Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Edit: ItzYen (Hạ Yến)

Cao ốc Tô thị.

Chu Lâm đưa tài liệu cho phòng thị trường xong, vừa trở về thì nghe thấy tiếng vang loáng thoáng bên trong văn phòng Tổng giám đốc, cô nàng nhỏ giọng đến bên cạnh Lilith để hỏi: "Chưa ra đi sao?"

"Chưa." Lilith lắc đầu.

"Lão đại đang làm gì vậy nhỉ?" Chu Lâm không nhịn được mà suy đoán một phen, "Đi vào tận hai tiếng, nhưng lần trước Phương lão đại mật đàm với BOSS lâu như vậy là vì mua công ty Ngọc Hành, chẳng lẽ lần này lại có dự án gì lớn hơn ư? "

"Không thể đi, lúc lão đại đi vào thì không có mang theo tài liệu gì hết." Lilith nhớ lại một hồi rồi nói.

Mà bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Phương Vũ vừa xoa chân vừa nhìn đồng hồ tay một hồi rồi nói: "Lão đại, đã đến thời gian đi đón phu nhân rồi."

Tô Hàng nghe thấy thế, cũng đưa tay nhìn đồng hồ, rồi nói: "Còn nửa tiếng nữa, chúng ta luyện thêm một chút đi."

"Đừng, đừng.." Phương Vũ quá sợ hãi nói, "BOSS, tý nữa tôi còn phải lái xe cho ngài nữa đấy, chân này không thể bị thương được."

"..." Tô Hàng nhìn lướt qua mu bàn chân hơi sưng của Phương Vũ, thần sắc hắn có chút ủ rũ.

"Thực ra.." Phương Vũ nhận ra được cảm xúc của BOSS nhà mình hơi không đúng, hắn bèn an ủi, "Thực ra ngài đã có tiến bộ rất nhiều rồi, hiện tại khi ngài khiêu vũ, nhiều nhất chỉ giẫm phải hai lần mà thôi."

"Đó là bởi vì cậu một mực giúp tôi đếm nhịp điệu." Tô Hàng tự biết rõ nói, "Còn nữa, giẫm vào chân cậu hai lần thì không có việc gì, nhưng tôi không thể giẫm vào chân vợ được."

"..." Cho nên ngài giẫm phế đi chân của năm người giúp ngài khiêu vũ ở phòng dạy vũ đạo, không tìm được người khác, liền về công ty bức tôi phải khiêu vũ cùng, từ lúc Phương Vũ học khiêu vũ hắn ta không nghĩ tới có một ngày mình còn phải nhảy phần của nữ.

"Đi thôi." Tô Hàng sửa sang lại áo sơmi xong liền mặc áo khoác vào, rồi hắn nói, "Tôi còn phải trở về thay quần áo nữa."

"Vâng." Phương Vũ đi giày vào, khập khễnh đi sau lưng Tô Hàng ra khỏi văn phòng.

Sau lưng bọn họ, Chu Lâm với Lilith cùng hoảng sợ liếc nhau một cái.

"Làm sao lão đại lại đi khập khễnh thế?" Chu Lâm kinh ngạc nói.

"Chẳng lẽ.." Lilith không có cách nào để có thể khống chế bộ não của mình nữa.

Theo tiếng kêu gâu gâu hưng phấn của Sơ Ngũ, chiếc xe màu đen Mercedes được đỗ ở cửa biệt thự, Tô Hàng mở cửa phía sau ra, hắn tiện tay sờ lên đầu Sơ Ngũ, rồi cất bước đi đến phòng khách.

Nghe được tiếng, Trương tẩu liền đi xuống từ trên lầu, bà nhìn thấy Tô Hàng thì vừa cười vừa nói: "Tiên sinh đã trở về rồi."

"Ừm." Tô Hàng hỏi nói, "Phu nhân đâu rồi?"

"Phu nhân đang trang điểm trên lầu, cũng sắp xong rồi." Trương tẩu đáp.

"Ừm." Tô Hàng thấy Trầm Khê sắp chuẩn bị xong, cũng quay người trở về phòng để thay quần áo.

Trương tẩu nhìn thoáng qua Phương Vũ đứng ở giữa phòng khách rồi vừa cười vừa nói: "Phương thư ký cậu chơi với Sơ Ngũ một lúc đi, tôi lên lầu xem phu nhân có gì cần hỗ trợ không."

"Trương tẩu ngài bận rộn rồi, không cần phải để ý đến tôi đâu." Phương Vũ trả lời.

Phương Vũ chơi với Sơ Ngũ ở phòng khách đại khái được mười phút đồng hồ, liền thấy Tô Hàng đã đổi một bộ âu phục đẩy cửa đi ra.

"Thế nào?" Tô Hàng thực ra cũng không thèm để ý mặc ra sao, nhưng hôm nay hắn phải cùng Trầm Khê đi thảm đỏ.

Phương Vũ giơ ngón tay cái lên khen: "Thật đẹp trai!"

Lại ước chừng năm phút đồng hồ, lầu hai rốt cuộc cũng có tiếng động, Tô Hàng không tự chủ được liền quay người nhìn về phía bậc thang.

"Két, két."

Theo tiếng giày cao gót đụng phải mặt sàn, bóng dáng Trầm Khê rốt cuộc cũng xuất hiện ở đầu bậc thang lầu hai. Chiếc váy dài màu xám bạc lê đất làm cho tư thái yểu điệu của Trầm Khê lộ ra không bỏ sót, trên thân váy còn đính hạt trân châu lẻ tẻ, cùng với làn váy tung bay lúc ẩn lúc hiện, càng làm cho cả người Trầm Khê vừa ưu nhã vừa cao quý.

Tô Hàng nhìn một chút liền ngây dại, trong tròng mắt đen đều là sự kinh diễm.

"Phu nhân, hôm nay ngài thật xinh đẹp." Phương không nhịn được mà cảm thán nói.

Tô Hàng còn chưa khen vợ mình đâu, hắn nguy hiểm liếc tên thư ký nhà mình.

"..." Nhận thấy được ánh mắt giết người của BOSS, nụ cười trên mặt Phương Vũ biến mất trong nháy mắt.

"Cảm ơn." Trầm Khê vừa nói vừa cẩn thận đi từ trên lầu xuống. Bởi vì chiếc váy quá dài, cho nên khi Trầm Khê xuống lầu phải rất thẩn trọng, Tô Hàng thấy thế, hắn không nhịn được mà bước nhanh tới, đỡ lấy tay Trầm Khê.

Đầu tiên Trầm Khê hơi sững sờ, nhưng cô lập tức mỉm cười, nhờ Tô Hàng nâng đỡ chậm rãi đi xuống lầu.

Trương tẩu đứng trên lầu với Phương Vũ đứng dưới lầu thấy cảnh tượng này thì đều rất vui mừng. Một người cảm thấy mình có thể đỡ phải quét dọn một gian phòng khách, còn một người thì lại cảm thấy ngày mai đi làm mình đỡ phải bị mắng nữa.

Đi xuống cầu thang, Tô Hàng liền buông lỏng tay ra, hắn nhớ tới bộ dáng thẩn trọng khi đi xuống dưới lầu của Trầm Khê, không nhịn được mà nhìn về phía làn váy dài rồi cau mày nói: "Váy này quá dài."

"Thật sự không dễ đi đường chút nào." Trầm Khê cười một cái rồi nói, "Nếu tôi đi một mình thì sẽ không mặc chiếc váy này đâu."

Trầm Khê rất thích váy dài, phần lớn lễ phục và quần áo trong tủ cô đều là váy dài, nhưng sáng hôm nay lúc cô chọn lễ phục thì có hơi do dự. Vì ở kiếp trước cô mặc lễ phục một mình tham gia bữa tiệc tối từ thiện Tinh Hà, lúc đi thảm đỏ thì có không cẩn thận dẫm phải váy, kém chút nữa thì bị ngã sấp xuống, nếu như không phải Thương Hoà Hú đứng sau lưng mình kịp thời đỡ cô.

Cho nên ngày hôm nay, nếu như không phải Tô Hàng sẽ cân nhắc đi với cô, cô cũng sẽ không chọn cái váy dài này.

Tô Hàng nghe thấy thế thì sững sờ, hắn vừa mới nhìn chằm chằm vào làn váy dài thì còn nhíu chặt lông mày, nhưng trong nháy mắt đã giãn ra, khóe môi là ý cười không thể đè xuống.

Phương Vũ đứng một bên nhìn thấy BOSS nhà mình ở thời khắc trêu ghẹo học muội ngàn năm có một lại bắt đầu ngẩn người, hắn lập tức đấm ngực dậm chân, kể cả sử dụng mấy cái ánh mắt đều vô dụng, cho nên hắn dứt khoát lấy điện thoại ra rồi nhắn một tin nhắn.

Cảm giác được điện thoại rung, Tô Hàng lấy điện thoại từ trong túi ra, hắn mở ra xem thì mới phát hiện người gửi tin nhắn là Phương Vũ, liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn lướt qua người đang đứng đối diện mình.

Phương Vũ làm bộ không nhìn thấy gì.

Tô Hàng đành phải nghi hoặc mở tin nhắn, chỉ thấy trên đó viết: (BOSS, lúc này ngài nên nắm thật chặt tay của phu nhân, sau đó nói, thân ái, em yên tâm, lúc đi thảm đỏ anh sẽ giữ chặt tay em, sẽ không để em bị ngã sấp xuống đâu. Nhanh lên!)

Tô Hàng xem xong, liền bắn một ánh mắt giết người về phía Phương Vũ.

Phương Vũ cố gắng chống đỡ, vừa cổ động trong lòng mình vừa dùng ngón tay chỉ về phía Trầm Khê, ra hiệu BOSS nhà mình hãy tranh thủ thời gian hành động.

Tô Hàng nhìn điện thoại một chút, lại nhìn Phương Vũ đang đang dùng tay ra kí hiệu thúc giục, trong đầu hắn cũng rõ ràng đây là thời cơ tốt để bày tỏ cảm tình của mình, thế nhưng hắn lại nghĩ đến việc bị người khác nhắc nhở rồi lại đi làm việc đó, hắn hơi xấu hổ với cả không kịp thích ứng.

"Nhanh!" Phương Vũ dùng khẩu hình môi lần nữa để thúc giục.

Tô Hàng hít sâu một hơi, hắn xoay người rồi nắm chắc tay trái của Trầm Khê.

"Sao vậy?" Tay đột nhiên bị nam nhân nắm chặt, khiến Trầm Khê hơi kinh ngạc hỏi.

"Em... Làm sao tay em lạnh như vậy?" Tô Hàng há mồm nói.

Phương Vũ lấy tay che mặt, hắn ta hận không thể trở ra để làm thông suốt não của BOSS nhà mình.

"Không sao, tôi không cảm thấy lạnh." Tay của nam nhân rất nóng, Trầm Khê lại bị hắn nắm thật chặt, cho nên cô cảm thấy rất ấm áp.

"Không được, em vừa mới khỏi bệnh cảm xong, ngày hôm nay nhiệt độ cũng không cao, mà em lại mặc quá mỏng." Tô Hàng càng nói thì giọng điệu càng nghiêm túc, hắn quay đầu nói Trương tẩu đứng một bên, "Trương tẩu, bà đi lên lầu lấy giúp phu nhân một chiếc áo khác đi."

"Được." Trương tẩu nghe vậy, liền tranh thủ thời gian đi lên lầu hai.

Chuẩn bị tỉ mỉ một chiếc váy dài hoa mỹ, lại bị một chiếc áo khoác dày che kín, Trầm Khê liền bó tay: "Tý nữa chúng ta còn phải đi thảm đỏ mà."

"Như vậy cũng có thể đi được." Tô Hàng lơ đễnh nói.

"Nhưng mặc như thế này hơi khó coi." Trầm Khê nói.

"Đẹp mà, để anh nhìn là được." Tô Hàng nhỏ giọng nói, thính tai hắn lại không nhịn được mà đỏ lên.

Anh nhìn là được rồi, cho nên người khác không cần nhìn, đây là tiểu tâm tư mà Tô Hàng giấu tận đáy lòng.

"Ồ." Trầm Khê dường như nghe đã hiểu, gương mặt cô hơi đỏ ửng, không còn kiên trì muốn bỏ áo khoác xuống nữa.

Phương Vũ vừa mới còn đang đau lòng nhức óc phê phán BOSS nhà mình là gỗ mục không điêu khắc được, lúc này thì hắn ta lại bắt đầu thay đổi cách nhìn về BOSS nhà mình. Câu khen ngợi này thật suất xắc nha, bên trong lời khen còn mang theo một chút ghen tuông, chính là bày tỏ sự ái mộ, lại bảy tỏ sự khẩn trương, bên trong sự chân thành còn kèm theo sự bá đạo nữa chứ, đây mới là lời ân ái tối cao nhất. Phương Vũ sâu sắc cảm thấy vừa rồi mình còn làm điều thừa thãi.

"Đi thôi." Tô Hàng nói xong, liền liếc nhìn Phương Vũ đang sững sờ một bên.

"Ồ." Phương Vũ nhận lấy vật phẩm đấu giá mà Tô Hàng đưa qua, quay người đi ra ngoài, giúp hai người mở cửa xe ra.

Sắc trời đã dần dần tối xuống, đám mây hồng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ xe chiếu rọi lên lớp trang điểm tinh xảo trên mặt Trầm Khê, giống như mộng cảnh đẹp, khiến Tô Hàng cảm thấy hơi không chân thực.

"BOSS, đã đến nơi." Giọng nói của Phương Vũ bỗng nhiên vang lên.

Tô Hàng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hắn phát hiện chỉ chờ người trên chiếc xe phía trước xuống, sẽ đến lượt mình. Tô Hàng không nhịn được mà lại liếc mắt nhìn Trầm Khê bên cạnh, Trầm Khê mỉm cười với hắn một cái, cảm giác không chân thật của Tô Hàng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ trong chốc lát chiếc xe liền đỗ trước thảm đỏ, có người đi tới mở cửa xe chỗ Trầm Khê ra, nhưng Trầm Khê không xuống dưới, cô một mực chờ Tô Hàng quay người, để bàn tay vào trong nháy mắt, lúc này mới đứng dậy xuống xe.

Vô số đèn flash loé không ngừng trên mặt hai người, Trầm Khê kéo cánh tay của Tô Hàng lại, cô thành nữ nhân duy nhất mặc áo khoác trên thảm đỏ, cũng là nữ nhân duy nhất không bị lạnh đến nỗi nổi da gà.

"Vân Thư ở phía trước kìa." Trầm Khê kéo Tô Hàng, cô đi nhanh vài bước để đuổi kịp tới trước mặt Vân Thư.

"Vân Thư, bác Vân." Trầm Khê lễ phép chào hỏi.

Cha Vân cũng khách sáo xa cách gật đầu thăm hỏi với Tô Hàng, bốn người song song chậm rãi đi về phía trước.

"Làm sao bà lại mặc thành như vậy?" Vân Thư liếc mắt cả người Trầm Khê, cô nàng không nhịn được mà hỏi.

"Người nào đó sợ tôi bị cảm lạnh." Trầm Khê nhỏ giọng nói.

"Xem ra, sau khi cha mẹ bà cảm thấy bà mặc lạnh như thế, sẽ lại có nhiều hơn một lão công cảm thấy bà mặc lạnh đây mà." Vân Thư nhạo báng xong thì không nhịn được mà nhìn về phía Tô Hàng một chút.

Tô Hàng xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

"Bà không nói thì tôi không cảm giác được đâu, ngày hôm nay quả thật hơi lạnh, tại sao thảm đỏ này lại dài như vậy chứ." Vân Thư liếc nhìn thì thấy thảm đỏ còn một khoảng cách rất lớn, bèn chà xát cánh tay nổi da gà lên, thúc giục Vân cha nói, "Cha, chúng ta đi nhanh lên."

Vân cha bất đắc dĩ cười cười, kéo nữ nhi của mình bước nhanh hơn.

Trầm Khê cùng Tô Hàng vẫn không nhanh không chậm đi ở phía sau, thứ nhất là bởi vì váy dài không thể đi nhanh được, thứ hai là cô đã có áo khoác bao bọc cho nên cũng không thấy lạnh mấy.

Hai người đi rồi một hồi, chỉ lát nữa là đi lên đài kí tên, bỗng nhiên truyền ra một trận bàn tán nhỏ từ phía sau.

"Người phía trước là Trầm Khê sao?" Một giọng nữ hỏi.

"Hình như đúng rồi." Một giọng nữ khác đáp.

"Làm sao cô ta lại mặc như thế đi thảm đỏ chứ."

"Có thể là bởi vì chồng cô ta xuất thân từ nghề bán vê chai, cho nên phẩm vị cũng sẽ thay đổi luôn thành rác rưởi, hì hì..."

"Miệng cô thật là xấu đấy, ha ha ha..."

Tô Hàng dừng bước chân lại, buông cánh tay mà Trầm Khê đang kéo ra, hắn quay người muốn đi tìm hai bà tám xúi quẩy kia, lại bị Trầm Khê tay mắt lanh lẹ kéo lại.

"Đừng đi, chúng ta còn đang trên thảm đỏ mà." Trầm Khê lắc đầu nói.

"..." Tô Hàng nhếch môi, trong mắt hắn đầy sự phẫn nộ.

"Chúng ta đi vào trước." Trầm Khê ngăn cản nói.

Tô Hàng luôn luôn không có cách nào để kháng cự yêu cầu của Trầm Khê, hắn đành phải thuận theo Trầm Khê tiếp tục đi về phía trước, sau khi nhìn qua nữ nhân mặc lễ phục tinh xảo đang mỉm cười trên đài kí tên phía trước, Tô Hàng cuối cùng yên lặng nói: "Là anh không tốt."

"Ừm?" Trầm Khê nghi hoặc nhìn liếc qua nam nhân.

"Em bỏ áo khoác ra đi." Tô Hàng nói.

"Không có việc gì." Trầm Khê rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của nam nhân, cô lơ đễnh nói, "Người khác nói cái gì tôi không thèm để ý, tôi chỉ nhớ rõ, lời mà anh nói trước kia với tôi."

Lời nói gì cơ?

"Nhưng mặc như thế này hơi khó coi." "Đẹp mà, để anh nhìn là được rồi."

Nhìn qua nụ cười không có sự miễn cưỡng chút nào của Trầm Khê, sự nổi giận trong lòng Tô Hàng đã được thay thế bằng sự thuỳ mị.

Hai người đi đến đài kí tên lưu tên mình lại, sau khi dừng lại một hồi, hai người tiếp tục đi đến phía hội trường. Chỉ là trước khi hai người tiến vào hội trường, Tô Hàng quay đầu liếc nhìn hai nữ nhân đang ăn nói luyên thuyên ở sau lưng mình kia.

Hắn nhớ kỹ tên khi người chủ trì giới thiệu nói ra, Tô Hàng liền nhắn tin cho Phương Vũ đang đứng ở bên ngoài.

(Đi dò tra hai người này.)

Lúc trước ta không là ai còn không có ai có thể khi dễ cô ấy, hiện tại lại càng không thể.

Tác giả có lời muốn nói: Kiếp trước, Tô Hàng ngồi ở trước ti vi, xem trực tiếp thảm đỏ của tiệc tối từ thiện Tinh Hà. Khi hắn nhìn thấy Trầm Khê yếu đuối không xương ngã vào trong ngực Thương Hoà Hú.

Trong mắt Tô Hàng đỏ tươi một mảnh, hắn hận không xông vào trong TV để giết chết tên nam nhân kia.

Cho nên ngày thứ ba sau bữa tiệc tối, lúc Thương Hoà Hú tìm tới Tô Hàng để bàn về việc của Trầm thị, Tô Hàng không nói một lời nào liền xông lên đánh Thương Hoà Hú một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui