Khi họ vô tình gặp Diệp Dung, Bạch Lê đang nắm tay Thương Nam ở quầy thực phẩm tươi sống trong siêu thị để mua thịt, họ dự định buổi tối sẽ nấu một nồi lẩu nhỏ.
Thương Nam hỏi: "Thịt cuộn không?"
Bạch Lê: "Có hôi không?"
Thương Nam nhìn xuất xứ trên nhãn, "Chắc là không, trên đó ghi là cừu Tân Cương."
Bạch Lê: "Em sợ là vẫn hôi đó."
Thương Nam suy nghĩ một chút, lấy trong tủ ra một hộp thịt bò cuộn béo ngậy: "Như vậy được không?"
Bạch Lê mỉm cười, lấy hộp thịt cừu cuộn ra, xếp chồng lên hộp thịt bò rồi bỏ vào xe đẩy.
Thương Nam nghi hoặc nói: "Em không sợ hôi sao?"
Bạch Lê quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ, cười nghịch ngợm nói: "Đồ ngốc, cái gì hôi thì chị ăn."
Thương Nam nhanh tay lẹ mắt nhéo cái mũi nhỏ của nàng hỏi: "Sao em thông minh như vậy?"
Bạch Lê khịt mũi, "Sao nào? Chị có ý kiến gì không?"
"Tôi không dám."
Thương Nam đẩy xe, tay kia ôm Bạch Lê, vừa quay người liền đụng phải Diệp Dung.
Hai người đã lâu không gặp. Lúc đầu Diệp Dung liên lạc với Thương Nam, nhưng cô không trả lời. Thời gian trôi qua, Diệp Dung cũng không liên lạc với cô nữa. Lần gần đây nhất có lẽ là ở bệnh viện, lúc Diệp Dung đi kê thuốc cho con thì gặp Thương Nam và Bạch Lê đang ôm nhau ở hành lang.
"Thật trùng hợp." Diệp Dung chủ động chào hỏi.
Theo tâm lý học, khi một người cười mà không có nếp nhăn ở khóe mắt thì đó là nụ cười giả tạo.
Bạch Lê nhìn kỹ, thấy khóe mắt Diệp Dung không có nếp nhăn. Nhưng... người phụ nữ này đã sinh con, sao lại không hề già đi? Ngược lại, càng trẻ ra, trước kia hơi béo, bây giờ đã gầy như vậy? Nhân tiện, không biết eo có ngấn hay không? Nàng vô thức cúi đầu liếc nhìn eo mình...
Ối! Có một chút mỡ!
Đều là lỗi của Thương Nam, sao lại nấu đồ ăn ngon như vậy? Ăn nhiều đến mức không để ý tới việc tăng cân!
Một ánh mắt lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, cánh tay Thương Nam đang ôm lấy bả vai Bạch Lê, vô tình siết chặt, với Diệp Dung khẽ gật đầu, lễ phép chào hỏi.
"Thật là trùng hợp."
Diệp Dung tránh né Thương Nam, ánh mắt rơi trên mặt Bạch Lê, trong nháy mắt hai người chạm mắt nhau, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ đã bắt đầu.
Nếu đo được nhiệt độ của mắt, nhiệt kế chắc sẽ nổ tung, chiến trường không có thuốc súng, bị bao phủ bởi đất cháy, ngọn lửa vô hình và quái dị đang thiêu rụi bốn phía.
"Y tá Bạch, cô có khoẻ không." Diệp Dung chế nhạo.
"Tôi rất tốt, còn chị thì sao? Hai đứa bé rất đáng yêu phải không?" Bạch Lê cười rạng rỡ như hoa đào.
[Chị đang giả vờ cái gì chứ? Được rồi, tôi sẽ đấu với chị đến hơi thở cuối cùng, xem chị có thể giả vờ đến lúc nào?]
Lười đối phó với Diệp Dung, Bạch Lê vòng tay ôm lấy eo Thương Nam, cố ý bóp lạnh, rồi rỉ rả.
"Chị yêu, chúng ta đi mua sữa chua nhé. Em muốn ăn salad trộn sữa chua do chị làm."
Thương Nam làm việc gì cũng theo ý Bạch Lê, nàng nói gì thì làm nấy. Tay cầm lấy thanh nắm xe đẩy, gật đầu chào Diệp Dung lần nữa, sau đó cùng Bạch Lê đi nơi khác.
"Thưa cô... Cô..."
Diệp Dung ngơ ngác, cúi đầu xuống, thấy chiếc hộp trong tay đã bị xé rách, nước chảy ra, cô lập tức rút túi ra, gói đồ lại rồi bỏ vào xe đẩy.
"Xin lỗi, tôi sẽ mua cái này."
...
Sau chuyến đi siêu thị không mấy thú vị.
Buổi tối ăn lẩu, Bạch Lê nói muốn giảm cân.
Thương Nam lấy nước sốt đã chuẩn bị sẵn, cho những cuộn thịt bò béo đã nấu chín vào, sau khi thấm nước sốt thì thổi vài cái rồi đưa cho người đang ngồi thiền trên thảm tập yoga.
"Sư phụ, ngài thật sự không muốn ăn sao?"
"Không ăn."
"Công thức độc quyền của tôi."
Bạch Lê lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm.
"Chị thật phiền phức~"
Thương Nam cũng không tức giận, cúi người hôn nàng, chạm vào đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn, như đang ăn một miếng thạch.
"Em không còn giận nữa phải không?"
Bạch Lê giật lấy cái chén như ăn cướp, ăn xong còn hôn Thương Nam, bôi dầu mè lên hết mặt cô. Nàng vì tức giận trông như trái dưa hấu chín đỏ.
"Sau này không được phép đi siêu thị một mình!"
"Tuân lệnh."
....
Mười giờ tối.
"Đã hơn ba tiếng rồi, chị định tắm cả một thế kỷ hay sao?"
Bạch Lê ở trong phòng ngủ hét lớn, Thương Nam vội vàng sấy khô tóc chạy tới dỗ dành nàng.
"Em đang ghen nè, phải làm gì đây?"
"Vâng lời em."
"Vậy thì tắt đèn và lại đây."
...
...
"Dì Trương."
"Diệp tiểu thư."
Dì Trương làm việc cho Diệp Dung đã lâu, quen gọi cô là Diệp tiểu thư. Cho dù sau khi Diệp Dung kết hôn, bà cũng chưa bao giờ đổi cách xưng hô. Không phải dì Trương không đổi, chủ yếu là vì Diệp Dung chưa bao giờ đề cập đến.
"Đi pha sữa đi."
"Vâng."
Chuông cửa reo, dì Trương đi ra mở cửa.
"Diệp tiểu thư, ông chủ về."
Dì Trương cầm lấy chiếc áo khoác Từ Mao Sâm cởi ra, treo lên, rồi đi vào nhà bếp pha sữa.
Từ Mao Sâm khẽ cau mày, vừa cởi nút áo sơ mi ở cổ tay, vừa đi đến phòng khách, lấy rượu whisky trong tủ rượu rồi rót cho mình nửa ly nhỏ.
"Sao em vẫn để bà ấy gọi là Diệp tiểu thư? Chừng nào mới có thể đổi cách xưng hô?"
Diệp Dung khoanh tay, không thèm nhìn hắn.
"Dì Trương đã chăm sóc tôi hơn mười năm, vẫn luôn gọi như vậy. Tôi nghĩ cũng không cần thiết phải thay đổi. Hơn nữa đây là nhà của tôi, anh muốn phải xưng hô thế nào?"
Từ Mao Sâm tỏ ra không vui và uống hết rượu trong tay.
"Anh muốn em từ chức, em nghĩ sao?"
"Tôi chưa nghĩ đến điều đó."
"Diệp Dung, anh làm việc này là vì lợi ích của em. Em đã là mẹ anh không muốn em tiếp tục vất vả như vậy."
"Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi không thấy vất vả. Tôi nghĩ mình có thể đảm đương tốt cả việc làm mẹ và công việc".
Từ Mao Sâm đặt mạnh cái ly trên bàn rầm một tiếng, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến cạnh Diệp Dung, ôm cô từ phía sau.
"Nhưng anh nghĩ điều đó rất khó khăn với em. Để anh nuôi em không tốt hơn sao? Sau đó em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn, thậm chí là ra nước ngoài... Không thành vấn đề. Em sẽ có nhiều thời gian hơn. Chúng ta không còn là một gia đình bình thường nữa. Chúng ta có hai đứa con, nghĩ mà xem, nếu bỏ lỡ sự trưởng thành của con mình thì thật đáng tiếc phải không?"
Giọng nói của Từ Mao Sâm trầm và dày, mỗi lời nói đều như đang nghĩ đến lợi ích của cô, Diệp Dung quay lại nhìn người bên cạnh, trong mắt không có chút ý cười.
"Anh nóng lòng muốn đưa chúng tôi ra nước ngoài, điều đó chỉ khiến tôi cho rằng tâm hồn anh không trong sáng."
Nụ cười của Từ Mao Sâm thoáng chốc biến mất, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống, "Em nói vậy là có ý gì? Tâm hồn anh không trong sáng chỉ vì lợi ích của em sao?"
Diệp Dung không nói gì, kéo tay Từ Mao Sâm ra, bước sang một bên, "Anh cho rằng những gì mình làm bên ngoài thì tôi không biết sao? Tôi chỉ không muốn tranh cãi với anh thôi. Chúng ta chỉ vì lợi ích cá nhân. Để giữ thể diện gia đình hai bên, Từ Mao Sâm... Tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng đừng đi quá xa."
"Hừ!" Mặt nạ của người đàn ông này bị bóc trần, liền tức giận cắn trả, "Diệp Dung, đừng tỏ ra thanh cao, tôi ở bên ngoài quậy phá cũng không sao. Ít nhất tôi là một người đàn ông. Còn cô thì sao?Cô nghĩ mình là ai? Cô tưởng tôi không biết chuyện giữa cô và bác sĩ tâm lý kia hả? Có tin tôi sẽ..."
"Anh dám." Diệp Dung thanh âm rất lạnh, lạnh như băng, "Anh dám làm loạn, tôi sẽ ngăn cản sự nghiệp của anh. Anh cho rằng mình thật sự có năng lực hay sao? Trong hai năm, thử nghĩ xem nếu không có gia đình tôi chống lưng, anh có được như hôm nay không? Giữa chúng ta là lợi ích chung. Hãy nhớ rằng... Tôi là người nâng đỡ anh và cả gia đình anh đều ủng hộ tôi."
Từ Mao Sâm vẻ mặt nham hiểm, đột nhiên cười nói: "Em đúng là vợ yêu của anh. Anh thích em nhiều lắm. Đừng lo lắng, anh không có nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện xấu của em. Chúng ta có thể cùng có lợi."
Nói xong, Từ Mao Sâm đang định rời đi, trước khi đi còn quay lại nhìn cô.
"Nhân tiện, em có biết hiện tại người tình nhỏ của em đang ở cùng ai không? Là y tá, nhưng không phải y tá bình thường. Cô ấy là con gái của Bạch Nam Quang, ông chủ công ty cung cấp thực phẩm Nhuận Hải. Tổng tài sản của cô ấy không thua gì chúng ta. Anh khuyên em nên nhanh chóng bỏ cuộc đi. Một người trẻ tuổi xinh đẹp, so với một người đã sinh con, chắc cũng biết lựa chọn nào là tốt hơn."
"Cô ấy sẽ không muốn em nữa đâu."
Từ Mao Sâm cười lớn sau khi nói điều này.
Có một tiếng vang lớn, dì Trương vội vàng ra khỏi phòng em bé sau khi nghe thấy âm thanh ấy.
"Diệp tiểu thư!"
Kính vỡ trên mặt đất, tay Diệp Dung chảy máu, vô cảm lắc đầu.
"Tốt."
——
——
Trong bệnh viện, Bạch Lê tranh thủ giờ nghỉ trưa đi siêu thị dưới lầu mua sắm.
Cô đang lướt nhìn khoai tây chiên trên kệ thì một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Y tá Bạch, cô có thời gian nói chuyện không?"
Bạch Lê giật mình.
Diệp Dung?
Diệp Dung đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, dáng người mảnh khảnh, trông có năng lực, toát ra khí chất vô cùng sắc bén, mang theo sự hiếu chiến mãnh liệt. Bạch Lê không hiểu cô ấy đối với mình như vậy để làm gì. Điều này có giống ngoài đời thật không? Mấy lần gặp gỡ trước đây, người này không có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Kỳ thật không cần hỏi, Bạch Lê cũng hiểu, đại khái là bởi vì nàng cùng Thương Nam ở cùng nhau, bạn gái cũ không nguyện ý phải không?
Trong công viên nhỏ có một lầu bát giác, bên cạnh có một cây đa cổ thụ cao chót vót ôm lấy, chỉ che phủ lầu bát giác. Những chỗ khác đều bị phơi nắng, nhưng ở đây rất râm mát.
"Có việc gì thì cứ nói ở đây, lát nữa tôi phải về làm việc." Giọng nói của Bạch Lê bình tĩnh và khách sáo.
Phần lớn khuôn mặt của Diệp Dung bị kính râm che khuất, đặc biệt là đôi mắt. Kính tráng gương phản chiếu khiến không thể nhìn thấy gì, cũng như không thể thấy được tâm trạng cô ấy lúc này, vừa mở miệng đã muốn vạch trần bí mật.
"Y tá Bạch, tôi nghĩ cô không nên như vậy."
Diệp Dung đi thẳng vào vấn đề, không thèm giấu diếm.
"Chuyện gì?" Bạch Lê hỏi nàng.
"Còn cần tôi giải thích sao?"
"Chị không giải thích rõ ràng thì làm sao tôi biết được?"
"Y tá Bạch..."
"Gọi tôi là Bạch Lê."
"Bạch Lê..." Diệp Dung tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt sâu thẳm. "Nếu cô đã yêu cầu tôi nói rõ ràng, tôi sẽ nói... Cô và em ấy không cùng một thế giới. Cô cũng không phải là người thích hợp."
"Tại sao lại nói như vậy?" Ánh mắt Bạch Lê càng lạnh lùng.
"Tôi biết rõ em ấy, Chúng tôi đã ở bên nhau mười năm." Diệp Dung nhắm mắt lại rồi mở ra, "Em ấy đã sống rất khốn khổ, em ấy không nên khổ sở như vậy, tôi không muốn thấy em ấy buồn nữa. Bạch Lê, tôi biết cô... Cô là con của Bạch Nam Quang, ông chủ công ty thực phẩm Nhuận Hải, đó là một thương hiệu lâu đời ở Hoa Thanh. Tuy không phải là đại gia nhưng có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành. Theo như tôi biết, cô là con một trong gia đình. Và em ấy năm nay đã hơn ba mươi rồi. Cô nghĩ mình có thể ở bên em ấy như thế này được bao lâu? Cô đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa... Một khi cô chơi chán, hoặc áp lực trong cuộc sống và gia đình... Có thể quay mặt bỏ đi. Thương Nam thì sao? Em ấy nên làm gì bây giờ?"
Bạch Lê không có phản ứng gì, nghe hết những lời nói của Diệp Dung, sau đó nhếch khóe miệng cười nói: "Đây là những điều mà chị muốn tôi biết à?"
"Thế này chưa đủ sao?"
"Đương nhiên là không đủ, tôi hỏi chị... Hiện tại chị lấy tư cách gì mà nói với tôi chuyện này?" Bạch Lê khoanh tay bước lại gần Diệp Dung, từ trên xuống dưới nhìn người phụ nữ quyến rũ này. "Bạn gái? Nói đúng hơn là trong quá khứ. Hay còn yêu nhưng là kẻ thua cuộc không chịu buông tay?"
Diệp Dung: "...."
"Chị không cần phải nhìn tôi như thế này. Tôi biết chị muốn nói gì. Đó chẳng qua là những lời sáo rỗng. Nhưng tôi có trách nhiệm nói với chị rằng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều mà chị nói trước khi quyết định đến với Thương Nam."
Bạch Lê cố nén nụ cười, bất giác nhếch khóe miệng.
"Diệp tiểu thư, chúng ta đều có cha mẹ, có thầy cô, có bạn bè, còn có rất nhiều bí mật khó có thể nói ra. Nhưng chúng ta vẫn là con người, là con người thì phải có tình cảm. Chỉ là cái nào quan trọng hơn thôi."
"Ý cô là gì?"
Bạch Lê hít sâu một hơi, "Kỳ thật khi mới biết chuyện chị cùng Thương Nam. Tôi rất ghét chị. Tôi nghĩ chị sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao lại bỏ rơi cô ấy? Khi chị bỏ rơi cô ấy, chị có thực sự nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa? Cô ấy không phải là trẻ mồ côi sao? Chị có bao giờ nghĩ rằng cô ấy không có nhà để về không? Cô ấy thậm chí không có ai để than thở về những bất bình trong lòng mình? Diệp tiểu thư... Chị không thể bắt nạt Thương Nam chỉ vì cô ấy có tính tình tốt. Mối quan hệ mười năm đối với chị quan trọng hơn hay bản thân chị quan trọng hơn?
"Cô biết gì!"
"Tôi không hiểu. Tôi đương nhiên không thể hiểu được. Chúng ta không phải là cùng một loại người, tôi làm sao có thể hiểu được chị đang nghĩ gì!"
Bạch Lê ngắt lời.
"Đừng lo lắng, hãy nghe những lời tôi nói. Sau này... Tôi không ghét chị nữa, đặc biệt là sau khi tôi yêu Thương Nam. Tôi không những không ghét mà còn biết ơn chị. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có chị giúp đỡ Thương Nam ngay từ đầu. Cô ấy có thể đi học, nếu không trên thế giới sẽ bớt đi một nhân tài. Điều tốt hơn là chị đã từ bỏ cô ấy, nếu không tôi và cô ấy đã không thể ở bên nhau. Diệp tiểu thư... Bây giờ hai người đã chia tay mỗi người đều có cuộc sống riêng. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cứ quên nhau cho đến hết đời..."
Diệp Dung hiểu rõ lời Bạch Lê nói, nhưng cô không muốn thừa nhận.
"Cô cũng biết em ấy tốt, không nên trêu chọc em ấy."
"Làm sao tôi có thể trêu chọc cô ấy được? Tôi muốn ở bên cô ấy cả đời."
"Bạch tiểu thư, đừng nói nhảm."
"Diệp tiểu thư, nếu chị không thể tự mình làm được thì đừng nghĩ rằng người khác cũng không làm được." Bạch Lê quay mặt đi một giây, sau đó quay lại thô lỗ nói: "Thương Nam đã đồng ý công khai, quãng đời còn lại tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng cô ấy. Nếu chị muốn, tôi có thể coi chị như chị gái của mình. Nhưng nếu chị không muốn... thì cũng không sao cả. Dù sao thì chị cũng đã lựa chọn rời khỏi cuộc chơi."
Diệp Dung nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Lê, "Đợi cô bằng tuổi tôi mà có thể nói ra những lời như vậy thì tốt, nhưng... đến lúc đó, tôi sợ đã muộn."
"Diệp tiểu thư, dù chị có đồng ý hay không thì việc lấy tuổi tác để kết hôn là lý do tồi tệ nhất. Chị cứ nói đó là vì thể diện của ba mẹ. Nhưng chị có từng tự hỏi, chị có thực sự không muốn kết hôn không? Nếu chị chỉ muốn có một đứa con, thì với khả năng tài chính của gia đình, chị không cần phải kết hôn, phải không? Chị đã bao giờ nghĩ đến việc dành cả cuộc đời mình cho Thương Nam chưa? Có thể! Nhưng đó chỉ là một trong những suy nghĩ, chị chưa từng lên kế hoạch, và cũng chưa bao giờ mong đợi. Cái gọi là khao khát đó chỉ tồn tại trong giấc mơ của chị. Đừng so sánh bản thân chị với tôi, bởi vì tôi thực sự dự định sẽ cùng cô ấy chung sống cả đời. Diệp Dung... Thừa nhận đi, Thương Nam chưa bao giờ là số một trong lòng chị, có lẽ cô ấy xếp thứ ba, thậm chí thứ tư cũng không được. Hãy để cô ấy đi, cũng như buông bỏ và sống cuộc sống mà chị mong muốn, như vậy sẽ tốt hơn đúng không? Chị không cần phải lo lắng về việc ba mẹ mình mất mặt, và Thương Nam không cần phải trốn tránh. Tất cả chúng ta đều có thể thẳng thắn, và đây là kết thúc tốt nhất.
Diệp Dung tập trung, một lúc sau cô mỉm cười mỉa mai.
"Bạch tiểu thư, cô thật là người mồm mép."
"Chỉ nói sự thật."
Đột nhiên, Diệp Dung nghiến răng, siết chặt thớ cơ ở khóe mắt, "Nếu tôi không muốn thì sao? Đừng quên tôi đã ở bên em ấy mười năm, không phải mười ngày, mười tháng, mà là trọn vẹn mười năm."
Bạch Lê nhún vai, buột miệng nói: "Vậy thì sao? Mười năm cũng không ngăn cản được việc chị rời đi trước!"
Bạch Lê thắng ván này, vẻ mặt của Diệp Dung xấu hổ, cô ấy thậm chí không thể thốt ra một lời phản bác nào sau khi nàng rời đi. Theo logic mà nói, Bạch Lê nên vui mừng khi knock out bạn gái cũ của Thương Nam. Không phải ai cũng có thể có được, nhưng nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Ngược lại... trái tim nàng tắc nghẽn đến mức không làm được gì, thậm chí ăn trưa cũng không ăn nổi.
Nếu như trước khi bỏ đi, cho dù Diệp Dung không phản bác, cho dù có mắng chửi, nàng nhất định sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ. Chỉ vì Diệp Dung không nói gì, chứng tỏ lời nàng nói là đúng. Diệp Dung chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở bên Thương Nam cả đời. Cô ấy luôn tìm đủ mọi lý do bào chữa cho chính mình, đội lên đầu một chiếc mũ khoa trương mà bản thân không yêu thích. Cô tự tẩy não mình muốn chia tay vì ba mẹ, thế giới trần tục và toàn bộ định kiến xã hội đang ép buộc cô phải làm như vậy. Từ đó hóa thân vào một nhân vật đáng thương, chịu nhiều đau khổ.
Có lẽ trong mắt bản thân, cô ấy còn đáng thương hơn Thương Nam.
Nhưng cô ấy có thực sự đáng thương không?
Sự nghiệp thành đạt, gia đình hạnh phúc, con cái đáng yêu, cô ấy có tất cả nhưng vẫn tham lam, không điểm dừng.
Diệp dung thực sự cho rằng lòng mình sáng như gương và mỗi bước cô đi đều đúng đắn sao? Cô biết quá rõ nên cảm thấy áy náy không dám phản bác, chỉ dám dối lòng mình.
Bạch Lê khoanh tay xoa xoa lên xuống, bất giác cảm thấy lạnh lẽo, người phụ nữ này quá thực dụng, tâm tư sâu thẳm, nhưng đâu phải ai cũng là kẻ ngốc.
Đột nhiên, trái tim của Bạch Lê thắt lại, chẳng lẽ Thương Nam không nhìn thấy thứ mà nàng có thể nhìn thấy sao?
Một cơn đau bất chợt lập tức xông thẳng lên trán, mũi Bạch Lê nghẹn ngào, đôi mắt mờ mịt
Không ai thương tiếc cho Thương Nam của nàng...
Không có ai đứng về phía cô ấy...
Cô ấy chưa bao giờ nhận được gì, dù chỉ một lời nói công bằng.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê lại rưng rưng nước mắt.
...
Tính chất công việc giữa Thương Nam và Lục Thiều khác nhau, Lục Thiều không thể về nhà, nhưng Thương Nam có thể tan sở đúng giờ. Chuẩn bị xong ba món, khi Bạch Lê làm ca đêm, đúng mười giờ cô có mặt để giao đồ ăn khuya. Cô còn phân loại quần áo giặt tay, giặt máy, còn lại có thể gửi ra tiệm giặt khô bên ngoài.
Nhà cửa cũng dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp một cách chặt chẽ và có trật tự. Thương Nam không bao giờ nói bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ làm những việc này, chăm sóc Bạch Lê đến từng chi tiết.
Bạch Lê hỏi: "Chị không mệt sao?"
Thương Nam nói: "Tôi không mệt."
Bạch Lê ôm cổ cô, làm nũng.
"Chị chiều chuộng em đến mức em không thể tự chăm sóc bản thân. Như vậy khiến em không thể sống thiếu chị. Liệu sau này chị có muốn ra ngoài tìm một cô gái trẻ trung hơn không?"
Thương Nam không nói gì, nhìn nàng mỉm cười.
Sau đó Bạch Lê nhéo mặt cô.
"Chị có từng nghĩ đến điều đó không? Hãy thành thật nói cho em biết đi."
Những lúc thế này, Thương Nam sẽ bế nàng lên, có lúc đặt nàng lên tủ rượu, có lúc đặt nàng lên bàn ăn, cúi người sờ tai rồi ngậm vào miệng, thì thầm nói:
"Tôi dám sao? Tôi vẫn chưa cho em ăn đủ."
Mỗi lần điều này xảy ra, hai người sẽ vô tình lăn lộn với nhau.
Càng sử dụng nhiều lần, ngón tay của Bạch Lê càng trở nên linh hoạt, có thể nói mỗi lần nàng càng mạnh mẽ hơn.
...
Khi tan làm về, bữa ăn đã sẵn sàng.
Sau khi ăn, một người rửa chén, người kia đi tắm.
Bạch Lê khỏa thân chạy ra khỏi bồn tắm, dùng ngón tay nắm lấy cổ áo của cô, quả quyết kéo cô vào phòng tắm.
Thương Nam chưa kịp cởi đồ thì đã bị đầu vòi hoa sen làm ướt.
Bạch Lê mỉm cười và nói đây là □□~ (không biết là gì nữa, để y theo raw)
Thương Nam cắn nàng.
Đó là sự mở đầu của đêm mà không có chút ngượng ngùng nào.
Sau đó, Thương Nam lấy chiếc bao ngón tay còn sót lại từ chiếc hộp bên cạnh giường ra, nheo mắt dưới ngọn đèn ngủ mờ nhạt để đọc dòng chữ trên đó.
Bạch Lê chải tóc, nghiêng người nằm chung gối với cô.
"Chị đang nhìn gì đó?"
Thương Nam cất đồ trở lại hộp, liếc nhìn những thứ đã qua sử dụng trên mặt đất.
"Không nhìn gì cả, tôi chỉ cảm thấy em đang hành chết tôi."
"Chị mệt sao?"
Đôi mắt Bạch Lê đột nhiên loé lên một tia ngây thơ.
"Nếu mệt thì chị phải nói chứ."
"Không phải tôi đã nói rồi sao?"
"..."
Bạch Lê bị Thương Nam làm cho xấu hổ, rúc vào trong chăn: "Vậy em xoa cho chị nhé?"
Trong đêm yên tĩnh, Bạch Lê đặt tay lên bụng Thương Nam, vừa xoa vừa hỏi cô:
"Chị có nghĩ rằng điều này là công bằng không?"
"Cái gì?"
"Lúc nào em cũng ở trên..."
"Không có."
"Vậy..." Bạch Lê đột nhiên ngồi dậy, nghiêng đầu, "Em sinh cho chị một đứa con thì thế nào?"
Thương Nam giật mình: "?"
Bạch Lê: "Em nói thật đấy, lần sau khi sắp đạt đỉnh, chị chỉ cần... Coi như lần đầu tiên của em đã xong. Sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đến lúc đó em sẽ sinh cho chị một đứa con."
"Em nghiêm túc chứ?"
"Ừm!"
"Không muốn."
"Chị không muốn em hay không muốn đứa trẻ?"
"Đứa trẻ."
"Tại sao?!"
Bạch Lê nhảy ra khỏi chăn, lập tức trợn mắt.
Nàng vừa đổ nhiều mồ hôi, Thương Nam sợ nàng bị cảm nên nhanh chóng lấy chăn đắp lên.
Bạch Lê nói thêm: "Trẻ con rất đáng yêu, chị thử nghĩ xem, nếu có một em bé giống hệt mình, chị có cảm thấy vui không?"
"Hồi nhỏ tôi không hề dễ thương."
"Chị có thành kiến với chính mình." Bạch Lê từ một góc độ khác hỏi cô, "Nếu sinh ra một đứa con giống như em thì sao? Chị cũng thấy không đáng yêu à?"
"Chắc là dễ thương lắm."
"Tốt rồi."
Thương Nam nhìn sự nhiệt tình của Bạch Lê, có chút bất đắc dĩ: "Hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy? Vì cái gì đột nhiên muốn sinh con?"
Nói xong liền bị đánh vào đầu, Bạch Lê chỉ vào cô.
"Đừng suy nghĩ lung tung."
Sau đó nàng cầm lấy tay Thương Nam, lồng vào nhau.
"Em muốn có một đứa con kết tinh từ tình yêu của hai ta thì có gì sai? Hơn nữa... chúng ta không phải là người duy nhất muốn có con. Có rất nhiều người muốn có hai hoặc ba đứa. Chị xem ý tưởng này không phải rất bình thường à??"
"Nhưng... không phải nên làm từng bước một sao? Em thậm chí chưa bước ra khỏi tủ quần áo, lại muốn có một đứa con. Định dùng cái bụng bầu để hù doạ ba mẹ mình à?"
Đôi mắt của Bạch Lê đột nhiên sáng lên và nàng nhìn chằm chằm vào Thương Nam.
"Ý chị là chỉ cần em công khai là đồng tính thì chị sẽ đồng ý để em sinh con sao!?"
Thương Nam lập tức ngừng nói, kéo chăn trượt xuống, trầm giọng nói: "Một mã đổi lấy một mã."
Bạch Lê xoa đầu Thương Nam, không khỏi bình tĩnh hơn: "Yên tâm, chị trốn không thoát đâu."
Thương Nam: "...Ai bỏ trốn? Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi."
Mười giờ đêm, Thương Nam đã ngủ, Bạch Lê âu yếm xoa cánh tay cô.
Nếu trên đời này có ai đó là máu mủ ruột thịt của chị, chị có cảm thấy bớt cô đơn hơn không? Liệu có còn hoài niệm về thế giới này không?
...
Bạch Lê không bao giờ nhắc đến đứa trẻ nữa.
Thương Nam không để bụng, người ta chắc chắn có bỏ qua những thứ mình không sở hữu. Nhưng trẻ con không phải là hàng hóa, một khi đã 'mua' thì không thể trả lại. Bậc cha mẹ phải có trách nhiệm với con cái của mình. Nhưng con đường sinh mệnh còn dài, bản thân Thương Nam còn không thể đảm bảo huống chi là một sinh mạng khác.
Quên đi, Thương Nam cho rằng mình không nên tham lam, có thể cùng Bạch Lê thật tốt đã là ước muốn lớn nhất của cô. Con người nên biết hài lòng, không được muốn quá nhiều.
...
...
Để đáp ứng việc tiêu chuẩn hóa các cơ sở dạy thêm, trong nước đã liên tục đưa ra một số chính sách.
Với số lượng lớn các sai phạm, thủ tục chưa đầy đủ của các trường luyện thi tư nhân, nên bị buộc đóng cửa. Diệp Dung đang làm ăn rất tốt, cô từ lâu đã rất lạc quan về thị trường này. Giờ đây không chỉ dành cho các trường cấp 2, cô còn liên lạc với các trường cấp 3 để thảo luận về vấn đề này. Ở thành phố Hoa Thanh, quy mô của Thiên Trạch vô cùng lớn, Diệp Dung ngày càng nổi tiếng trong giới.
Càng ngày cô càng kiếm được nhiều tiền, nhưng Diệp Dung lại cảm thấy thế giới tinh thần của mình đang dần trở nên trống rỗng. Cô tiêu thụ nó mỗi ngày nhưng lại không có nguồn cung cấp bổ sung. Tinh thần ngày càng bị hao tổn, khiến cô mất rất nhiều năng lượng, đặc biệt là về đêm, không có thuốc ngủ thì không thể ngủ được.
Cô không thể ngừng nghĩ về quá khứ.
Ma xui quỷ khiến những kỉ niệm không ngừng tuôn ra, bén trễ và nhanh chóng bám sâu vào tâm hồn, không thể kiểm soát được.
...
Ngày từ nước ngoài về, Diệp Dung gọi điện cho Thương Nam.
Thương Nam không suy nghĩ nhiều khi thấy số lạ, vừa nhận điện thoại liền nhận ra là Diệp Dung.
Bọn họ đã lâu không liên lạc với nhau, từ khi quen với Bạch Lê, Thương Nam đã hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với Diệp Dung. Số điện thoại trước đây đã lâu rồi không còn sử dụng, nếu không vì công việc, cô thậm chí có thể đã đổi số.
Sau khi biết được người gọi, vì lịch sự nên phải nói gì đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chị không thể liên lạc với em nếu không có chuyện gì sao?"
"...."
"Chúng ta có thể gặp nhau không?"
"Chắc không được, Bạch Lê..."
"Nếu vì vấn đề tài trợ thì sao?"
Với tư cách người yêu cũ Thương Nam có quyền từ chối, nhưng Diệp dung lại dùng thân phận người tài trợ, khiến Thương Nam không thể từ chối.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Thương Nam không thể có được ngày hôm nay nếu không có sự hỗ trợ của Diệp Dung.
"Được thôi."
...
Cửa hàng tráng miệng Vân Trung Tiểu Trúc.
Trước khi chia tay, họ thường đến đây.
Hôm nay là một trường hợp hiếm gặp, Diệp Dung đến sớm, cô nhìn Thương Nam đi vào. Những ngón tay vốn đang đặt lỏng lẻo trên bàn của cô đột nhiên siết chặt, tim đập loạn xạ.
Thương Nam không còn mặc đồ đen nữa mà mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nâu, trông rất sáng sủa.
Cô đẹp hơn trước.
Diệp Dung nhìn thẳng vào cô, trong mắt hiện rõ một ít cảm xúc.
"Áo đẹp lắm."
"Cảm ơn."
Lịch sự và khách sáo, mọi thứ đều bộc lộ sự xa cách.
"Chị nhớ trước đây em không thích màu hồng nâu, sao bây giờ lại đổi?"
Thương Nam cúi đầu, vô thức sờ lên cổ áo, "Bạch Lê mua nó, cô ấy nói em mặc màu này rất đẹp."
Nụ cười trên môi Diệp Dung chợt cứng đờ: "Thật sao?" Sau đó cô cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi nói: "Có vẻ như em rất nghe lời cô ấy, chị từng mua quần áo cho em, nhưng em lại rất phản kháng. "
Trước đây...
Thương Nam rũ mắt xuống, đã từ lâu rồi.
"Trở lại chủ đề chính, hôm nay chị đến gặp em chỉ là để khuyên em đừng ở cùng Bạch Lê nữa." Sắc mặt Diệp Dung có chút lạnh lùng, "Chị làm vậy là vì lợi ích của em. Em có biết gia cảnh của cô ấy không? Cô ấy là con một trong một gia đình giàu có. Chị không cần nói nhiều chắc em cũng có thể hiểu được. Em nghĩ mối quan hệ này có tồn tại được lâu hay không?
"Chị ơi, em muốn thử."
Theo hiểu biết của Diệp Dung, Thương Nam từ trước đến nay đều nương theo cô. Nếu cô nói một đằng, Tương Nam sẽ không bao giờ trả lời một nẻo. Diệp Dung nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cô.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào xung quanh Thương Nam, tạo thành vầng sáng. Cô nửa cau mày nửa nheo mắt, vẻ mặt không nghiêm túc lắm nhưng lại có một cảm giác thoải mái khó tả, tựa như một cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc. Nhất là khi nói ra chữ Bạch Lê, lông mày trở nên dịu dàng hơn.
"Hoàn cảnh của Bạch Lê em đều biết. Cô ấy đã kể cho em nghe rồi. Chúng em đã cân nhắc kỹ lưỡng. Cô ấy đối với em rất tốt, tốt đến mức... đôi khi khiến em cảm thấy như mình đang mơ."
"Em đang đùa với lửa!" Giọng nói của Diệp Dung đột nhiên lớn hơn, "Đây là trò chơi của cô ấy, Em không sợ thua sao? Cô ấy có thể bỏ cuộc, nhưng em có thể buông bỏ không?"
Thương Nam bị chọc vào chỗ đau, khóe mắt tối sầm, cô vẫn bị Diệp Dung nắm thóp. Diệp Dung tựa hồ đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó, tựa hồ cho rằng nắm được điểm này, cô có thể tự tin giành lại chiến thắng.
"Thương Nam, em không còn trẻ nữa, em cho rằng mình vẫn là mười tám mười chín sao? Chị và em đã trải qua bao nhiêu thời gian rồi? Em nghĩ mình còn bao nhiêu thời gian để chơi trò chơi này với cô ấy? Em phải tính toán kỹ. Cô ấy và em không cùng một thế giới. Nếu em cứ để mặt mọi chuyện như thế này, sẽ không còn lối thoát cho mình. Nếu cô ấy chán và chia tay em thì sao? Em đã bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm gì chưa? "
"Cô... Cô ấy sẽ không..."
"Tại sao không? Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra!" Diệp Dung kích động, nghiêng người nắm lấy tay Thương Nam, "Hãy kết hôn, tìm một người thích hợp với em, sinh con cho riêng mình. Chị sẽ ở bên cạnh em. Nếu một ngày nào đó em ly hôn, chị sẽ bảo vệ em. Chị..."
Cô còn chưa nói xong thì bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới, theo sau là một cốc nước đá tạt thẳng vào mặt Diệp Dung.
"Chị nghĩ tất cả phụ nữ trên đời này đều giống mình à?"
"Bạch Lê?!"
Thương Nam vội vàng đứng dậy, chiếc ghế bị ngã về phía sau. Bạch Lê tức giận đến hốc mắt cũng bốc lửa, đẩy Thương Nam ra.
"Tránh ra!"
Nói xong thì rời đi.
"Bạch Lê! Bạch Lê!"
Thương Nam hoàn toàn không để ý tới Diệp Dung: "Thật xin lỗi, cô ấy không cố ý."
Sau đó cô đuổi theo Bạch Lê.
Lúc này, Diệp Dung bị bỏ lại ngồi trên ghế, mặt đầy nước, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Vừa rồi Thương Nam thậm chí còn không hỏi thăm một câu.
"Thưa cô, cô ổn chứ? Cô..."
Diệp Dung không còn nghe được giọng nói của người phục vụ nữa. Cô đứng dậy khỏi ghế, không còn lạnh lùng như chuột qua đường nữa, cô thậm chí còn không nhớ mình đã rời đi như thế nào.
Có lẽ chỉ khi mất đi mới hiểu được giá trị.
Trên xe, cô gửi tin nhắn cho Thương Nam.
[Em thích cô ấy phải không?]
Một lúc lâu sau, tin nhắn này mới có phản hồi.
[Đúng]
Cơn gió nóng như điệu nhảy điên cuồng.
Diệp Dung cuối cùng đã thừa nhận...
Cô đã mất Thương Nam và mười năm của họ.
Mọi cuộc gặp gỡ đều có thể diễn ra vào thời điểm đẹp nhất. Sẽ thật tuyệt vời nếu không có sự hối tiếc.
Nhiều năm sau, Diệp Dung viết câu này trong nhật ký của mình.
Chị xin lỗi vì ngày đó chị đã không đủ dũng khí để đến bên em. Xin hãy tha thứ cho chị vì đã là một người phụ nữ không đủ kiên quyết. Chúc em bình yên và thành công đến hết cuộc đời, cũng chúc em hạnh phúc và không phải lo lắng.
Tờ giấy trên trang đó đã nhăn nheo và chữ viết bị mờ.
...
Một đồng nghiệp đã giới thiệu bánh mousse sô cô la của Vân Trung Tiểu Trúc cho Bạch Lê, cô thích đồ ngọt nên khi nào có thời gian liền muốn thử. Nếu ngon thì lần sau cô sẽ đến cùng Thương Nam.
Không ngờ món tráng miệng còn chưa ăn xong, cô đã nhìn thấy Diệp Dung và Thương Nam đang ngồi bên trong, Bạch Lê lúc đầu chỉ ngạc nhiên chứ không hề tức giận, nhưng những gì Diệp Dung nói sau đó khiến cô không chịu nổi. Chính lúc đó mới xảy ra cảnh tượng tạt nước.
"Hãy nghe chị giải thích đã."
"Giải thích? Về chuyện chị ngồi nghe bạn gái cũ nói xấu bạn gái hiện tại à?"
"Tôi không có."
"Đúng đúng, chị không có nghe bạn gái cũ nói xấu bạn gái hiện tại!"
"Bạch Lê."
"Hãy để tôi đi!"
Bạch Lê tách ra khỏi Thương Nam và tận dụng mấy giây đèn xanh cuối cùng để chạy qua đường.
Bên kia, Thương Nam bị ánh nắng chói mắt, lấy tay che đầu, liên tục thở hổn hển.
....
Liên tục ba ngày, Bạch Lê trực đêm, Thương Nam ở trong đội đánh giá tâm lý. Cuối cùng có thời gian về nhà, nghĩ rằng hai người có thể nói chuyện vui vẻ. Sắc mặt Bạch Lê trở nên khó chịu, trông mệt mỏi và gầy đi. Thương Nam không nhịn được, nếu không giải thích rõ ràng thì sẽ phiền phức. Chủ yếu vì mối quan hệ trước đây của cô kéo dài quá lâu, điều này vẫn khiến Bạch Lê cảm thấy lúng túng dù nàng có rộng lượng thế nào đi chăng nữa.
Thương Nam chỉ ăn chút đồ ăn rồi nhanh chóng bế Bạch Lê đi ngủ.
Bạch Lê ôm chăn, không biết từ đâu lấy được một con ngỗng trắng to lớn, dùng chăn quấn lấy, ôm chặt trong lòng, mí mắt không khép được, nhìn chằm chằm Thương Nam như đang đề phòng sói.
Thương Nam dở khóc dở cười, đưa tay che mắt nàng: "Mau ngủ đi."
Bạch Lê nghe lời, vừa nhắm mắt lại liền đi cùng Chu Công chơi đùa, sau đó đá con ngỗng trắng to lớn ra khỏi chăn, tóm lấy cánh tay Thương Nam, ôm cô vào lòng.
Bạch Lê tựa hồ có chút nghiện cuộc sống này, ban đêm cùng Thương Nam ngủ, ban ngày thì đẩy cô vào lãnh cung.
Mãi đến tối hôm đó nàng và Nhiễm Ninh đi xem phim, Thương Nam cầm vé đi vào, hai người mới có thể ngồi xuống nói chuyện, đó là một bộ phim tình cảm, ban đầu Bạch Lê cười rất tươi. Giai đoạn sau, nàng khóc rất nhiều đến nỗi trái tim cô tan nát.
Sau khi bộ phim kết thúc, Thương Nam vẫn tiếp tục dỗ dành nàng, nhưng nàng vẫn không thoát ra được.
Hai người đi dạo dưới bầu trời đầy sao, Thương Nam mua một cây kem, dùng muỗng gỗ múc từng miếng cho nàng ăn.
"Vẫn còn tức giận à?"
Bạch Lê không nói chuyện.
"Hôm đó, tôi không có ý định tới."
"Nói không muốn mà vẫn tới gặp."
Thương Nam đoán được nàng sẽ nói lời này, nhìn nàng nói: "Tôi không phải đến gặp chị ấy với tư cách là người yêu cũ mà là nhà tài trợ. Sau đó... không ngờ chị ấy lại nói như vậy. Tôi xin lỗi em."
Bạch Lê cắn muỗng gỗ nhỏ, tự mình lấy kem và ăn: "Em không muốn chị xin lỗi."
"Em tin tưởng tôi." Thương Nam đột nhiên nói, cô nắm lấy tay Bạch Lê.
Nàng đứng yên, nghiêm túc kiên định lặp lại.
"Em tin tưởng chị, em cũng tin tưởng bản thân mình. Thương Nam của em là điều may mắn... Không tệ chút nào. Những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta đúng không? Chị nghĩ thế nào?"
Bạch Lê tức giận cái gì chứ, nàng chỉ bực mình với những gì Diệp Dung nói. Ngoài ra, nàng còn sợ... sợ Thương Nam thật sự tin những lời nói dối đó, nên không để ý đến cô, lại muốn ôm cô không buông, tra tấn cô.
"Diệp Dung không muốn nhượng bộ."
Bạch Lê vẫn không nói cho Thương Nam biết Diệp Dung tới gặp mình. Tuy rằng Diệp Dung làm chuyện không tốt, nhưng Bạch Lê vẫn hy vọng cô ấy có thể giữ lại một vị trí tốt đẹp trong lòng Thương Nam. Dù sao thì Diệp Dung cũng không phải là một kẻ xấu hoàn toàn, tình cảm và sự giúp đỡ đều là thật, phải chấp nhận những điều xấu và ghi nhận những điều tốt đẹp.
"Em đối với chị rất tốt, cô ấy cảm thấy không công bằng nên mới tìm đến như thế này. Có lẽ trong suy nghĩ của cô ấy, phụ nữ nên kết hôn sinh con. Cô ấy tự mình làm điều đó, và hy vọng chị cũng có thể làm như vậy. Nếu như chị có thể sống tốt, cô ấy sẽ là chị gái tốt của chị. Còn nếu sống không tốt, chị ấy vẫn có thể ở bên chị. Việc em có mặt trong kế hoạch của cô ấy chỉ là ngẫu nhiên thôi. Cô ấy mạnh mẽ như vậy, việc không thể chịu đựng được là chuyện bình thường."
"Biết rõ, vậy mà em không thèm để ý tới tôi?" Thương Nam cúi người, nhanh chóng liếm kem Bạch Lê dính trên đầu ngón tay.
Bạch Lê đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và tê dại
"Chị biết đấy, em vẫn muốn tức giận. Nếu chị nói cho em biết, chúng ta đã đi cùng nhau rồi."
Nói xong nàng lại đánh cô.
"Vậy em không giận nữa à?"
"Có một ý tưởng hay! Hãy xem chị thực hiện như thế nào."
Thương Nam kéo chiếc thắt lưng trên eo nàng lắc nhẹ.
"Còn em thì sao? Một cuộc sống trọn vẹn trong mắt em là gì?"
"Cùng chị sống một cuộc đời trọn vẹn."