Người ta nói rằng, khi một ai đó chết đi, linh hồn sẽ được người dẫn đường đưa về âm phủ.
Người dẫn dường chỉ có nhiệm vụ dẫn đường, không ép buộc, nếu linh hồn quá quyến luyến nơi đã sinh ra, hoặc người thân vì đau lòng mà không thể quên được người đã khuất, thì linh hồn đó sẽ bướng bỉnh không chịu đi và trở thành một linh hồn lang thang. Người dẫn đường sẽ bỏ đi, vì vậy mà họ vĩnh viễn không thể siêu thoát.
****
Ở một thành phố nọ có một ông già khó tính chẳng ai có thể lại gần. Ông ta không có ai ở bên cạnh chăm sóc, kể cả lúc trái gió trở trời, lúc ốm đau bệnh tật. Hàng xóm đến giúp đỡ thì ông cáu bẳn chửi rủa, xua đuổi hết không chừa một ai. Lâu dần cũng chẳng ai màng quan tâm đến nữa.
Ông sống ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác trong sự cô đơn tự nguyện, căn nhà gỗ thi thoảng vang lên tiếng ho khan đến oằn người. Mỗi đêm đều thấy tiếng rên rỉ đau đớn, đôi khi là tiếng khóc nỉ non vang lên. Thi thoảng người ta thấy ông đi ra ngoài mua đồ ăn mới biết là căn nhà vẫn có người sinh sống.
.
.
.
.
.
Người dần đường âm phủ đứng ngoài, thổi một bài sáo u uất, dường như nghe thấy tiếng sáo đau thương đó, Ông già thì thào:
“Ông nhớ con lắm, Xu ạ”
Ông già lau nước mắt rơi trên tấm ảnh thờ thằng cháu nội và hai vợ chồng con trai ông và khóc nức nở, bóng ông cô đơn trong ánh đèn vàng heo hắt trong nhà. Ông trải chăn, nằm xuống giường và bật bóng đèn nhỏ gần giường để tạo ra một cái bóng bên cạnh, như tìm kiếm một người bạn ở bên cùng chờ thần chết đến.
Người dẫn đường chấm dứt khúc sáo u hồn, chuẩn bị bước vào trong nhà thực hiện nghĩa vụ của mình thì thấy một con chồn đang giữ vạt áo của hắn với ánh mắt van xin. Con chồn sử dụng ký ức tái hiện hình ảnh một ông lão cầm tay cháu đi trong rừng. Hai người họ quả thật rất vui vẻ và tràn đầy nhựa sống.
Ký ức hiện lên hình ảnh của một con chồn con bị thương, hai ông cháu đã băng bó và cho nó ăn, ký ức tái hiện cảnh họ thả con chồn đi, ông lão còn cẩn thận dặn dò “Đừng để bị thương nữa nhé chồn con, sống cho tốt!”.
Người dẫn đường do dự, hắn giơ sáo lên, thổi một bài nữa. Chấm dứt tiếng sáo cũng là lúc ông già tỉnh dậy. Ông giật mình thấy Xu đang nằm trong lòng ông ngủ ngon lành như ngày xưa, là cháu nội ông bằng xương bằng thịt. Ông vội vã sờ vào má thằng bé. Đúng là Xu của ông, ông ứa nước mắt lặp đi lặp lại “Đúng là Xu của ông rồi, đúng là Xu của ông rồi”.
Từ hôm đó, ngày nào Xu cũng ở bên ông, nhưng chỉ vào ban đêm, ban ngày căn nhà vẫn vắng lặng như thế, nhưng ông biết Xu là có thật vì bát cơm Xu chuẩn bị cho ông vẫn còn ở đó, cốc nước Xu lấy cho ông chưa vơi đi chút nào.
Ông già trở nên dễ tính và khỏe mạnh lại, ông bắt đầu đi ra ngoài thăm hỏi hàng xóm, bắt đầu cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào vườn nhà ông, để đêm về cùng ngồi kể chuyện cho Xu nghe trong lúc thằng nhóc đấm lưng cho ông nội.
1 tháng liên tiếp đã trôi qua, kỳ trăng tiếp theo chuẩn bị đến. Một đêm trăng tròn, ông già ho lụ khụ, ông biết rằng cũng đã đến lúc mình phải từ bỏ cõi trần. Ông nắm chặt tay Xu và yêu cầu Xu hãy ở bên ông cho tới sáng, đừng bỏ đi như những lần trước.
Xu tái mét mặt nhưng vẫn hứa với ông là nó sẽ ở bên ông. Nó cầm tay ông nội, mắt nó như sắp khóc. Nó vừa lo ông mất, nó lai vừa lo ông sẽ phát hiện ra nó chỉ là một con chồn nếu như nó ở lại đến sáng.
.
.
.
.
Ông già nhất quyết không chịu bỏ tay Xu ra, cho đến khi trời sáng, Xu trở lại nguyên hình là một con chồn nhỏ. Nó sợ hãi rút chân lại, chạy ra góc nhà trốn. Nó quay mặt vào tường như không dám nhìn người ông mà nó yêu thương, ân nhân của nó từ khi nó còn nhỏ.
“Xu, Xu, con quay lại đây, con đừng bỏ ta mà đi, chồn con yêu của ta”.
Chồn mở to mắt, nó chạy ào vào vòng tay ông, hóa ra ông đã biết nó là chồn từ lâu rồi. Thế mà ông không hề nói, nó sợ, nó vừa vui, vừa buồn, vừa mất mát. Nó mới được ở bên ông mấy ngày, rồi ông sẽ lại rời nó đi xa.
“Chồn con ngốc nghếch, người sắp chết cũng có thể nhìn thấy cái đuôi của con, cảm ơn con đã ở bên ta những ngày cuối cùng của cuộc đời, sau này con hãy sống cho thật tốt, con hiểu không”
Chồn con gật đầu, nó nhảy tránh sang một bên, lúc đó khúc nhạc của người dẫn đường đã thổi được một nửa. Hắn ngừng lại, bước vào nhà. Dẫn ông già đi đến con đường cuối cùng của cuộc đời.
“Tại sao người để chồn con làm thế, người không sợ ông già sẽ cứ quyến luyến mà không chịu đi theo người, rồi sẽ thành hồn ma lang thang sao”
“Vì người sắp chết có thể nhìn thấy cái đuôi chồn” – Hắn cười và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Nguồn: sharing.net