Hai người lần lượt đi ra khỏi cửa căng tin, Nhiễm Ninh bước đi rất nhanh, cho đến khi chuẩn bị đi vào lối rẽ mới dừng lại, khóe mắt lén liếc sang.
Lục Thiều vẫn tựa lưng đứng ở cửa, cuộc điện thoại đã kết thúc, không biết cô đang chờ đợi điều gì, một lúc sau mới rời đi.
Nhiễm Ninh đi được nửa đường, chợt nhớ ra mình quên mua đồ ăn cho Bạch Lê, vội vàng quay người lại, khi đến cửa số 6.
"Sư phụ, còn có sườn chua ngọt không..."
"Bán hết rồi. Ăn sườn hầm được không? Cũng giống nhau mà."
Giống nhau? Làm sao có thể giống nhau được? Không giống chút nào.
Ông chủ một tay cầm thìa, tay kia cầm hộp đựng.
"Thế nào?"
"Xin lỗi, không cần nữa."
Lúc Nhiễm Ninh quay lại khoa nội trú, Bạch Lê liền chạy tới.
"Cuối cùng thì cậu cũng đã trở lại, tôi sắp chết đói rồi đây."
"Xin lỗi nha. Sườn chua ngọt đã bán hết rồi, tôi mua cho cậu ở nhà hàng bên ngoài, ăn nhanh đi."
"Hả?"
Bạch Lê cầm túi lên, nhìn tên quán ăn trên hộp cơm, cô sửng sốt, biết quán này này nằm đối diện bệnh viện, nhưng phải băng qua một cây cầu vượt rất lớn.
"Hết rồi thì cậu có thể mua thứ khác mà. Tôi ăn gì cũng được. Sao cậu phải lặn lội đi xa thế?"
Nhiễm Ninh lấy hộp cơm và bộ đồ ăn dùng một lần từ trong túi ra, cười nói: "Vậy thì sao? Cậu đã nhịn đói giảm cân suốt mấy ngày, cuối cùng cũng có thể ăn một miếng ra hồn. Tôi phải mua món cậu thích chứ."
"Tôi cảm động đến rơi lệ rồi nè."
"Khóc liền cho tôi xem."
Bạch Lê lập tức lại mỉm cười, vừa nhai sườn vừa nói: "Tôi gửi cho cậu mấy cái ảnh vòng tay, cậu xem rồi nói tôi biết cậu thích cái nào, tôi sẽ bảo Vạn Khang mua, cấp trên đã phê duyệt."
"Lại lãng phí tiền của cậu à."
"Ôi! Không... không lãng phí!"
....
Bên này, Lục Thiều lái xe về đội.
"Cậu có tìm thấy không?!"
Xe vừa dừng lại, Thương Nam liền nóng lòng đến đón.
"Đây nè!"
Lục Thiều lấy kính áp tròng từ hộp kê tay ra và ném qua.
"Nó rớt ở ghế phụ."
"Làm tôi sợ chết khiếp! Tưởng mình làm mất nó rồi..." Thương Nam mở túi trong của áo khoác, nhét hộp kính áp tròng vào, "Tôi mua nó với giá hơn hai trăm đô la, nếu quên mang theo hay làm mất tôi cảm thấy như mất đi miếng thịt trên cơ thể."
Thương Nam chưa bao giờ cảm thấy tiếc rẻ khi dành vài tháng lương cho trại trẻ mồ côi. Nhưng khi mua cho mình một cặp kính áp tròng, cô phải thức đêm để thu thập phiếu giảm giá.
Việc cô ấy làm giống như là với người đã bị ướt mưa thì chiếc dù nên nghiêng về phía người còn khô ráo.
Lục Thiều xuống xe, "Nếu biết trước cậu định xẻ thịt mình, tôi đã giấu luôn, chờ cậu xẻ xong rồi mới lấy ra."
"Wow. Cậu định tàn nhẫn vậy sao? Dù sao tôi cũng như một người chị của cậu."
"...Chị? Cậu thực muốn tôi gọi cậu già như vậy? Một chị gái lớn hơn tôi hai tuổi."
Thương Nam không phải cận thị, nhưng lại mắc bệnh khiếm khuyết sắc tố, trước đây cô không hề biết cho đến khi đăng ký học chuyên ngành hàng không và đi khám sức khỏe. Theo lời cô nói, hoàn cảnh lúc đó khá khó chịu, nhưng biểu hiện tổng thể của cô tương đối bình thường, phải mất hai đêm mới chấp nhận được sự thật này.
Sau đó, cô đổi chuyên ngành tâm lý học, hiện tại gia nhập đội với tư cách là bác sĩ tâm lý, có thể coi đây là một cách bù đắp.
Hai người đang đi về phía tòa nhà thì nghe thấy nhân viên bảo vệ ở cửa hét lên.
"Này! Cô không thể vào được!"
"Lục Thiều! Lục Thiều!!"
Âm thanh này?
Thôi xong phim!
Diêu Y Y!
Nhân viên bảo vệ đang đuổi theo cô gái và nói: "Cô bé bị sao vậy? Tôi không cho vào mà vẫn cố chạy vào?!"
Diêu Y Y ôm lấy cánh tay của Lục Thiều và nói: "Đây là chị gái tôi! Tôi đang tìm chị ấy!!"
Lục Thiều giật giật cánh tay nhưng không cử động được, cô bé trông gầy gò nhưng rất khỏe mạnh.
"Chị gái của cô?"
Nhân viên bảo vệ cau mày nhìn qua nhìn lại Diêu Y Y, cô ấy có mái tóc vàng, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, trang điểm khuôn mặt màu khói, kẻ mắt màu đen kéo dài đến tận khóe mắt, toát ra cá tính mạnh mẽ.
Nhìn lại Lục Thiều, nét mặt cô tươi tắn và sạch sẽ.
Rõ ràng khác một trời một vực!
Đột nhiên, nhân viên bảo vệ lên tiếng: "Nói bậy!"
"Tôi không nói bậy!" Diêu Y Y không chút sợ hãi, nâng cằm trừng mắt nhìn lại, "Không tin thì hỏi cô ấy đi!"
Lục Thiều gật đầu với nhân viên bảo vệ, "Vâng... đó... em gái tôi."
Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên, ở nhà cũng có một cô con gái, nghe vậy lập tức trở nên nghiêm túc.
"Cô ấy thực sự là em gái cô, còn nhỏ như vậy đã nhuộm tóc, với lại khuôn mặt trông không giống cô chút nào. Tiểu Lục, cô nên dạy bảo lại em gái mình."
"Chú nghĩ mình là ai lại muốn quản tôi?!!"
"Diêu Y Y!"
Lục Thiều vừa hét lên, Diêu Y Y lập tức im lặng.
"Anh Vương, tôi xin lỗi."
"Không sao đâu, không sao đâu, nhanh nhuộm tóc lại đi."
Sau khi nhân viên bảo vệ rời đi, Lục Thiều dùng rất nhiều sức để rút cánh tay mình ra.
"Lục Thiều"
"Không được tiến lên! Đứng yên đó!"
Diêu Y Y nhìn Lục Thiều với ánh mắt ngượng ngùng, "Được rồi được rồi ~ Chị nói gì em cũng nghe theo."
Lục Thiều nhìn Thương Nam bên cạnh.
Thương Nam cúi đầu, dùng tay che miệng, nhưng vai lại run lên.
"Sao cậu lại cười?"
"Cười? Tôi có cười đâu. Mà cười thì sao... Tôi chợt nhớ ra lần trước chị Dư bảo tôi lập danh sách mà tôi vẫn chưa làm xong, thôi tôi đi đây"
"Này, này!"
Như là bị phản bội vậy!
"Thiều ơi. Em có thể đến ký túc xá của chị để xem được không?"
"Không!"
Lục Thiều muốn vươn tay tóm lấy Diêu Y Y, nhưng sợ cô ấy lại bám lấy mình, nên chỉ biết đứng nhìn một cách tức giận và nói.
"Đi ra ngoài!"
Tình cờ gần đó có một tiệm cắt tóc, Lục Thiều đẩy Diêu Y Y vào, chỉ vào thợ cắt tóc
"Nhuộm tóc lại và... tẩy trang luôn."
"Em không...!"
"Không có quyền phản bác! Vẫn đang đi học mà nhuộm cái đầu như bờm sư tử!"
"Muốn làm gì thì làm đi... Sao chị hung dữ thế?"
Diêu Y Y mím môi, nhưng cô không còn cố chấp như trước nữa mà đi tẩy trang cùng thợ cắt tóc.
Sau khi tẩy trang và nhuộm tóc lại, cô gái vừa rồi cực kỳ nổi loạn lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhưng nước da không được tốt, sắc mặt tái nhợt.
Lục Thiều chở cô về nhà.
"Cứ thử làm điều này một lần nữa trong tương lai xem!"
Diêu Y Y nắm lấy cửa sổ xe và nói: "Chúng ta đi đến công viên Hải Dương đi. Chỉ có em và chị thôi. Em hứa sẽ nghe lời, nếu không..."
Lục Thiều vỗ vô lăng.
"Đừng có mặc cả với chị nữa!"
"Chị thậm chí còn không đến dự sinh nhật của em vào tuần trước..."
Một hờn dỗi khiến Lục Thiều không nói nên lời, như thể mình đã phạm sai lầm, giọng nói trở nên ôn hoà hơn.
"Ba em đâu?"
"Em không biết, chắc chết rồi."
"...Còn bà thì sao?"
"Đang đi mua sắm."
Lục Thiều cau mày, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Chờ đến ngày nghỉ đã, chị sẽ đến đón em, mấy ngày nay hãy ở nhà với bà, đừng chạy lung tung."
"Ồ."
...
Tan làm về, trong nhà tối om, Nhiễm Ninh nhìn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động, ném túi xách và cởi giày, ngã lưng lên sô pha, hít một hơi thật sâu, có vẻ rất mệt mỏi.
Nàng không thèm quan tâm đến tiếng chó sủa ở đối diện, đứng dậy lấy một lon bia lạnh vừa uống vừa nghe bài hát, đó là một bài dân ca, Nhiễm Ninh càng nghe càng chìm đắm vào giai điệu. Nàng trở nên hào hứng, và ngâm nga hát theo.
[Người yêu ơi, em có cảm thấy ngày mai sẽ đến không?
Thuyền của chúng ta đang đậu trên bến tàu
Tôi sẽ rột rửa và leo lên cột buồm
Nâng đỡ ngôi nhà của chúng ta như cành và lá nho]
...
Khi đó hai người mới quen nhau, Lục Thiều đặc biệt yêu thích quán ăn nhỏ dưới chân cầu vượt, rẻ, ngon, đồ ăn nhiều, bất cứ lúc nào có thể đều dẫn nàng đến đó.
Lục Thiều múc một chén canh đưa tới, cẩn thận nhặt bỏ những chiếc xương trên miếng thịt cá trắng nõn mềm mại.
Nàng cúi đầu chỉ nhấp một ngụm, nhưng lại phun ra.
"Sao vậy?" Lục Thiều nhìn thấy cảnh này vội vàng hỏi.
"Có hành và tỏi." Nàng quay đi và không chịu ăn nữa.
Không ngờ, ngay sau đó, Lục Thiều đưa tay bưng chén canh lên, một hơi uống sạch, sau đó lại múc một chén mới không có hành tỏi, đưa cho nàng.
Cô nói: "Không sao đâu. Đã có tôi. Từ giờ trở đi, mấy món cậu không thích cứ đưa cho tôi. Nếu ăn không hết cũng vậy, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chúng."
Nhiễm Ninh nhớ tới quán ăn nhỏ có một chiếc gương lớn, lúc đó khi nàng nhìn mình trong gương, mặt đỏ như mông khỉ, hai người thậm chí còn chưa nắm tay nhau, nhưng Lục Thiều có thể ăn hết đồ thừa của nàng một cách tự nhiên...
Nhiễm Ninh nghĩ, lúc đó mình thật sự có rất nhiều vấn đề, không ăn hành, tỏi, gừng, ớt xanh. Mỗi bữa cũng chỉ ăn được một nửa, Lục Thiều đều giúp cô dọn dẹp sạch sẽ mà không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, Nhiễm Ninh uống hết bia và vỗ trán với giọng điệu tự ti.
"Mình đang nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ mong cô ấy lấy đi ớt xanh và tỏi à?"
Nhưng...lúc đó Lục Thiều thực sự rất thích toàn bộ những thứ thuộc về nàng...
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bài dân ca tên là "米店/Mễ Điếm" - một cuộc sống thoải mái, bình dị nhưng không mất đi niềm tin.