[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Lam Sơn kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Dĩ Khang ăn bận bình thường như thế này, còn đội mũ kín đáo nữa. Bộ dạng của cậu ta giống như là...muốn trốn đi vậy đó.

" Nè cậu không khỏe còn đi đâu vậy?"

Lam Sơn gặp được thần tượng liền không nhớ đến chuyện đau lòng khi nãy nữa. Cậu chỉ chăm chú nhìn vào Tống Dĩ Khang bị bắt quả tang mà mặt mũi méo xệch đi thôi.

Khi bị phát hiện, Tống Dĩ Khang sợ giật cả mình, nhưng may thay kia là Lam Sơn, một fan hâm mộ cuồng nhiệt của mình cho nên...cậu ta đã không còn lo lắng nữa. Ngược lại, Tống Dĩ Khang cười cười, toang nắm tay Lam Sơn kéo qua một góc khác kín đáo hơn.

Hai thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, mặc kệ ánh nhìn hiếu kỳ của người qua đường, hai thiếu niên vẫn vui vẻ bàn luận.

" Cậu đừng nói ai biết là tôi hết nha." Tống Dĩ Khang ho khan hai tiếng.

Lam Sơn thì nhíu mày, " Tôi tưởng cậu không đi ăn vì mệt cơ? Không lẽ...cậu viện cớ để trốn đi chơi à?"

Bị nói trúng tim đen, Tống Dĩ Khang khẽ cười trừ, đầu hơi gật gật. Sau đó liền kéo tay Lam Sơn, cố gắng dụ dỗ cậu đồng lõa cùng mình.

" Tôi chán ở trong khách sạn lắm rồi. Tôi muốn đi chơi đây đó cơ, mặc dù đây là lần thứ hai tôi qua Việt Nam rồi."

Nghe giọng điệu đáng thương của Tống Dĩ Khang, Lam Sơn khẽ thở dài, ngón tay tì cằm suy nghĩ tính toán. Thật ra lúc này cậu cũng phiền não đủ thứ hết, cho nên càng không muốn quay về khách sạn để nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên nữa.

Mặc dù...cậu có suy nghĩ lại chuyện mình vừa làm, đúng là nông cạn nhưng mà...ai bảo người kia cứ chú ý đến Tuấn Minh làm chi! Mình có quyền ghen mà không phải sao? Bây giờ mình ghen thì nói như vậy đó!!!

Hừ một tiếng, Lam Sơn quyết định dẫn Tống Dĩ Khang đi một vòng Hồ Gươm ngồi bệt, chơi thỏa thích cả đêm luôn.

Nghe ý kiến này của Lam Sơn, Tống Dĩ Khang vui mừng còn không kịp, hai mắt sáng quắc lên, miệng toe toét cười.

" Được, cậu làm hướng dẫn viên cho tôi. Chúng ta cùng đi quẩy hết đêm nay."

Lam Sơn mắt cũng híp lại vui vẻ hào hứng, " Yo~~~" Nhưng sau đó liền im bặt, mặt mũi nghiêm trọng như nhớ đến chuyện gì đó.

Hồi lâu trầm mặc, Lam Sơn kéo kéo tay áo của Tống Dĩ Khang, nói:

" Chuyện này không ai biết hết hả?"

Tống Dĩ Khang ngước mắt nhìn mèo nhỏ, cũng muốn nói dối nhưng cuối cùng lại khai thật:

" Tôi không nói ai hết, chỉ bảo người ta đừng đến phòng tôi, vì muốn nghỉ ngơi. Tôi nghĩ Thích Hạ không rảnh qua phòng tôi đâu."

Lam Sơn ôm hai tay trước ngực, gật gù gật gù rồi đột nhiên nhắc đến một người:

" Á, còn Tiểu Mạch thì sao? Hây, dù hai người không ở gần nhau nhưng mà...cậu đi sáng đêm như vậy, với một đứa con trai là tôi thì..."

Mèo nhỏ thao thao bất tuyệt như thế mà không nhìn thấy một biểu tình kinh ngạc từ đối phương. Tống Dĩ Khang mặt mũi ngốc lăng khi nghe Lam Sơn nói đến Tiểu Mạch, trong đầu cậu ta còn quanh quẩn tự hỏi:

Cái gì? Làm sao cậu ta biết hồ ly nhỏ? Không lẽ quen biết nhau sao? Không được, hồ ly nhỏ khó làm quen bắt chuyện như vậy, càng ghét thể loại ồn ào như Lam Sơn nữa chứ!!

Nghi hoặc không chịu nổi, Tống Dĩ Khang lạnh giọng hỏi Lam Sơn:

" Nè, làm sao cậu biết Tiểu Mạch?"

Lam Sơn huyên thuyên mà quên mất chuyện trong tiểu thuyết, mình vốn dĩ không biết về Quách Mạch An, thế nhưng vừa nãy đã nhắc đến như đúng rồi. Nuốt khan một ngụm, mèo nhỏ cười hì hì, đem hết tội trạng đổ lên Thích Hạ:

" Là Thích Hạ nói tôi nghe đó nha!"

"... Thích Hạ?" Tống Dĩ Khang nhíu mày, thằng cha nhiều chuyện!!

Lam Sơn vẫn cười hì hì, trong lòng thầm xin lỗi Thích Hạ.

Hai người sau khi bàn luận xong liền lên đường.

Lam Sơn khá rành những khu vui chơi ở thủ đô Hà Nội này. Cậu dẫn Tống Dĩ Khang đến Hồ Gươm, nơi đang tập trung đông đúc từng nhóm người nhỏ ngồi bệt uống trà chanh.

" Chỗ này mát quá đi." Tống Dĩ Khang ngồi trên ghế nhựa, mũ lưỡi trai không rời khỏi đầu, thản nhiên hút ly trà chanh ngon lành.

Lam Sơn ở đối diện cũng giống hệt người kia, còn nhăm nhăm ăn cho quên hết buồn phiền nữa.

" Chỗ này buổi tối vui lắm, đồ ăn cũng ngon nữa. Tôi chỉ ra ngoài này cũng hai lần thôi à, nhưng đã đi gần hết rồi đó."

Tống Dĩ Khang ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mèo nhỏ, cảm thấy mình và người kia rất hợp để làm bạn thân nha. Trò chuyện vui vẻ một hồi, Tống Dĩ Khang đột nhiên hỏi:

" Ở đây có bar không?"

Lam Sơn mới hút một ngụm liền phun thẳng mặt người kia, nhưng cậu đời nào xin lỗi, chỉ trừng lớn mắt mà nói:

" Ôi Dĩ Khang, tôi không ngờ cậu ăn chơi thế luôn!!"

Tống Dĩ Khang lúc đó khẽ nhíu mày, bịt mồm Lam Sơn lại rồi bảo:

" Tôi chưa từng vào đó lần nào cả, chỉ muốn vào xem thử coi vui không thôi."

Lam Sơn nghe xong cũng khẽ gật đầu, " Nhưng tôi sợ ở đây xô bồ thôi, nó hơi loạn đó."

" Không sao đâu, tụi mình vô chung, ngồi uống rồi nghe nhạc thôi, quá lắm nhìn người ta quẩy."

"..." Đồ thần kinh này!

Lam Sơn cười cười khinh bỉ, sau đó chốt lại một câu rất ngọt:

" Xin phép Tiểu Mạch đi. Tiểu Mạch đồng ý, tôi liền dẫn cậu đến bar."

Tống Dĩ Khang nghe xong câu đấy, hận không thể nhét hết tất cả đồ ăn vào miệng Lam Sơn, không thì ném quách cậu xuống ngay cái hồ bên cạnh luôn.

Sau một hồi giằng co qua lại, Lam Sơn cũng bị sắc đẹp của Tống Dĩ Khang mê hoặc, cuối cùng hai người đã đến bar chơi thật. Vừa bước chân vào liền nghe thấy một trận âm thanh huyên náo dội đến màng nhĩ, Lam Sơn mặt mũi đơ đơ đi vào, chỉ có Tống Dĩ Khang là thích thú thôi.

Hai người chọn một chỗ vắng mà ngồi xuống, tùy tiện gọi hai ly nước ngọt lên. Lam Sơn tuyệt không dám để Tống Dĩ Khang uống rượu, chính cậu cũng không đụng đến vì nghĩ tới tửu lượng kém của mình.

" Chỗ này được chứ?" Lam Sơn dò hỏi.

Tống Dĩ Khang nhìn xung quanh rồi gật đầu, " Rất ok!"

" Haiz, hồi trước tôi không thường hay vô đây đâu. Nhưng cái lần cùng bạn học ra Hà Nội chơi thì vô một lần, lúc đó tôi còn uống rượu nữa."

" Tửu lượng thế nào?"

" Hự, kém lắm."

Lam Sơn không dám nhớ lại cái hồi say rượu náo loạn đó, nhục mặt chết đi được. Tống Dĩ Khang ngồi bên cạnh cũng khẽ cười, sau đó tâm sự với mèo nhỏ rất nhiều thứ.

Từ áp lực học tập và công việc cho đến tình cảm với hồ ly nhỏ nữa. Nói một hồi, Tống Dĩ Khang hỏi:

" Cậu làm sao lại thích chủ tịch vậy?"

A...

Nghe đến chủ tịch, ánh mắt của Lam Sơn từ hào hứng chuyển sang ưu phiền. Dựa lưng vào ghế, mèo nhỏ nói:

" Bây giờ hỏi tôi vì sao tôi thích thì tôi không biết nữa. Chỉ biết khi tôi không ở cạnh người đó, tôi sẽ rất nhớ. Nhớ đến mức làm đủ trò để có thể gặp người đó luôn. Mặc dù sau mỗi lần bày trò, tôi đều bị thiệt thòi."

Tống Dĩ Khang chăm chú lắng nghe, " Như vậy chắc là...cậu theo đuổi chủ tịch rồi?"

" Đúng." Lam Sơn quả quyết gật đầu, khóe môi còn cong nhẹ lên, " Nếu ngồi một chỗ chờ đợi người đó theo đuổi thì tôi thà nhảy sông xuyên về kia cho rồi."

" Xuyên về?"

"...A, không, ý tôi là..." Lam Sơn bối rối cười cười, sau đó loạn ngôn nói, " Chúng ta uống chút rượu đi? Tôi đang buồn lắm, nãy giờ cứ nghĩ hết rồi nhưng mà..."

Hai tiếng sau.

" Cậu nói xem, đó có phải là lỗi của tôi không?" Lam Sơn nhào qua dựa vào người Tống Dĩ Khang, uất ức nói.

Tống Dĩ Khang không uống nhiều rượu như Lam Sơn nên vẫn còn chút tỉnh táo. Để mèo nhỏ dựa vào mình rồi bộc bạch tâm sự, cậu ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

" Thật ra chuyện này cậu cũng có lỗi, nhưng vì cậu trẻ con quá nên mới như vậy."

Mèo nhỏ càng tủi thân muốn khóc, " Biết, tôi biết mà! Tôi biết tôi cũng rất nông cạn, nhưng mà...cậu không thấy ánh mắt của Khiếu Thiên nhìn tên Lưu Tuấn Minh như thế nào đâu!"

Tống Dĩ Khang cảm nhận được tiếng thút thít đáng thương của Lam Sơn liền nhìn qua, không ngờ cậu ấy vậy mà khóc thật. Khóc đến tội nghiệp.

" Tôi cảm thấy Tuấn Minh là hình mẫu mà Khiếu Thiên thích. Tôi biết mình ngốc lắm, mình ồn ào lắm, mình lắm chuyện, rắc rối nữa. Tôi biết, nhưng tôi yêu y, tôi yêu y lắm!!! Oa..."

Giữa những âm thanh hỗn loạn ngoài kia thì ở một góc nhỏ, Lam Sơn rúc vào người Tống Dĩ Khang, khóc đến ngủ quên.

Ở nhà hàng lúc này, tiệc cũng đã tàn. Mọi người đều di chuyển về khách sạn, Cốc Khiếu Thiên cũng không ngoại lệ.

Thật ra y còn định về sớm hơn nhưng vì khách vẫn còn ở đây nên y không thể bỏ ngang như vậy. Ra đến cổng chính, Thích Hạ đột nhiên đi đến hỏi y:

" Tiểu Lam đâu rồi chủ tịch? Tôi tìm quanh không thấy tên nhóc đó đâu."

Nãy giờ ngồi dùng tiệc, Cốc Khiếu Thiên cũng chỉ nghĩ đến mỗi mình Lam Sơn. Bây giờ gặp Thích Hạ hỏi như vậy, tâm can y cũng không yên lòng được. Nhưng vẻ ngoài, y lại như không quan tâm.

" Có lẽ về trước rồi."

Nói xong y xoay người, di chuyển ra xe.

Thích Hạ đứng phía sau cảm thấy có luồng khí lạnh phảng phất qua, trong lòng mách bảo có chuyện không ổn.

Về đến khách sạn, Cốc Khiếu Thiên còn đinh ninh khi mở cửa sẽ nhìn thấy một con mèo đã mệt mà ngủ mất. Nhưng khi bước vào bên trong, giường vẫn trống, phòng tắm cũng không có ai, lúc này...y mới biết là mình nhầm rồi.

Cơn tức giận khi nãy cũng sớm tan biến, Cốc Khiếu Thiên lấy điện thoại ra, ấn số mèo nhỏ gọi đi. Nhưng đầu dây bên kia thật lâu cũng không có ai bắt máy cả.

Ò í e.

Đi đâu được nhỉ?

Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, cất điện thoại vào túi, toang bước ra ngoài định đi tìm Lam Sơn. Đến trước thang máy, y tình cờ nhìn thấy Lưu Tuấn Minh cũng đứng đó.

Hai người nhìn nhau, chào hỏi đôi ba câu.

" Khi nãy cậu làm rất tốt. Cậu có suy nghĩ muốn về công ty tôi làm không?"

Trong thang máy, hai người trò chuyện như thế.

Lưu Tuấn Minh nghe đề nghị kia, trong lòng kỳ thực rất vui vẻ nhưng...ở đây anh vẫn còn một số thứ chưa giải quyết xong.

" Tôi thực sự rất vui khi ngài nói như vậy, có thể cho tôi suy nghĩ không?"

" Được." Cốc Khiếu Thiên cũng không nhiều lời.

Vốn dĩ y để mắt đến Lưu Tuấn Minh một phần hình mẫu của anh ta rất hợp với tính của y, một phần nữa là vì...máu nghề nghiệp có sẵn như thế, cứ gặp được người thích hợp thì y liền muốn bắt về công ty mà thôi.

Trước khi rời khỏi thang máy, Lưu Tuấn Minh bất đắc dĩ nói đến một chuyện:

" Ngài Cốc, thật ra thì...tôi muốn bảo là hình như Lam Sơn ghen với tôi. Cảm giác này chỉ thoáng qua nhưng tôi nghĩ là mình đúng."

Cốc Khiếu Thiên không nghĩ Lưu Tuấn Minh lại dám đề cập thẳng thừng chuyện này. Bây giờ y mới phát giác được tất cả hành động cùng lời nói ngốc nghếch kia xuất phát từ nguyên nhân nào.

Khẽ thở dài, Cốc Khiếu Thiên hướng đến Lưu Tuấn Minh, " Vậy phiền cậu đưa tôi đi một số nơi để tìm nhóc con kia được không?"

Ở bar lúc này xảy ra một việc lớn.

Lam Sơn ngủ một giấc đã thải bớt hơi men, đôi mắt mơ hồ mở ra nhắm lại vài lần, sau đó cất tiếng:

" Dĩ Khang?"

Gọi mãi không nghe thấy người kia lên tiếng, Lam Sơn giật bắn mình ngồi dậy, nhìn quanh quất tìm bóng dáng của Tống Dĩ Khang. Đứng dậy, cậu định len vào đám người kia tìm kiếm thì bất giác nghe thấy âm thanh cãi nhau.

Hướng đến âm thanh của nơi đó, Lam Sơn phát hiện Tống Dĩ Khang đang một chọi ba với đám người du côn. Trên mặt đất lúc này...có một thiếu niên nằm đó, trông rất mệt mỏi.

" Mày đé nói được tiếng Việt à? Ngon, lại đây, thằng nước ngoài!!"

Tống Dĩ Khang có vẻ rất giận nên mới tung cước đá thẳng vào bộ hạ của thằng đối diện, sau đó thúc khuỷu tay cho thằng phía sau. Lam Sơn nhìn cảnh đó hãi hùng thật sự, vội vàng chạy đến đỡ giúp Tống Dĩ Khang.

" Cậu đừng đánh! Cậu không được đánh!! Mau đưa người kia rời khỏi đây đi."

Tống Dĩ Khang đang đánh hăng như vậy, nghe Lam Sơn nói thì có chút ngẩn ra. Mèo nhỏ đỡ lấy thiếu niên nằm trên sàn nhảy, mặt mũi ngây ngô thuần túy, không thể đoán ra tuổi thật.

" Cậu mau đưa người này đi đi. Cậu ta ngất rồi." Lam Sơn lần nữa thúc giục.

Tống Dĩ Khang cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ thật sự của mèo nhỏ, nghiến răng một cái rồi ôm lấy thiếu niên kia, chạy nhanh khỏi bar. Đám thanh niên du côn nhìn thấy vậy cũng không buồn cản, chỉ nhắm vào mèo nhỏ đứng chính giữa.

" Tụi bây muốn gì? Muốn đánh nhau à? Coi chừng phải hối hận đó!"

Lam Sơn lúc nào cũng mạnh miệng nhưng thật ra thì rất lo lắng. Cậu chỉ biết vài món võ xoàng thôi, nhưng tình huống này thì cứ tung ra hết đi.

Thằng đối diện bị đá đến đau nên động tác cũng chậm lại, chỉ còn một hai thằng kia khỏe nên liền tấn công. Lam Sơn một bên đấm, một bên đá, cuối cùng chỉ là...cố gắng chịu đòn.

Mèo nhỏ bị đạp mạnh xuống sàn, cả người co quắp lại, hốc mắt cũng nóng lên. Đột nhiên lại thấy tủi thân lắm.

Không biết Dĩ Khang đi xa chưa nữa? Tên ngố đó, đánh nhau lúc này, lỡ bị lộ thân phận thì biết làm sao chứ?

Bụp, uỳnh, bụp!!!

Lam Sơn nhắm chặt mắt, tự nhủ mình chịu đòn rất giỏi.

Tống Dĩ Khang cõng lấy thiếu niên kia chạy được một đoạn thật xa mới dừng lại. Đặt người nọ bên cạnh, cậu ta không khỏi hiếu kỳ quan sát.

Sau một vài phút, người kia tỉnh dậy, đôi mắt trong vèo ngước lên nhìn Tống Dĩ Khang. Môi bị chảy máu mấp máy nói, " Này cậu..."

Tống Dĩ Khang nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, phát hiện người kia tỉnh liền hỏi, " Cậu tên gì? Sao cậu lại bị đánh vậy?"

Thiếu niên kia mệt mỏi đến không còn sức lực, hai mắt đảo một chút rồi gục xuống vai Tống Dĩ Khang. Nhìn cảnh tượng như vậy, chàng ca sĩ thần tượng không biết nên làm gì, quyết định cõng thiếu niên kia trên lưng, toang tìm bệnh viện.

Đến bệnh viện rồi, Tống Dĩ Khang mới gọi điện thoại cho Thích Hạ. Chịu bị anh mắng một trận lên bờ xuống ruộng, cuối cùng cậu ta cũng tìm được người cứu trợ.

Khi nhận được điện thoại của Tống Dĩ Khang, Thích Hạ liền bắt xe chạy đến bệnh viện đó. Vào đến nơi mới phát hiện không phải ca sĩ thần tượng bị thương mà là người khác.

" Anh đến rồi!" Tống Dĩ Khang mừng ra mặt, " Anh, đi tìm Lam Sơn đi. Cậu ấy khi nãy...đã đỡ đòn cho em đó!"

Thích Hạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thêm cái tin trời đánh này, đầu óc rỗng tuếch, mặt trắng bệch.

" What? Cậu...trốn đi với Tiểu Lam à? Mẹ kiếp, hai đứa bây muốn chết hả?"

Thích Hạ nóng giận xổ một loạt tiếng Trung mắng Tống Dĩ Khang, sau đó lập tức gọi điện cho Cốc Khiếu Thiên, nhờ đến sự giúp đỡ của y.

Liếc nhìn điện thoại, Cốc Khiếu Thiên thấy số của Thích Hạ, " Chuyện gì?"

" Chủ tịch, Tiểu Lam ra ngoài bị du côn đánh. Nhưng không tìm thấy nhóc đó đâu nữa."

Thích Hạ tóm tắt rất...là tóm tắt. Cốc Khiếu Thiên nghe xong hệt như ngồi trên lửa, đôi mắt y lạnh xuống, lập tức bảo Lưu Tuấn Minh lái đến chỗ của Thích Hạ.

Trong lúc mọi người hoang mang không biết mèo nhỏ ở đâu thì lúc này trong con hẻm nhỏ, Lam Sơn đang ngồi co rúc một mình, bên cạnh nhữn đống rác bốc mùi.

Cả người cậu bị đánh không hề nhẹ tay, gương mặt bầm tím một bên má, môi cũng bị rách chảy máu. Nhiệt độ ở Hà Nội cũng đã hạ xuống rất thấp.

Mèo nhỏ một mình trốn trong hẻm, tránh để bị bọn kia tìm ra lần nữa. Nhìn quanh nơi mình trốn, cậu chỉ thấy một mảng tối cùng với mùi khó chịu bốc lên mà thôi.

Khi cảm thấy cơ thể mình lạnh đến mức run lên, Lam Sơn mới rút điện thoại ra, gọi cho một người. Đầu dây như một đường dây nóng, vừa gọi liền bắt máy.

Bên kia là một loạt tạp âm, chỗ của mèo nhỏ lại vắng vẻ đến hiu quạnh.

Để điện thoại bên tai, Lam Sơn gần như vỡ giọng mà nói:

" Khiếu Thiên, đến đón em với, được không? Em xin lỗi, em sai rồi, đến đón em đi...Em lạnh lắm rồi, em đau nữa, em nhớ ngài lắm...Đừng bỏ mặc em..."

Hết chương 28.

Má Vi: Năm mới an lành nhé mọi người ❤.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui