Hãy Theo Đuổi Em Lại Từ Đầu

Một ngày mưa rã rích. Bầu trời đầu ngày nhưng lại âm u, lười biếng chẳng muốn đổi màu áo từ đêm hôm qua. Làn gió cuối thu và những giọt nước mưa lành lạnh cứ dai dẳng, lả phả vào mọi thứ bên dưới vùng trời. Thanh Hằng từ lúc nào đã ngồi ngủ thiếp đi, đầu tựa vào bức tường trong veo làm bằng mặt kiếng.. một tay cầm điện thoại, bàn tay còn lại vẫn giữ khư chiếc váy ngủ của Thanh Hà.

Nhiệt độ trong phòng ảnh hưởng thời tiết bên ngoài nên cũng giảm xuống khá thấp, làm chị tuy còn mơ màng ngủ nhưng vẫn bất giác hắc xì hai ba cái.

Trời này mà nằm trên giường đắp chăn thì còn lâu Thanh Hằng mới chịu thức, nhưng vì khí lạnh của cơn mưa ngoài kia cứ âm ỉ, len vào con người chỉ có da bọc xương nên chị đành lòm còm ngồi dậy.

-        H....!

Chị lấy hơi, định gọi tên cô nhưng khựng lại giữa chừng. Tí nữa chị lại quên..cứ ngỡ cô vẫn còn đây.

Chị thở dài rồi chậm rãi đi vào RR làm vệ sinh buổi sáng..

..Đánh răng xong thì không có khăn lau mặt. Tắm rồi, với tay lên chiếc kệ như thường nhật.. cũng chẳng còn chiếc khăn tắm thẳng thớm, thơm tho nào chuẩn bị sẵn cho chị nữa.

Sau khi tắm gội sạch sẽ thì Thanh Hằng đành mặc lại bộ đồ của ngày hôm qua. Cô đi rồi đâu còn ai thức khuya, dậy sớm, giặt ủi cho chị.

Nhìn mình trong gương, chỉ mỗi một đêm thiếu ngủ mà người chị như thiếu sức sống hẳn..

...

Cái bụng chị bắt đầu kêu lọc cộc. Đầu thì vẫn còn đập bừng bừng vì đêm qua chị đã uống quá nhiều. Chị đi vào bếp, tay vỗ vỗ lên đầu cho đỡ nhức. Chị đói quá, không biết nhà cô còn gì ăn không. Chị đang đi thì dừng lại, lặng nhìn chiếc bàn ăn màu trắng, nhỏ nhắn, vuôn vứt ở giữa bếp. 

..Căn bếp nhỏ còn vươn đâu đây hơi ấm của nồi cháo cá, món ăn sáng yêu thích của chị. Cô biết chị thích nên hay nấu, cô cũng thích làm món đó cho chị bởi vì cháo cũng rất hữu hiệu cho việc giải rượu. Thanh Hằng của cô thì có mấy đêm đi chơi mà không uống cho đến say mèm đâu?

Đâu đó còn có mùi trứng chiên úp la cô sơ ý làm khét. Chị luôn ghé qua nhà cô bất ngờ. Buổi sáng nào có chị là cô thường lay hoay từ sớm, bận bịu, nên thường sơ ý khi làm buổi sáng..

..

Một ngày trời mưa nhưng không lạnh.

Thanh Hà đang đứng ở bồn rửa chén thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc .

-        Ủa, sao chị không ngủ thêm? -  Cô xoay lại, nghoẻn miệng cười khi thấy Thanh Hằng lững thững đi vào bếp, miệng ngáp lên ngáp xuống, quần áo xốc xếch như mới vừa bước từ giường ngủ ra.

Chị ngồi phịch xuống ghế, trường người dài trên bàn ăn, lèm bèm.

-        Ngủ gì được mà ngủ. Mới sáng sớm mà đã làm um sùm hết trơn.

Trong chiếc tạp dề mặt mèo, mái tóc đen dài ngang vai được cô buộc hờ bằng chiếc khăn mùi xoa màu nắng nhạt. Cô đang cố gắng kỳ cái chảo vừa bị cháy. 

-        xin lỗi nha..lúc nãy đồ ăn bị khét, chắc em quính quá nên làm ồn chị.. - Cô giải thích, tay vẫn cọ cọ cái đấy nồi đen xì, cứng ngắt, món "trứng chiên và hành tây" của cô.

-        Biết mà, lần nào mà em chẳng vậy. - chị lầm bầm, nhìn lên cái nồi nhỏ trên bếp còn đang hun hút khói. - Lại cháo cá nữa hả? - Chị ngán ngẩm, không thèm mở nắp nồi  mà cũng đoán trúng.

Cô cười trừ.

-        Ăn cháo buổi sáng tốt cho tiêu hóa mà.. - cuối cùng cô cũng không rửa được cái chảo khét, đành để đó ngâm trong nước, rửa tay rồi đi lại bàn ăn.

Chiéc bàn nhỏ, màu trắng được cô đặc giữa phòng ăn, chính giữa bàn có một lọ thủy tinh chứa đầy những viên đá trong veo, đủ sắc cầu vòng. Thanh Hằng đang ngồi trên ghế mà như nằm. Cái lưng dài thòng ường ra, khuôn mặt ngái ngủ đang lười biếng kê lên một cánh tay.Tay kia chị chậm rãi lấy từng viên đá trong lọ thủy tinh, sắp lên bàn thành một đường thẳng, màu này nối màu nọ. Một thói quen của chị mỗi khi ngồi trên chiếc bàn này. 

Cô nhẹ nhàng choàng tay ôm chị từ phía sau. Khẽ gối cầm lên vai chị, nhìn ngang, đôi mi cong vút của người kia vẫn xập xệ vì chưa ngủ đủ giấc. Khuôn mặt chị hơi phụng phịu, như có thể búng ra sữa vì không được thứ mình muốn.

-        chứ Thanh Hằng muốn ăn gì?

-        Phở.

Thật ra chị kén chọn, nhưng chỉ quanh quẩn nhiêu đó món thôi, cháo cá, trứng úp la, phở, cơm tấm, nhưng hình như cô chưa bao giờ may mắn nấu đúng món, hay mua đồ ăn đúng thời điểm cho chị.. Cũng có lẽ, vì chị vô thức thích được cô chiều chuộng. Nếu có mì thì chị sẽ muốn cháo. Có cháo thì chị muốn phở, nên cho dù cô có làm gì thì cũng không vừa lòng chị.

-        Phở gà?  

-        Ừhm. 

-       Vậy để lần sau em mua. Giờ chị đi tắm đi, đồ em để trên kệ đó. - cô rời khỏi lưng chị. Đứng sang một bên, gom hết những viên đá trên bàn bỏ vào lọ. 

Chị khẽ cau mày nhìn cô.

-        Vậy nãy giờ em hỏi người ta làm chi.. - dỗi vậy thôi nhưng rồi chị cũng đứng lên đi vào phòng tắm, tiếp tục lảm nhảm - đợi đến lần sau thì hết thèm rồi.

Cô lắc đầu nhìn theo dáng người ốm nhom vừa khuất đằng sau cánh cửa. Người gì mà.. người ta mới nói vậy mà đã lẫy rồi, cô nghĩ mà mắc cười.

..

30'

Tắm xong thì tinh thần chị sản khoái hơn một chút. Điện thoại Thanh Hằng reo lên in ỏi. Đồng bọn chị đang chờ chị đi ăn sáng rồi ra biển chơi.

-        Hà ơi! Chị đi nha! - Chị vừa mang giầy, vừa nói với vào trong, không đợi cô trả lời.

Cô nghe vậy thì liền chạy ra.

-        Ơ, ch..

-        ... -  chị vẫn ngồi cột giầy.

Cô định nói gì đó.

-         Thanh Hằng - cô gọi chị.

-        Gì nữa?

Nhưng thôi..

-       ..trời đang mưa - cô mỉm cười hiền, tay đưa cho chị cây dù ở cạnh cửa ra vào.- ..chị đi cẩn thận.

*CHỤT*

Thay cho lời chào, chị bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn rõ kêu... rồi biến mất.

Bóng chị lại khuất đằng sau cánh cửa.

Cô trở lại chiếc bàn nhỏ, nhìn tô phở còn nghi ngút khói trước mặt mà cảm thấy tiếc. Cả tuần rồi chị mới đến thăm cô. Thường chị chỉ ghé vào ban đêm, ngủ một đêm, sáng mai lại đi tiếp. Cứ mười bữa thì chị ở lại ăn sáng với cô được hai bữa. Biết vậy, nhưng không buổi sáng nào có chị mà cô không nấu, không mua đồ ăn. Vì còn đi học nên cô thường tiết kiệm, chỉ mua một phần cho chị, còn cô sẽ ăn món bị chị chê trước đó.

Cần cô..thì chị sẽ đến. Nhưng cô không có quyền giữ chị lại. Mối quan hệ của cô và chị là vậy..Có lẽ từ lúc đầu nó đã có dấu hiệu không mấy khả quan..

Yêu thương từ một phía thì đâu thể tồn tại mãi mãi..

..

Những giọt nước trong suốt bay lất phất đem theo mình những cơn gió lạnh. Thanh Hà bất giác đang hai cánh tay vào nhau, tự giữ cho mình chút hơi ấm. Cơn mưa nhẹ và những đám may xám màu phủ đầy bầu trời buổi xế chiều, khiến khung cảnh bên dưới bất đắt dĩ khoát trên mình một màu áo ảm đạm.

Đôi mắt vô định hướng về một vùng đất rất xa.. 

Không biết lúc này chị đang làm gì nhỉ? Chị..có bao giờ nhớ đến cô không..?

Mỉm cười. Một tiếng thở dài thật khẽ thoát ra cùng hơi thở.

..hay chị vẫn vô tư như chị vốn dĩ. Có khi chị vẫn chưa nhận ra sự biến mất của cô nữa kìa..

Đã rất nhiều lần, cô đã từng muốn hỏi chị. Thật ra cô là gì đối với chị? Nhưng những suy nghĩ đó chưa bao giờ được thốt ra thành lời. Bởi vì cô hiểu, nếu cô quan trọng thì chị đã không bỏ đi. Nếu chị cần cô, chị đã không nhẫn tâm rời khỏi. Vậy nên cô chưa bao giờ hỏi chị về hiện tại hay đòi chị một tương lai. Vì dù câu trả lời của chị là thế nào đi nữa thì hành động của chị là những minh chứng thiết thực nhất. Vậy nên.. có cần không một lời biện hộ dễ nghe, hay một câu nói dối ngọt ngào, khi bản thân cô đã có câu trả lời chân thật nhất.

-        Thanh Hà - Khánh nhẹ nhàng kêu tên cô.

Cô xoay người, tròn mắt.

-       Ủa, sao anh còn ở đây? ca trực của anh đã tan hơn một giờ rồi mà.

Anh mỉm cười.

-        Hôm nay trời mưa, hãy để anh đưa em về.

-       Em còn một số hồ sơ bệnh lý còn xem lại. Trời cũng bắt đầu tối rồi, anh về trước đi.- Cô từ chối khéo theo thói quen.

-        Vậy anh sẽ chờ em.

-        Không cần đâu Khánh, nhà em ngược đường với anh. Em tự về được mà. - Cô nhất định không muốn làm phiền đến anh.

Một chút thất vọng hiện lên trong mắt anh, nhưng tính chất vốn điềm đạm nên anh vẫn ôn nhu trả lời.

-        Ừhm, vậy em đừng làm khuya quá. Hãy gọi cho anh sau khi xong việc.  - anh mỉm cười, bỏ tay vô túi quần và xoay người bước đi.

Nhìn anh từ phía sau, người đàn ông đang chậm rãi bước dưới chiếc hiên nhà hẹp của bệnh viện. Đôi vai rộng hơi rũ xuống trong chiếc áo blouse trắng. Một vài giọt mưa lại còn không buông tha, thay nhau nhảy nhót vào vai áo đã bắt đầu thấm nước. Hình ảnh đó khiến lòng cô trùng xuống, có cảm giác gì đó rất lạ len lỏi trong cô. Cô đã đồng ý theo anh đến đây, để rồi hết lần này đến lần khác, luôn miệng từ chối anh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Không phải cô muốn bắt đầu lại hay sao, vậy thì sao cô cứ mãi khép mình với những tình cảm mới? Cô sẽ yên vị tại chỗ, đọc đi đọc lại một câu truyện cũ nhàu mà cô đã biết cái kết đến bao giờ?

.

Anh sẽ phải gọi tên cô bao nhiêu lần nữa đây trước khi nhận được một câu trả lời, hay những tiếng gọi đó sẽ mãi mãi không bao giờ được đáp trả.

-        ..Khánh

..lần này, là cô gọi anh.

Anh khựng lại, quay người nhìn cô chờ đợi.

-        Hm?

Cô ấp úng vì cô không quen nói dối.

-        um.. em ..nhớ ra là mình đã làm xong việc rồi. Anh..chờ em về với.

Cô tưởng anh sẽ vui nhưng..

-         Không được! - Anh nghiêm nghị.

Cô tròn mắt, bất ngờ bởi biểu cảm của anh.

-        oh..nếu ..anh bận rồi thì..

Anh bật cười trước sự lúng túng của cô. Không để cô nói hết câu.

-        Anh phải phạt em thêm bữa cơm tối nữa mới được!

Cô thở phào bật cười thành tiếng. Sau khi gọi về báo với Bà Kim để bà khỏi chờ thì cô và anh đi ăn tối.

..

Khi cả hai ăn xong thì trời cũng đã tạnh mưa đã lâu, hai người lững thững dạo quanh một vòng thành phố để ngắm những ánh đèn mà người dân ở đây đã bắt đầu trang trí cho Noel. Những ánh đèn nho nhỏ, sặc sỡ, tô điểm bên ngoài những quán xá cổ kính trong thật vui mắt. Những con đường còn ẩm ướt vì cơn mưa ban chiều. Những cành cây vào đông đã bắt đầu vắng lá nên chẳng còn gì che chở khi cơn mưa qua. Cũng may người dân ở đây thường treo đèn vòng quanh những hàng cây ven đường giúp để giúp chúng bớt trơ trọi.

Trời đã bắt đầu se lạnh nhưng một số cặp tình nhân, đôi bạn bè thường lựa cho mình chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm ven quán cafe. Họ chậm rãi nhâm nhi những ly cappucino còn thoảng khói, hương vị ngọt đắng, quyện vào nhau khiến người càng uống càng cảm thấy thích thú với những câu chuyện tán gẫu trong ngày.

Thanh Hà và Khánh cứ đi song song bên nhau hết con phố này đến con phố khác, không ai nói với ai một lời nào. Cả hai chìm mình vào những suy nghĩ rất riêng, một phần khác tận hưởng không khí trong lành sau cơn mưa và những bản nhạc Noel vang vọng từ những quán ven đường.

Tất cả thật yên bình..

..  

-         Anh có thể nắm tay em được không? - Giọng anh bỗng cất lên. 

Cô khựng bước, ngó sang người bên cạnh với đôi mắt tròn xoe bất ngờ.

-        ..

Anh thấy vậy thì mỉm cười.

-        Không sao, chỉ cần em không từ chối. Anh có thể chờ.

Cô nghe vậy thì cảm động, cô nhìn anh và khẽ nói. 

-        Anh đừng chờ em. Vì chính em cũng không biết phải đến bao giờ.

-        Cũng giống như em không thể vứt bỏ người đó. Anh cũng không thể bỏ rơi em. Nếu em không biết đến bao giờ, thì tại sao không bắt đầu từ bây giờ, phút giây này. - Anh nhìn cô thành khẩn, dang rộng cánh tay, chờ cô cầm lấy. - Em thử đi.

Cô chưa từng nắm một bàn tay nào khác ngoài tay chị, dù cô hiểu bàn tay đó không thể giữ mãi suốt đời này.

Nhưng cô đến đây là để thay đổi chứ không phải để nhớ. Nghĩ vậy, cô chậm rãi, đan bàn tay mình vào những ngón tay của anh.

Anh nhìn cô, miệng cười tươi rói. Nụ cười hạnh phúc nhất của anh mà cô từng thấy.

Thấy cô hơi ngượng ngùng thì anh pha trò.

-        Nè, hôm nay em thử nắm tay anh. Ngày mai thử ôm anh, ngày mốt chúng ta có thể thử...

-        Anh này, anh biết nói chơi từ bao giờ vậy?? - Cô quên mất mình đang mắc cỡ mà bật cười, dùng cánh tay còn lại đánh nhẹ vào vai anh.

Anh nhìn cô, đôi mắt lấp lánh như những anh đèn ven đường.

-        Vì anh thích thấy nụ cười của em. 

..

Không phải ngày mưa nào cũng lạnh, còn phải xem..mình đang có hơi ấm của ai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui