Đầu lưỡi chạm vào răng nanh, tay đút vào túi quần, thoáng một cái, Lục Thiều lấy điện thoại di động ra, mã QR màu đen sáng lên trên màn hình.
"Thêm WeChat."
"Được."
Lục Thiều không phải người rộng lượng, thích ôm hận, nhưng có một điều là... cô rất dễ dụ, cho dù bị tát một cái sau đó chỉ cần cho quả ngọt, cô cũng sẽ ăn ngon lành.
Nhìn thấy nàng nhấp vào phần xác nhận, trong lòng cô tràn ngập vui mừng. Trước đây cô từng gặp phải vấn đề này, Nhiễm Ninh dù lạnh lùng đến đâu cũng sẽ luôn nhìn vào mắt người khác. Cho dù không có ám chỉ cụ thể, chỉ là một cái liếc mắt bình thường, cô liền bị cuốn đi? Không hề khó chịu, còn ước gì mình có thể nhảy cao ba thước, có thể lẽo đẽo cả ngày cơm dâng nước rót cho người ta.
Bây giờ xem ra... vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
"Vậy... nhà cậu trang trí thế nào mà đẹp ghê? Nếu có vấn đề gì hãy nói ngay cho tôi biết. Thứ tư tuần sau, tôi phải đến Lâm Thị tham gia đào tạo."
Nhiễm Cảnh im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.
"Cậu không quay lại à?"
"Quay lại!"
"Không sao đâu. Nếu nó bị hỏng nữa thì tôi sẽ đợi cậu về sửa."
Rõ ràng là Lục Thiều nhắc đến trước, hiện tại lại giả vờ, cố ý đến gần một chút, lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Tại sao cậu lại đợi tôi?"
Nhiễm Ninh không hiểu tại sao người này lại có thể cười rạng rỡ nhưng lại có chút nghẹn ngào, làm sao lại thể hiện hai cảm xúc chỉ bằng một nụ cười.
"Cậu không muốn nhận tiền mà."
Lục Thiều vui mừng đến nổi nụ cười gần chạm đến mang tai, cô đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào vai nàng.
"Cậu thật là keo kiệt."
"Là chính cậu nói còn gì." Nhiễm Ninh lắc lắc vai nhắc nhở cô.
Lục Thiều gật đầu, rất thành thật nói: "Ừa, là tôi nói."
Đầu lưỡi lướt qua răng hàm, ánh mắt rơi xuống chiếc cổ dài của nàng, cô hơi nheo mắt.
"Là tôi tự nguyện"
Lỗ tai Nhiễm Ninh nóng bừng... Câu này nàng từng nghe rồi.
...
Thương Nam đang suy nghĩ có nên chờ cửa Lục Thiều hay không, lại phát hiện người này đã quay lại, ngồi trên giường trong bóng tối, hai chân bắt chéo như tượng đá.
"Này! Trời ạ! Sao cậu không bật đèn lên? Làm tôi sợ chết khiếp."
"Không phải cậu đã nói rằng cậu 'quá sợ hãi' để tốt nghiệp sao*? Điều đó không được sao?"
* Sorry mấy ní, câu này mình không tra ra nghĩa đen được.
"Tốt nghiệp cũng phải bật đèn, làm tôi sợ chết khiếp."
Thương Nam vào phòng tắm rửa tay rồi lại đi ra.
"Này... sao cậu lại về vậy? Hôm nay tôi không có ý định chờ cửa cậu đâu."
Lục Thiều liếc cô một cái, nói: "Đừng nói linh tinh được không? Không về thì tôi ngủ ở đâu?"
"Chỗ bác sĩ Nhiễm."
"Nhảm nhí."
"Cái gì nhảm nhí? Đừng nói là cậu chưa từng nghĩ tới."
Lục Thiều bóc một viên kẹo nhét vào trong miệng, "Tôi thấy nghĩ thôi không có tác dụng, người ta phải tự nguyện mới được. Hơn nữa, vị trí của tôi đang ở đâu?"
"Ý cậu là gì, còn cơ hội nào không?"
Thương Nam cúi xuống, vừa lấy túi đựng đồ đi tắm ở dưới gầm giường ra, quay người lại liền thấy Lục Thiều đã chộp lấy túi của mình và lao xuống giường, viên kẹo trong miệng giòn tan, vội vàng chạy vào phòng tắm.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Đi tắm."
"Về nãy giờ sao không chịu đi tắm hả?"
"Ừm."
Vội vàng đóng và khóa cửa.
Thương Nam bối rối... Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không cô đã không nằm trên giường như xác chết, đã vậy còn giành phòng tắm với mình.
Cô khoanh tay gõ cửa, "Tôi nói nè... cậu cứ bình tĩnh và ngẩng cao đầu, đừng hối hận."
Lục Thiều đứng dưới vòi sen dùng sức vẩy mạnh, nước bắn tung tóe khắp nơi, cổ họng khẽ cuộn lên, trên môi hiện lên một nụ cười.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác này...không có lý do gì, chỉ muốn cười thôi.
...
Ống nước đã được sửa chữa, không còn tiếng nhỏ giọt nữa, theo lý mà nói, lẽ ra có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng Nhiễm Ninh nằm trên giường lại càng tỉnh táo hơn trước.
Chắc là do ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rèm này không tốt, nàng cảm thấy hiệu quả cản sáng không được như lúc mới mua, ban đêm luôn để lọt vào một ít ánh sáng.
Nhiễm Ninh nghiêng người lấy ra chiếc bịt mắt đặt dưới gối, lúc mua còn tưởng rằng sẽ không bao giờ cần đến, hiện tại xem ra, một vật nhỏ như thế tưởng như vô dụng lại trở nên hữu ích vào đúng thời điểm.
Nàng đeo vào, sau đó dùng tay chạm vào quanh mắt.
Được rồi, không có ánh sáng, đến giờ đi ngủ rồi.
năm phút...
mười phút...
nửa tiếng...
Người đang nằm yên bình tháo khăn bịt mắt ra.
Chết tiệt, thật vô ích.
/
Năm cuối cấp.
Hôm đó không có tiết nên Nhiễm Ninh ngồi trong phòng học một mình, đang giải một chuỗi câu hỏi.
Bình thường nàng luôn giỏi những câu hỏi kiểu này, nhưng nàng không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cứ tính toán mãi... và trả lời sai mấy lần.
Nàng chỉ đơn giản là xé tờ giấy nhám, lấy tập sách ra và giải lại trên bảng. Nàng là như thế này, thích viết lên bảng khi gặp câu hỏi khó. Nàng luôn cảm thấy rằng cầm phấn sẽ tốt hơn... cũng không cầm toàn bộ, phấn phải ngắn, càng ngắn càng tốt, đầu phấn là tốt nhất.
Vừa mới viết ra những điều kiện đã biết, cánh cửa phòng học đang đóng chặt đột nhiên bị Lục Thiều đẩy ra.
"Biết ngay là cậu đang ở đây mà. Tại sao không trả lời điện thoại của tôi?"
Lục Thiều không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo thể thao màu trắng nhạt, Nhiễm Ninh chưa kịp phản ứng, cô đã sờ vào cặp sách. Nhiễm Ninh bình thường không mang theo điện thoại di động, chỉ để nó ở ngăn ngoài của cặp, khi nào dùng đến mới lấy ra.
"A...hết pin rồi..." Lục Thiều cúi đầu lục lọi tiếp: "Cậu có mang theo sạc không?"
Người trên bục nói "Không."
"Vậy thì cũng thể làm gì khác, chỉ có thể sạc khi về nhà."
Nói xong, cô nhét điện thoại di động vào lại ngăn cặp, sải bước dài nhảy hai bước lên bục, nghiêng đầu liếc nhìn tờ giấy trong tay Nhiễm Ninh, sau đó lại nhìn lên bảng đen.
"Cậu đang giải câu nào thế? Cùng nhau làm nha"
Nhiễm Ninh nhân cơ hội thay phấn, liếc nhìn cô một cái, người này đang đứng nghiêng người, nắm tay nàng, cười như nhặc được vàng...
Rất hạnh phúc sao?
"Hôm nay là sinh nhật Mộc Tuyết, cậu không đi à?"
"Tôi không đi."
"Ừ, ai cũng rủ cậu đi mà."
"Cậu ấy mời thì...tôi phải đi sao?"
Nhiễm Ninh dừng một chút: "Cậu không sợ cậu ấy tức giận à?"
Lục Thiều tỏ vẻ khó hiểu, "Sao lại tức giận? Cậu ấy mời hơn nửa lớp, nhiều người như vậy, mà tôi cũng không phải là người duy nhất vắng mặt. Hơn nữa... tôi còn có việc riêng phải làm."
"Việc riêng của cậu là gì?"
"Đến tìm ngươi."
Lục Thiều nói những lời này, cô mỉm cười nhìn Nhiễm Ninh, sự chân thành của chiếu lên đôi mắt của Nhiễm Ninh, rất trong sáng, khiến người ta không khỏi bị hấp dẫn. Đương nhiên... ngoại trừ những lúc này, thỉnh thoảng cũng có thể sẽ đi kèm với một số hành động nhỏ thiếu trung thực.
Nhiễm Ninh cảm giác được người kia ngày càng đến gần, vai cô gần như chạm vào cánh tay nàng, bàn tay cầm phấn cũng vòng qua ôm lấy eo.
"Mới đổi dầu gội?"
Lục Thiều hạ thấp giọng, vừa mở miệng, một luồng khí nóng đã ập vào tai Nhiễm Ninh, khiến chúng tê dại và giòn tan.
"Không có! Đứng đắn chút đi!"
Nhiễm Ninh dùng vai thúc vào cô, vô tình trúng vào xương của Lục Thiều, khiến cô tê dại...
"Đã nói là nhẹ nhàng tí? Đây là thịt đó."
Cô vừa dứt lời, Nhiễm Ninh cau mày, viên phấn trong tay bị bẻ gãy rơi xuống đất, đột nhiên toàn thân trở nên nghiêm túc.
Nàng nhìn Lục Thiều đang thở hổn hển và cười khẩy.
"Thật ra...cậu thích những cô gái thích làm nũng phải không?"
"..."
"Bất quá, tôi không có khả năng này, tôi... không thể làm nũng, từ nhỏ đã hung dữ."
Lục Thiều sửng sốt mấy giây, tựa hồ không hiểu lắm, nhưng lại như cũng hiểu được một chút...
Lúc Nhiễm Ninh muốn rời đi, cô cũng không quan tâm nàng muốn hay không, duỗi cánh tay dài ra ôm cô gái của mình vào lòng, áp thái dương sát vào tai nàng, nhẹ nhàng dỗ dành...
"Không, tôi chỉ thích cậu thôi."
Nhiễm Ninh vươn tay chạm vào vai Lục Thiều, ngẩng đầu lên với ánh mắt bướng bỉnh.
"Vậy về sau nếu như tôi cứ như vậy, càng ngày càng hung dữ."
"Tôi chấp nhận hết, là tự nguyện nha."
...
...
Thứ ba...
Một ngày trước khi Lục Thiều khởi hành đến Lâm Thị, Diêu Y Y đã gọi điện.
"Ba em muốn em chuyển trường."
"Đó là chuyện tốt. Ở trường mới, nhớ học tập chăm chỉ và đừng để người lớn phải lo lắng nữa."
"Chị có vui mừng vì em phải chuyển sang trường khác không?!"
"Chị có nên không vui không?"
Lời còn chưa dứt, Diêu Y Y đã cúp điện thoại, nhưng... Lục Thiều không có ý định gọi lại, ở nhà cô ấy còn có ba và bà nội, cũng không đến lượt cô quan tâm xem cô ấy có thực sự muốn hay không, hơn nữa chỉ là vì suy nghĩ cho cô ấy mà thôi, bây giờ đã đủ khả năng để chịu trách nhiệm rồi. Lục Thiều lắc đầu, bất lực, trẻ con thời nay bài tập về nhà đúng là quá ít.
Nhưng... nói về vấn đề lo lắng thì có một người đã mấy ngày rồi cô không liên lạc.
Nếu cô đi xa một tuần, đừng nói lúc về thì sẽ bị quên sạch chứ, nổi đau này ai thấu nổi.
...
Trong bệnh viện, Nhiễm Ninh vừa từ phòng bệnh trở về, đang định đi lấy ly nước nóng, bác sĩ trẻ ở một bên vội vàng gọi cô dừng lại.
"Bác sĩ Nhiễm, điện thoại của cô đổ chuông mấy lần rồi, nhanh kiểm tra đi, chắc có việc gấp."
"Ồ, cảm ơn."
Bình thường lúc này sẽ không có người gọi điện, Nhiễm Ninh phản ứng đầu tiên chính là ông bà ngoại, trong thời gian này, huyết áp của ông không ổn định, tim đột nhiên rơi mất mấy nhịp.
Nhưng khi nàng vừa cầm điện thoại lên, liền kinh ngạc.
Là Lục Thiều, với ba cuộc gọi nhỡ.
Trước khi nàng gọi lại, điện thoại lại reng lên.
Nhiễm Ninh không chút do dự, nhanh chóng nhấn nút trả lời.
"Xin chào?"
"Trời ơi, cuối cùng cậu cũng bắt máy..."
"Việc gì?"
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi phải đi học ở Lâm Thị."
"Hôm nay là thứ Tư sao?"
Trong ống nghe im lặng một lúc, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười khúc khích, đôi mắt của người vô hình đối diện với dòng điện nheo lại.
"Ồ..." Cô cố ý kéo dài giọng, "Cậu còn nhớ rõ như vậy sao?"
Lắm lời quá!
Nhiễm Ninh cau mày, cắn khóe môi.
"Tôi có cuộc phẫu thuật vào thứ Tư."
Lục Thiều lại cười, vui vẻ hơn trước.
"Được rồi, không liên quan gì đến tôi."
"Ngay từ đầu nó đã không liên quan gì đến cậu."
Lục Thiều liếm nướu răng, vấn đề Nhiễm Ninh hay dối lòng không chỉ ngày một ngày hai... Nàng không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ghi nhớ là được, ý nghĩa cũng giống nhau thôi.
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng trong quá trình đào tạo tôi sẽ bị tịch thu điện thoại. Nếu cậu cần bất cứ điều gì, chỉ cần gửi cho tôi một tin nhắn WeChat. Tôi sẽ liên lạc ngay khi nhận lại điện thoại khi khóa học kết thúc."
"Ừm."
Lại nữa rồi? Lục Thiều yên lặng thở dài, quên đi...
Người này từ trước đến nay trân quý lời nói như vàng, nếu có thể trả lời điện thoại như bây giờ thì đã cảm ơn trời Phật rồi.
"Được rồi, tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, cúp máy đây."
"Lục Thiều!"
"Hửm?"
"Chúc chuyến đi vui vẻ."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thiều ánh mắt vui vẻ, cười lộ cả hàm răng trắng bóng. Đã có chút tiến bộ.
Bên kia Nhiễm Ninh sắc mặt đỏ bừng, họ có nói gì đặc biệt đâu...
Lắc đầu, sao nàng lại bối rối.
...
...
Lục Thiều xa nhà đã được một tuần, trong khoảng thời gian này Nhiễm Ninh không gọi điện thoại, cũng không gửi một tin nhắn WeChat nào, thậm chí còn không thích bài đăng trên mạng xã hội.
"Dù sao đây cũng là bài đăng đầu tiên của tôi, like một cái mất mát gì đâu?" Lục Thiều thở dài, "Vẫn như trước, có chút vô tâm."
Cô nói vậy nhưng lại không thể không gửi tin nhắn WeChat cho người ta.
"Cậu đang làm gì thế?"
Một lúc lâu sau, Nhiễm Ninh mới nhắn tin trả lời lại.
"Bận"
Không biết vì sao, Lục Thiều cảm thấy từ "Bận" có chút chiếu lệ.
Bên kia, Bạch Lê nhìn màn hình điện thoại Nhiễm Ninh đã tắt đi, vẻ mặt rối rắm.
"Trực giác của tôi mách bảo, sau này Lục Thiều sẽ tới gặp cậu."
Nhiễm Ninh ném điện thoại vào ngăn kéo, nói: "Không liên quan gì đến tôi."
Sau đó xoay người rời đi.
Bạch Lê mím môi... cậu ấy tức giận.
"Nhiễm Ninh, đợi tôi với..."
...
Sau khi báo cáo lại với đội, đã gần đến giờ, Lục Thiều không thèm gọi điện nữa, trực tiếp lái xe đến bệnh viện tìm người.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, cô lại nhìn đồng hồ, có chút nôn nóng... Cảm giác như quay lại thời đi học, ra khỏi giường trước bình minh, lúc này là thời điểm dễ dàng ghi nhớ nhất, có thể dùng để học thuộc thêm mấy từ tiếng Anh. Nhưng với cô chỉ đơn giản là để đi gặp gái đẹp.
Lúc đó không biết tại sao mình lại có nghị lực như vậy, đến trường có thể đi hai đường, một hướng nam, một hướng bắc, ngày nào cô cũng đạp xe đạp leo núi đã gắn thêm yên sau và giỏ xe đưa đón Nhiễm Ninh. Buổi sáng, cô chỉ mua một gói mình và chai nước khoán ở siêu thị nhỏ để ăn cho lẹ, thấy người ta đi ra, là vội vàng đẩy xe tới, cũng không phải chuyện gì to tát... Cô chỉ muốn đón nàng để bước vào cổng trường.
Bây giờ cũng vậy, trong đầu cô không có gì khác, chỉ là muốn gặp nàng càng sớm càng tốt.
Sau khi đến bệnh viện, liền đi lên tầng mười lăm...
Nhắc mới nhớ... Mẹ của Lục Thiều đã làm việc ở bệnh viện này gần như cả cuộc đời, nhưng mỗi lần Lục Thiều đến đưa đồ cho bà, đều phải hỏi đường đi từ quầy lễ tân, hoặc là khoa nội trú ở đâu, hoặc là văn phòng viện trưởng ở đâu? Nhân viên ở quầy lễ tân lập tức im lặng và trở nên cảnh giác cao độ. Vẻ mặt của họ giống đang gặp phải kẻ quấy rối và đưa ra ba câu hỏi liên tiếp.
Cô là ai?
Làm nghề gì?
Hòi văn phòng viện trưởng làm gì?
Lục Thiều cảm giác được mọi người đều có biểu hiện này, cho dù có báo cáo gia cảnh cũng sẽ không có người tin, quan trọng nhất là không biết là ai truyền tin, bọn họ nói mẹ cô chưa kết hôn, không có con và bà ấy đã cống hiến tất cả những năm tháng tốt đẹp của mình cho y học.
Viện trưởng La quả thực đã cống hiến những năm tháng đẹp nhất của mình cho nghề y, nhưng... chưa kết hôn và không có con là sai, dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi, quả thực bà cũng quá bận rộn, dành 365 ngày một năm ở bệnh viện. Là mẹ con ruột nhưng cô cũng chỉ gặp mấy lần, ngay cả dịp Tết bà cũng vội vàng về thăm rồi rời đi. Thậm chí còn không ăn bữa cơm giao thừa. Vẫn tốt, ít nhất bà ấy còn về thăm nhà. Bình thường thì những bữa cơm đoàn viên thì không thể thiếu được.
Lục Thiều cả đời đều không nhớ được mẹ mình làm việc ở nơi nào, từ lần đó cùng Nhiễm Ninh vô tình gặp nhau, tổng số lần cô gặp Nhiễm Ninh chỉ có ba lần, mỗi lần gặp nhau... họ đều chạm mặt ở hành lang khoa nội trú.
Hành lang yên tĩnh, trên đầu treo một chiếc đồng hồ điện tử, ở giữa có hai chấm đỏ nhấp nháy.
Lục Thiều còn chưa đến được phòng khám, đã bị Bạch Lê vừa mới ra khỏi phòng bệnh sau khi thay thuốc tóm được.
Bạch Lê một tay đẩy xe, tay còn lại chống hông, vỗ vào lưng Lục Thiều.
"Cậu đang lén la lén lút gì thế?"
"Ui da!"
Người này không hề ôn hòa, lưng của Lục Thiều bỗng nhiên tê dại, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Lê nhướng mày... Đôi mắt cô ấy nheo lại nhìn cô, giống hệt như hồi đi học, không hề thay đổi chút nào.
Khi đó, mỗi lần cô muốn nói chuyện với Nhiễm Ninh, người này luôn ở bên cạnh, khiến cô nói chuyện lén lút như kẻ trộm, sau đó cô bắt được họ trong phòng piano, người này càng tàn nhẫn hơn với cô. Gặp gỡ ai, nói chuyện với ai, cười với ai... chỉ cần cô ấy nhìn thấy, bất kể là trai hay gái, họ đều sẽ được đối xử tử tế như 'tội phạm'.
Cô nhớ câu khẩu hiệu mà cô ấy luôn nhắc đến mỗi khi giáo huấn.
'Hãy hài lòng khi cậu có thể ở bên Nhiễm Ninh! Nếu cậu dám không trung thực, tôi sẽ móc mắc cậu và giẫm nát chúng! '
Lục Thiều nghĩ tới lúc đó mình thật ngu ngốc...
Chỉ biết cuối đầu khom lưng hứa với cô ấy, nhưng lại quên hỏi, lỡ như Nhiễm Ninh không thích mình trước thì sao?
Cô ấy cũng sẽ móc mắt cô ra và dẫm lên chúng à?
Chắc là không, chỉ là người này nỗ lực bảo vệ bê con của mình mà phải hét toáng lên - 'Nhất định là cậu, nhất định là cậu đã đối xử tệ bạc với Nhiễm Ninh trước tiên. '
...
Lục Thiều nhướng mày.
"Ai lén lút? Đừng nói bậy."
"Cậu sẽ không chịu nói thật phải không?" Bạch Lê hừ lạnh một tiếng, "Tôi cho cậu thêm một cơ hội, nếu không nói cho tôi biết thì... Tôi đi đây!"
Vừa nói vừa đẩy xe về phía trước, Lục Thiều nhìn thấy vậy liền vội vàng nhượng bộ... Ờ, hồi đi học sợ cô ấy, giờ đi làm cũng chưa thoát khỏi cảm giác đó.
"Vậy thì... Nhiễm Ninh đâu? Cậu ấy không có ở đây sao?"
Bạch Lê giống như đã nhìn thấu từ lâu rồi: "Nhà vệ sinh, nhưng..."
Lục Thiều: "Nhưng cái gì?"
Bạch Lê "——Tâm tình không tốt."
Lục Thiều: "Cô ấy bị sao vậy?"
Bạch Lê trợn mắt nhìn khuôn mặt Lục Thiều, "Không biết."
...
Ở cửa phòng vệ sinh, Lục Thiều dựa vào bức tường trắng, quay người lại, vừa từ phòng vệ sinh đi ra Nhiễm Ninh đã bắt gặp ánh mắt cô.
Đã một tuần không gặp, người này lại xinh đẹp hơn nhưng hình như lại gầy đi, cằm nhọn.
Tâm trạng Nhiễm Ninh rất thoải mái, nàng cũng không có chút ngạc nhiên nào khi cô xuất hiện ở đây, nhìn một cái rồi hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Thiều đại khái đã quen với thái độ lạnh lùng của người này, không cảm thấy có chút thay đổi nào, hoặc có thể cô cũng nhận ra nhưng chỉ không để ý mà bị một cảm xúc khác che đậy...
Mình đã không gặp một tuần rồi, thành thật mà nói... hơi nhớ cậu ấy.
Cô không dám nói gì, chỉ giả vờ như không có chuyện gì, nhìn nàng cười nửa miệng.
"Ừ, ống nước của cậu có bị rò rỉ không?"
"Không còn rò rỉ nữa."
"Những chỗ khác thì sao? Không phải cậu nói đợi tôi quay lại sao?"
Lời của Lục Thiều có hàm ý, nhưng Nhiễm Ninh lại cố tình giả vờ không hiểu.
"Không, mọi chuyện đều ổn." Thấy cô không có ý định rời đi, nàng lại hỏi: "Cậu còn việc gì nữa không? Nếu không thì... tôi bận nên đi trước."
Nàng vừa tiến lên hai bước, Lục Thiều đã nắm vai kéo nàng trở lại.
"Có chuyện gì gấp vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Lông mi Nhiễm Ninh khẽ run lên, nàng ngẩng đầu lên: "Không."
Nhìn vào đôi mắt thản nhiên và nghiêm túc đó, Lục Thiều cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Nếu không thì tại sao lại lạnh lùng như vậy, suốt một tuần liền không gọi điện cho tôi?"
Nhiễm Ninh: "Không phải cậu nói điện thoại bị tịch thu sao? Hơn nữa... tôi không sao."
Lục Thiều không đáp lại, nhìn nàng một lúc, mặc dù người này bình thường khá lạnh lùng, nhưng cô luôn cảm thấy nàng có chút khác biệt so với lúc trước khi đi tập huấn. Nhưng rốt cuộc đó là gì? Cô không thể nói rõ được.
"May mà cậu không gọi, điện thoại quả thực đã bị tịch thu, có gọi cũng không bắt máy được." Lục Thiều xoa xoa hai tay trên quần, thản nhiên nhìn đi nơi khác, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng: "Chà... tối nay chúng ta cùng ăn tối được không?"
Nhiễm Ninh nghe thấy thanh âm này liền rũ mí mắt xuống, hai tay đút vào túi áo khoác trắng, mím môi, im lặng một lúc mới nói.
"Không, hôm nay tôi trực ca đêm."
"Ngày mai thì sao?"
"Ngày mai và hai ngày tới tôi sẽ trực ca đêm."
"Vậy khi nào cậu rảnh?"
"Không biết."
Nói xong, Nhiễm Ninh vòng qua Lục Thiều, bước nhanh đi về phía đầu kia hành lang.
Lục Thiều liếc mắt nhìn bóng dáng vội vã đó, cau mày...
___________________________
Editor: dù tác giả viết chủ yếu trên góc nhìn của Nhiễm Ninh, nhưng đến giờ vẫn thấy bả khó hiểu vl. Đúng là " Nếu không phải Lục Thiều, thì không còn ai khác nữa"