[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Phiên ngoại 3 ✧ Tình yêu nơi phim trường

Bộ phim đam mỹ hắc bang của Lăng Quang Lãm đã bị trì hoãn những một tuần.

Nguyên nhân chính là vì sự biến mất không giải thích được của Lam Sơn.

Ngày hôm qua Lam Sơn còn cùng Lâm Võng quay vài phân cảnh thì ngay buổi tối hôm đó đã không còn thấy mèo nhỏ đâu.

Lăng Quang Lãm một bên vừa lo lắng cho bộ phim đang dang dở của mình, một bên lại phải làm tài xế bất đắc dĩ của Lâm Võng.

Đêm hôm Lăng Quang Lãm đưa Lâm Võng đi đến hơn một chục nơi chỉ để tìm mèo nhỏ, nhưng đến nơi nào cũng không thấy tăm hơi của tên nhóc đó đâu cả.

Lâm Võng miệt mài đi thêm vài vòng nữa, gọi lớn tên Lam Sơn. Chỉ tội Lăng Quang Lãm vì đứng giữa bờ vực bộ phim sẽ có thể bị trì hoãn, vừa phải dốc sức đuổi theo cái người họ Lâm kia.

Hai người bọn họ chơi mèo vờn chuột đến hơn nửa đêm, Lâm Võng mới chịu dừng lại, gọi điện cho Cốc Khiếu Thiên.

Cúp máy, đầu dây bên kia vừa trả lời một cách tuyệt tình làm Lâm Võng cũng bất mãn không kém. Liếc nhìn sắc mặt trầm xuống của anh, Lăng Quang Lãm có chút bất đắc dĩ thở dài.

" Cần tìm nữa không? Ngày mai chúng ta lại tìm đi." Lăng Quang Lãm cẩn thận mở lời.

Hắn cảm thấy Lâm Võng là một người không thể đùa giỡn hay ăn nói tùy tiện được. Vì ánh mắt của anh rất bén, có thể cứa đứt cổ anh chỉ bởi một cái nhìn.

Sự thật về Lâm Võng, Lăng Quang Lãm vẫn chưa biết hết. Từ một con người máu mặt giang hồ, có tiếng khắp một khu phố bỗng dưng biến thành một ông chủ tiệm bánh ngọt ngào đáng yêu. Nếu như nghe được điều này, Lăng Quang Lãm sẽ tự đấm vào mặt mình mười cái cho tỉnh mất.

Nhưng đó là gì khi nếu biết thêm một việc nữa.

Lâm Võng từng thả dê Lam Sơn trong một Spa mà cậu làm thêm, bị cậu đánh đến sưng mặt mũi, còn bị tống cổ đến đồn cảnh sát.

Lâm Võng ngày hôm đó so với hôm nay quả nhiên khác một trời một vực.

Lăng Quang Lãm vừa uống một cốc cà phê nguội lạnh để trong xe vừa ngước mắt nhìn về phía trước. Vì ban đêm, đường tuy vắng vẻ nhưng lại khá tối, cho nên hắn không dám lái xe quá nhanh.

Lâm Võng vì một ngày quay phim đã mệt lã, ban đêm lại còn đi tìm Lam Sơn nên bây giờ mắt anh mở lên không nổi. Mi mắt nặng trĩu khép lại, trước khi ngủ anh còn dặn người bên cạnh:

" Đến nhà thì gọi tôi."

Đến nhà.

Cụm từ này không rõ ràng làm cho Lăng Quang Lãm một trận làm càn.

Gần ba giờ sáng, tại nhà Lăng Quang Lãm đã có một trận chiến nổ lửa xảy ra.

Lâm Võng ngủ được một giấc dài liền thức dậy, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, cảm thấy căn phòng này quá rộng so với nhà của mình. Anh đảo mắt thêm lần nữa rồi ngồi bật dậy, nhìn kỹ thì phát hiện đây không phải phòng mình.

Ơ, mình đang ở đâu vậy?

Lâm Võng nhíu chặt mày, bước xuống giường, định ra ngoài phòng khách xem tình hình thì thấy cửa phòng toang mở. Lăng Quang Lãm mang một ly nước chanh vào, nhìn thấy người kia tỉnh dậy liền mỉm cười.

" Tỉnh rồi à? Uống nước chanh này!"

Lâm Võng mặt mũi hầm hầm khi nhận ra đây là nhà của ai. Anh không nói gì, chỉ lấy áo khoác của mình rồi đẩy Lăng Quang Lãm sang một bên. Thấy người nọ vội vàng tuyệt tình như thế, hắn đặt nhanh ly nước xuống bàn rồi xoay người chặn bước chân của anh.

Hai người đứng giữa cầu thang giằng co.

" Tôi bảo cậu đưa tôi về nhà TÔI."

Lăng Quang Lãm biết mình làm càn nhưng vẫn cố gắng mặt dày lì lợm cãi bướng:

" Anh bảo đến nhà thì gọi, không nói rõ nhà ai nên tôi mang về nhà tôi cho tiện. Dù sao tôi cũng cho anh cả phòng ngủ rộng rãi, còn pha nước chanh cho anh uống đỡ mệt nữa. Cái này tính là cái gì đây?"

Lời lẽ của Lăng Quang Lãm rất cứng cựa, Lâm Võng hoàn toàn không có khả năng đối đáp lại. Quả nhiên hành nghề đạo diễn lâu năm, miệng lưỡi cũng liến thoắng gớm.

Lâm Võng liếc một cái khinh bỉ, sau đó đi xuống dưới phòng khách, ngồi dính bên dưới. Lăng Quang Lãm nhìn cảnh đó thực muốn cười một trận.

Ai cởi quần áo anh ta đâu chứ mà sợ như vậy?

Lăng Quang Lãm cũng phát bực thở mạnh một hơi, sau đó đi lấy ly nước chanh đem đến trước mặt người nọ. Lâm Võng thản nhiên nhướn người cầm ly nước lên uống một ngụm, đúng thực tỉnh táo.

Hai người ngồi dưới phòng khách, mở tivi coi chương trình khuya. Giờ này thì không có chương trình gì hay ho ngoại trừ mấy cái phim Mỹ táo bạo hành động mà thôi.

Lâm Võng chuyển kênh lung tung, rốt cục cũng dừng lại tại một bộ phim kinh dị Mỹ. Nội dung khá cũ, một đoàn người thám hiểm đi vào rừng, bị lạc rồi duy trì sự sống bằng tất cả những gì mình có. Nhưng sau đó từng ngày trôi qua, họ cảm thấy có một sức mạnh siêu nhiên đang tồn tại, muốn hãm hại họ.

Cảnh kinh dị thì chưa thấy đâu mà cảnh nóng lại lên hà rầm như hoa nở lá rụng. Hai nhân vật trong đoàn thám hiểm ban đêm du hí ngoài bờ sông, tâm sự mỏng xong liền quay sang nhìn đối phương, ánh mắt thâm tình.

Thế là hôn nhau.

Phim Mỹ luôn có những đoạn tình cảm nhanh chóng như tia chớp thế này đây.

Lâm Võng đang vẻ mặt rất lãnh đạm, nhìn cảnh hai người họ hôn nhau điên đảo, hành động cũng nhanh đến chóng mặt. Áo hai người đều được cởi ra, tiếng cười mang theo chút ham muốn vội vã vang lên.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình tivi hắt ra, chiếu vào hai người đang chăm chú xem cảnh nóng.

Cổ họng Lăng Quang Lãm đột nhiên khô khốc. Hắn nhẹ nhàng với tay rót cốc nước, uống xuống hai ngụm. Ánh mắt khi uống nước cũng tự nhiên đảo qua phía Lâm Võng.

Nhìn thấy chân mày anh hơi nhíu lại, hầu kết ở cổ liên tục di chuyển, khóe môi Lăng Quang Lãm cong nhẹ lên.

Lâm Võng lúc này khẽ thở nhẹ một hơi, định chuyển sang kênh khác thì bất giác cảm nhận được có người nhìn mình đến ngứa ngáy. Anh quay đầu sang nhìn, lập tức trừng lớn mắt, hung hăng quát:

" Nhìn cái gì?"

Lăng Quang Lãm thu lại ánh nhìn, nhún vai:

" Nhìn thôi."

" Đúng là có bệnh!"

Lăng Quang Lãm khẽ thở dài, mặt dày mà nghiêng người tựa lên người Lâm Võng, ánh mắt nhìn lên màn ảnh:

" Bệnh tương tư đấy. Anh có biết nó không?"

" Đi uống thuốc đi."

Lăng Quang Lãm lần này ngẩng đầu lên nhìn Lâm Võng, đột nhiên kéo mạnh tay anh qua, áp môi mình lên môi anh. Kỹ thuật hôn của Lăng Quang Lãm không phải bàn nữa, điêu luyện đến mức khiến một người cũng đầy dấu ấn tình trường như Lâm Võng còn chịu thua.

Chẳng mấy chốc Lăng Quang Lãm đã len vào được bên trong nơi ấm áp đó, hút lấy sinh khí sống động nhiệt huyết của Lâm Võng. Màn ảnh tivi đã chuyển sang một cảnh khác, nhưng so với cảnh ngoài đời thực lại không thể nóng hơn thế.

Lăng Quang Lãm khiến tâm trí Lâm Võng loạn thành một mớ hỗn độn. Hắn đẩy ngã anh xuống ghế, nhanh chóng áp lên trên cơ thể của anh. Bàn tay giữ lấy cằm của anh, hắn nhướn mi cười nói:

" Lâm Võng, anh chính là thuốc của tôi đấy. Mau chữa bệnh cho tôi đi."

Lâm Võng trừng mắt nhìn con người kia bị lậm kịch bản phim quá mức, tay phải hất mạnh bàn tay giữ cằm mình ra.

" Đồ điên!"

Lăng Quang Lãm lần nữa mỉm cười, không nói nhiều liền cúi xuống hôn Lâm Võng. Mặc kệ anh giằng co thế nào, hắn cũng có thể chiếm tiện nghi không hết.

" Ưm..."

Lâm Võng nhắm chặt mắt, co chân lên muốn đạp vào nơi nào đó của Lăng Quang Lãm, thế nhưng chân anh bị hắn bắt lấy, xoạc ra hai bên.

"..." Mẹ nó!!

Lâm Võng cảm thấy trời đất quay mòng mòng, rốt cục không nhịn được tát Lăng Quang Lãm một cái. Người bị tát giống như robot hết pin, mọi hành động lập tức ngừng lại.

Rời khỏi ghế salon, Lâm Võng khoác áo vào, một đi một quay đầu lại.

Đêm hôm đó Lăng Quang Lãm cứ ngồi như trời trồng, không biết suy nghĩ gì lại cứ nhìn đăm đăm vào màn hình tivi.

Một tuần sau, bộ phim quay trở về bình thường.

Lăng Quang Lãm đã tìm ra được một diễn viên thích hợp cho vai thụ. Ngày bấm máy trở lại, mọi người đều rất háo hức.

" Cuối cùng cũng có thể quay tiếp." Máy quay hí hửng nói.

Biên tập bên cạnh cũng thở ra nhẹ nhõm, " Kịch bản tôi biên tập hay như vậy, hủy thì quá tiếc!"

Phục trang cũng phụ họa, " Mấy bộ quần áo hôm bữa cũng đã may sẵn, chỉ còn vừa vặn với diễn viên thôi đó!"

Âm thanh là nhí nhố nhất, " Em có mấy bài hát tình cảm lắm nè, phát cho mọi người nghe cho có tinh thần."

Đoàn quay phim rộn rã tiếng nói sau một tuần vắng bóng. Đạo diễn lúc này từ ngoài bước vào phim trường, khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn từng vị trí cảnh được dựng.

Sau đó điềm nhiên xoạt vạt áo sang hai bên rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa quyền lực của mình. Máy ghi hình để trước mặt, Lăng Quang Lãm nhìn vào nó một chút rồi ngẩng đầu nói:

" Diễn viên đâu rồi?"

Trang điểm ở đằng kia nghe gọi liền quay sang đáp:

" Đạo diễn Lăng, đợi một chút. Sắp trang điểm xong rồi!"

Lâm Võng cùng vai thụ ở bên cạnh nhìn vào gương, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau. Trước khi tiếp tục bấm máy quay xong bộ phim này thì hai người họ cũng đã làm quen rồi.

Trong mắt Lâm Võng thì cậu nhóc kia ăn nói rất được, khá lễ phép, tính tình cũng hoạt bát vui nhộn. Bỗng dưng nhìn cậu nhóc ấy, anh lại nhớ đến tên nhóc Lam Sơn kia.

Cũng đã một tuần không có tin tức gì rồi.

La Dật nhìn thấy Lâm Võng tựa như mất hồn liền kéo kéo tay áo của anh, cười tinh nghịch:

" Anh Lâm à, đạo diễn có vẻ đợi lâu lắm rồi đó."

Lâm Võng quay đầu nhìn về hướng của chiếc ghế dựa kia, cảm nhận được một ánh mắt thâm cừu đại hận đang nhìn mình, trong lòng phút chốc lạnh lẽo.

Nhớ đến cái hôm bị Lăng Quang Lãm cưỡng hôn, Lâm Võng đầu đầy hắc tuyến, bỗng dưng thấy bực bội. Trong đời anh ghét nhất những ai liên quan đến điện ảnh, đều là lũ dối trá, không tính anh!

Vào vị trí xong xuôi, Lâm Võng lấy cảm xúc, La Dật cũng bắt đầu đắm chìm trong nhân vật của mình.

Phân cảnh #29: La Dật cảm thấy bối rối với tình cảm của mình nên tránh Lâm Võng.

La Dật đã bộc phát nội tâm của mình một cách khủng khiếp. Máy quay lia đến khuôn mặt của cậu, thần thái đau khổ phải chôn giấu bỗng dưng khiến cho người ta nhìn cũng cảm thấy đau đớn chung.

Một giọt nước mắt chảy xuống khi nhìn thấy người anh em của mình, một người mà mình đã lỡ đem lòng yêu thích hơn mức bình thường lại cười nói với một người khác.

" Cắt!" Lăng Quang Lãm khi vào công việc liền nghiêm túc, chân mày luôn chau chặt tập trung cao độ, " Tốt lắm, phân cảnh #34."

Phân cảnh #34: La Dật vì bị Lâm Võng hiểu lầm qua lại với người khác, cậu đã bày tỏ bằng cách hôn anh.

Lâm Võng cùng La Dật đứng trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng xung quanh không nhiều. Phản chiếu trên khuôn mặt mỗi người là ánh nắng mặt trời bên ngoài.

Ánh mắt La Dật thẫn thờ khi bị Lâm Võng hiểu lầm.

" Cậu nói xem, cậu ngủ với nó rồi đúng chứ?"

La Dật mím chặt môi, lòng đau đớn, " Anh nói xem, tôi có ngủ với nó không?"

Lâm Võng trừng lớn mắt, không trả lời được câu hỏi này.

Máy quay lia đến bàn tay nắm chặt lại của Lâm Võng, thể hiện sự tức giận cùng ghen tị của bản thân. Sau đó anh đột nhiên hét lên một tiếng, ôm đầu ngồi phịch xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Nội tâm sâu sắc của công chính là phân vân tình cảm của mình. Công muốn tiến tới nhưng lại không hiểu rõ kia có phải là tình cảm thật sự hay không, là thứ người đời khinh thường hay là thứ đáng trân trọng đáng ngưỡng mộ.

Lâm Võng tựa như diễn thật với cảm xúc của mình, tâm trí của anh bỗng nhớ đến người anh từng yêu.

Người đó nói với anh, " Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Anh làm tôi thấy ghê tởm!"

Chỉ một câu nói đó đã ám ảnh anh suốt gần một năm trời.

Thời khắc này đột nhiên phải chìm đắm trong cảm xúc kia, Lâm Võng tựa như đau đớn nói không thành lời. Lúc này La Dật diễn tiếp vai của mình, chạy đến gần ôm lấy mặt anh.

Máy quay lia gần đến hai người họ.

Lăng Quang Lãm nhìn vào máy ghi hình, cảm thấy mi mắt của mình giật liên hồi. Tim cũng dump dump hai tiếng, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt ươn ướt thống khổ của Lâm Võng khiến mọi người bất giác chua xót. La Dật chứng kiến cảnh đó cũng kinh ngạc không kém, thâm tâm cậu còn ngưỡng mộ anh vì diễn đạt quá.

Sau đấy cậu vụng về cúi thấp đầu, hôn Lâm Võng. Hôn một cách điên cuồng, ham muốn nhưng rất vụng.

Lâm Võng cũng nhắm mắt lại, tiếp nhận La Dật.

" Cắt!! Cắt!" Lăng Quang Lãm bỗng đứng bật dậy, hô to hai tiếng.

La Dật rời khỏi môi Lâm Võng, mặt mũi ngốc ngốc nhìn hắn. Lâm Võng vốn vẫn còn chìm trong cảm xúc của bản thân nên không nói gì cả.

" Cậu...cậu chưa từng hôn à?" Lăng Quang Lãm quắc mắt nhìn La Dật.

Bị nói như vậy giống khinh thường kỹ thuật hôn của mình, La Dật nghênh mặt nói lại:

" Gì chứ? Anh hôn tôi chưa mà dám khẳng định như vậy? Hôn thử xem nè."

Lăng Quang Lãm trừng mắt, " Tôi là đạo diễn, cậu dám cãi à? Nụ hôn của nhân vật thụ rất vội vã, đầy dục vọng ham muốn, nhưng vụng về không biết hôn."

"... Thì mẹ nó tôi đã diễn y chang rồi còn gì."

Lăng Quang Lãm liếc một cái, " Cậu nói lại lần nữa xem?"

La Dật biết mình yếu thế nên bảo, " Thế đạo diễn làm thử cho em xem đi."

Một lời này làm cho mọi người đứng đấy đều bất ngờ. Họ liếc nhìn nhau, khẽ cười thầm. Từ trước đến nay đạo diễn Lăng ghét nhất là tiếp xúc với diễn viên, chứ đừng nói đến việc diễn làm mẫu như La Dật thách thức kia.

Mọi người đều đinh ninh điều đấy. Lâm Võng cũng nghe một số người trong đoàn rỉ tai nhau bàn tán về Lăng Quang Lãm nhiều rồi, cho nên anh cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi thôi.

Cảm xúc khi nãy quá mãnh liệt đều bị hai tiếng hô của Lăng Quang Lãm đánh bay, Lâm Võng thầm mắng trong bụng, lần sau làm sao mà lên được như vậy nữa!

La Dật đứng chờ đợi đạo diễn thực hiện mẫu cho mình xem, sau đó không thấy đạo diễn nhúc nhích, cậu ta khẽ nhếc nhếch miệng, cười mỉa mai một cái.

Đạo diễn nhát trai à, không thể tiếp xúc đúng không? Tôi biết mà, haha...ha...ha!?

La Dật dường như đứng hình trước cảnh tượng xảy ra chớp nhoáng kia. Mọi người trong đoàn cũng như bị biến hình cho đứng bất động tại chỗ.

Máy quay bất giác theo phản xạ đưa lên, quay lại cảnh tượng ấy.

Lâm Võng khi nãy còn hậm hực, bây giờ chỉ biết trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt thập phần đáng ghét kia đang kề sát với mặt mình. Hai người tiếp xúc nhau thật gần, cảm xúc còn mạnh hơn cả buổi tối hôm ấy.

Lăng Quang Lãm nâng cằm Lâm Võng lên, dứt khoát ấn môi mình lên môi anh, nhanh chóng tách môi anh ra, hôn lấy một hơi. Nụ hôn dây dưa đến khi cái hộp đựng máy quay rơi bịch xuống đất, mọi người mới tỉnh lại.

Lăng Quang Lãm khẽ mở mắt, chậm rãi rời khỏi môi Lâm Võng một cách luyến tiếc. Lâm Võng ngược lại vẫn bàng hoàng đến mức không biết nói gì, liên tục nuốt khan, giống như nuốt xuống cảm giác quái gở trong lòng.

Tim mình đập mạnh như vậy là có ý gì??

La Dật nghe thấy tiếng cười trong bụng mình đã chuyển sang một thứ âm thanh khác, nghe thật ghê rợn.

" Đạo...diễn...." La Dật đang cố nói gì đó.

Lăng Quang Lãm không để ý đến biểu tình kinh hãi của mọi người xung quanh, chỉ lạnh mặt nhìn La Dật:

" Hiểu rồi chứ?"

La Dật ngu ngơ gật gật.

Sau hai lần hô cắt, phân cảnh #34 cũng được thông qua.

Ngày đầu tiên sau khi bấm máy trở lại trôi qua thật mệt mỏi. Khi đóng máy, mọi người ai nấy đều uể oải, chỉ muốn nằm phịch xuống ngủ một giấc thật sâu.

Lăng Quang Lãm nhìn mọi người di chuyển rời khỏi phim trường, ánh mắt lập tức đảo sang phía Lâm Võng.

Dạo gần đây Lâm Võng đến phim trường cũng nhiều nên việc ở tiệm bánh dường như giao cho một nhân viên thân cận ở đấy quản lý. Những lúc như thế, Lâm Võng đều lạnh mặt nói:

" Tôi mà thất thoát cái gì thì sẽ xử lý cậu trước, sau đến thằng quản lý."

Lăng Quang Lãm khi đó cười khổ mà không biết nói gì.

Đợi mọi người rời đi hết, Lăng Quang Lãm mới đi lại gần chỗ của Lâm Võng đang ngồi. Anh đang tự tẩy trang cho mình, theo hướng dẫn của cô gái kia để lại.

Nhìn trong gương, Lâm Võng nhắm một mắt, vụng về đổ nước tẩy trang vào bông thấm rồi chà xát lên mặt. Lăng Quang Lãm khoanh hai tay dựa vào thành gỗ, đầu hơi nghiêng một bên, khóe môi nhếch lên cười gian manh.

Lâm Võng tuy nhắm một mắt nhưng vẫn còn một mắt để nhìn, rốt cục nhịn không được mà hỏi:

" Cười cái gì?"

Lăng Quang Lãm nhìn động tác vụng về của người kia mà bật cười thêm một tiếng nữa. Sau đấy đoạt lấy từ tay anh miếng bông thấm, thản nhiên xoay chiếc ghế kia qua đối diện với mình.

Đổ nước tẩy trang ra bông thấm, Lăng Quang Lãm thuần thục tẩy trang giúp Lâm Võng. Hai mắt anh cứ mở trừng trừng vì kinh ngạc, sau đó bị hắn nói một câu:

" Nhắm mắt lại, muốn chất hóa học thấm vào mắt à?"

Lâm Võng đột nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lăng Quang Lãm tẩy trang hết khuôn mặt cho Lâm Võng rồi cũng không nói một tiếng, làm người kia tưởng là chưa xong nên cứ nhắm mắt mãi. Cái cằm hơi nhếch lên, dưới ánh sáng nhàn nhạt từ bóng đèn quả ớt phát ra càng khiến từng nét trên mặt Lâm Võng hiện rõ ràng.

Nhìn kỹ lại, Lâm Võng cũng rất có nét đấy chứ.

Lăng Quang Lãm nhíu mày quan sát một chút, sau đó không kìm lòng được mà cúi thấp đầu, đặt lên môi Lâm Võng một nụ hôn nhẹ nhàng.

La Dật khi nãy rời đi vội vàng nên để quên di động của mình. Cậu ta nhanh chóng quay lại chỗ phim trường, vừa đặt chân vào cửa liền chứng kiến một màn tình ái có một không hai.

Lăng Quang Lãm cùng Lâm Võng hôn nhau ở phim trường trong lúc không còn ai ở đây. Mùi ái tình lén lút sao mà nồng đậm đến như vậy?

La Dật cảm thấy mình thở không thông, nhưng vẫn hiếu kỳ đứng lại đó, nhìn cảnh người ta ngọt ngào.

Lâm Võng vậy mà cũng...

Chát!

La Dật bị âm thanh chát chúa kia làm cho giật mình, quên hết những gì vừa nghĩ. Lăng Quang Lãm ăn một cái bạt tai, tuy nhẹ nhưng cũng thấm lắm.

Thấy cảnh tượng đã hết ngọt, La Dật liền trốn vào một góc, đợi hai người kia rời đi mới dám vào lấy lại điện thoại.

Hóa ra mình đánh giá thấp Lâm Võng rồi. Dù được đạo diễn hôn cũng rất thích đi, nhưng vẻ mặt anh ta thay đổi như chong chóng, vài phút sau liền táng người ta một cái.

Ayya...

Đến lúc Lam Sơn quay về thế giới này thì bộ phim kia cũng đã chính thức đóng máy một cách hân hoan.

Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Quang Lãm cẩn thận xem lại những cảnh phim đã qua chỉnh sửa, cảm thấy có thể lách luật được rồi liền tung trailer nóng bỏng mắt lên cho dân tình hóng hớt.

Ngày bộ phim chính thức được phát trên mạng thì Lam Sơn cũng trở về được một tuần rồi.

Để ăn mừng ngày bộ phim đạt thành công hơn mong đợi, mọi người trong đoàn đều tổ chức tiệc lớn. Lam Sơn là cựu diễn viên của bộ phim, mới được vài phân cảnh liền tự nguyện rút lui cũng đến ăn mừng.

Nhìn thấy cậu, ai cũng vây quanh hỏi han.

Âm thanh thích cậu lắm, " Nè nè, tự dưng cậu lại rút lui khỏi vai diễn vậy?"

Phục trang cũng nhìn cậu, " Đúng đấy! Đang quay ngon lành thế!"

Thêm một số người nữa cũng rất tò mò vì sao Lam Sơn lại rút lui nhường miếng bánh ngon cho người khác như vậy. Nghe đến là đã đau lòng rồi, Lam Sơn chỉ thở dài, cười khổ, nói qua loa vài lý do rồi im lặng.

Dù sao Cốc Khiếu Thiên cũng phát hiện bộ phim không thuần, mình không quay nữa, y còn mừng ý!!

Ngồi quây quần trên một chỗ sân thượng rất có tính nghệ thuật, mọi người đốt lửa lên, nướng thịt, uống bia.

Lam Sơn đã lớn cho nên cũng được mọi người cho phép uống một lon. Cốc Khiếu Thiên không đi cùng cậu nên cậu cứ sống buông thả luôn.

Lâm Võng ngồi cạnh Lam Sơn, trò chuyện với cậu không dứt.

La Dật là người đến muộn nhất, khi cậu đến còn dẫn thêm một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn nữa.

" Đây là bạn gái em, Nhạc Linh."

Nhạc Linh nhìn một tập thể đông như vậy, bỗng dưng có chút ngượng, vội gật đầu một cái, " Dạ, em chào mọi người. Em là Nhạc Linh."

Mọi người nhìn Nhạc Linh thục nữ dịu dàng như vậy, ai cũng phát ghen với La Dật. Chỉ có Lâm Võng với Lăng Quang Lãm là không quan tâm, còn Lam Sơn thì một bụng thắc mắc.

Cái thằng La Dật đấy lại có bạn gái à? Ôi, cái gì cũng...có thể xảy ra nha!! Đóng phim boylove lại có bạn gái, hệt như vả vào mặt cả dàn khán giả xem phim.

Hư hư.

Lam Sơn vẩu môi suy nghĩ, nhưng cũng công nhận Nhạc Linh rất là xinh. Dù là hủ thì cũng không thể điên cuồng bài xích tình cảm của người ta, nhất là không thể tự khẳng định tính hướng của người khác qua một bộ phim người ta đóng.

" Võng cưa, lấy giúp em xiên thịt đi."

Lâm Võng mặt lạnh nhìn thằng nào đó ngồi một chỗ sai vặt mình, tuy không ưng nhưng anh cũng lấy giúp nó một xiên thịt. Lăng Quang Lãm ngồi đối diện nhìn cảnh đó, bụng đau đau.

Trong suốt bữa tiệc, mọi người trò chuyện rôm rả lắm. Lăng Quang Lãm bị mọi người ép uống rất nhiều. Lâm Võng thì hệt như bảo mẫu cao cấp của mèo nhỏ vậy.

Đến gần khuya, La Dật đưa Nhạc Linh về trước. Sau đó mọi người cũng dọn dẹp rồi rút về nhà. Lam Sơn uống không nhiều, nhưng cũng đã ngà ngà.

Bên dưới có một con xe sang trọng đậu sẵn, mọi người khi bước đến đó đều kinh ngạc nhìn Cốc Khiếu Thiên lãnh đạm đi tới, ôm lấy Lam Sơn trong người.

" Em uống nhiều lắm à?"

Lam Sơn vô tội lắc đầu, " Em uống nước ngọt, thế mà cũng say."

Cốc Khiếu Thiên không muốn bóc phốt lời nói kia của mèo nhỏ, thở dài một cái rồi đưa cậu vào xe.

Người đi, xe chạy, chẳng mấy chốc sân thượng không còn ai nữa. Ngoại trừ Lâm Võng vẫn còn ngồi trên bờ tường, hứng lấy gió đêm lạnh thấu xương.

Đang hạ tầm mắt nhìn xuống lòng đường về đêm thì ở phía sau lưng bỗng dưng có âm thanh nổ khe khẽ. Lâm Võng quay đầu nhìn lại, phát hiện giữa màn đêm lại có thứ ánh sáng bé nhỏ đang nổ linh tinh lang tang.

Lăng Quang Lãm chậm rãi cầm ổ bánh kem mà mình bỏ công sức học làm để nhân dịp đặc biệt của ngày hôm nay.

Hôm nay là tiệc ăn mừng phim, ai cũng biết.

Nhưng không ai biết, hôm nay là sinh nhật của Lâm Võng.

À thật ra Lam Sơn có biết và đã chúc mừng từ sớm, người thứ hai có lẽ là đạo diễn Lăng kia.

Nhìn thấy ổ bánh kem vẫn còn sót lại chút vụng về trên tay Lăng Quang Lãm, Lâm Võng khẽ nhíu mày, trong lòng có một xúc cảm kỳ lạ.

" Ước đi rồi thổi nến." Lăng Quang Lãm nói.

Lâm Võng vẫn ngẩn ra nhìn ổ bánh kem thật lâu, sau đó mới nhắm mắt lại, ước nguyện gì đó rồi thổi phù một cái. Nến tắt.

Lăng Quang Lãm mang theo tâm tình vui vẻ đặt ổ bánh kem lên mặt đá, chuẩn bị cả con dao nhựa nữa.

" Một lát về nhà ăn." Lâm Võng cản lại động tác cắt bánh, " Nói chuyện một chút."

Biểu tình nghiêm túc của Lâm Võng làm cho Lăng Quang Lãm có tí căng thẳng. Hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị kỹ càng như vậy, lẽ nào lại chọc giận anh ta?

Ngồi cạnh Lâm Võng, Lăng Quang Lãm chưa biết nói gì ngoài bốn chữ:

" Sinh nhật vui vẻ!"

Lâm Võng cũng nhàn nhạt đáp lại, " Cảm ơn."

Nhận lấy hai từ này, Lăng Quang Lãm kỳ thực rất vui. Hai người ngồi nhìn lòng đường càng lúc càng trở nên hiu quạnh, cảm xúc mỗi người cũng chuyển biến nhanh chóng.

" Hơi lạnh thì phải?" Lăng Quang Lãm xoa xoa bàn tay, sau đó nhìn sang phía Lâm Võng, nhích lại gần, " Ngồi gần như vậy sưởi ấm."

Lâm Võng cũng không ý kiến, không đuổi hắn như mọi hôm. Vì hôm nay người kia làm anh cảm động, cực kỳ cảm động.

" Cậu nhớ sinh nhật tôi hả?"

" Nhớ chứ. Khắc trong tim này."

" Dẹp kịch bản đi!"

Lăng Quang Lãm cười ha ha tựa như chọc anh rất vui. Mắt lại ngước lên nhìn bầu trời đêm, ngôi sao tí hon lấp lánh.

Lâm Võng trước đây chưa từng là người dễ nổi nóng như thế, cũng không có bản tính ngạo kiều kia. Từ ngày làm quen với Lam Sơn, đi cùng cậu làm bao nhiêu chuyện kỳ lạ, bản tính anh giống như ngày càng khác đi vậy.

Nghĩ tới con mèo rắc rối đó, Lâm Võng khẽ thở dài.

Sau đó nhìn sang phía Lăng Quang Lãm, Lâm Võng bỗng hỏi:

" Cậu theo đuổi tôi được bao lâu rồi nhỉ?"

Bị hỏi một vấn đề nhức nhói con tim, Lăng Quang Lãm vừa nghe tiếng rắc rắc bên trong, mặt mũi liền xìu xuống, buồn hiu.

" Chín tháng mười ngày!"

Lâm Võng nhíu mày, không mắng không được, " Mẹ nó cậu mang thai đấy à?"

Lăng Quang Lãm cảm thấy chọc Lâm Võng vẫn là đáng yêu nhất. Hắn cười ngả nghiêng rồi tùy tiện dựa vào người của anh, nhắm mắt lại cảm thụ.

" Muốn không? Tôi mang thai con của anh."

"... Bệnh nặng rồi."

Lăng Quang Lãm chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Lăng Quang Lãm kỳ thực đã theo đuổi Lâm Võng gần chín tháng rồi, nhưng mà người kia một chút động lòng hình như cũng chưa từng có.

Ngoại trừ những lần hắn thừa cơ hội chiếm tiện nghi anh thì không còn gì khác.

Nghĩ đến lý do mà mình bị từ chối, Lăng Quang Lãm thấy khá kỳ cục.

Lâm Võng bảo, " Cậu nhỏ hơn tôi, tôi không thích."

Hây... Ai đời lại dùng lý do này ra mà từ chối chứ?

" Này." Lăng Quang Lãm huých tay Lâm Võng, " Anh nói rõ cho tôi nghe xem, lý do thực sự anh từ chối tôi là vì cái gì?"

Lâm Võng đang ngắm sao an tĩnh như vậy lại bị thằng ranh bên cạnh, gọi là thằng ranh vì hắn nhỏ hơn anh thật. Nhỏ hơn ba tuổi.

" Muốn biết à?"

Lăng Quang Lãm gật đầu nghiêm túc.

Lâm Võng vẻ mặt gian manh lộ ra, cười nhếch môi:

" Vì cậu là đạo diễn."

Nghe lý do này, Lăng Quang Lãm càng muốn nổi điên hơn nữa. Nghề đạo diễn có bao nhiêu uy nghiêm và uy vệ như vậy, nỡ lòng nào lại từ chối hắn chỉ vì hắn là đạo diễn???

Lâm Võng, mắt anh để trưng sao!!!

Trong lòng đương nhiên không hài lòng với lý do này rồi, Lăng Quang Lãm thở mạnh một cái, bất mãn nói:

" Tôi cũng không thể vứt cái nghề này để anh chấp nhận."

Lâm Võng cũng nghiêm túc gật đầu, " Đương nhiên. Kỳ thực, tôi thường là có tình cảm thì ai tôi cũng yêu, không quan tâm đến loại người cho lắm. Nhưng vì đạo diễn thuộc về điện ảnh, cái giới hào nhoáng đó, tôi không cam nổi."

" Không cam nổi?"

Lâm Võng liếc nhìn Lăng Quang Lãm, lần đầu tiên trải lòng:

" Tôi từng yêu một diễn viên. Người đó bảo yêu tôi rất nhiều, nhưng khi tiếng tăm của cậu ta lên như diều gặp gió thì liền ngoảnh mặt rời bỏ tôi. Khi đó thiếu thời, tuổi cũng còn bồng bột, tôi cứ mãi bi lụy không dứt. Sau này cảm thấy thật ngu ngốc! Bọn điện ảnh các cậu chỉ thích hào nhoáng, chỉ cần hào nhoáng là vứt bỏ kỷ niệm."

Tự dưng chỉ vì một thằng nhãi diễn viên nào đó mà bây giờ khiến tình cảm của Lăng Quang Lãm gặp chướng ngại vật, lòng hắn hận không dứt. Nếu hắn biết thằng kia là thằng nào, nhất định sẽ mời nó đóng phim của mình, cảnh SM cực cao, quay cho hả giận.

Nhìn mặt mũi Lăng Quang Lãm đỏ lên vì tức giận, Lâm Võng bỗng thấy buồn cười. Nhưng trong lòng thì vẫn chua xót. Dù sao đi nữa đó cũng là tình yêu đầu của anh, cũng vì người đó mà anh sa vào giới giang hồ này kia.

Rồi lại một lần nữa yêu giáo viên mầm non, người đó nói thẳng anh thật ghê tởm, lòng đả kích, vậy là rời khỏi chốn giang hồ máu me, trở thành ông chủ tiệm bánh kem.

Cuộc đời Lâm Võng kể ra thì cũng phong phú hệt như mèo nhỏ vậy.

Không biết lần này nếu yêu Lăng Quang Lãm rồi bị phụ tình thì sẽ cái dạng gì nữa đây? Hận đời lại đi đóng phim khiêu dâm sao? Mẹ nó!

Lâm Võng tự nghĩ tự thở dài, quay người nhảy xuống mặt đất. Hướng đến cửa ra vào, anh cất bước được năm giây liền bị Lăng Quang Lãm nắm tay níu lại.

Hai người lần nữa đối mặt, chợt chiều cao của Lăng Quang Lãm khiến Lâm Võng hổ thẹn quá.

"... Đừng có lên cơn nữa được không vậy?" Lâm Võng lạnh mặt.

Lăng Quang Lãm ngược lại nghiêm túc nhìn anh, cúi xuống tìm lấy bờ môi của anh mà hôn lấy. Lần này hắn ta hôn dịu dàng hơn lần trước, hoàn toàn dẫn dắt người nọ chiều theo ý cảm xúc của mình.

Đứng trên sân thượng không một bóng người, Lăng Quang Lãm cùng Lâm Võng công khai dán lấy nhau, hôn một cách nồng đậm.

Lâm Võng sau khi hôn xong cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Có lẽ anh cũng động lòng, nhưng không dám tới.

Lăng Quang Lãm rất nghiêm túc nói:

" Tôi là Lăng Quang Lãm, là một đạo diễn nhưng đó chỉ là đam mê của tôi. Còn tình cảm của tôi thuộc về Lâm Võng, không phải nghề nghiệp hay sự hào nhoáng. Anh có nghe rõ chưa?"

Mới nghiêm túc là thế, Lăng Quang Lãm liền phán một câu, nhức nhói người nghe:

" Chín tháng rồi, anh còn định ngâm đến mười ngày tiếp cho chín mùi rồi sinh con luôn à? Ít nhất cũng phải cưới rồi sinh con cho đúng thủ tục chứ!"

Lâm Võng ngửa mặt nhìn lên trời, cảm thấy đáy lòng mình thống giận đến run rẫy, nhưng cũng cảm thấy buồn cười cho sự ngốc nghếch kia.

Giống như muốn trêu ngươi Lăng Quang Lãm, Lâm Võng thực sự dành ra hai tháng để suy nghĩ về lời tỏ tình quái dị kia.

Mang thai bình thường là nhàm chán. Lăng Quang Lãm mang thai phải là chữa trâu mới được cơ!

Ngày Lâm Võng đồng ý cùng Lăng Quang Lãm hẹn hò thì trước cửa nhà anh cũng xuất hiện một bóng người.

Mở cửa, Lâm Võng nhìn thấy Lam Sơn mặt mũi nức nở đáng thương. Cậu nhào vào ôm anh, khóc lên từng tiếng.

Nước mắt nước mũi dính trên vai áo Lâm Võng, anh đóng cửa lại, kéo Lam Sơn đến ghế ngồi.

" Có chuyện gì thế?"

Mèo nhỏ ấm ức, " Khiếu Thiên, đồ mặt lạnh đó dám nói dối em, nói dối em để đi ăn cùng gái đẹp a!!"

Lâm Võng nghe chuyện này giống như sét đánh ngang tai, sau đó lại buồn cười.

" Tiểu Lam, thà nói rằng em giặt đồ không bỏ xà phòng lại bỏ dầu ăn thì anh mày còn tin. Bảo Cốc Khiếu Thiên nói dối em để đi ăn với gái đẹp, nghe nó điêu như nào ý."

Mèo nhỏ không ngờ Lâm Võng vậy mà bênh vực cho chủ tịch Cốc. Mũi khịt khịt ủy khuất, mèo nhỏ rống lên:

" Anh chẳng biết gì cả!! Huhu, cô ta là ảnh hậu Điền Mật Mật, theo đuổi Khiếu Thiên lâu lâu lắm rồi đó. Huhu em không biết, Khiếu Thiên đi ăn cùng cô ta, em không chịu được!"

"... Thế là em trốn đến đây?"

Mèo nhỏ gật đầu, " Cho em ngủ lại đây một đêm được không?"

Lâm Võng nhìn cậu quyết tâm như vậy cũng hết lời khuyên nhủ. Anh thở dài một cái rồi đi chuẩn bị phòng cho mèo nhỏ.

Mặc dù trong lòng biết, kế sách này không ăn nhằm gì với chủ tịch cả.

Lam Sơn đêm hôm đó nằm trong phòng tuyệt nhiên không thể ngủ. Ở nhà dù sao mỗi đêm cũng có người ủ ấm quen rồi, qua đây lạnh quá, ngủ không được.

Lăn lộn vài vòng đủ rồi, Lam Sơn xuống giường, định đi qua tìm Lâm Võng nói chuyện thì nghe thấy trong phòng phát ra âm thanh kỳ quái.

" Quang Lãm, cậu điên à? Tiểu Lam đang ở đây!"

Lăng Quang Lãm sau khi được chấp nhận liền phi thẳng sang đây. Nhưng vì công việc nên kế hoạch dời xuống nửa đêm.

Sau khi Lâm Võng cho Lăng Quang Lãm vào phòng mình, hắn liền siết chặt lấy anh, hôn anh một cái thật nồng nhiệt. Bị hôn bất ngờ như thế, Lâm Võng cũng kinh ngạc nhưng không muốn gây tiếng động, đánh thức Lam Sơn nên anh đã hôn đáp lại Lăng Quang Lãm.

Nụ hôn giữa những người đàn ông như Lăng Quang Lãm và Lâm Võng có chút khác biệt.

Đối với mèo nhỏ thì cậu luôn cố tình dùng mọi cách quyến rũ Cốc Khiếu Thiên, trưng ra bộ dạng câu dẫn khiến cho nụ hôn giữa bọn họ cũng ngọt ngào theo một cách khác.

Còn nự hôn giữa Lăng Quang Lãm với Lâm Võng lại hoàn toàn điên cuồng, hoang dã và thẳng thắn. Hai cơ thể nóng hực ma sát vào nhau, tạo nên những luồng cảm xúc khó cưỡng lại.

Lâm Võng ngả mạnh xuống giường, tấm drap bị nhàu đi một chút. Lăng Quang Lãm giữ lấy hai tay của anh, tiếp tục hôn môi. Động tác của hắn mang theo một sự vội vã, không thể chờ đợi được nữa.

Lưỡi của Lâm Võng bị Lăng Quang Lãm hút lấy, lưu tình quấn quýt không ngừng một giây. Nụ hôn thế này, trước đây Lâm Võng chưa từng có được.

Lăng Quang Lãm đem đến cho anh một xúc cảm khác biệt.

Hai người quấn quýt hôn môi một lúc đến hết sinh khí liền tách ra, thở rút một hơi. Lâm Võng lúc này ánh mắt đã thay đổi khi nhìn Lăng Quang Lãm, anh đưa tay vén mớ tóc chưa gì đã mướt mồ hôi của hắn.

" Hôn đủ rồi đấy!"

Lăng Quang Lãm cúi xuống nhìn Lâm Võng, cười một cách tà ma.

" Phải, bây giờ thì qua bước khác."

Dứt lời, Lăng Quang Lãm dùng sức kéo chiếc áo sơmi của Lâm Võng xuống, mạnh đến nỗi đứt cả khuy áo. Từng cái khuy văng ra rồi rơi xuống đất khe khẽ. Bờ ngực bao năm hành chốn giang hồ để lại một vài vết sẹo nhỏ, mờ nhưng lại nhiều.

Lăng Quang Lãm nhìn chúng thật lâu khiến Lâm Võng có chút ngượng. Anh bỗng nghiêng người, " Nhìn cái gì? Sẹo thôi!"

Thấy người nọ định trốn, Lăng Quang Lãm lại đè anh xuống, chậm rãi hôn lên ngực anh, hôn lên cả những vết sẹo nhỏ kia. Lăng Quang Lãm vừa hôn ướt át cả bờ ngực ấy, vừa dùng tay cởi thắt đai lưng của mình ra, ném mạnh qua một bên.

Tiếp đến kéo quần Lâm Võng xuống đến đầu gối, tay chạm lên chỗ nào đó khí tức bừng bừng. Lâm Võng bị động nhìn Lăng Quang Lãm hành động ngang tàn, anh nhíu mày, muốn dừng lại thì không kịp nữa rồi.

Nụ hôn lần nữa rơi xuống bờ môi, Lâm Võng nhắm chặt mắt, vòng tay qua cổ Lăng Quang Lãm, nhiệt tình đáp lại. Bàn tay của hắn luân động bên dưới bụng của anh, liên tiếp kích thích ngòi nổ.

Ma sát, sờ soạng, vuốt ve, xoa nắn, hôn môi... Những việc này thật sự chưa thể giải tỏa được ham muốn của Lăng Quang Lãm, cũng như của Lâm Võng anh. Hai người hôn đến môi tê dại mới ngừng lại.

Lăng Quang Lãm bất ngờ trượt xuống bên dưới, cúi thấp đầu, kéo lớp vải cuối cùng xuống khỏi đầu gối của Lâm Võng. Khí tức lập tức ngẩng đầu, Lăng Quang Lãm nhìn nó với một vẻ mặt hân hoan, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ trên đỉnh ngòi nổ, sau đấy từng chút một ngậm vào.

Kỹ thuật của Lăng Quang Lãm tương đối thuần thục, rất biết cách khiến Lâm Võng lên đến tận trời xanh, sau đấy đạp anh xuống dưới đất. Xúc cảm dục vọng lên xuống như thế khiến tâm trí Lâm Võng hỗn loạn.

Môi mấp máy gọi, " Lãm, dừng lại...dừng lại mau..."

Lăng Quang Lãm mặc kệ lời nói của Lâm Võng, tiếp tục nuốt vào nhả ra, đến khi anh thật sự thoải mái mới dừng lại. Khóe môi dính lại một vài vết nhiệt tình, Lăng Quang Lãm cúi xuống hôn môi Lâm Võng, hôn sâu thêm một chút nữa.

" Ư..."

Lâm Võng nhắm mắt, tùy tiện đáp lại.

Lăng Quang Lãm vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Lâm Võng, khàn giọng nói:

" Tôi muốn rồi..."

Ba từ này giống như đập mạnh vào lồng ngực Lâm Võng, khiến trái tim kia suýt nhảy khỏi nơi nó đang ở. Quay đầu nhìn Lăng Quang Lãm, anh không biết nên nói thế nào, làm cái gì.

Lúc này ngoài cửa giống như có tiếng bước chân, Lâm Võng giật mình bịt kín miệng Lăng Quang Lãm.

"Quang Lãm, cậu điên à? Tiểu Lam đang ở đây!"

Lăng Quang Lãm nghe đến Lam Sơn, thản nhiên liếc mắt ra ngoài phía cửa. Thần giao cách cảm mách bảo tên nhóc kia đang nghe lén, Lăng Quang Lãm nhếch môi, trực tiếp dùng ngón tay khuếch trương.

Bị đi vào bất ngờ, Lâm Võng nhịn không được kêu, " A..."

Sau đó im bặt.

Lam Sơn bên ngoài nghe một âm thanh đấy cũng đủ hiểu mọi chuyện. Lòng cậu nhấp nhổm, tim đập phập phồng, hít thở ngắt quãng.

Máu mũi sắp sửa trào ra!!!

Lăng Quang Lãm ấn người Lâm Võng nằm yên, tập trung khuếch trương. Khi đưa hai ngón vào được rồi, hắn lập tức tìm điểm nhạy cảm của anh. Ấn loạn xạ một vài chỗ, rốt cục cũng có nơi khiến Lâm Võng bật ra âm thanh mỹ miều.

" A~...ư..."

Lăng Quang Lãm khẽ cười, lấy ra một cái ba con sâu, xé bao điệu nghệ.

" Cái kia đâu?"

Lâm Võng nhắm mắt, " Trong tủ."

Lăng Quang Lãm nhanh chóng đổ ra tay một dòng chất lỏng vừa thơm vừa mát lạnh. Dùng nó khuếch trương bên dưới, sau đó đem khí tức của mình chờ đợi nãy giờ ấn vào.

Lâm Võng đau đến tâm tê liệt phế, trán đẫm mồ hôi.

" Từ từ..."

Lăng Quang Lãm kỳ thực muốn chọc Lam Sơn một tí liền thúc mạnh vào. Lâm Võng vừa nói chưa dứt câu lại phải kêu lên, " A.~...mẹ nó, cậu!!"

Cơ thể Lâm Võng bị đưa đẩy đến xây xẩm. Mỗi lần thúc vào, Lăng Quang Lãm đều dùng hết sức lực của mình làm người kia rên đến khản giọng.

Ôm lấy Lâm Võng, Lăng Quang Lãm hôn lên tai anh, hôn xuống cổ, đầy cảm xúc nâng niu.

" Anh dám để tôi đợi lâu như vậy, con cũng muốn sinh ra đời luôn rồi!"

Lâm Võng mệt muốn chết, đôi co với thằng nhãi kia làm gì. Chừa một chút sức lực, anh cười bảo:

" Ai nói cậu sinh rồi? Cậu là chữa trâu!"

Lam Sơn lặng lẽ quay về phòng sau khi nghe kịch truyền thanh trực tiếp, máu mũi không đổ xuống nhưng lòng thì tủi thân ấm ức. Cầm điện thoại lật qua lật lại, rốt cục mèo nhỏ bấm số gọi.

Đầu dây bên kia không nhanh không chậm nhấc máy.

" Khiếu Thiênnnn..." Mèo nhỏ giở giọng ủy khuất.

Cốc Khiếu Thiên bên đây bắt máy với gương mặt rất thản nhiên, đôi mắt cũng tự động dịch chuyển sang cánh cửa màu nâu kia.

" Sao thế?"

Mèo nhỏ thở dài, " Khiếu Thiên, em cảm thấy rất buồn, rất tủi thân."

" Ừm hửm."

Mèo nhỏ cắn môi, " Ở bên đây, Lâm Võng với đạo diễn Lăng vừa mới ứ ư, bỗng dưng em nhớ Khiếu Thiên quá."

Mặt ai đó đen lại, hắc tuyến đầy đầu.

Mèo nhỏ thấy đầu dây im lặng liền tiếp tục thở dài:

" Khiếu Thiên à, em không chịu nổi rồi. Em muốn về nhà, ngài đến đón em đi."

Cốc Khiếu Thiên cười lạnh, " Em tự bỏ đi, bây giờ bảo tôi đón em?"

Mèo nhỏ vẻ mặt có chút khó chịu, môi mím chặt lại không dám bật ra âm thanh. Trong phòng tối không ai biết cậu đang làm cái trò gì, nghe giọng Khiếu Thiên cậu đã không chịu nổi.

Sau một lúc im lặng kỳ lạ, mèo nhỏ ngả người xuống giường, thở rút một hơi.

" A~ thoải mái quá! Nhưng em phải dọn giường cho Lâm Võng rồi."

"...Em mau ra cửa đi."

Mèo nhỏ có chút hoang mang, dùng khăn giấy lau tay rồi nghe lời y chạy ra cửa. Nhìn ra ngoài, thấy một chiếc xe màu đen thấp thoáng đậu dưới cây bàng, mèo nhỏ như mừng cong đuôi.

Vội vàng bỏ lại Lâm Võng ngủ mê man, mèo nhỏ dọn giường giúp anh thật nhanh chóng rồi mở cửa, nhào vào xe của Cốc Khiếu Thiên.

Cái mặt phè phỡn không chịu được.

Cốc Khiếu Thiên quay sang nhìn một cái, rất bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng. Sau đó y nhấn ga, xe nhanh chóng rời đi.

Cuộc sống không biết khi nào có thể yêu, khi nào sẽ rời xa, tốt nhất cứ nắm bắt lấy những gì hiện tại đang có.

Họ tuy là giận nhau, nhưng trái tim luôn hướng đến nhau. Giận thì giận, mà nhớ là nói.

Chỉ có một điều...

Sáng hôm sau, Lâm Võng từ trong phòng ngủ của mèo nhỏ hét ầm lên:

" Thằng ranh con kia, mày để đống này cho ông dọn à?!!!"

Được rồi, tình anh em, giận rồi là giận hẳn mấy tuần liền!

Hết

Má Vi: Cảm ơn mọi người tích cực theo dõi bộ này \(^○^)人(^○^)/.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui