Chương 13 : Em Ước Gì Chị Còn Sống -Ngọc Việt,Tiểu giang đang ở nhà Trịnh Dương. -Tại sao lại...? -Hắn nói cô ấy là vợ tương lai của hắn đã đính hôn từ nhỏ! Hắn đấm mạnh tay vào tường : -Lại tuột mất rồi... -Ngọc Việt,Phải chăng cậu đã...thích Đỗ Giang. Hắn nhìn Thiên Phong,ánh mắt đen mang theo bao ưu thương rồi mau chóng biến mất thay thế bằng sự lạnh lùng thường ngày. -Tôi có hẹn với Trang Nhung rồi,tôi đi đây --------- 15 phút trước [...Nhìn từng bông tuyết nhẹ rơi ngoài sân làm a chợt nhớ đến bóng hình em Nỗi nhớ ấy chơi vơi về em, hoà vào làn gió đông nghe giá lạnh...] Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi... Là số lạ... Thiên Phong bình thản đưa lên tai. "Vương Thiên Phong,là tao đây,Trịnh Dương" "Mày có ý đồ gì đây?" "Hừ,Muốn biết sao?" "Mày đã làm gì tao?" "À,e...hèm,không có gì,tao đang giữ con nhỏ đó" "Mày đã làm gì cô ấy?.Tao sẽ không tha ày đâu.Tên khốn" "Cô ấy bị thương,tao có quyền giữ cô ấy ở lại" Thiên Phong trở lại làm bang chủ bang L,giọng nói lạnh lùng: "Mày mà đụng đến cô ấy thì bang K của mày không được yên ổn đâu" "Cô ấy là vợ tương lai của tao" "Mày nghĩ tao sẽ tin vào nhưng lời bịa đặt của mày à?" "Hừ,không tin thì thôi..." Tít...tít...tít... ---------- -Tiểu Giang,em đỡ chưa? -Tôi đỡ nhiều rồi... -Tôi muốn gọi điện thoại!!! [.. E BACK HOME COME BACK HOME Come baby baby e e baby Come Come baby baby e e Come back to me Come baby baby e e baby Come Come baby baby e e...] e back home 2ne1) Chưa gì đã nghe thấy tiếng,Tố Uyên bù lu bù loa... -Ya!!!làm cái gì đấy!Sao bà bỏ tôi mấy ngày hôm nay thế hả Nó cười hiền: -Zời ơi!!! Thôi ngay tính trẻ con ấy đi.Không ai thèm yêu đâu -Ai bẩu? Tôi xinh đẹp thế này mà không ai thèm yêu á! Hứ -Mai tôi đi học rồi! -Aaaaaa!Đền kẹo cho tui! -Trẻ con!!!! ... Đúng là chỉ nói chuyện với cô bạn này,nó mới cảm thấy vui vẻ.Nó thở dài,dựa vào gối đằng sau lưng. Trịnh Dương,quả thật rất tốt với nó,nó thật sự không biết đền ơn bằng cách nào. -Trịnh dương,sao anh lại đối xử với tôi tốt như thế? -Tôi đã từng nói tôi...thích em đấy thôi. -Tại sao? -Vì em...giống Mẫn Mẫn. -Anh thật sự rất yêu chị ấy? -Tôi yêu cô ấy hơn cả mang sống của tôi.Chúng ta ra mộ cô ấy nhé! Nó mỉm cười ---- Vừa đặt bó hoa xuống mộ,nước mắt Dương đã trực trào ra. Nó vỗ nhẹ lên vai Dương,động viên an ủi. -Mẫn Mẫn,anh...đến thăm em đây. -Anh mang đến đây một bó hoa ly-loài hoa em thích đấy. -Em không vui khi anh đến sao? Nước mắt đã chảy xuống minh chứng cho tình yêu của Trịnh Dương.Anh ôm lấy tấm bia có hình ảnh người con gái anh yêu DƯƠNG MẪN MẪN -Em ...thường nói...chúng ta sẽ không rời xa...em à...em đợi anh nhé... -Anh thường là người đến trươsc trong các buổi hẹn và ngồi đó chờ em...bây giờ em đến nơi đó đợi anh nhé! -Em cười rất tươi khi nhìn thấy hoa ly anh tặng em...Anh...nhớ em rất nhiều. Anh chạm vào tấm ảnh người con gái xinh đẹp diễm lệ trên bia mộ kia. Nước mắt đã trào ra không ngớt. Nó rơi nước mắt,nó quỳ xuống cạnh Dương,ôm chặt lấy đôi bờ vai rộng đang run lên vì khóc... "Chị Mẫn Mẫn,ước gì chị còn sống,để được hạnh phúc bên anh Dương.Sao ông trời lại bất công như vậy chứ"