Hạ Nặc Kỳ tuy rằng không hiểu Lam Tịnh Vũ đang nói gì, nhưng khi thấy Steven Johson cười gật đầu và xung quanh tiếng reo hò không ngừng vang lên, cô có thể thấy rằng anh đã trả lời một cách xuất sắc!
Trong sự hò reo cổ vũ, Hạ Nặc Kỳ chợt bừng tỉnh và thu lại ánh mắt ngây dại của mình.
Đột nhiên, một cánh tay ấn nhẹ lên bờ vai gầy gò của cô, Hạ Nặc Kỳ quay sang, chỉ thấy ánh mắt như hoa đào của Mục Dã Tình Xuyên đang nhìn cô chăm chú. Không lâu sau, anh ta hắng giọng nói: “Chút nữa, tôi có cuộc đua xe, cô có muốn đi xem không?”
Sau khi gạt cánh tay không được hoan nghênh ra khỏi vai cô, Hạ Nặc Kỳ kiên quyết lắc đầu: “Không đi! Tôi không muốn xem anh đua xe!”
“Ồ” Bộ dạng của Mục Dã Tình Xuyên như một con thỏ con yếu ớt đang bị thương, “Thật sự không muốn đi sao? Nhưng Lam Tịnh Vũ cũng sẽ tham dự đấy, không phải cô rất có hứng thú với anh ta sao? Lẽ nào cô không muốn nhìn thấy anh ta đua xe?”
Hạ Nặc Kỳ lại giật mình, hít một hơi dài.
Vân Phi từng nói với cô, Lam Tịnh Vũ rất thích đua xe. Tuy cô không có hứng thú với chuyện đua xe nhưng có thể thấy hình ảnh Lam Tịnh Vũ trên đường đua thì cô cũng sẽ rất hạnh phúc, hơn nữa cô cũng rất hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy người mà chỉ dùng những sợi tơ mềm mại màu xanh lại có thể thêu thành đôi cánh chim ưng hùng mạnh có thực sự đáng yêu như mọi người đồn đại không?
Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt, thân thiện cười: “Nếu như anh có thịnh tình muốn mời thì tôi cũng sẽ đi xem!”
“Thật sao?” Mục Dã Tình Xuyên lắc đầu nghi hoặc, trong mắt hiện lên một vẻ cô đơn: “Hy vọng có một ngày cô sẽ vì lời mời của tôi mà đi xem đua xe, chứ không phải vì lý do nào khác.”
Hạ Nặc Kỳ đột nhiên cảm thấy không quen với thái độ của Mục Dã Tình Xuyên lúc này, cô cố gắng không nhìn vào ánh mắt cô đơn mà đầy chân thành, banh mặt ra, cô cười thật tươi và nói: “Tôi xin thề với lời thề chân thành nhất, cái ngày mà anh mong đợi sẽ đến vào ngày 31 tháng 2 của năm nay.”
Mục Dã Tình Xuyên mau chóng thu lại ánh mắt cô độc vốn có, và quay trở về với sự cao ngạo, coi trời bằng vung bình thường của mình, anh gõ nhẹ một cái vào đầu Hạ Nặc Kỳ: “Cô bị sốt đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa sao? Tháng 2 năm nay đã qua lâu lắm rồi, vả lại tháng 2 thì đâu có 31 ngày.”
“Ha ha, chỉ đang đùa anh một câu thôi, không ngờ lại bị anh đoán ra nhanh như vậy.”Hạ Nặc Kỳ lè lưỡi.
Steven Johson đang giảng đến phần nội dung chính thì đột nhiên dừng lại, đứng trên bục giảng ra hiệu cho thầy giáo dẫn chương trình: “Trong giờ học thì không được yêu đương này nọ, chuyện tình cảm thì để sau khi tan học.”
Ánh mắt của ông nhìn về phía Mục Dã Tình Xuyên và Hạ Nặc Kỳ. Trong chốc lát, toàn bộ học sinh trong phòng học đều nhìn họ chằm chằm khiến khuôn mặt của Hạ Nặc Kỳ đỏ hết lên.
Mục Dã Tình Xuyên đứng dậy, nở nụ cười đầy quái dị.
Trong đầu Hạ Nặc Kỳ rối loạn, cô nói nhỏ với Mục Dã Tình Xuyên: “Anh đứng dậy làm gì vậy?”
Mọi ánh mắt vẫn đổ dồn vào hai người họ.
Mục Dã Tình Xuyên càng cười rạng rỡ hơn.
Anh vừa cười vừa nói: “Thật xin lỗi ạ, em và bạn gái của em sẽ chú ý hơn ạ.”
Hạ Nặc Kỳ sững người, không nói lên lời.
Một bầu không khí ngạc nhiên bao trùm phòng học, toàn bộ học sinh đều bàn tán xôn xao, trong mắt các học sinh nữ ánh lên ngọn lửa đố kị, họ nhìn Hạ Nặc Kỳ với vẻ mặt đầy trách móc.
Hạ Nặc Kỳ muốn phát khóc, nhìn về phía những ánh mắt đố kị kia, vội vàng lắc đầu phân bua: “Không, không phải như vậy đâu…”
Không ai để ý đến cô. Tất cả mọi người đều đang nghĩ về câu nói “Tôi và bạn gái của tôi” của Mục Dã Tình Xuyên.
Hạ Nặc Kỳ thấy sống lưng càng ngày càng lạnh, cô chỉ muốn đào ngay một cái hố chỗ ghế mình đang ngồi, chui vào đó để mà trốn tránh tất cả.
Trong vô vàn ánh mắt đan xen đang đổ dồn về phía mình, cố ánh mắt thì đang nhìn cô đầy khao khát, có ánh mắt thì chỉ như đang vô tình mà nhìn cô, nên cô càng cảm thấy xấu hổ nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh ta hiểu lầm rồi, nhất định hiểu lầm rồi.
Vì sự trong sạch của bản thân, Hạ Nặc Kỳ ưỡn ngực vươn vai, lập tức đứng dậy, giọng nói gấp gáp: “Thưa thầy, em và bạn Mục Dã Tình Xuyên không hề yêu đương gì cả, em chỉ đang hỏi bạn ấy một vài vấn đề.”
Mặt của Mục Dã Tình Xuyên bỗng biến sắc, vì anh cúi đầu nên không rõ thần thái trong mắt anh là gì.
Một lúc sau, Mục Dã Tình Xuyên lại oai phong ngẩng cao đầu lên, nói với Hạ Nặc Kỳ: “Em yêu à, anh biết là em đang ngại, em muốn phủ nhận cũng được, nhưng giờ đừng có làm gián đoạn bài giảng sinh động của thầy giáo.”
Em… yêu… sao?
Hạ Nặc Kỳ chỉ thấy ghê tởm, cô nhìn Mục Dã Tình Xuyên với ánh mắt căm hận, cô muốn òa lên khóc, nhưng lại bị những đứa con gái bên cạnh tranh mất.
“Ôi, chính miệng Bạo Long điện hạ thừa nhận đang hẹn hò với cô ta, sao cô ta còn phủ nhận! Thật là quá đáng!”
“Đồ ngu ngốc.”
“Đúng vậy, đúng là có phúc mà không biết hưởng!”
“Sao Bạo Long điện hạ lại thích cô ta chứ? Cô ta thật xấu xí!”
Một trận gió lạnh thổi qua, hai chân Hạ Nặc Kỳ run rẩy, chút nữa thì ngã ra đất. Sự trong sạch của cô… càng lúc càng bị vấy bẩn rồi.
Cô ngồi xuống bất lực, ánh mắt vô hồn nhìn về phía hình bóng quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ: Người khác nghĩ sao cũng được, chỉ cần anh ta không hiểu lầm, chỉ cần anh ta tin mình là được. Nhưng, khi nhìn vào bóng dáng lạnh lùng ấy, Hạ Nặc Kỳ bỗng nhiên muốn anh ta hiểu lầm, bởi vì ít ra bị hiểu lầm vẫn còn hơn là không coi ra gì!
Trong suốt bài giảng, Lam Tịnh Vũ không hề hướng ánh mắt về phía Hạ Nặc Kỳ. Sau khi bài giảng kết thúc, anh cũng không thèm ngoái đầu lại, cứ thế rời khỏi phòng học.
Thậm chí, Hạ Nặc Kỳ còn chưa kịp đứng dậy, thì anh ta đi ra khỏi cửa rồi.
“Đều là anh hại tôi đấy.” Hạ Nặc Kỳ cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Mục Dã Tình Xuyên.
Mục Dã Tình Xuyên nhìn lại Hạ Nặc Kỳ, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào cả hai, anh ta cười hấp háy, đưa cánh tay trái ra vỗ vào đôi vai gầy của Hạ Nặc Kỳ: “Hình như càng giải thích càng bị hiểu nhầm rồi, là do cô gây ra đấy chứ”
“Anh!” – Hạ Nặc Kỳ tức nổ đom đóm mắt.
Mục Dã Tình Xuyên buông tay ra: “Đừng quên chuyện cô đã đồng ý.”
“Tôi không đi!”
“Nếu cô không đi, thì cô sẽ mất đi một cơ hội giải thích đấy!” Nói xong, anh cầm tay cô kéo đi.
“Bỏ ra” Hạ Nặc Kỳ vội vàng rút tay lại. Cô không hiểu tại sao Mục Dã Tình Xuyên luôn muốn đối đầu với cô. Mỗi lần ở cạnh Mục Dã Tình Xuyên, cô đều gặp phải những chuyện phiền phức.
“Lẽ nào cô muốn chạy cùng họ sao?” Mục Dã Tình Xuyên ra hiệu cho Hạ Nặc Kỳ quay đầu lại. Lúc này Hạ Nặc Kỳ mới để ý thấy là sau lưng họ có một đám fan cuồng, lũ con gái này nhất định cho rằng cô và Bạo Long điện hạ của chúng đang hẹn hò, cũng may là Mục Dã Tình Xuyên đang cầm tay cô kéo đi, nếu không với tốc độ của cô thì… đợi đấy, nếu như vậy thì chuyện cô với người tên là Mục Dã Tình Xuyên này không phải càng khó giải thích hay sao?
Đám người đằng sau đang cố ra sức đuổi theo, mà lại nhìn thấy hai người nắm chặt tay thế này, Hạ Nặc Kỳ hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định đầy khó khăn, hay là đi theo anh ta thì sẽ an toàn hơn. Dù bị đuổi kịp, thì đám fan cuồng cũng sẽ không dám làm chuyện gì với cô trước mặt thần tượng.
Cứ như vậy, cô và Mục Dã Tình Xuyên trốn được sự truy đuổi của đám fan cuồng, dừng lại trước một góc nhỏ cách cổng trường không xa.
Hạ Nặc Kỳ dừng lại thở hồng hộc không ra hơi, chạy thoát thân quả là không phải việc dễ dàng mà người thường có thể làm được. Mục Dã Tình Xuyên hơi thở dồn dập, còn cô thì như sắp ngạt thở đến nơi.
Đến cả ý thức bản thân… cũng sắp biến mất.
Đúng vào lúc này, Mục Dã Tình Xuyên như biến thành ảo thuật gia vậy, anh vạch tấm bạt dầy đang che lên cái vật to cồng kềnh nằm ở dưới gốc cây.
Hạ Nặc Kỳ lập tức bị chiếc xe moto huyền ảo màu hồng trước mặt hấp dẫn. Cả người cô lập tức bị mê hoặc bởi nó.
“Đây là điều chỉ có trong tranh!” Cô vừa tán dương, vừa vuốt ve chiếc xe không rời tay, chăm chú nhìn nó.
Mục Dã Tình Xuyên cười mỉm, vứt cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, với phong thái nho nhã lịch sự, mời cô lên xe.
Hạ Nặc Kỳ đội xong mũ bảo hiểm, trèo lên xe, sau đó giơ cao tay phải, giống như một võ sĩ hùng hồn tuyên bố: “Ok! Đi nào!”
Xe mới đi qua ngõ nhỏ, vừa lên đến đường cao tốc, Mục Dã Tình Xuyên đã chạy xe với vận tốc cao nhất!
Bên tai chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc, Hạ Nặc Kỳ thấy như gió đang đuổi theo gào thét, phong cảnh hai bên chạy vun vút về phía sau, dường như đang nối thành một hàng.
Cảm thấy sinh mạng bé nhỏ của cô có thể ngay lập tức bay ra phía sau, cô lo lắng ôm chặt lấy Mục Dã Tình Xuyên, nhắm tịt hai mắt lại.
Thật hối hận! Đáng ra không nên leo lên xe của cái tên này. Trong lòng cô chỉ biết cầu trời khấn phật: “Mau mau đến điểm dừng đi… mau đến điểm dừng đi…”
Đến một đoạn đường có đèn đỏ? Mục Dã Tình Xuyên bỏ mũ bảo hiểm xuống, quay lại nhìn thấy Hạ Nặc Kỳ đang nắm chặt áo mình, bèn nói: “Sao nào, sợ rồi sao? Sao gan cô bé vậy?”
Mục Dã Tình Xuyên cười đắc ý: “Đua xe, chính là tận hưởng cảm giác gió bay như điện giật này, cô thật không biết hưởng thụ.”
Hạ Nặc Kỳ không trả lời, sợ rằng Mục Dã Tình Xuyên sẽ tận dụng cơ hội mà chạy xe nhanh hơn nữa.
Nhưng, lúc tiếp tục đi Hạ Nặc Kỳ thấy tốc độ của xe đã giảm đi nhiều. Không ngờ, tuy ngoài miệng luôn nói lời thâm độc nhưng trong lòng Mục Dã Tình Xuyên lại ân cần trìu mến như vậy. Hạ Nặc Kỳ âm thầm cho thêm Mục Dã Tình Xuyên mười điểm ấn tượng.
Cuối cùng cũng đến nơi thi đấu.
Ánh mặt trời chói lọi, bầu trời xanh trong vắt. Trước mặt Hạ Nặc Kỳ là một đường đua nhỏ, hôm nay có thể là một trận đua xe thông thường, trên khán đài rộng lớn chỉ có một vài vị khán giả.
Sau khi Mục Dã Tình Xuyên giúp cô tìm chỗ ngồi, dặn dò vài câu, liền đi đến chỗ thay đồ, chuẩn bị thi đấu.
Bất chợt có một cơn gió lạnh, thổi qua mái tóc ngắn của cô, Hạ Nặc Kỳ mở to mắt nhìn bốn phía tìm kiếm Lam Tịnh Vũ, tìm đến mỏi cả mắt cô mới thấy hình dáng của anh.
Dưới ánh nắng, Lam Tịnh Vũ mặc một bộ quần áo thi đấu trắng toát, toàn thân anh tựa hồ như được mạ lên một lớp ánh sáng chói lóa, khiến cho Hạ Nặc Kỳ chóng mặt lóa mắt.
“Có lẽ rằng, Vân Phi cũng từng giống như mình bây giờ, ngồi ở vị trí này nhìn Lam Tịnh Vũ đua xe?” Một mình Hạ Nặc Kỳ ngồi trên ghế ở một vị trí cao của khán đài, nhìn một lượt các tuyển thủ, trong lòng nghĩ ngợi mông lung.
Một tiếng súng vang lên, cuộc đua bắt đầu!
Đột nhiên, cô cảm thấy máu nóng trong người như bị kích thích, cô nuốt nước bọt liên hồi, trong lòng thầm nghĩ: “Hóa ra trong Lam Tịnh Vũ cũng có một con người ngông cuồng đến vậy. Bình thường lạnh lùng, ôn hòa như vậy, nhưng giờ như biến thành một người khác, đẹp trai quá đi mất.”
Trên đường đua, Lam Tịnh Vũ lái xe chạy nhanh như vẽ ra một tia chớp trước mặt khán giả. Anh không ngừng tăng tốc, thậm chí đến đoạn cua xe cũng không giảm tốc độ, mà rất khéo léo lái xe lách sang một hướng khác, thân hình nghiêng sát đất… Nhưng ngay một phút sau anh rồ ga tiến lên phía trước.
Lam Tịnh Vũ khi lên xe như một con chim ưng dũng mãnh, chỉ biết đến việc phi lên phía trước, toàn thân tỏa ra một sức hấp dẫn chết người.
Nhưng vừa xem một tí, Hạ Nặc Kỳ đã thấy khó chịu rồi.
Brừm brừm brừm…
Hạ Nặc Kỳ nghe thấy toàn những âm thanh khó chịu, trong đầu như muốn nổ tung. Cô khổ sở dùng hai tay bịt tai lại, chịu không nổi mà nói: “Ồn ào quá.”
Cô đâu có biết âm thanh của cuộc đua lại to đến như vậy, chỉ muốn dùng bông bịt kín tai lại.
Không, nói thật ra, cô muốn rời khỏi đường đua vô vị này.
Nói thật, cô cảm thấy mấy chiếc xe cứ chạy qua chạy lại mấy vòng, thì có gì đáng xem chứ. Nếu không phải để ngắm nhìn Lam Tịnh vũ oai dũng trên đường đua, cô nhất định sẽ đào một cái hố mà trốn vào đó để trốn tránh sự ồn ào này.
Cuối cùng, cuộc đua xe cũng kết thúc, Hạ Nặc Kỳ nhìn mãi mà chẳng biết ai là quán quân cả.
Người xem cuộc đua dần dần rời khỏi khán đài, Hạ Nặc Kỳ cũng sung sướng bước đến cửa ra, lặng lẽ đợi Lam Tịnh Vũ đi qua, hỏi thăm vài câu.
Một phút, hai phút, năm phút, mười phút…
Ánh nắng chói chang vẫn đang chiếu rọi xuống, đến khi đôi chân của Hạ Nặc Kỳ mỏi rã rời, Lam Tịnh Vũ mới xuất hiện.
“Này! Lam Tịnh Vũ, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Hạ Nặc Kỳ.” Cô cười thật tươi, chỉ vào mũi của mình. “Cảm ơn anh đã giữ lời hứa đến nghe bài giảng của thầy Steven Johson.”
Lam Tịnh Vũ có vẻ hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó, dần dần bị chiếc kẹp tóc hình bông tuyết của cô thu hút.
Người con gái này rốt cuộc là ai?
Sự nghi hoặc trong lòng Lam Tịnh Vũ càng ngày càng lớn. Tại sao khi thấy cô, anh luôn có cảm giác thân thuộc như vậy? Dường như là đã quen với cô rất lâu, cũng như là anh thấy một bóng dáng khác từ cô vậy.
Không! Trên đời này không thể xuất hiện một Vân Phi thứ hai được.
Còn cô ta, là trùng hợp mà thôi. Hoặc có lẽ là do bản thân quá thương nhớ Vân Phi, nên mới để cho sự trùng hợp đó nới rộng, nới rộng thành cảm giác thân quen.
Nghĩ đến đấy, Lam Tịnh Vũ bỗng thu tầm mắt của mình lại, sau đó nhìn và bình thản cười với Hạ Nặc Kỳ, hờ hững với cô vài câu: “Còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi đây.”Nói xong, Lam Tịnh Vũ quay người đi thẳng.
“Này!” – Hạ Nặc Kỳ vẫn đứng sững ở một chỗ, tay nhí nhảnh chỉ lên mũi mình, đột nhiên cô hét lớn sau lưng Lam Tịnh Vũ, “Này, tôi còn muốn nói với anh tôi không phải là bạn gái của Mục Dã Tình Xuyên đâu!”
Nghe xong câu nói này, Lam Tịnh Vũ thấy bất ngờ, anh từ từ quay người lại, bối rối nhìn Hạ Nặc Kỳ. Trong lòng Hạ Nặc Kỳ vui sướng, anh ta dừng lại và đang nhìn mình, chắc chắn là anh ta để ý đến mình, nếu không anh ta sẽ không vì câu nói của mình mà dừng lại và quay đầu về phía mình.
Hạ Nặc Kỳ chờ đợi anh sẽ đi về phía cô, nhưng Lam Tịnh Vũ nhìn cô và lạnh băng hỏi: “Tại sao cô lại nói với tôi điều đó, việc cô và anh ta có hẹn hò nhau không đâu có liên quan gì đến tôi.” Nói xong, Lam Tịnh vũ lại quay người, đi thẳng không do dự.
Thời gian chầm chậm trôi… Hạ Nặc Kỳ thấy tim mình đang vỡ ra từng mảnh, không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt khiến cô thấy mình ngạt thở.
Lúc này, một âm thanh vang lên bên tai.
- “Lam Tịnh Vũ đã đi xa lắm rồi.”
“Tôi biết.” – Hạ Nặc Kỳ lắc đầu khổ não, - “Không khiến anh phải nói điều đó.”
“Vậy…” Mục Dã Tình Xuyên liếc nhìn cô, trên miệng mở một nụ cười, “Cô có muốn làm bạn gái tôi không?”
“Cái gì? Bạn gái sao?” Hạ Nặc Kỳ há hốc miệng không dám tin. Là ai với ai chứ, mọi chuyện xảy ra thật là đột ngột. Thậm chí đến tên cô hắn ta còn chưa biết, lại còn ngông cuồng muốn cô làm bạn gái hắn! Cô không nghe nhầm chứ?
Hạ Nặc Kỳ bất ngờ đến mức há hốc mồm, ngay sau đó lại cảm thấy rất giận dữ: “Trò đùa của anh ở trong phòng học vẫn chưa chấm dứt sao? Không phải anh lại muốn phá hoại quan hệ của tôi và Lam Tịnh Vũ chứ? Anh đạt được mục đích của mình rồi đấy! Tại sao anh lại muốn tôi làm bạn gái anh chứ? Trêu đùa tôi anh thấy rất vui sao? Tôi chỉ là sơ ý hại anh nằm viện mà thôi, tôi đã xin lỗi rồi, lại còn nấu canh cho anh bồi bổ, rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào?”
Mục Dã Tình Xuyên có vẻ bị tổn thương, anh lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên chau mày, nói giọng bực tức “Đúng vậy, tôi thấy trêu đùa cô rất vui! Cô có biết không, từ trước đến nay chưa từng có người con gái nào dám trước mặt tôi mà coi tôi không ra gì, càng chưa từng có người nào như cô, đứng trước mặt tôi nói về sự quan tâm của mình dành cho Lam Tịnh Vũ. Khiến một đứa con gái thích cậu ta chuyển sang thích tôi, đối với tôi là một thách thức cần phải vượt qua, điều đó rất thú vị”
“Thách thức sao?” Hạ Nặc Kỳ nhìn anh ta như nhìn một người điên.
“Không sai! Mục tiêu cuộc đời tôi là đi thách thức người khác, diễn kịch cũng là vì thế, trở thành một vận động viên đua xe cũng là vì thế, những mạch máu trong người tôi tồn tại cũng là vì sự thách thức cả.”
Hạ Nặc Kỳ bỗng thấy mình thật ngốc nghếch.
Mục Dã Tình Xuyên tiếp tục nói: “Cô không còn lựa chọn nào khác đâu, từ ngày thấy cô ở bệnh viện, tôi đã nói với bản thân mình “Người con gái này sẽ yêu mình,” cho dù lúc này cô không đồng ý thì tôi cũng sẽ theo đuổi đến cùng.”
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Mục Dã Tình Xuyên, Hạ Nặc Kỳ bỗng có cảm giác rằng cái người đứng ngay bên cạnh cô đây là một tên ma quỷ. Chả trách từ đêm qua đến hôm nay, mắt trái của cô cứ nháy liên tục, thì ra không phải là “báo có tiền” mà là “báo họa”!
Cô hy vọng bây giờ, tất cả các bệnh như cảm cúm, sốt, trĩ cấp tính, ruột thừa đều đột nhiên phát tác trên người anh ta! Tóm lại, giây phút này, cô chỉ mong anh ta chết bất tỉnh nhân sự.
Ít nhất thì, làm cho cô không phải thấy cái tên điên rồ này nữa!