Hãy Yêu Anh Khi Mùa Đông Đến


Ngày hôm đó trước khi rời đi, Chúc Thời Vũ nói với Mạnh Tư Ý chuyện hẹn cùng nhau dùng cơm.
Nhắc đến Chúc Kim Tiêu, biểu hiện có anh có vẻ kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, đồng ý sẽ đến.

Dường như biểu hiện kỳ lạ đó chỉ là cảm giác sai lầm của Chúc Thời Vũ.
Hai người hẹn xong thời gian vào chiều thứ 7, đúng ngày Mạnh Tư Ý được nghỉ, còn Chúc Kim Tiêu thì cũng tạm dừng các loại tiệc tụ tập.
Mạnh Tư Ý lựa chọn một nhà hàng lẩu gần tiểu khu, Chúc Thời Vũ chỉ cần đi bộ mười mấy phút là đến.
Cô với Chúc Kim Tiêu sống ở hai tiểu khu gần nhau, hai người dắt tay cùng nhau đi đến.
“cũng được, đúng là có tỉ mỉ quan tâm.”
Hôm nay đúng ngày đẹp trời, ánh nắng ngày đông ấm áp nhẹ nhàng, gió thổi nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Chúc Kim Tiêu hài lòng, miễn cưỡng khen ngợi.
Mạnh Tư Ý là người vô cùng đúng giờ, nhưng lần này lại đến muộn.

Lúc anh đến thì đồ ăn cũng đã được mang lên hết đang ùng ục sôi, miếng thịt bò trong đũa Chúc Kim Tiêu đang được thả vào nồi.
“xin lỗi, bệnh viện đột nhiên có việc nên đến muộn rồi.”

Tính chất công việc của bác sĩ có thể hiểu được, bệnh nhân đột nhiên xảy ra vấn đề nên Chúc Kim Tiêu cũng không nói gì, chỉ là tầm mắt quan sát toàn thân anh.
Chúc Thời Vũ cũng tự nhiên mà nhìn về phía anh.
Hôm nay anh mặc áo khoác gió dày, che kín cả cơ thể, cổ áo có hơi cao, gần như che đi cả cằm.
Mái tóc dài nhìn thấy từ lần gặp mặt trước đã được cắt ngắn đi, giống như anh đã từng đến tiệm cắt tóc, tóc mái cũng được cắt tỉa tỉ mỉ, làm lộ ra gương mặt sạch sẽ, sáng sủa.
Trong nhà hàng lẩu ồn ào, nhưng anh không bị ảnh hưởng bởi những âm thanh đó mà ngồi xuống.
Chúc Kim Tiêu thần thần bí bí mà quay đầu lại, khuỷu tay dưới gầm bàn trộm chạm vào Chúc Thời Vũ, hi vọng cô sẽ quay lại nhìn mình, vô cùng thâm ý mà nháy mắt.
“nghe danh đã lâu.”
Sau khúc nhạc đệm ngắn đó, Chúc Kim Tiêu đứng lên, nhiệt tình đưa tay về phía Mạnh Tư Ý.
“em là em họ của Chúc Thời Vũ – Chúc Kim Tiêu, lần trước đã xem qua ảnh chụp của anh, có vẻ người thật bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.” Chúc Kim Tiêu vừa nói, vừa quay qua nhìn Chúc Thời Vũ, ánh mắt mang theo sự thích thú.

Chúc Thời Vũ che trán, không kiềm chế được mà cúi đầu.
Sóng ngầm giữa hai người, không ai phát hiện, Mạnh Tư Ý ở đối diện cũng thở nhẹ một hơi, lễ độ bắt tay Chúc Kim Tiêu, tự giới thiệu.
“xin chào, tôi là Mạnh Tư Ý.”
Đối với người lấy giá trị nhan sắc làm chính nghĩa mà nói, thì với gương mặt này của Mạnh Tư Ý có thể khiến Chúc Kim Tiêu bỏ qua cho các khuyến điểm khác của anh.
Những ngờ vực và phỏng đoán không đáng nhắc đến trước đây thì vào tối hôm nay đã biến từ thù địch thành tình bạn.
Nồi lẩu bốc lên một làn hơi nóng, không khí trong nhà hàng cũng thoải mái ấm áp.
Mặc dù Mạnh Tư Ý không nói nhiều, nhưng mỗi lần tiếp lời lại rất đúng lúc, đối với những vấn đề mà Chúc Kim Tiêu thăm dò cũng trả lời rất thẳng thắn và phù hợp.

Từ biểu hiện có thể thấy được Chúc Kim Tiêu rất hài lòng.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, trước lúc rời đi, xưng hô của cô với Mạnh Tư Ý đã biến thành anh rể.
“anh rể, tiễn đến đây thôi, không cần tiễn nữa đâu, em và chị họ đi bộ về cũng tiện.” Ba người về đến cổng, Chúc Kim Tiêu kéo tay Chúc Thời Vũ tạm biệt.
Có trời biết, đã bao nhiêu lâu rồi cô không gọi Chúc Thời Vũ là chị họ.
“không sao, tôi...” Mạnh Tư Ý ngập ngừng, rồi lại nói: “đúng lúc tôi cũng rảnh rỗi.”
Trời hoàng hôn, người đi bộ trên đường không nhiều, chỉ còn lại áng đỏ vắt trên bầu trời, không khí trong gió cũng lạnh hơn vài phần.
Ba người đi trên đường, Chúc Thời Vũ và Chúc Kim Tiêu khoác tay nhau đi phía trước, Mạnh Tư Ý theo sau chậm hơn nửa bước, âm thầm đi bên cạnh hai người.
Cực kỳ giống những nam sinh, nữ sinh đang còn đi học phân chia thành hai nhóm.
Hai người nói chuyện, Mạnh Tư Ý cũng không tiện xen vào, những thỉnh thoảng Chúc Kim Tiêu cũng sẽ hỏi đến anh, chủ động hỏi thăm một vài chuyện ở bệnh viện.
Mạnh Tư Ý lịch sự đáp lại đôi lời, chủ đề lại thay đổi.
Trong lúc Chúc Kim Tiêu nói chuyện, Chúc Thời Vũ trộm nhìn sang Mạnh Tư Ý.

Hai người cách nhau một khoảng rộng nửa mét, người con trai hạ thấp tầm mắt, giống như có một chút cô đơn và tủi thân thể hiện dưới góc môi hơi mím của anh.
Cứ như vậy, bọn họ đi đến trước cửa tiểu khu của Chúc Kim Tiêu, cô đang hưng phấn nói với Chúc Thời Vũ một số chuyện linh tinh trong nhà, dường như vẫn còn chưa đã, không nỡ buông tay Chúc Thời Vũ.
“vậy em đi vào đây nhé.” Cô giơ tay lên vẫy chào hai người, nghĩ đến điều gì, xong lại nháy mắt hét lên:

“chị họ, anh rể, hai người đi từ từ thôi.”
Chị họ, anh rể - cực kỳ nhấn mạnh những từ này.
Chúc Kim Tiêu xoay người vào nhà.

Nhìn bóng dáng dần biến mất của cô, Chúc Thời Vũ quay đầu nhìn sang người bên cạnh, đúng lúc anh đang muốn nói:
“đi thôi.” Mạnh Tư Ý cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy tay cô, chính là bàn tay mà Chúc Kim Tiêu nắm lấy cả đoạn đường này.
“hả?” Chúc Thời Vũ giả vờ nghe không hiểu, ngẩng đầu.
“anh đưa em về nhà?” Mạnh Tư Ý dắt cô đi về phía trước, là hướng về phía nhà cô.
“nhà em ở tiểu khu đối diện.” Chúc Thời Vũ dừng lại, đôi mắt giả vờ ngây thơ, “không cần đặc biệt đưa về đâu.”
Bước chân Mạnh Tư Ý dừng lại, xoay mặt qua nhìn cô, ánh mắt giao nhau, vài giây sau, anh đành từ bỏ.
“anh muốn đưa em về.”
“à.”
Chúc Thời Vũ bình thản đáp, khóe miệng không kìm được ý cười, chốc lát sau, lại nghe được anh tự nói với chính mình, giống như đang than phiền oán trách.
“em họ em nói nhiều quá đi.”
Chúc Thời Vũ không kìm được mà cười thành tiếng.
“Mạnh Tư Ý.” Chúc Thời Vũ lắc nhẹ tay anh, khiến cho lời nói thốt ra đáng lẽ là “anh có biết thực ra anh rất đáng yêu không nhỉ?” đổi thành:
“anh thật là nhỏ nhen.”
-
Ban đêm, bóng cây được che phủ bởi đèn đường, mông lung thành một nhóm.
Tiểu khu yên tĩnh như rất nhàn hạ.
Chúc Thời Vũ vừa từ phòng tắm đi ra không bao lâu, đầu tóc vẫn còn đọng nước, trên đầu được phủ một chiếc khăn lông.

Cô cầm lấy điện thoại nói chuyện cùng Chúc Kim Tiêu.

“thực ra em rất không đồng ý chuyện chị kết hôn đâu.” Người em họ “nói rất nhiều” này sau khi trở về không lâu liền gấp không nổi mà gọi điện cho cô.
“nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy người, hình như cũng được đó.” Chúc Kim Tiêu không còn hi hi ha ha như ban ngày, nghiêm túc lên rất nhiều.
“đột nhiên cảm thấy dáng vẻ hai người ở bên nhau cũng rất xứng đôi.”
“mặc dù mới quen biết không bao lâu, nhưng ấy rất đẹp trai nha, cuộc sống bây giờ rất ít gặp được người đẹp trai, lấy anh ta cũng không thiệt thòi gì.”
“thường nói biết người biết mặt không biết lòng, người quen biết 10 năm cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn, thì cũng không khác biệt với quen biết vài tháng.”
“vốn dĩ hôn nhân chính là 1 lần đánh cược, nếu không dám cược, thì chẳng ai biết được cuối cùng mở ra sẽ là gì.”
Chúc Kim Tiêu nói không ngừng cuối cùng cũng kết thúc, phát hiện Chúc Thời Vũ không nói câu nào, cô chậm chạp cảm giác được lời bản thân nói sai rồi, lập tức bổ sung.
“Tiểu Vũ à, em chỉ là tùy tiện nói thôi, không phải nhắc đến tên cặn bã đó đâu.”
Bên này, Chúc Thời Vũ thở nhẹ ra một hơi, lắc đầu: “không sao.”
“chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, tên bạn trai cũ đột nhiên lại có thể khiến mình tổn thương.”
Chúc Kim Tiêu bị cô chọc cười, theo bản năng liên tưởng đến tin nhắn lúc cô vừa về đến nhà, buột mồm nói.
“đúng rồi, gần đây cậu có xem tin nhắn trong nhóm bạn học cấp 3 không, rất nhiều người đã quay trở về, đang tổ chức buổi họp mặt cuối năm,...” nói được một nửa thì cô đột nhiên im bặt, ảo não mà vỗ trán.
Đúng là đang yên thì nhắc đến làm gì.
“không có.” Giọng nói của Chúc Thời Vũ không có chút thay đổi nào.
“đã chặn từ sớm rồi.

Bọn họ muốn họp mặt à?”
Nghe được giọng điệu bình thường của cô, Chúc Kim Tiêu mới có can đảm nhắc đến tên người đó, quả nhiên trong lòng vẫn còn Lục Qua.
“cậu đi chứ? Nếu như cậu không đi thì mình cũng không đi.”
“chắc mình sẽ không đi, cậu không cần theo ý mình, nhóm đấy có nhiều bạn cậu, cậu giao thiệp tốt lúc đi học mà.”
“nói thì nói như thế, nhưng mình sợ đến lúc đó nhìn thấy Lục Qua lại xông lên đánh hắn.”
Chúc Thời Vũ nghe cô ở bên đó cứ lải nhải, hơi mím môi cười, lúc đang muốn lên tiếng, thì lại nghe thấy Chúc Kim Tiêu đột nhiên “a” một tiếng.
“đúng rồi, Tiểu Vũ, cậu có thấy cái tên Mạnh Tư Ý này hơi quen quen không? mình luôn cảm thấy từng nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?”
“có...sao?” Chúc Thời Vũ hơi khó hiểu, tập trung suy nghĩ.
“có lẽ là tên giống nhau thôi, mình khẳng định trước đây chưa từng gặp anh ấy, đẹp trai như vậy nhất định khiến người khác khó mà quên được.”
Dường như Chúc Kim Tiêu chỉ tiện thể nhắc tới thế thôi, rất nhanh lại thay đổi sang một vấn đề khác, hai người lời qua lời lại nói chuyện cả nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi cúp điện thoại, Chúc Thời Vũ nhìn màn hình điện thoại, vẫn mở nhóm chat bạn học đã lâu ngày không xem.
Không ngoài dự đoán, nhóm chat im ắng lâu ngày đang vô cùng sôi nổi, lịch sử trò chuyện dồn nhiều thành mấy trang.

Tên của Lục Qua cũng năm trong số đó, chỉ là anh ta rất ít xuất hiện, chỉ bị người khác nhắc đến thì mới trả lời đôi câu.
Cũng có không ít người tag tên của Chúc Thời Vũ, mọi người đều không biết bọn cô đã chia tay, là cặp đôi năm đó được cả lớp công nhận là “cặp đôi tin đồn” nên các bạn học đều trêu đùa vài câu.
Lục Qua không nói rõ, chỉ tránh đi, nói vài câu về chuyện liên quan đến buổi tụ họp sắp tới.
Chúc Thời Vũ trầm mặc xem các tin nhắn đó, sau đó thoát ra.
Không lâu sau, trên trang chủ trong vòng bạn bè xuất hiện một trạng thái mới.
[Bạn trai]
Bên dưới là một bức ảnh.
Ngày chụp ảnh cưới hôm đó trợ lý chụp trộm hậu trường, lúc đó hai người vừa thay đổi trang phục ngày thường là một bộ đồ đôi, Chúc Thời Vũ mặc một chiếc váy sơ mi trắng, còn Mạnh Tư Ý là áo sơ mi trắng.
Mới chụp chưa được lâu, sự phối hợp giữa hai người vẫn chưa được nhịp nhàng, vì vậy đang ở một bên lén lút tập riêng.
Chúc Thời Vũ một tay đặt trên tay Mạnh Tư Ý, tay còn lại để không, hai người đối diện nhau, anh lịch sự ôm vòng eo cô, hai người nhìn nhau cười.
Bức ảnh này chụp rất tự nhiên, động tác biểu cảm đều bắt được rất chuẩn, đặc biệt là hai người chỉ để lộ nửa góc mặt nhưng rất rõ ràng, có thể nhận ra được người con trai trong ảnh không phải Lục Qua.
Dòng trạng thái này của Chúc Thời Vũ vừa đăng lên, thì những con số màu đỏ tươi phía trên thay đổi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô ấn vào xem, các bạn học cũ của cô đều tỏ ra ngạc nhiên, còn một số đồng nghiệp, bạn bè không biết chuyện cũ thì chỉ đơn giản gửi lời chúc phúc.

Đối với những lượt thích của người thân, Chúc Kim Tiêu ấn biểu tượng like cho bác cả.
Chúc Thời Vũ không trả lời bình luận nào, nhanh chóng lướt qua, ngón tay lướt đến một chỗ nào đó đột nhiên dừng lại, trong rất nhiều thông báo, cô nhìn thấy một biểu tượng avatar quen thuộc.
Mạnh Tư Ý nhấn like.
Sau đó dưới phần bình luận là một biểu tượng trái tim,
Anh âm thầm bình luận dưới bài đăng của cô một trái tim nhỏ.
Góc miệng của Chúc Thời Vũ theo bản năng cong lên, cảm nhận được một sự dễ thương kỳ lạ.
Cô thoát ra khỏi trang chủ, vòng bạn bè tự động cập nhật tin mới, có một bài đăng mới nhất.
[Bạn gái]
Không biết Mạnh Tư Ý chụp được ảnh một mình cô lúc nào, là lần hai người đến hiệu sách, cô nằm nhoài trên bàn đợi anh, vô tình ngủ mất.
Ánh nắng chiếu lên tóc cô, bên cạnh có một chậu cây nho nhỏ, góc nghiêng của người trong ảnh điềm tĩnh, an nhiên nằm ngủ ở đó.
Khiến người khác bất giác nghĩ đến bốn từ “năm tháng tĩnh lặng”.
Chúc Thời Vũ nghĩ nghĩ, mở góc bên phải, để lại một bình luận trái tim giống như anh đã làm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận