng lo lắng cậu tăng tốc độ chiếc xe lao nhanh đi
trong gió......

Từ xa cậu đã nhìn thấy nó ngồi bẹp dưới
đất, gương mặt không chút cảm xúc..... rốt cuộc cô gái cậu yêu đang gặp
chuyện gì thế này? Cậu xuống xe đi đến ngồi cạnh nó, rất nhẹ nhàng cậu
cất tiếng khe khẽ.

- Anh đến rồi đây!

- Ừ em chờ anh lâu lắm rồi!

Một khoảng không im lặng ập đến, Quân chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nó như muốn san sẻ những nỗi buồn của nó sang cho cậu vậy... cậu không hỏi nó đã gặp
chuyện gì, cậu không hỏi là vì sao nó buồn, cậu nghĩ không cần thiết chỉ cần ngồi bên cạnh nhau thế này có lẽ đã đủ lắm rồi, rất lâu sau nó mới
khẽ nói.

- Cho em tựa vai anh một lát nhé! em mệt rồi!

- Ừ!

Sau tiếng ừ của Quân nó tựa đầu lên vai cậu... cảm nhận trái tim đang được
vỗ về, ừ thì yên bình lắm, ít nhất nó còn có Quân, ít nhất lúc nó buồn
cậu luôn sẵn sàng ở bên cạnh vỗ về những mất mát đau thương trong
nó..... ít nhất nó không phải một mình, trên cõi đời này nó còn có cậu
luôn lắng nghe những tâm sự nhỏ nhặt của nó, luôn cùng nó đối diện với
nỗi đau.... nhưng sao nó vẫn cảm thấy không đủ, có phải vì nó quá tham
lam.... hay người nó muốn được ở cạnh không phải cậu... mà là hắn. Hình
như nó ích kỉ và đòi hỏi quá rồi.... người yêu thương nó đang ở cạnh đây mà sao nó lại nghĩ đến người lại đang tâm lừa dối mình cơ chứ.

- Em mới vừa phát hiện một sự thật.......

Nó nhẹ nhàng nói lời nói tựa như âm thanh của gió mỏng manh chóng tan biến, Quân chỉ im lặng dường như chờ nó nói tiếp.

- Anh ta đã luôn lừa em...... cha mẹ em đã chết.....

Nói đến đây giọng nó nghẹn lại, sự thật ấy quả thật không dễ dàng gì mà nó
có thể chấp nhận được trong tích tắc, Quân cảm nhận được bờ vai đang run lên của nó cậu đưa tay ôm nó vỗ nhẹ như một lời an ủi.

- Sao không nói cho em biết, sao cứ để em hi vọng, anh ta thật tàn nhẫn với em... anh biết không em đã luôn chờ đợi...

- Ừ anh biết mà.....

Quân nói khẽ, nó nước mắt dàn dụa trên vai cậu, nước mắt nó như mũi dao găm
vào trái tim cậu nó đau mà như chính cậu đau đến bao giờ cậu có thể
khiến nó mỉm cười, đến bao giờ nó thôi khóc vì hắn......

- Hình như em sai rồi, anh ta chẳng hề yêu em.

Một lúc lâu nó mới nói rồi thiếp đi trên vai cậu, mặt trời đã ngả vàng ánh
nắng nhẹ li ti chiếu xuống qua kẽ lá, nó và cậu ngồi đây đã bốn tiếng.
Cậu bế nó lên xe rồi cho xe chạy đến bãi biển gần đó.


tỉnh dậy đã là 7h tối, nhìn quanh thì thấy mình đang ngồi trong xe, Quân đang đứng dựa lưng vào đầu xe ánh mắt hướng ra biển, nó bước xuống đến
đứng cạnh cậu.

- Em dậy rồi à?

Thấy nó cậu hỏi, cởi áo khoát ra cho nó.

- Em ngủ lâu lắm rồi phải không?

- Từ chiều đến giờ đấy, anh chỉ sợ em thành heo thôi!

Quân buông 1 câu châm chọc, nó cười khẽ, hai người cùng nhìn ra biển, trời
tối quá chẳng nhìn rõ những ngọn sóng nhẹ lăn tăn trên biển lúc bây giờ, nhìn biển nó chợt nhớ đến giấc mơ gặp mẹ lần trước, lòng chợt buồn
lại... giấc mơ đó là một điềm báo mà mẹ dành cho nó.

Ngắm biển thêm một lúc nó bảo Quân chở nó sang nhà Vy, đến cửa nhà nó trả lại chiếc áo cho Quân.

- Cảm ơn anh vì hôm nay đã ở cạnh em!

- Ừ.. em vào nhà đi....

Nó quay đầu Quân khẽ gọi lại.

- Nhi này!

- Sao anh?

Nó quay lại nhìn cậu.

- Có những chuyện nên suy xét kĩ em nhé, nhìn bằng mắt sẽ không thấy đâu.

Nói xong cậu vẫy tay tạm biệt rồi cho xe chạy đi, nó nhìn theo không hiểu
lời cậu nói, gạt suy nghĩ sang một bên nó nhấn chuông cửa, bác gái từ
trong nhà đi ra thấy nó thì ríu rít.

- Nhi đấy à? lâu quá không sang nhà bác rồi đấy!

- Vậy cháu sẽ ở nhà bác một tuần nhé!

Nó nói bác cười lớn kéo nó vào nhà.

- Được chứ...... Vy à Nhi nó sang chơi nè con, mau xuống đây.

Nhỏ Vy bay từ tầng hai xuống gặp nó hớn hở.

- Mày sang thật hả Nhi?

- Ừ, cho tao ngủ cùng mày một tuần được không?

- Dĩ nhiên, đi lên phòng mau.

Thế là nó bị Vy kéo thẳng lên phòng, vứt cho nó bộ quần áo Vy nói.

- Mày tắm đi đã.

Nó nhận lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm, một lát sau bước ra nhỏ Vy đang
nói chuyện điện thoại với ai đó ngoài lan can, lát sau nhỏ tắt máy đi
vào phòng trèo thẳng lên giường.

- Lại đây, kể tao nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mày?

- Có chuyện gì đâu.

Nó leo lên giường nói khẽ, Vy phản bác.

- Mày nói dối, quen mày bao lâu chẳng lẽ mày khóc tao không nhận ra, con này mày có xem tao là bạn hay không hả?

Mệt mỏi nó nằm xuống từ từ kể lại cho Vy nghe, gương mặt Vy biến đổi liên tục.

- lúc nãy anh Nam gọi đến hỏi tao có gặp mày hay không, anh ấy nói Huy đang tìm mày khắp nơi đấy....

- Kệ đi.. tao không muốn gặp anh ta, mày đừng nói tao đang ở đây.

Vy thở dài gật đầu bảo nó ở đây vài ngày cho bình tĩnh lại rồi hắn tính.

Nó nghỉ học ba hôm rồi, suốt ngày nhốt mình trong phòng chẳng đi đâu cả Vy thấy nó như vậy cũng rất lo lắng Linh có đến khuyên nó an ủi nó nhưng
hình như nó vẫn chưa ngui ngoai. Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi nó
rời khỏi nhà, Vy đi học về chạy thẳng lên phòng thấy nó nằm trên giường
ánh mắt vô hồn nhỏ đau lòng.

- Nhi à mày đừng như thế được không, chuyện đã thế này rồi mày đừng buồn nữa, hai bác chẳng muốn mày như thế đâu.

Nó vẫn im lặng, Vy nói tiếp.

- Về đi Huy lo lắng cho mày lắm đấy, cậu ấy đến trường không thấy mày là
bỏ về ngay, tao nghe anh Nam nói cậu ấy không ăn uống gì mấy ngày rồi
đó.

Vy vừa bực vừa thương nhỏ đi ra ngoài đóng xầm cửa lại, thật là ức chế với nó quá đi, Hắn không nói cũng vì sợ nó như vậy điều
đó Vy có thể hiểu chỉ là nó vì quá sốc lại giận hắn vì đã lừa dối mình,
thật là nhỏ đau đầu với bọn họ quá đi.

Hai hôm sau, Vy đang nằm đọc truyện thì có điện thoại của Nam gọi đến nhìn sang nó đang nằm bên cạnh nhỏ bắt máy mở loa lớn.

- Em nghe.

- Vy à em nói thật đi Nhi có ở đó không?

- Nó đang ở đây.

- Sao mấy hôm nay em không nói có biết Huy nó lo lắm không?

- Nó không cho em nói em biết phải làm sao?

- Cho anh gặp Nhi đi!

Vy đưa máy sang cho nó nhưng nó phớt lờ, nhỏ đành tắt loa tự mình nói chuyện với Nam.

- Em biết rồi!

Nhỏ cúp máy, ngồi phắt dậy kéo nó xuống giường đi đến cái gương, nhỏ nói.

- Nhìn mày đi, mày có còn nhận ra mày không?

- Tao biết mày buồn, hai bác mất tao cũng chẳng vui vẻ gì hơn mày, từ nhỏ tao với mày sống như chị em ruột tao cũng đã xem hai bác như cha mẹ
ruột của mình vậy. Mày tưởng chỉ mình mày mất cha mất mẹ hay sao?

- Mày thì biết gì? ít ra mày còn cha mẹ ruột ở bên cạnh, còn tao thì không?

Cuối cùng nó cũng chịu cất tiếng mà đã hơn một tuần nay Vy không nghe thấy, nhưng câu nói của nó khiến Vy điên lên.

- Vậy mày muốn tao làm sao đây? mày bảo tao ngồi nhìn mày trở thành người bị trầm cảm hay sao? tao không làm được.

Ngừng một lúc Vy lại nói tiếp.

- Tao biết đây là cú sốc rất lớn đối với mày, nhưng mà Nhi à mày không cô đơn mày còn có cha mẹ tao là cha mẹ nuôi của mày mà, mày có có tao có
con Linh và cả Huy nữa....

- Anh ta chẳng liên quan gì đến tao.

Nó quát lên, Vy giật mình và rồi trong giây lát nhỏ quát lại tràn ngập sự trách móc.

- Mày nói vậy mà nghe được à? mày nghe cho kĩ nhé Phạm Khắc Huy cậu ấy
yêu mày! yêu mày đấy.... chỉ có mày là ngu ngốc không nhận ra.Mày có
biết suốt một tuần nay cậu ấy tìm mày như điên không? nghe cậu ấy hỏi
tao mày ở đâu tao thực sự chỉ muốn nói ra hết.

- Mày suy
nghĩ lại đi, tại sao xung quanh có vô số đứa con gái mà cậu ấy chỉ nói
chuyện với mỗi mình mày, mày nghĩ lại đi cậu ấy không yêu thì hà cớ gì
đỡ hộ mày một nhát dao, hà cớ gì liều mạng dù biết mình đang bị thương
cũng phải xuống thang máy cứu mày xém nữa thì chết.

Nó nghe Vy nói đầu óc quay cuồng, từng hình ảnh ấy cứ như thước phim quay chậm trong đầu nó, từng thứ một hiện lên thật rõ ràng.

- Cậu ấy nói dối mày là vì không muốn mày buồn, cậu ấy sợ mày sốc khi
biết được sự thật... vậy mà mày chỉ biết trách móc cậu ấy.... người ta
là vì lo cho mày đấy!

Từng câu từng chữ của Vy như đòn tâm
lí đánh thẳng vào đầu nó vào tim nó, hình như nó trách nhầm hắn rồi, sao nó không nghĩ đến người luôn bảo vệ che chở nó là hắn chứ, tại sao chỉ
có như vậy nó sẵn sàng từ bỏ một người đã rất quan tâm mình.... tại sao
nó không nhận ra hắn cũng yêu nó..... thật ngốc mà!

- Tao
đã nói hết rồi mày tự suy nghĩ đi, nói cho mày biết Huy đang ở quán bar
say bí tỉ kìa, anh Nam nói mấy hôm nay cậu ấy không ăn gì mà chỉ uống
rượu thôi, hôm qua phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày đấy, hôm nay cậu
ấy lại chạy ra khỏi bệnh viện đến bar rồi Nam không kéo được cậu ấy về,
việc còn lại là tùy mày đấy!

Hai từ nhập viện khiến gương
mặt nó đanh lại, nỗi lo lắng bủa vây lấy nó, không được nó phải đi tìm
hắn, nó nhớ hắn lắm rồi.... nó thật sự rất nhớ hắn.

Nó chạy ra khỏi phòng bằng tốc độ nhanh nhất Vy hỏi với theo.

- Này mày đi đâu vậy?

- Tao đi tìm Huy....

- Khoan đã mày chưa thay đồ.

Nó đi đến cầu thang mới để ý đầu tóc và bộ đồ kitty đang mặc trên người, nó bậc chạy về phòng thay đồ. Vy mở cửa cho nó.

- Quán bar King clup ấy! đến đó mà tìm.

Nhỏ chưa kịp nói xong nó đã phóng mất tiu, Vy lắc đầu cuối cùng nó cũng
nghĩ thông, nhỏ nhớ đến chuyện buổi chiều đi ra sau vườn đã nghe lén
được dòng tâm sự của Quân nên chuyện ở thang máy nhỏ mới biết.

Đến cửa quán bar nó xông thẳng vào trong ngó nghiêng ngó dọc cuối cùng cũng thấy hắn, nó cứ đứng đó nhìn hắn mãi, hình như hắn gầy đi nhiều quá nó
nhìn mà xót xa, người nó thương đang ở đó nó chạy nhanh lại giật chai
rượu trên tay hắn.

- Không uống nữa theo tôi về!

Hắn gạt phắt tay nó nói giọng lè nhè vì say.

- Cô tránh ra.

- Không có chết cũng không tránh!

Hắn nói ngẩng đầu dậy, hình dáng phía trước mờ mờ trước mắt hắn...

- Nhi...... - Hắn khẽ gọi, nó đau lòng nói.

- Tôi Nhi đấy chúng ta về nhé?

- Không... cô không phải Nhi....

Nó dìu hắn đứng dậy đi ra ngoài hắn cứ giẫy dụa miệng cứ nói không.. không phải Nhi, cố gắng lắm nó mới lôi được hắn lên taxi, về đến nhà nó ấn
mật khẩu mở cửa, đèn được bật sáng, nó nhìn quanh căn nhà đã bị nó bỏ
rơi suốt một tuần này rồi dìu hắn về phòng. Đặt hắn nằm xuống giường nó
chạy đi lấy khăn ấm ngồi xuống lau mặt cho hắn, chợt cánh tay bị hắn nắm chặt cả người bị kéo đổ nhào lên người hắn. Nằm trong lòng ngực rắn
chắt của hắn, hít hà mùi hương nam tính ấy từ hắn nó thấy tim mình đập
nhanh dữ dội, hắn cất tiếng.

- Tại sao lại lẫn trốn anh? em có biết một tuần qua anh đã phát điên lên được...... đâu đâu cũng là
hình bóng của em nhưng tuyệt nhiên lại không thấy em.

Nó rơi nước mắt nhưng chẳng phải buồn nữa rồi, hắn lại nói khẽ.

- Em có biết anh đã rất nhớ em không? nhớ phát điên lên được......

Câu cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ say của hắn khiến tim nó muốn nhảy ra ngoài.

- Nhi à..... anh rất yêu em.....

suốt đêm đó nó ở trong lòng hắn, cả hai chìm vào giấc ngủ say.... một giấc ngủ ngon sau một tuần dài....

P/S nào tung bông tung hoa thôi!! giây phút mọi người chờ đợi đã đến rồi
đấy, cuối cùng Huy cũng đã nói ra... hay chờ xem tiếp theo sẽ như thế
nào nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui