Hãy Yêu Anh Khi Mùa Đông Đến


Ngày gặp được Mạnh Tư Ý, là một ngày vô cùng bình thường.

Tối hôm qua, điện thoại Chúc Thời Vũ mới lưu một dãy số của người lạ, còn chưa kịp liên lạc thì ngày hôm sau đã bị một cuộc điện thoại làm cho tỉnh ngủ.
Bên trong là tiếng nói đàn ông ấm áp, dễ nghe, hẹn cô buổi sáng nay gặp mặt.
Chúc Thời Vũ thức cả đêm ở bệnh viện, bây giờ đại não còn chưa tỉnh hẳn.

Tắt điện thoại đi, cô ngồi dậy từ trên giường, vò đầu bứt tóc trong đôi mắt lờ đờ ngái ngủ.

Cô ngẫm ra một chút rõ ràng từ giọng nói cuối cùng còn sót lại, mát lạnh như bạc hà.
Giống như một người dễ để ở chung nhưng lại khó để kết giao thâm tình.
Cô nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài, đến dưới tầng mới nhận ra trời đã đổ mưa.
Thành phố Ôn Bắc ở phía Nam, một khi mùa đông đến là mưa dầm liên miên, hơi lạnh ẩm ướt thấm thẳng vào xương cốt.
Mưa không lớn, nhưng tí tách từ mái hiên rơi xuống, mặt đất ướt dầm dề, không biết lúc nào mới tạnh.
Chúc Thời Vũ thở dài nhìn màn mưa, chấp nhận số phận mà xoay người lên lầu lấy ô.
Trên đường đi, bác gái lại gọi điện thoại đến, nói mẹ Chúc ở bệnh viện không phối hợp điều trị, ầm ĩ muốn về nhà, Chúc Thời Vũ bảo bác đưa điện thoại cho bà ấy.
“con sẽ gặp mặt người đàn ông đó.”
“ừ, con chú ý sức khỏe.”
Ngắn gọn hai câu, bên kia yên tĩnh lại, Chúc Thời Vũ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt.
Địa điểm do đối phương chọn, đúng lúc hẹn vào giờ ăn trưa.

Cô cầm điện thoại, đẩy cửa bước vào.
Đây là một nhà hàng âm nhạc, lúc này có 3 bàn có khách ngồi.

Trên bục đang có người kéo đàn violon, tiếng nhạc dịu dàng dễ chịu, lửng lơ trong không gian.
Vừa mở cửa, hơi ấm trực tiếp phả tới, xua tan cái lạnh quanh người.
Chúc Thời Vũ nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một góc phía bên tay phải gần cửa sổ.
Trước khi đến đây, Chúc Thời Vũ đã từng xem ảnh của người đàn ông đó.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo cà vạt, khuôn mặt đối diện với ống kính đoan chính nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng.
Chàng trai đường nét anh tuấn, ngũ quan ưu việt.

Bức ảnh cũ này đã được đưa lên mạng, trông rất giống ảnh chứng minh thư của nam thần trong trường học mà thời học sinh hay lưu truyền.

Sau khi hết ngạc nhiên, Chúc Thời Vũ chỉ còn cảm thấy nghi hoặc.
Người đàn ông như vậy, tại sao còn đi xem mắt?
Lúc này đây, trong đầu Chúc Thời Vũ chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Mạnh Tư Ý so với trong ảnh còn đẹp hơn.
Anh im lặng ngồi tại chỗ đó, áo khoác vắt lên thành ghế, trên người chỉ còn lại áo len trắng kết hợp với sơ-mi xanh, cổ tay áo gấp lại, một phần xương cổ tay mảnh khảnh trắng ngần lộ ra ngoài.
Con người thật của anh càng đẹp hơn.

Nhưng điều càng khó có được đó là, trên người anh còn mang đến cho người khác cảm giác trẻ trung thoải mái.

Có thể do nghề nghiệp, anh có một sự điềm tĩnh nhất định thể hiện trong lông mày và đôi mắt, đó là khí chất đặc biệt giữa một người đàn ông trưởng thành và một cậu nhóc mới lớn.
Có lẽ nhận ra được cái nhìn của cô, người đàn ông ngồi ở đó ngẩng đầu lên.

Chúc Thời Vũ nhìn anh cười lịch sự, kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Khoảng chừng qua được 3 giây.
Anh mím môi, tự cất lời giới thiệu.
“xin chào, tôi là Mạnh Tư Ý.”
-
Không khí gặp mặt lần đầu tiên giữa hai người rõ ràng là lạnh nhạt.
Chúc Thời Vũ chậm nhiệt, cô không nói nhiều với người lạ, mà bác sĩ Mạnh ở phía đối diện trông dường như cũng không có hứng thú cho lắm.

Sau lời giới thiệu đó, Chúc Thời Vũ đáp lại “xin chào”, cũng có qua có lại nói tên ra bản thân.
Dường như anh có chút sững sờ, sau đó gật đầu, cụp mắt xuống.
Lông mi đen dài che đi sự vui vẻ bên trong, không thấy được cảm xúc vui giận.
Lần này chẳng có tiến bộ, sau khi gặp mặt ai về nhà nấy, thỉnh thoảng sẽ nhắn vài câu ít ỏi nhạt nhẽo qua wechat.
Nhưng người nhà lại làm như đang đón nhận một chuyện lớn, thể hiện nhiệt tình hơn bao giờ hết, để ý kỹ càng.
Bác gái làm hộ lý nhiều năm ở bệnh viện, có quan hệ thân thiết với mọi người, biết được Mạnh Tư Ý là tài năng trẻ xuất sắc nhất trong bệnh viện, giống như nhu cầu rất lớn về một mặt hàng xa xỉ lại ít ỏi trong trung tâm thương mại.

Mặt hàng đắt tiền và tinh tế.
Bà suốt ruột đau lòng cho Chúc Thời Vũ chậm chạp lại không để tâm.

Vào ngày Tết Dương lịch, bà tìm được lý do cảm ơn mà mời Mạnh Tư Ý đến nhà ăn cơm.
Hai tháng trước, khi đang làm việc thì bác trai không cẩn thận bị gãy chân, mà Mạnh Tư Ý là bác sĩ chữa trị chính của ông.

Hôm nay Chúc Thời Vũ mặc một chiếc váy mùa đông, khoác thêm một chiếc áo len bên ngoài.

Chất liệu vải vừa nhẹ vừa mềm tôn lên những đường cong cơ thể của cô, lông mày sáng làm tăng thêm nét nữ tính.
Mấy ngày trước Mẹ Chúc đã xuất viện, bệnh của bà là đột nhiên đau tim, đã ở bệnh viện chữa trị hơn nửa tháng, sau khi bệnh tình ổn định hơn mới xin phép về nhà điều dưỡng.
Bây giờ trong nhà không có ai dám làm trái ý bà.

Tối qua Bố Chúc không cẩn thận làm vỡ một chiếc cốc cũng phải dè dặt.
Chúc Thời Vũ nghe theo lệnh của bà trang điểm đẹp hơn chút, trước khi ra cửa còn lấy ra đôi bốt da cừu đã cất dưới tủ bao năm trời không đụng đến.
Hôm nay trời không mưa, nhưng lại âm u, gió lớn.
Khi Chúc Thời Vũ đến nơi, nhà bác gái đã rất náo nhiệt, ngoài trừ bác trai bác gái thì hôm nay chị họ cô cũng đặc biệt về nhà, còn dẫn theo cả con trai con gái về.
Bác trai với bác gái kết hôn sớm, chị họ hơn Chúc Thời Vũ 5 tuổi, đã lập gia đình từ vài năm trước, đứa thứ 2 cũng đã 3 tuổi, bây giờ cũng đã biết đi, biết nói rồi.
Lúc này hai đứa nhỏ đang ở phòng khách chơi đùa vui vẻ, tay bé gái cầm miếng ghép hình giơ cao, em trai muốn cướp lấy.

Giữa hai đứa trẻ ngồi trên thảm còn một người nữa.
Mạnh Tư Ý mặc áo khoác màu đen, vạt áo hơi mở, làm lộ ra áo len màu be bên trong.
Anh cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che đi một phần lông mày, nhưng nhìn góc nghiêng này lại thấy rất dịu dàng.
“xong rồi, chú ghép cho mỗi đứa một cái.”
Chúc Thời Vũ cảm thấy kỳ lạ khi cô nghe được sự kiên nhẫn và trấn an trong giọng nói của anh.
“dì nhỏ, hôm nay dì đẹp quá!” Cháu gái nhìn thấy cô đầu tiên, ngọt ngào lớn tiếng khen.
Theo giọng nói của cô bé là một ánh mắt nhìn sang, Mạnh Tư Ý dừng động tác trên tay nhìn qua, ánh mắt đặt trên người cô.
Không khí dường như im lặng trong giây lát, Chúc Thời Vũ cong môi như thường, mỉm cười xoa đầu cô bé.
Khi cô đứng thẳng người lại nhìn qua, Mạnh Tư Ý đã sớm rời mắt đi, trong tay cầm mảnh ghép cuối cùng là hoàn thành .
Bữa cơm này không hề tẻ nhạt.

Bác gái rất biết nhiều chuyện, các chuyện bát quát ở bệnh nắm rõ như lòng bàn tay, Mạnh Tư Ý đáp theo lời của bà, thỉnh thoảng lịch sự gật đầu.
Hai đứa nhỏ của chị họ đáng yêu dễ thương, kéo ống tay áo của anh giòn tan gọi một tiếng “anh trai”.

Giọng trẻ nhỏ non nớt, làm cho mọi người trên bàn không hẹn mà cùng cười.

Mạnh Tư Ý cúi đầu gắp đồ ăn cho bọn trẻ, kiên nhẫn lại nuông chiều.
Thỉnh thoảng chị họ sẽ thêm vào vài câu, nói chuyện trong nhà với Chúc Thời Vũ.


Bác trai tự mình cầm cốc, phấn khởi uống một ngụm, bị đôi mắt bác gái quét qua ngay lập tức thì lúng túng đặt nó xuống.

Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn đầu tiên được thắp sáng, phòng khách tràn ngập sắc vàng.
Một bàn người bỏ qua sự khách sáo và xa lạ, vui vẻ hòa thuận, thật giống như một gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Dùng bữa xong, Chúc Thời Vũ bị bác gái đẩy ra ngoài.
Mạnh Tư Ý đứng bên cạnh, bác gái nhiệt tình dặn dò:
“Tiểu Mạnh à, phiền cháu đưa Tiểu Vũ nhà bác về nhé, trên đường về hai đứa chú ý an toàn, lái xe cẩn thận,...”
“không phiền, nên làm ạ.” Mạnh Tư Ý hơi hơi gật đầu, thái độ đúng mực.

Biểu hiện trong buổi tối hôm nay của bác gái vô hình trung dường như thể hiện điều gì, bà vui vẻ như nở hoa, câu chuyện nhất thời không dừng lại được.
“được được được, đứa trẻ tốt.” Bác gái cười híp mắt nắm tay cậu, “bác nói với cháu, Tiểu Vũ nhà bác cũng là một đứa trẻ ngoan, học lực, tướng mạo, tính cách cũng không kém.

Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi nó cũng xếp được thành một hàng trên đường, bác nhớ lúc còn đi học còn có người ngày nào cũng mang đồ ăn sáng cho nó đến đứng dưới nhà...”
“bác gái...”Chúc Thời Vũ nghe đến đây, quả thực ngại ngùng không đứng nổi nữa, lập tức chen vào.
“không còn sớm nữa, chúng cháu nên về rồi ạ.”
“ôi ôi, vậy hai đứa mau xuất phát đi, đừng để muộn quá.”
Cửa thang máy vừa đóng, thang máy chầm chậm đi xuống, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Chúc Thời Vũ và Mạnh Tư Ý đứng bên trong, đột nhiên cảm thấy không khí thật yên ắng.
Thang đi xuống ngắn ngủi chưa quá 10 giây, lại dường như đã qua mười mấy phút.
Cửa vừa mở, Chúc Thời Vũ lập tức đi ra ngoài.

Không khí trong lành hòa cùng gió lạnh từ bên ngoài ùa vào làm cô rụt cổ lại theo phản xạ.
“mặc ít như vậy không lạnh sao?” người bên cạnh cuối cùng cũng chủ động nói ra câu đầu tiên của hôm nay khi hai người ở riêng với nhau.
“vẫn tốt.” Chúc Thời Vũ không nhìn anh mà nhìn về màn đêm phía trước, vô thức kéo chặt áo khoác, trả lời theo bản năng.
“mẹ tôi bắt tôi mặc đẹp một chút.”
-

Lúc đó Chúc Thời Vũ chỉ thành thật nói, cũng không suy nghĩ nhiều, ẩn ý bên trong của lời nói đó đến cô cũng còn không rõ.
Nhưng không quá hai ngày sau, Mạnh Tư Ý chủ động hẹn gặp cô.
Cuộc hẹn vào đúng ngày cuối tuần, hai người đến trung tâm thương mại gần đó dùng bữa, xem phim, khi đi ra mới phát hiện không biết bên ngoài trời đã mưa nhỏ từ lúc nào.
Vẫn giống như ngày hai người lần đầu gặp mặt, mưa vẫn rơi tí tách, mặt đất ướt dầm dề.
Mạnh Tư Ý đi vào một cửa hàng bên cạnh mua ô, anh chỉ mua được một cái.

Cơn mưa này đến bất ngờ, những chiếc ô trong cửa hàng đều đã được bán hết.
Cơn mưa ngày đông cũng không nặng hạt, độ rộng của ô vừa vặn cho hai người che, chắn đi hạt mưa lạnh, nhưng cũng không thể nào che được mưa hắt vào chân, đôi giày khó tránh khỏi bị nước mưa làm ẩm ướt.
Đường từ trung tâm thương mại về nhà không quá 10 phút, Mạnh Tư Ý đưa cô về đến cửa tận cửa mới nói lời tạm biệt.

“ô đưa cho em, tôi bắt xe về.”
“mưa còn chưa tạnh, tôi đến nhà rồi, anh cầm dùng đi.”
Chúc Thời Vũ đẩy ô về lại cho anh, hai người đẩy qua đẩy lại vài giây, sau anh cũng không từ chối nữa.
“được.”
Lịch sự, khắc chế, tiến lùi có mức.
Toàn bộ quá trình đầy sự đúng mực và thỏa đáng của người trưởng thành.
Giống như cuộc hẹn ngày hôm nay của bọn họ.
Như nước chanh thêm ít muối biển, vị có hơi nhạt, nhưng nếu không thêm vào thì lại chẳng thể lưu lại chút dư vị nào..
Chúc Thời Vũ nhìn theo bóng lưng anh đến khi dần biến mất ở cửa tiểu khu thì cô mới xoay người lên lầu, lấy khóa mở cửa.
m thanh không nặng không nhẹ vang lên.
Mẹ Chúc đang ngồi trên sofa lập tức quay đầu lại nhìn, hỏi: “hôm nay gặp mặt với Tiểu Mạnh thế nào? Có mời cậu ấy đến nhà ăn cơm không?”
“vẫn còn sớm, lần sau hãy nói đi ạ.” Chúc Thời Vũ cúi đầu thay giày, trả lời lấy lệ như thường, mà Mẹ Chúc lại gấp đến độ đứng lên từ sofa, lớn tiếng hơn.
“lần sau là lúc nào? Mỗi lần hỏi con đều trả lời như thế! Mẹ nói con biết, nếu như lần này không thành với Tiểu Mạnh, con đi làm cho mẹ, đúng lúc dì nhỏ của con nói thư viện trong thành phố đang thiếu người, mẹ để cô ấy giúp con vào làm ở đó.”
“mẹ! Không phải đã nói về sẽ không can thiệp vào công việc của con sao?” Chúc Thời Vũ quay đầu, cau mày.
“lúc đầu nói là với điều kiện con kết hôn, dù sao công việc với kết hôn, con phải chọn một cái.”
“ngoài Thành phố Ôn Bắc, con đừng mong đi đâu khác!” Câu cuối cùng, một câu quyết đoán.
Một cảm giác bất lực quen thuộc tràn ngập sâu trong lồng ngực cô.

Mọi lời tranh luận đều không còn tác dụng khi những mâu thuẫn bị tích tụ không thể hóa giải.
Chúc Thời Vũ im lặng, ngồi xuống tháo giày.
Động tác chậm chạp, một đôi giày ở góc tủ đập vào mắt cô.
Là đôi giày cô đi ngày đầu tiên cô và Mạnh Tư Ý gặp nhau.
Dây buộc giày màu trắng, miệng giày thấp, để lộ mắt cá chân mảnh mai.
Khi đó trời vẫn còn chưa lạnh, cô mặc một chiếc váy kẻ lửng.

Khi cầm ô bước ra khỏi nhà hàng, cô không cẩn thận dẫm phải vũng nước trên đường.
Nước mưa bẩn bắn lên giày và mắt cá chân cô.
Mạnh Tư Ý cầm ô ngồi xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau khô vết bẩn trên chân cô.
Mưa phùn lất phất, gió mang theo chút lạnh.
Chúc Thời Vũ đứng đó cúi đầu, chiếc ô xanh thẫm che kín mặt anh, cô chỉ cảm thấy khăn giấy chạm nhẹ lau trên da chân mình.
Lịch sự, nhẫn nại, tinh tế.
Công việc tốt, không có thói quen xấu, yêu thích trẻ nhỏ, phẩm chất chính trực.
Đây là những ưu điểm được tổng kết lại sau một tháng ngắn ngủi tiếp xúc với Mạnh Tư Ý.
Bất luận xét từ mặt nào, anh dường như đều sẽ trở thành một người chồng, một người bố tốt.
Chúc Thời Vũ bất tri bất giác ngồi đó rất lâu, giống như ngày hôm đó Mạnh Tư Ý cầm ô ngồi bên chân cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận