Chúc Thời Vũ phát hiện Lục Qua ngoại tình là một chuyện rất tình cờ.
Khi hallowen đến gần thì cũng đúng lúc hắn đến thành phố của cô công tác, hai người đã mấy tháng không gặp thì tất nhiên sẽ hẹn hò gặp mặt.
Đây là năm thứ 4 hai người bên nhau, cũng là năm thứ 4 yêu xa.
Tối qua trời đột nhiên mưa lớn, nhiệt độ giảm sâu.
Mặc dù vẫn chưa đến ngày lễ chính thức nhưng trên những con phố không khí đã nhộn nhịp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đèn lồng bí đỏ và những phù thủy đội mũ.
Lúc tan làm đã là 6h, Chúc Thời Vũ đi ra từ công ty, vội vàng bắt xe đến nhà hàng.
Ngày thứ 6, con đường vốn dĩ đã tắc xe, tài xế của xe phía sau còn cố tình bóp còi vài lần, Chúc Thời Vũ cúi đầu xử lý tin tức công việc cần xử lý gấp.
Lúc đến nhà hàng mà hai người hẹn thì đã muộn mất nửa tiếng, Chúc Thời Vũ đẩy cửa đã dễ dàng nhìn thấy người ngồi bên cạnh cửa sổ.
Dáng vẻ Lục Qua nghiêm chỉnh, người cao chân dài, khí chất nổi bật giữa đám đông.
Hắn ngồi đó rũ mắt xuống, dường như đang nhìn màn hình điện thoại mà thoáng cười.
“xin lỗi, em đến muộn rồi.” Chúc Thời Vũ nhanh chóng giải thích, kéo ghế ra ngồi xuống ở vị trí đối diện hắn.
“tắc đường quá.”
“không sao.” Lục Qua cất điện thoại, ngẩng đầu, biểu cảm như thường, giống như ý cười ban nãy của hắn là sự hiểu lầm của cô.
“xem xem thực đơn muốn ăn cái gì.” Hắn đẩy thực đơn trên bàn cho cô.
“được.”
“trước đây anh từng thấy đánh giá trên mạng, tôm với cá hấp ở đây khá ngon.” Lục Qua nói.
Chúc Thời Vũ có hơi kén chọn thức ăn, cô không thích ăn thịt, thích ăn hải sản được nấu thanh đạm, nhưng điều này gần như chỉ có người thân cận bên cạnh cô mới biết được.
Cô không thích làm phiền người khác, khi ở trường hợp đông người, phần lớn đều sẽ ăn cùng mọi người.
Mà Lục Qua quen biết cô mười năm, ngoại trừ người nhà và bạn thân, thì cũng là người hiểu rõ cô nhất.
“vậy em gọi món này.” Chúc Thời Vũ gấp lại thực đơn, Lục Qua tự nhiên tiếp nhận, thuận tiện gọi thêm vài món mà hai người đều thích.
“không cho tỏi.”
Cuối cùng còn thêm vào ghi chú món kỵ của cô.
Tư thế cầm bút viết chữ của hắn rất tiêu chuẩn, khi viết đến nét cuối, lúc thu bút thì đầu bút sẽ vô thức nhấc lên.
Cảnh tượng này ở mỗi tiết học khi còn học cấp 3, khi Chúc Thời Vũ không chủ định mà nghiêng đầu nhìn về phía hắn thì đều sẽ thấy được.
Hai người ngồi cùng bàn cả năm lớp 11, bộ dạng lúc làm bài của hắn vẫn còn trong tâm trí Chúc Thời Vũ.
Lục Qua chọn nhà hàng rất ít khi có sai sót bởi hắn có thói quen trước khi làm mỗi việc đều sẽ xem xét cẩn thận.
Đến cả việc có năm khi còn đang học đại học, máy tính Chúc Thời Vũ bị hỏng, hắn cũng sẽ đi tìm hiểu các cửa hàng có danh tiếng tốt, sau đó mới gửi địa chỉ sửa chữa cho cô.
Hương vị rất ngon, đặc biệt là món cá hấp, nghe nói là món trứ danh của nhà hàng này.
Đũa của Chúc Thời Vũ vô thức gắp thêm mấy lần, lúc nhìn lại đã thấy đáy đĩa.
“Thời Vũ, em cứ ăn từ từ, anh đi thanh toán.” Lục Qua đẩy ghế đứng lên, cầm theo điện thoại đi thanh toán.
“à được.” Chúc Thời Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, cô vừa nói xong thì chỉ còn lại bóng dáng vội vã của Lục Qua.
Có lẽ người xếp hàng thanh toán nhiều, Chúc Thời Vũ chậm rãi ăn hết các món trước mặt thì Lục Qua mới quay lại, hơi thở của hắn không ổn định, ngồi xuống rồi thuận tiện để điện thoại trên bàn.
“ăn xong rồi chứ?”
“xong rồi.”
“vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi...”
Lời của Lục Qua còn chưa nói hết, điện thoại đang để trên bàn sáng lên, theo bản năng ánh mắt của Chúc Thời Vũ nhìn qua, thông báo tin nhắn hiện lên.
Ngắn gọn hai dòng chữ.
“anh trai.”
“em nhớ anh rồi.”
Lục Qua là con một trong nhà, cho dù là em họ thì cũng sẽ không gọi hắn thân mật như này.
Lúc này, cho dù Chúc Thời Vũ tự lừa mình dối người, thì cũng không có cách nào tự lừa chính mình người lạ đó thật sự là em gái hắn.
Điện thoại nhanh chóng khóa màn hình, màn hình lại đen trở lại, mọi sóng gió đều được che phủ dưới sự bình yên.
Chúc Thời Vũ và Lục Qua nhìn nhau, ánh mắt đối phương có vài tia hoảng loạn, lại nhanh chóng mím môi lại, bất ngờ im lặng.
Có lẽ là sau hai giây, cô trấn định mở lời.
“Lục Qua, anh thích người khác rồi sao?”
-
Chúc Thời Vũ và Lục Qua bắt đầu ở bên nhau vào năm 4 đại học.
Hai người là bạn học cấp 3.
Chúc Thời Vũ vẫn nhớ lần đầu gặp hắn là vào ngày tổng vệ sinh cho kỳ học mới.
Khi cô đang cầm chổi miệt mài quét rác thì đột nhiên nghe thấy có người ở ngoài của lớp học gọi tên cô.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một thiếu niên mang theo nét cười trong ánh mắt.
“Chúc Thời Vũ, thầy giáo tìm bạn.”
Ba năm cấp 3, hai người là bạn học cũng là bạn bè, sở thích gần như tương đồng, tính cách tương tự, trong lớp là một cặp ưu tú cả về thành tích học tập cũng như nhân cách.
Vào đại học, hai người học ở hai thành phố khác nhau, mặc dù một nam một bắc, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.
Năm nhất, Lục Qua đặc biệt đến thăm cô một lần, sau đó Chúc Thời Vũ cũng thuận tiện đến tham quan trường hắn.
Dịp tết mỗi năm, mọi người sẽ hẹn nhau họp lớp gặp mặt.
Lúc sắp tốt nghiệp, Lục Qua tỏ tình với cô.
Lúc này, những người bạn bên cạnh đều đã thoát khỏi tình trạng độc thân.
Cô chưa từng có bạn trai trong suốt 4 năm đại học, một mặt là do không có người mà cô thích, mặt khác cũng do cô bận, áp lực bài vở trên trường lớp, lại thêm công việc làm thêm bên ngoài, Thời gian của cô chia đều đầy đủ cho hai việc này nên cũng không nghĩ đến việc yêu đương, cho đến khi dường như là đến tuổi nên yêu đương rồi.
Tối hôm đó, Chúc Thời Vũ suy nghĩ cả một đêm, đến ngày hôm sau thì đồng ý.
Cô cho rằng bản thân cũng nên yêu đương một lần, quen biết Lục Qua nhiều năm như vậy, anh dường như cũng là một người tốt.
Hai người yêu đương bình thường, không có thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mà trực tiếp tiến vào thời kỳ quen biết quen thuộc với đối phương.
Mùa tốt nghiệp dần đến, Lục Qua lựa chọn ở lại trường làm nghiên cứu sinh, Chúc Thời Vũ đi thực tập.
Mọi người tiến vào cuộc cuộc sống mới, không ai vì đối phương mà thay đổi mục tiêu và kế hoạch của bản thân.
Yêu xa vài năm thì như có sự hiểu ngầm nào đó, thỉnh thoảng Lục Qua sẽ hay chuẩn bị một vài bất ngờ cho cô, Chúc Thời Vũ được nghỉ cũng sẽ thường đến thăm hắn.
Hai người bọn họ cũng giống như những cặp đôi bình thường khác, trải qua một vài thời gian bình đạm, cũng quen với những thói quen và sở thích mà người khác không biết được của nhau.
Chúc Thời Vũ cho rằng cô và Lục Qua cứ như thế về sau, tự nhiên đi đến kết hôn sinh con, cho đến ngày hôm nay cô nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của hắn.
Không biết bên ngoài trời mưa lúc nào, nhiệt độ rất lạnh, dự báo thời tiết nói gần đây sẽ có tuyết rơi nhưng lại mãi chưa thấy đến.
Lục Qua nói, đối phương là đàn em lúc hắn còn là nghiên cứu sinh, vì hai người cùng cùng đề tài nghiên cứu mà gần đây qua lại hơi nhiều.
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, yết hầu động động, lấy một cốc nước uống.
Chúc Thời Vũ rất hiểu Lục Qua, mỗi khi căng thẳng hay đuối lý, hắn sẽ tự nhiên mà làm ra những động tác nhỏ như nuốt yết hầu, mắt nhìn sang bên phải.
Cô trực tiếp nói chia tay với Lục Qua.
Người luôn bình tĩnh và tự chủ như Lục Qua hít một hơi thật sâu trong vô thức, đột nhiên hắn vô tình làm đổ chiếc ly bên cạnh.
-------
“Thời Vũ, anh thật sự không có gì với cô ấy, anh đã cho cô ấy vào danh sách chặn rồi, em đừng tức giận, mong em nghe điện thoại đi.”
Chúc Thời Vũ đang đi trên đường, người xung quanh đi đến ồn ào, gió thổi vào trong cổ áo, cô không chịu nổi run cầm cập, ngón tay run rẩy gửi email cho công ty.
“Hans, vô cùng xin lỗi, về chuyện nhận việc từ xa tôi quyết định từ chối, tạm thời sẽ ở lại tổng công ty, trong thời gian ngắn này sẽ không thay đổi.”
-
Chúc Thời Vũ chặn tất cả phương thức liên hệ của Lục Qua.
Có lẽ vì lý do nhiệt độ thời tiết giảm xuống, hôm đó cô về nhà bị nhiễm lạnh, cảm cúm cả một tuần.
Sau khi khỏi bệnh, cảm giác của cô về chuyện lúc đó phai nhạt dần đi rất nhiều.
Khi nghĩ lại thì có rất nhiều ký ức chỉ còn mơ hồ, giống như một cơn ác mộng không có thật.
Công việc vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất như cũ.
Từ sau lần từ chối nhận việc từ xa đó, cấp trên bắt đầu đưa lại những hạng mục khác cho cô làm.
Cuộc sống quay về như trước đây, mọi thứ bị thời gian đẩy về phía trước, tất cả cảm xúc của cô được đặt vào công việc hằng ngày.
Lúc nhỏ cô từng cho rằng bản thân sẽ là một quý cô cầm theo máy ảnh chụp ảnh đến tận cùng thế giới, kết quả bây giờ lại chỉ là một nhân viên mỗi ngày bận tới bận lui chán ngắt viết bài trong tòa nhà.
Lại là một đêm phải tăng ca, đèn đường cũng đã sáng lên.
Đêm lạnh đến cô quạnh.
Điện thoại của Chúc Thời Vũ rất yên lặng, sau khi cô cho Lục Qua vào danh sách đen thì không còn ai gửi tin nhắn cho cô mọi lúc nữa.
Hắn dường như chưa nói cho bạn bè biết chuyện hai người đã chia tay, khoảng thời gian này đúng là sóng yên biển lặng.
Hắn ta không nói, Chúc Thời Vũ cũng chẳng nhắc đến với người khác, sau lần gặp gỡ đó cô vẫn luôn bận cho đến tận bây giờ nên không có thời gian để ý đến chuyện này.
Trên lịch đã là ngày mùng 6, ngày này có một vòng khoanh nhắc nhở, Chúc Thời Vũ nhìn một lúc, nhấn một dãy số từ sổ địa chỉ.
Chuông kêu hai tiếng thì bị ngắt, không lâu sau, điện thoại nhận được một đoạn tin nhắn.
“Điểm Điểm, hôm nay gia đình có rất nhiều họ hàng đến, tâm trạng của mẹ con có hơi không thoải mái, để lúc nữa bố gửi lại tin nhắn cho con nhé.”
Chúc Thời Vũ nhíu mày, bình tĩnh đáp lại.
“vâng, hai người cũng chú ý sức khỏe, đừng để mẹ con tức giận.”
Trường hợp như thế này đã không còn xa lạ, mấy năm đi làm, mối quan hệ của Chúc Thời Vũ với gia đình vẫn luôn căng thẳng.
Vốn dĩ lúc học đại học miễn cưỡng vẫn có thể coi là hòa hợp, nhưng đến khi cô kiên quyết “theo đuổi ước mơ” thì hoàn toàn phá vỡ.
Khi đó Chúc Thời Vũ tiền trảm hậu tấu, nhận việc rồi mới báo cho người nhà.
Sự việc lần đó khiến cho một nhà ba người tròn 3 tháng không liên lạc gì với nhau.
Chu Trân không muốn nhận điện thoại, Chúc An Vũ lại không dám lộ liễu gọi điện cho cô, chỉ có thỉnh thoảng mới lén lút gửi tin nhắn cho cô hỏi thăm tình hình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa cô và người nhà dần dần biến thành lạnh nhạt, khi nhớ đến những ngày tháng hài hòa và gần gũi trước đây thì dường như đã là chuyện từ đời trước.
Ngày mai là lập đông, tuyết được dự báo từ rất lâu cuối cùng cũng đến, không trung lơ lửng những bông hoa tuyết trắng, rơi dưới ánh đèn vàng.
Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh.
Hai tay Chúc Thời Vũ nhét vào trong túi áo, ngẩng mặt nhắm mắt lại, có sự lạnh lẽo tan chảy trên da.
Lại là một mùa đông của một năm nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái cô đã đi làm được 4 năm, nhưng điều tiếc nuối chính là, cô chẳng thể trở thành phiên bản trưởng thành mà bản thân mong muốn.
Công việc hằng ngày bận rộn, khi nhận được điện thoại của bác cả là lúc Chúc Thời Vũ vừa bước ra khỏi phòng họp.
Giọng nói lo lắng và hoảng sợ truyền qua tai nghe, tin mẹ cô đột nhiên đau tim phải nhập viện truyền đến mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào.
Cho đến khi cô xin nghỉ và bàn giao công việc xong, ngồi trên máy bay quay về, thì trong cô vẫn có một loại cảm giác không chân thật.
Nhiệt độ ở thành phố Đài cũng giảm đi, bầu trời bị che lấp bởi những đám mây đen.
Cô tiến vào phòng bệnh, điều đầu tiên nhìn thấy là một gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh.
Bà ấy già rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chúc Thời Vũ.
Chu Trân kiên cường cả một đời, vào lúc này, cũng chỉ là một người già vô lực yếu ớt.
Hai năm nay Chúc Thời Vũ không hề về nhà, không hề biết rằng hóa ra bà đã già thành như vậy.
Trước kia bà cũng từng trải qua một trận bệnh, sau này cũng không thể có thai được nữa, có được Chúc Thời Vũ cũng coi như về già còn có một đứa con.
Phòng bệnh nhiều người vây quanh, nhà họ Chúc người thân bạn bè nhiều, quan hệ cũng coi là gần gũi, lúc này đều đứng ở đầu giường bệnh thăm hỏi.
Chúc Thời Vũ vừa tiến vào, liền trở thành tiêu điểm của mọi người.
Một cánh tay dùng lực đẩy cô, Chúc Thời Vũ lảo đảo mới đứng ổn định được, cô nhìn gương mặt trách móc của bác cả, lời nói ra là lập tức phàn nàn.
“Tiểu Vũ, sao bây giờ cháu mới đến, bác nói cháu nghe, lần này nếu như không phải may mắn hàng xóm phát hiện kịp thời, mẹ cháu liền không xong rồi!”
Hôm đó, cô bị toàn bộ những người trong phòng bệnh vây quanh thì biết được những việc lớn bé phát sinh trong nhà những năm qua, từng việc từng việc đều đang nói cho cô biết cô làm con mà không tốt thế nào.
Tất cả mọi người đều khuyên cô quay về nhà, ở bên cạnh bố mẹ.
Tuổi tác bố mẹ đã lớn cần có người chăm sóc, còn cô phát hiện bây giờ bản thân chẳng có năng lực đón bố mẹ đến nơi mà mình đang ở, hơn nữa, họ đã sống ở đây nhiều năm, bạn bè thân thiết, lại đã đến tuổi này rồi thì lại càng không muốn chuyển từ nơi mình đã sống nhiều năm đến một thành phố xa lạ.
Hồi ức về buổi chiều ngày hôm đó vô cùng dài, cho đến khi được bác sĩ thông báo Chu Trân đã qua giai đoạn nguy hiểm thì không khí trong phòng bệnh mới tốt hơn.
Trước mắt cô chỉ còn lại hai chọn lựa.
Bất luận ra sao, cô cũng không còn khả năng nào để quay về thành phố Bắc.
Vì vậy, hoặc là dứt khoát kết hôn, hoặc là từ chức đổi ngành, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, tìm một công việc ổn định.
Cho đến sau này, cô gặp được Mạnh Tư Ý.
Chúc Thời Vũ lựa chọn điều đầu tiên.