Hãy Về Bên Anh

Kẹt kẹt kẹt…

Một loại tiếng kim loại ma sát với nhau qua đi, ánh sáng mãnh liệt chợt kéo tới. Diệp Nghi đưa tay che chắn, chỉ thấy sườn mặt của Quý Thừa tái xanh.

Kít một tiếng, ánh sáng yếu đi một nửa, Diệp Nghi buông tay, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.

Quý Thừa nói không sai, quả nhiên họ đang ở trong container. Hơn nữa, không ngờ một ngày đã trôi qua. Khi tai nạn xe xảy ra vẫn là buổi sáng, mà bây giờ, sắc trời tối đen.

Một bên vách của container hoàn toàn bị kéo xuống, tình hình bên ngoài nhìn không sót gì. Bờ biển hoang vắng yên tĩnh, tiếng sóng trùng điệp vỗ vào bờ, đẩy hàng hàng lớp lớp thủy triều đến gần.

Nguồn sáng lắc lư. Quan sát chăm chú, đúng là một con thuyền không lớn không nhỏ! Vị trí mũi thuyển là một cái đèn cực lớn, đang chiếu vào cửa container, dùng ánh sáng mạnh mẽ của nó chiếu nên một sân khấu đơn sơ.

Bốp bốp bốp…

Ba tiếng vỗ tay qua đi, giọng nam khàn khàn lại cười nói: “Không tệ, rốt cuộc cũng tề tụ đủ mọi người rồi.”

Đây là… tiếng của Hàn Thiệu Thành! Diệp Nghi ngừng thở. Quý Thừa rõ ràng cũng nghe thấy. Anh chậm rãi đứng dậy, che Diệp Nghi ở phía sau, đưa lưng về cô khẽ nói: “Chúng ta đi ra ngoài, đi theo anh.”

“Dạ.” Cô vội vàng đứng dậy.

Ra khỏi cantainer, gió biển lạnh lẽo ập vào mặt, dưới chân là bãi đá, lộp cộp rung động.

Quý Thừa chặn phần lớn tầm nhìn, nhưng lướt qua đầu vai anh, Diệp Nghi vẫn thấy được khuôn mặt cười cười âm trầm của Hàn Thiệu Thành: “Anh Quý, ngại quá. Vốn chỉ định mới cô Diệp tới, ai ngờ hai người lại đi cùng nhau, chỉ có thể tiện tay thôi.”

Quý Thừa thản nhiên nói: “Ông Hàn mời vợ tôi, tôi đi cùng cũng hợp lý mà.”

“Vợ?” Hàn Thiệu Thành kinh ngạc chớp chớp mắt, lập tức cười nói: “Anh Quý và cô Diệp hóa ra đã làm lành, chúc mừng chúc mừng. Có người phải đau lòng đây. Chậc chậc, xem ra kế hoạch hôm nay so với ban đầu còn phấn kích hơn.”

Lời nói này lạ lùng quá. Diệp Nghi đang định nhíu mày, lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Bác Hàn mời cả nhà tôi lại đây, bây giờ người đến đủ cả rồi, còn chưa mở màn?”

“Anh hai?”

Cô nhảy ra từ bên hông Quý Thừa. Diệp Tông đứng ở xa xa, duy trì khoảng cách với Hàn Thiệu Thành. Diệp Nghi nhìn xung quanh, cơn ớn lạnh đột nhiên lan tràn.

Diệp Tông đúng là đi một mình. Nơi này cực kỳ trống trải, xung quanh không có gì che chắn, nương theo ngọn đèn trên thuyền, liếc mắt một cái có thể nhìn đi rất xa. Mà sau lưng Hàn Thiệu Thành, một đoàn người cao to lực lưỡng, trời cao, biển tối, ánh sáng, mỗi một thứ đều nhìn thấy ghê người.

Kỳ Yên đâu? Không có người của anh ấy, Diệp Tông sao có thể đối phó được Hàn Thiệu Thành? Hàn Thiệu Thành bắt cô và Quý Thừa đến đây, rốt cuộc là tại sao?

“Cô Diệp, đừng căng thẳng.” Hàn Thiệu Thành cười nói, “Anh Diệp một mình đến, chứng minh anh ấy yên tâm về tôi. Cô là đứa em gái anh ta thương nhất, đương nhiên phải tin tưởng phán đoán của anh mình.”

Cô xiết chặt nắm tay: “Rốt cục ông muốn gì?”

“Câu hỏi hay.” Hàn Thiệu Thành đưa tay lên trước ngực tạo thành hình chữ thập, “Thực ra thì cũng đơn giản thôi. Khoảng thời gian tôi không ở đây, Macao đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi đã nghe thuộc hạ kể lại rồi, nhưng có đôi chỗ nghe không hiểu, vì thế mời anh Diệp đến đây, giải thích một chút với tôi. Nhưng mà tình hình phức tạp, nếu anh trai có lỡ nhớ lầm, thì em gái cũng nên giúp đỡ nhớ lại.”

Tim Diệp Nghi đập dồn. Hàn Thiệu Thành rốt cục đã biết được gì?

“Nói rõ từng chuyện một đi, tóm tắt từ lúc bắt đầu.” Hàn Thiệu Thành bước thong thả qua lại, “Cháu trai của tôi vẫn do anh Diệp đây thay tôi chăm sóc, khoảng thời gian này, nó có nghịch ngợm không?”

Mọi nơi im ắng, chỉ có sóng biển vỗ vào rồi rút ra không mệt mỏi. Diệp Nghi nghĩ ông ta sẽ hỏi chuyện Diệp Sóc bị bắt, thậm chí là thân phận của Kỳ Yên, nhưng không ngờ rằng, ông ta lại nhắc đến Diện Diện trước.

Trong màn đêm, vẻ mặt Diệp Tông mơ hồ, giọng nói cũng bình tĩnh: “Thằng bé khỏe lắm.”

“Thật không, vậy cám ơn.” Hàn Thiệu Thành ôn tồn nói, “Anh Diệp vất vả rồi, không chỉ chăm sóc con của cô Diệp, cháu của tôi, ngay cả con của anh trai anh, anh cũng hết lòng chăm sóc, thật đúng là không tính toán hiềm khích lúc trước nhỉ.”

Lại một đợt sóng biển vỗ vào, giống như giội lên người, lạnh băng. Hàn Thiệu Thành đã biết.

Ông ta đã biết con trai của Diệp Sóc ở nhà Diệp Tông, chẳng khác nào đã biết chuyện đứa bé bị đánh tráo, cũng rõ ràng, lần trước Diệp Tông để cho ông ta gặp không phải là cháu của ông ta!

“Anh Diệp, thật không ngờ, thằng bé tôi chính tay trả lại cho anh, mới chính là đứa cháu thật sự của tôi.” Hàn Thiệu Thành tự giễu nói, “Nhưng mà tôi biết, việc này không phải do anh Diệp bày ra, oan ức không thể để anh gánh được. Hiện tại, chúng tôi sẽ trừng trị thủ phạm gây nên chuyện này. Lão Tam, dẫn người đến.”

Một hàng bóng người sau lưng ông ta đột nhiên bước ra một người, bước đến nơi đèn chiếu này. Người được Hàn Thiệu Thành gọi là Lão Tam mới nãy thân hình cao to, toàn thân phát ra sự tàn bạo độc ác, bằng vào thân hình, khiến cho người ta liên tưởng đến những sát thủ đeo đao lớn trong phim điện ảnh.

Trong tay Lão Tam kéo cái bao bố to và nặng, lê lết trên đường đá sỏi, tiếng ma sát bén nhọn chói tai. Khó khăn lắm mới dừng lại, ông ta liền tiện tay vứt xuống.

Diệp Nghi ôm miệng, mới ức chế tiếng hét. Bao tải nhúc nhích! Bên trong có người!

Chỉ thấy Lão Tam xổm người xuống, kéo ống quấn lên, rút ra con dao găm bóng lưỡng, sau đó nhẹ nhàng cắt một cái, bao tải mở ra. Sau đó, ông ta nhẹ nhàng nhấc bao lên, dũ một cái.

Tiếng xoạt qua đi, thân thể một cô gái rớt xuống đất, tóc dài tung bay trong gió, giống ngọn cờ rách bươm phấp phới.

Diệp Nghi túm chặt cổ tay áo của Quý Thừa, tiếng nói nhỏ xíu không thể nghe thấy: “Thượng, Thượng Vi…”

Quý Thừa cầm lấy tay cô, khóe môi nhếch lên. Hàn Thiệu Thành cười như không cười nhìn anh một cái: “Người mới người cũ đều ở đây hết, anh Quý có cảm thấy vô cùng hoàn hảo không?”

“Ư… ư!”

Tay chân Thượng Vi đều bị dây thừng trói chặt, miệng cũng bị bịt lại, phát không ra tiếng. Đợi thấy rõ tình hình trước mắt, cô ra sức vùng vẫy, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, liều mạng nhìn chằm chằm Quý Thừa, giống như đang cầu cứu.

Mọi âm thanh im bặt, không ai nói chuyện, bầu không khí tràn ngập ước đoán nhau. Thật lâu sau, Diệp Tông lên tiếng trước: “Bác Hàn, đây là…”

“Đây là hung thủ bắt cóc con của cô Diệp và cháu tôi.” Hàn Thiệu Thành chậm rãi đi qua: “Chúng ta quang minh chính đại không nói quanh co. Tôi theo dõi nhà họ Diệp không phải ngày một ngày hai, đã sớm phát hiện còn có người khác theo dõi các người. Sau đó đối phương ra tay bắt mấy đứa nhỏ đi, nên tôi đã ngăn cản. Thời điểm đó, tôi vẫn chưa biết chúng là ai.”

Ông ta đứng bên cạnh Thượng Vi, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt cô: “Cô Thượng, thuộc hạ của cô cũng có năng lực lắm. Nếu không phải sau khi cô đánh mất mấy đứa nhỏ liền hoảng hốt không dám ra khỏi nhà, chủ động tìm tới cửa nhờ tôi điều tra giúp, tôi còn không biết được, thủ phạm lại có thể là cô.”

Thượng Vi điên cuồng giãy dụa, cố gắng né tránh sự đụng chạm của ông ta. Hàn Thiệu Thành ngẩng đầu, cười cười với mọi người: “Xem ra cô Thượng có lời muốn nói rồi, vậy chúng ta nghe thử một chút.” Nói xong, một phen lột miếng băng keo dán ngay miệng cô ra.

“Cứu mạng, cứu cứu em!” Tiếng Thượng Vi khàn khàn thê lương, hòa vào từng trận gió biển, có vẻ sởn gai ốc và kinh khủng, “Quý Thừa! Em sai rồi, em không muốn hại con anh đâu, anh cứu em với!”

“Nói láo.” Hàn Thiệu Thành bóp mặt cô, “Cô hợp mưu với Diệp Sóc, chuyển cháu nội của tôi đi, cùng lúc tránh khỏi tai mắt của tôi, mặt khác chính là để tiếp cận con cháu của họ Quý. Lúc tôi tìm được chúng, còn phát hiện ra túi đựng xác, nhưng chỉ có một cái. Nói vậy, cháu của tôi còn giá trị, phải trả lại cho Diệp Sóc, còn con bé kia, phải kết liễu nó đúng không?”

“Không có! Tôi không có!” Thượng Vi điên cuồng la hét, “Quý Thừa, em sai rồi! Anh tin em đi, em sẽ không làm hại con anh đâu! Cứu em với! Anh cứu em với!”

Hàn Thiệu Thành từ từ đứng lên: “Anh Quý, chuyện này rõ ràng rồi, người tôi cũng mang đến, anh xem nên xử lý thế nào?”

Móng tay Diệp Nghi bấm vào lòng bàn tay của Quý Thừa, mồ hôi lạnh chảy ra ồ ạt. Cô hận Thượng Vi, ước gì cô ta biến mất mãi mãi. Mà trước mắt, nhìn thấy Thượng Vi quần áo tả tơi, lại ngồi trên bãi đá lạnh băng co ro đáng sợ, cảm giác duy nhất của Diệp Nghi chính là sợ hãi.

Quý Thừa vỗ về bàn tay Diệp Nghi, thản nhiên nói: “Đây là chuyện của cảnh sát, tôi không có quyền xử lý.”

“Chậc chậc chậc, đây là lý do mà con gái anh bị bắt cóc đấy.” Hàn Thiệu Thành liếc mắt nhìn vài thuộc hạ, “Quá nương tay nhân từ, bằng lòng bị người khác xem thành quả hồng mềm, sau này còn xuống tay với anh. Chuyện này tôi có kinh nghiệm nhiều hơn anh. Chỉ cần một lần thôi, phải cho chúng bài học xương máu, giết gà dọa khỉ, mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”

“Không! Ông không thể giết tôi!” Thượng Vi giãy dụa như con cá, nảy lên rồi hạ xuống: “Không phải tôi! Diệp Sóc không nói cho tôi biết thằng bé là ai! Hắn chỉ nói gửi tạm chỗ tôi mấy ngày! Tôi là người bị hắn lợi dụng, tôi cũng là người bị hại! Tôi…”

“Tôi biết!” Hàn Thiệu Thành cúi xuống cười với cô, “Cô đương nhiên không biết rõ thân phận của thằng bé, nếu không khi bị mất, cũng sẽ không đến nhờ tôi tìm. Nhưng đâu còn cách nào, quy định của họ Hàn nghiêm ngặt, chỉ cần cô bị động, bất luận là cố ý hay vô tình, kết cục của tất cả đều giống nhau.”

“Diệp Nghi, nhắm mắt lại.” Quý Thừa đột nhiên giơ tay, che mắt của Diệp Nghi lại.

Chỉ là một tiếng động cực nhẹ, khác hẳn với tiếng long trời lở đất trong phim, kịt một tiếng, thế giới đột nhiên im lặng, dưới chân Diệp Nghi mềm nhũn, mấy hòn đá va vào nhau tạo ra tiếng lộp cộp.

Quý Thừa vội vàng đỡ lấy eo cô, cô ngã nhào, run rẩy như bị điện giật: “Quý Quý Thừa…”

Quý Thừa ôm chặt cô: “Còn ở đó, đừng nhìn.”

“Ôi, súng giảm thanh, hiệu quả đúng là tệ.” Hàn Thiệu Thành tiếc nuối nói, “Nhưng đâu còn cách nào, còn có chuyện lớn chưa làm, chúng tôi phải khiêm tốn một chút.”

“Bác Hàn vừa nói, giết gà dọa khỉ.” Cách đó không xa, tiếng của Diệp Tông truyền đến, “Bây giờ giết gà xong rồi, tiếp theo định làm gì?”

“Anh Diệp đúng là có mắt nhìn.” Hàn Thiệu Thành ngửa mặt cười nói, “Cô Thượng nói không sai, tôi làm sao không biết cô ta bị Diệp Sóc lợi dụng chứ. Phụ nữ ngu xuẩn không đáng tiếc rẻ, nhưng mà anh Diệp hiển nhiên rất thông minh. Vừa rồi màn giết gà này diễn ra, chủ yếu dùng để chứng minh kết cục vô tình đắc tội với tôi. Bởi vậy có thể suy ra là, cố tình đắc tội với tôi sẽ có kết cục gì.”

Diệp Tông thở dài: “Bác Hàn à, chuyện đã đến nước này, có gì cứ nói thẳng đi.”

“Được, sảng khoái lắm.” Hàn Thiệu Thành bỗng nhiên quắc mắt, “Vậy chúng ta sẽ nói thẳng, Hàn Diên bây giờ ở đâu.”

***

Gió thổi trên biển đêm, thổi bay bí mật đau khổ đã giấu giếm nhiều năm. Thân phận của Kỳ Yên đã bị lộ.

Diệp Nghi vốn còn một tia hy vọng, Hàn Thiệu Thành chỉ biết tin tức Diệp Sóc bị bắt thôi, lo lắng tiếp theo Diệp Tông sẽ nhắm vào mình, cho nên giở chút biện pháp phòng bị. Hiện giờ, hy vọng sau cùng cũng tan biến.

Diệp Nghi cuối cùng cũng hiểu, tại sao Hàn Thiệu Thành lại giết Thượng Vi. Cô thậm chí không hiểu sao chỉ vì đứa cháu của ông ta, mà phải bắn chết một mạng người. Như vậy, người cố tình giúp đỡ Hàn Diên che giấu thân phận suốt ba nắm, chỉ biết sẽ sống không bằng chết.

Đầu sóng cứ trùng trùng như tiếng thở dài bi ai. Diệp Tông bước vài bước về trước, đi đến bên cạnh Quý Thừa và Diệp Nghi, đứng sóng vai với họ: “Hàn Diên đi rồi.”

Đáp án này hình như nằm trong dự kiến của Hàn Thiệu Thành, ông không có phản ứng gì, chỉ kiên nhẫn nhìn Diệp Tông: “Đi đâu?”

“Không biết.”

Hàn Thiệu Thành bật cười: “Anh Diệp, e rằng anh vẫn chưa rõ tình hình nhỉ. Hàn Diên là tội nhân của nhà họ Hàn, nó diệt họ Hàn, còn muốn giết tôi, nếu cần thiết, tôi sẽ làm cho cả thế giới chôn cùng nó. Tôi chẳng qua thấy anh ở Macau này có thể giúp tôi tiêu thụ hàng trắng, cho anh thêm một cơ hội. Muốn sống, tốt nhất nên thẳng thắn một chút.”

“Tôi không muốn sống.” Diệp Tông thản nhiên đáp.

“Ha ha ha, sớm biết anh Diệp đây đã coi nhẹ sống chết.” Hàn Thiệu Thành mỉm cười giơ súng lên, nhắm ngay Diệp Nghi, “Nếu không thì tôi cũng không cần tốn nhiều tâm tư để mời cô Diệp đến đây. Nhưng mà, tôi thật muốn biết, chuyện xem nhẹ sống chết này, thứ xem nhẹ rốt cuộc là mạng của ai. Anh vì một người dưng, thà rằng hy sinh em gái của mình?”

Diệp Tông không thèm để ý đến Hàn Thiệu Thành, ngược lại chuyển hướng sang Quý Thừa: “Tôi nói rồi, mấy chuyện khác cứ giao cho tôi, chỉ cần chú bảo vệ tốt cho Diệp Nghi, chú nhớ không?”

Quý Thừa nhìn Diệp Tông hồi lâu, nói: “Nhớ rồi.”

“Nhớ thì có lợi ích gì, phải làm được.” Diệp Tông nhìn thẳng vào con thuyền ở xa xa, nheo mắt, “Chú xem lời tôi nói là thừa thải sao?”

“Ít dài dòng đi!” Hàn Thiệu Thành không kiên nhẫn quát, “Hiện giờ không phải thời điểm các người tính sổ nhau! Tung tích của Hàn Diên, mau! Nếu không em gái anh sẽ biến thành cái xác như Thượng Vi đấy!”

“Ông Hàn, ông nói vậy không đúng rồi.” Diệp Tông lại thâm sâu liếc mắt một cái với Quý Thừa, đột nhiên mỉm cười, “Hiện tại, chính là thời điểm chúng tôi tính sổ với nhau!”

Ầm, mặt biển đột nhiên hiện liên một quả cầu lửa to lớn, con thuyền của Hàn Thiệu Thành nháy mắt bị nuốt chửng.

Bến cảng bỏ hoang này nhất thời sáng như ban ngày. Dưới ánh sáng hoa mắt, trước mắt Diệp Nghi thoáng đông cứng lại. Sườn mặt Hàn Thiệu Thành tàn ác, Quý Thừa bay người về phía cô, còn Diệp Tông nhảy đến đoạt súng.

Cách đó không xa, đoàn người của Hàn Thiệu Thành đờ người một lát, rồi đột nhiên như bức tường sụp đổ đồng loạt ngã xuống. Còn phía sau họ, một bóng dáng tối đen thẳng tắp đứng ở đó.

Phản ứng của Hàn Thiệu Thành rất nhanh, ông lách người né tránh sự tấn công của Diệp Tông, ông ta giơ súng lên định bắn, động tác lại cừng đờ trong không trung.

Dưới ánh lửa sáng rực, Kỳ Yên mặc đồ lặn, nước biển lạnh lẽo nhỏ giọt bên thái dương anh. Họng súng đen ngòm để ở thái dương của Hàn Thiệu Thành, khuôn mặt đẹp trai của anh cực kỳ u ám: “Nghe nói cha đang tìm tôi, hửm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui