“chuyện lớn như thế mà cậu lại giấu không nói?”
Chúc Kim Tiêu nghe Chúc Thời Vũ nói sơ qua về tình hình xong thì hít một hơi thật sâu, nổi giận đùng đùng, lập tức tìm điện thoại.
“tên cặn bã Lục Qua này, mình nhất định tìm hắn tính sổ, nói cho tất cả bạn bè trong nhóm lớp biết những việc xấu xa hắn làm, khiến hắn cả đời này cũng đừng mong ngẩng đầu...”
“Tiêu Tiêu, đều đã qua rồi, cậu đừng làm vậy.” Chúc Thời Vũ giữ chặt tay cô ấy, “dù sao chúng ta cũng là bạn nhiều năm như thế.”
“đã thành như vậy rồi cậu vẫn coi hắn là bạn?!” Chúc Kim Tiêu kích động hỏi lại.
“ừ.” Chúc Thời Vũ lạnh nhạt gật đầu, “hết tình còn nghĩa.”
“coi như vì tình bạn bao lâu nay mà giữ lại mặt mũi cho nhau đi.”
“...” Chúc Kim Tiêu im lặng, không thể không cho cô một cái like.
“Tiểu Vũ, mình thật không biết nên khen cậu hay mắng cậu nữa.”
Cô bình tĩnh lại, sau khi hoàn toàn tiêu hóa xong tin tức này thì nghĩ đến tình hình hiện tại.
“vậy bây giờ người sẽ kết hôn của cậu lại là chuyện gì nữa?”
“đừng nói cậu bị gia đình giục kết hôn đến mức chán nản không chịu được áp lực, không còn gì để mất mà tìm một người để kết hôn đấy.” Chúc Kim Tiêu nói đến đoạn cuối thì đã nghiến răng nghiến lợi, tựa như nếu như Chúc Thời Vũ không dám phản kháng thì ngay lập tức cô sẽ bày ra tư thế thay Chúc Thời Vũ chống lại tất cả để tìm ra một con đường sống tự do.
“không phải.” Chúc Thời Vũ lắc đầu, nghĩ kỹ một chút, “anh ấy là một người rất tốt.”
“hả? Ví dụ?” Chúc Kim Tiêu khoanh hai tay trước ngực, nheo nheo mắt.
Chúc Thời Vũ nói lại một lượt tình hình của Mạnh Tư Ý, bao gồm chuyện của hai người từ lần đầu gặp mặt cho đến trạng thái mối quan hệ bây giờ.
Nghe đến đây, tư thế phòng bị của Chúc Kim Tiêu vẫn không bỏ xuống, bán tín bán nghi.
“điều kiện của anh ta tốt như vậy tại sao vẫn chưa có bạn gái, có phải dáng vẻ bên ngoài không ra làm sao đúng không, nhưng lại biết lời ngon tiếng ngọt khiến cậu nở hoa?”
Chúc Thời Vũ do dự, mở ra bức ảnh ban đầu khi bác cả gửi đến cho cô trong điện thoại.
Chúc Kim Tiêu cúi đầu nhìn, trừng to mắt.
“v...ãi...” một lúc sau, từ miệng cô ấy mới nhả ra được từ này.
“dáng vẻ như thế này mà còn đi xem mắt, mình càng cảm thấy anh ta có vấn đề.”
“hơn nữa thái độ của anh ta còn rất phối hợp, hình như không tức giận, cậu nói kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó.”
“bất thường ắt có quỷ.” Chúc Kim Tiêu chắc như đinh đóng cột.
“lúc trước mình cũng nói qua với anh ấy về chuyện này, anh ấy nói...” Chúc Thời Vũ cau mày, xong lại cảm thấy hợp lý, “đến tuổi kết hôn rồi.”
“mọi mặt của mình đều rất phù hợp.”
“mình vẫn thấy lạ.” Chúc Kim Tiêu xoa xoa cằm, sắc mặt nghiêm trọng rơi vào trầm tư.
“Tiểu Vũ, cậu nói các cậu qua lại lâu như vậy mà chỉ nắm tay một lần.” Cô lý trí phân tích một lượt từ lúc Chúc Thời Vũ quen biết anh cho đến trạng thái hiện tại.
“vậy cậu có biết lịch sử tình trường của anh ấy không?”
Chúc Thời Vũ ngẩn ngơ: “không có...”
“thực ra bọn mình không nói nhiều quá về việc riêng tư cá nhân.”
“cậu xem, vấn đề đến rồi đây.”
“cậu đang định tiến tới hôn nhân với cùng một người mà ngoại trừ vẻ bề ngoài thì cái gì cũng không biết?”
“ngộ nhỡ anh ta là gay thì sao? Cậu có biết bây giờ số lượng người trùng vợ trên cả nước là bao nhiêu không?”
“nhưng bác cả với anh ấy làm cùng một bệnh viện, ít nhất cũng hiểu rõ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu...” Chúc Thời Vũ hơi nghi ngờ.
“đa số mọi người sẽ biểu hiện trước mặt đồng nghiệp với chuyện cá nhân là hai người hoàn toàn khác nhau, vì vậy mới có câu biết mặt mà không biết lòng đấy.”
“nhưng mà...” Chúc Thời Vũ còn muốn nói gì đó thì Chúc Kim Tiêu đã khoát tay, ngắt lời cô.
“chuyện này cậu đừng quan tâm nữa, giao cho mình, mình nhất định điều tra rõ ràng con người này mới yên tâm để cậu lấy anh ta.”
—
Chúc Kim Tiêu và Chúc Thời Vũ là chị em họ, hai người cùng tuổi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, đi học còn học chung một lớp, cho đến năm lớp 11 phải chia ban tự nhiên hoặc xã hội thì mới tách ra.
Chúc Kim Tiêu học đại học ở ngay thành phố này, cô nghe lời người nhà mà lựa chọn học ngành kế toán.
Ai biết được khi cô tốt nghiệp thì lại không thích nghề này chút nào, sau đó liền đổi ngành làm ở một công ty thương mại kinh doanh xuất khẩu.
Kết quả là cách đây không lâu, công ty này chuyển tất cả nghiệp vụ về nước trụ sở, chi nhánh công ty bên Trung Quốc này giải thể, vì thế mỗi nhân viên sau khi nhận một phần bồi thường giải thể thì đều thất nghiệp.
Chúc Kim Tiêu không tìm việc nữa, trở thành người làm việc tự do.
Vài năm nay cô làm blogger làm đẹp trên mạng, fan tuy không nhiều, lượng video xuất ra cũng không cố định, nhưng dựa vào lượng phát lại và phí quảng cáo thì miễn cưỡng cũng có thể nuôi được bản thân.
Lần này trở lại, cô ấy cũng mang hết hành lý theo về, tạm thời sẽ ở lại nhà cùng gia đình, không có kế hoạch chuyển ra ngoài.
Hai người lớn lên cùng nhau nhưng ngoại hình, tính cách lại trái ngược hoàn toàn.
Chúc Thời Vũ vừa nhìn đã thấy là người dịu dàng khôn khéo, đôi mắt to tròn ngọt ngào, nhưng thực ra tính cách lại như một chàng trai, kiên định không chịu khuất phục, điều mà bản thân cô đã quyết thì rất khó thay đổi.
Mà Chúc Kim Tiêu thì lại ngược lại, vẻ ngoài là mỹ nhân xinh đẹp, khiến người nhìn thấy từ ánh mắt đầu tiên đã có ấn tượng rất mạnh, nhưng thực ra lại rất nghe lời, đối với những chuyện lớn đều sẽ nghe ý kiến của người nhà, nếu như không tìm được tiếng nói chung với gia đình thì bản thân cô sẽ khóc ngay tại chỗ, mà mẹ cô thì mềm lòng, vừa thấy cô khóc liền cho rằng mọi chuyện vẫn còn có thể bàn bạc lại.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Chúc Thời Vũ và Chúc Kim Tiêu.
Chúc Thời Vũ không học được cách nhận thua, cũng rất ít khi khóc trước mặt người khác, gặp chuyện không giải quyết được, bình thường cô sẽ im lặng suy nghĩ giải pháp, nếu như thật sự không giải quyết nổi thì cô cũng sẽ không lùi bước, cứng đầu nhìn sự việc càng ngày càng tệ đi.
Vì vậy cấp trên ở công ty cũ luôn nói tính chuyên nghiệp của cô không có vấn đề gì, nhưng nếu như con người cô khôn khéo một chút thì không gian phát triển sự nghiệp sẽ càng mở rộng hơn.
Cũng vì nguyên nhân này, cho nên những năm gần đây quan hệ của cô với gia đình càng ngày càng gay gắt, mâu thuẫn tích tụ không ai giải quyết, đến cuối cùng giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
-
Chúc Kim Tiêu giỏi về giao tiếp, có không ít bạn bè ở thành phố này, cô cũng là người nóng vội, không quá mấy ngày đã nghe ngóng được tin tức, lập tức đến báo cho Chúc Thời Vũ.
Lúc đó Chúc Thời Vũ còn đang chọn kiểu dáng thiệp mời.
Những mẫu mà công ty tổ chức hôn lễ gửi cho Mạnh Tư Ý thì anh đều gửi hết cho cô.
Chúc Thời Vũ mới xem qua một lượt, còn chưa trả lời anh.
“Tiểu Vũ, em họ của bạn đại học của mình làm y tá ở bệnh viện đó, vừa hay cũng làm ở khoa chỉnh hình, mình đã cẩn thận nghe ngóng, cậu đoán xem phát hiện được cái gì nào?”
Chúc Kim Tiêu đẩy cửa bước vào, hùng hùng hổ hổ ngồi trước mặt cô, nói úp úp mở mở.
“cái gì?” Chúc Thời Vũ ngẩng đầu phối hợp với cô ấy, tạm thời khóa màn hình điện thoại lại, để lên trên bàn.
“nghe nói...!trước đây Mạnh Tư Ý có một người bạn gái, hình như còn là tình đầu.” Chúc Kim Tiêu nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói.
“hử?” Chúc Thời Vũ hơi trừng mắt, làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Không ngoài dự đoán, Chúc Kim Tiêu lập tức hăng hái lên, nói toẹt ra tất cả.
“cô gái kia là bệnh nhân của anh ta, nghe nói lúc đó bệnh rất nghiêm trọng, không khác gì bệnh hiểm nghèo là bao, nhưng không biết làm sao có kỳ tích lại trị được, hai năm trước đã xuất viện, sau đó thì không nghe được tin tức của cô ấy nữa, cũng không thấy cô ấy xuất hiện ở bệnh viện.” Nói đến đây, Chúc Kim Tiêu tạm dừng, rồi tiếp tục nói ra nội dung quan trọng khác.
“nhưng nửa năm nay, đột nhiên nghe được cô ấy đã kết hôn, thiệp mời cũng được gửi đến bệnh viện, hình như còn là cố ý gửi cho Mạnh Tư Ý.
Lúc đó là giờ nghỉ trưa, anh ta vô tình để trên bàn, mấy người đi tìm anh ta có việc đều nhìn thấy rồi.”
“khoa của bọn họ có vài y tá vẫn giữ liên lạc với cô ấy nên mới biết rõ như vậy.
Sự việc trôi qua lâu rồi, người biết chi tiết sự việc không nhiều, nhưng Mạnh Tư Ý tai tiếng như vậy cho nên sẽ luôn có người bàn tán về anh ta nhắc đến, nói đi nói lại nhiều lần.”
Nói đến đây, Chúc Kim Tiêu làm ra điệu bộ kỳ quái, giọng điệu y như mọi chuyện đã nằm trong dự liệu: “cậu dám tin không, từ cấp 3 cho đến học đại học thì Mạnh Tư Ý này cũng chưa từng yêu đương, nếu như không phải bạn cùng phòng hồi đại học của anh ta nói thì mình nhất định không tin, không ngờ anh ta lại chân thành, thâm tình như vậy.”
“khoan đã...” Chúc Thời Vũ bị lượng thông tin dày đặc khiến cô thấy hơi khó hiểu, giơ tay ra hiệu tạm ngừng.
“cậu nói, trước đây anh ấy có bạn gái, còn là tình đầu, sau đó năm nay người đó kết hôn cùng người khác.”
“ừ.” Chúc Kim Tiêu gật đầu chắc chắn.
“vậy ý cậu là anh ấy bi thương quá độ, sau đó mới nản lòng, nên mới tìm đại một người để kết hôn.”
“mình lại không nói như thế nha.” Chúc Kim Tiêu đảo mắt, “nhưng mình cho rằng khả năng này rất cao.”
“cậu xem anh ta sớm không lấy, muộn không lấy, lại đúng lúc này đồng ý đi xem mắt.
Cậu biết không? Lần này mình còn nghe được một chuyện khác.” Cô thần bí cúi thấp đầu.
“lúc trước có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho Mạnh Tư Ý, nhưng ai anh ta cũng từ chối, lấy lý do là vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
“nhưng bác cả vừa nói thì đã đồng ý gặp mặt, không phải quá trùng hợp chứ?”
“ừ...” Chúc Thời Vũ gật đầu, chìm vào suy nghĩ, tiếp nhận cách nói này của cô ấy.
“vậy xem ra anh ấy cũng hơi đáng thương.” Chốc lát, cô lại nhẹ nhàng cảm khái.
Chúc Kim Tiêu: “?”
“chị của tôi à, bây giờ không phải chị nên rút lui sao! Trong lòng anh ta có người khác đó! Loại đàn ông này chúng ta cần họ làm gì!” Chúc Kim Tiêu chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng cô.
“nhưng mà mình cũng không phải đơn thuần muốn kết hôn với anh ấy.” Chúc Thời Vũ nói, “thời gian này, anh ấy là cảng tránh gió của mình, là nơi tạm thời mình có thể nghỉ ngơi, là ràng buộc, cũng là tự do.”
“mình không ghét anh ấy, thực ra còn có chút thiện cảm, nhưng bây giờ mình cũng không yêu anh ấy.
Từ một góc độ ý nghĩa nào đó mà nói thì như bây giờ giữa bọn mình cũng là công bằng mà.”
“người cũ đã là chuyện quá khứ, anh ấy thực sự muốn cưới mình và muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, mà mình cũng vậy, vì vậy chuyện này không ảnh hưởng gì cả.”
“Thời Vũ, cậu điên rồi...” Chúc Kim Tiêu ngơ ngác nhìn cô, lắc đầu, rồi ngạc nhiên và khó tin.
Đối với Chúc Kim Tiêu – người mà cho rằng tình cảm là chuyện lãng mạn đến chết mới chia tay mà nói thì tất cả những cuộc hôn nhân không vì tình yêu đều thuộc về một loại trạng thái đâm đầu vào chỗ chết.
“có phải cậu bị Lục Qua làm cho kích động rồi không, cứ lấy một khoảng thời gian bình tĩnh lại đi, mình sẽ bắt hắn ta quỳ xuống trước mặt cậu xin tha thứ.”
“bây giờ mình rất tỉnh táo.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh lắc đầu, “ nhưng quả thực có liên quan một chút đến Lục Qua.”
“cũng may mắn ở bên anh ta vài năm mới khiến mình phát hiện mình không hợp với yêu đương.
Nếu kết hôn có thể khiến bố mẹ mình yên tâm, có thể giải quyết nhiều vấn đề trước mắt trong cuộc sống thì mình nghĩ kết hôn sẽ mang đến cho chị nhiều niềm vui hơn là yêu đương.”
“đúng rồi, cậu đến đúng lúc, vừa nãy Mạnh Tư Ý gửi cho mình vài mẫu thiệp mời, cậu xem xem cái nào đẹp hơn.” Chúc Thời Vũ lấy lại điện thoại, mở lại các bức ảnh trong đó để Chúc Kim Tiêu suy nghĩ giúp cô.
“...” Chúc Kim Tiêu không nói lên lời mở to mắt, ngay lập tức cô xách túi lên, lắc mạnh rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, khịt khịt mũi.
“Chúc Thời Vũ, cậu đúng là hết thuốc chữa, mình đi đây, lúc nào cậu kết hôn thì hãy liên lạc với mình.”
“á, mình còn muốn hẹn thời gian để cậu và Mạnh Tư Ý cùng nhau ăn bữa cơm, dù sao cũng là bạn tốt nhất với bạn đời thì cũng phải gặp mặt chứ.”
“mấy giờ ở đâu ngày nào.” Chúc Kim Tiêu lập tức hỏi dồn, lại để túi xuống rồi ngồi lại, mặt không đổi sắc.
“mình lúc nào cũng có thời gian.”