Phần "Bồi Thường Ông Chủ"
Nhân vât: Lôi Nghị Phong - Tô Cảnh Lam
Văn Án:
Những người phụ nữ vây quanh anh từ trước tới giờ ai chẳng xinh đẹp như người mẫu trên tạp chí.
Duy nhất cũng chỉ có cô gặp chuyện bất bình mà cùng anh kết thù: hiệp nữ thời nay.
Cô không có tóc dài mềm mại, không mặc váy áo gợi cảm, trên mặt cũng chẳng trang điểm bao giờ.
Cô cho anh một loại cảm giác như là "khiêu chiến"
Vì chinh phục cô, anh cố gắng bình dân mà đến dùng cơm trong nhà ăn công ty.
Những cô gái nhìn phong thái của anh mà chảy nước miếng còn cô chỉ thèm nhỏ rãi suất cơm xa hoa của anh.
Anh không ngừng cố gắng, trong vũ hội noel mà trở thành một Bạch mã Vương tử
Thích cô, cùng khiêu vũ với cô nhưng cô lại nói như thế giống như "đoạn tụ"
Cô thực sự thích giả vờ, rõ ràng cũng có ý với anh mà còn giả bộ nói: " Tổng tài đừng đùa"
Tức giận!
Nếu như hoa tươi, bữa tối dưới ánh nến đều không có tác dụng....
Đừng trách anh giở tiện chiêu lấy tiền đồ của bạn tốt của cô ra mà đùa giỡn.
Để xem cô có bỏ mặc tiền đồ của bạn tri kỉ mà ngoan ngoãn làm tình nhân của anh không...
Chương 1
Bên trong là không khí hết sức quỷ dị, một người đàn ông trẻ tuổi phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái tóc ngắn đối diện:
- Gặp quỷ đi! Đề nghị của cô tôi không chấp nhận.
Hắn cắn răng quát.
Cô gái tóc ngắn tao nhã vòng tay trước ngực, đôi môi mê người hơi gợn lên tia đùa cợt, cười lạnh:
- Vậy anh chờ tập đoàn Minh Thái huy hoàng biến mất vĩnh viễn đi.
Nói xong, thân mình cao rao của cô đứng lên, quay người đi ra ngoài nhưng lại bị ngăn lại.
- Cô cuối cùng muốn gì?
Trong mắt người đàn ông trẻ như tóe lửa tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái vậy.
- Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ý của mình rồi.
Cô ngạo nghễ liếc nhìn hắn.
Hắn hừ một tiếng rồi nói:
- Mẹ cô vốn chỉ là tình nhân của cha tôi thôi, bà ta không có tư cách để ngồi lên vị trí nữ chủ nhân Tô gia.
- Trước lúc mẹ anh tát mẹ tôi trước mặt mọi người, quả thật tôi không nghĩ muốn mẹ tôi thay thế vị trí mẹ anh.
Nhưng rất đáng tiếc, vị mẫu thân vốn xuất thân là tiểu thư khuê các của anh có một số hành vi khiến người khác rất chán ghét.
Cô đang đùa cợt chợt lạnh mặt:
- Người sống trên đời này nên có trách nhiệm với sai lầm của mình.
Mẹ anh đã bất chấp hậu quả mà đến gây chuyện với tôi thì bà ta nên nhận lễ đáp trả của tôi.
- Chết tiệt! Đó chỉ là một cái tát.
Người đàn ông thở hổn hển: – Đừng quên chủ tịch tập đoàn Minh Thái là cha của cô.
- Ta cũng chả thèm cái thân phận nhàm chán này.
- Mặc kệ cô có thèm hay không, tôi sẽ không để cho cha tôi li hôn với mẹ tôi mà rước mẹ cô vào cửa Tô gia.
- Được thôi?
Cô gái không thèm để ý, vẫy vẫy tay:
- Vậy anh chờ xem hệ thống mạng của tập đoàn Minh Thái bị tê liệt, mọi bí mật bị tung hê cho đến khi phá sản rồi đến gặp tôi mà khóc.
- Xú nha đầu.
Làm người thì đừng quá đáng!
Hắn bực tức đấm đấm lên tường, hận không thể làm thịt cô gái trước mắt.
- Anh mà còn dám gào thét, chửi bới tôi, tôi sẽ càng quá đáng hơn đấy.
Cô cười tàn khốc:
- Tưởng tượng một chút, đại thiếu gia Tô gia vốn sống trong nhung lụa, một khi mất đi vị trí thái tử tập đoàn Minh Thái thì giá trị con người sẽ rơi xuống đến đâu đây?
- Cô!
- Địa vị của mẹ anh quạn trong hay tài phú mà tương lai anh sẽ kế thừa quan trong hơn?
Cô cố ý thở dài:
- Rất khó lựa chọn sao? Có điều kẻ thông minh đều chọn vế sau, tôi đoán Tô đại thiếu gia chắc cũng thế chứ!
Người đàn ông trẻ tuổi nhăn mày rậm tự hỏi, hắn giằng co, do dự.
Tuy hắn rất không cam lòng mình bị tiểu nha đầu này giăng bẫy nhưng cô gái này là một người cực kì thông minh.
Cô có thể không cần tốn sức mà dễ dàng phá hủy hệ thống mạng của công ty vốn rất tốn kém đầu tư.
Địa vị của mẹ, tài phú của hắn.
Bên nào nặng bên nào nhẹ?
Hắn oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt cô gái như mèo đùa chuột:
- Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của cô, cô có thể cam đoan lợi ích của tập đoàn Minh Thái sẽ không bị cô uy hiếp nữa?
- Nếu anh cam đoan địa vị của mẹ tôi trong Tô gia không bị lung lay.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm lớn, gật đầu:
- Ok! Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô nhưng tôi cũng có một yêu cầu.
- Thế ư? Anh nói đi, tôi sẽ suy nghĩ.
Cô không hề để ý nói.
- Từ nay về sau, tôi không hi vọng cô lại động chạm gì đến tập đoàn Minh Thái, mặt khác, tôi muốn cô vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi.
Đừng để cho tôi ở đất HongKong này mà nhìn thấy cô.
Cô gái hơi chần chừ, một lúc sau, cô cười lạnh, ánh mắt nhìn đối phương đầy âm lạnh:
- Tôi nghĩ, tôi sẽ làm theo mong muốn của anh.
Đài Bắc bốn năm sau
Câu Lạc Bộ thể hình Châu Dương là phòng tập thể hình nổi tiếng ở Đài Bắc, nơi này chỉ những người có thẻ hội viên mới được vào, hội phí hàng năm cao ngất, những người thuộc tầng lớp tri thức bình thường khó mà trả được.
Ông chủ ở đây nắm bắt được tâm lí của những kẻ có tiền.
Phàm là xuất hiện ở những nơi cao cấp thì càng thể hiện được sự cao quý của chính mình, cái này nói đơn giản là có thể xuất hiện ở nơi cao cấp thì phải là những người phi phú tức quý (không giàu thì cũng sang)
Các dụng cụ thể hình ở câu lạc bộ này đều rất hiện đại, đầy đủ, từ các thiết bị tập thể hình kiểu mới cho đến các sân luyện tập, thi đấu để không có khuyết điểm.
Các nhân viên hay giáo viên tập thể hình đều được lựa chọn vô cùng cẩn thận, khiến các khách quý có thể hài lòng tuyệt đối.
Bên cạnh khu tập thể hình xa hoa là khu nhân viên nghỉ ngơi, vài nữ huấn luyện viên sắc mặt vô cùng tồi tệ từ cửa đi vào.
- Cô ta căn bản không phải là đang đánh tennis mà là cuồng ngược đãi người khác thôi, ai da, đau quá!
Một người khác chật vật bưng cằm oán giận:
- Lại còn đánh thẳng bóng vào mắt người khác, không biết đầu óc cô ta có bình thường không nữa?
- Thôi quên đi, ai bảo người ta là khách VIP.
Một người khác không so đo nói, cô cũng đang xoa xoa bàn tay bị bầm tím.
- Đợi đó! Không biết người phụ nữ biến thái kia rồi sẽ có số cứ...t chó gì.
Không không, có lẽ là mắt Lôi tổng bị dây cứ...t chó rồi chứ không thì làm sao có thể coi trong loại phụ nữ này!
- Cô ta rất biết diễn, lúc Lôi tổng còn ở đó thì ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, Lôi tổng vừa đi bơi thì lập tức biến thành quỷ dạ xoa....
Ơ! Cảnh Lam, cậu đến bao giờ?
Mấy người đang nói cùng nhìn về một cô gái tóc ngắn bên trong.
Cô có vẻ đẹp trung tính, cả người tam=nr mát một loại mị lực khác lạ thu hút cả nam lẫn nữ.
- Ha ha, các người đẹp, mọi người về rồi?
Cảnh Lam không làm ở đây cũng không phải là khách.
Hôm nay cô đến để đón Tiểu Mĩ là bạn cũng phòng với cô.
Cô nhìn xung quanh rồi hỏi:
- Tiểu Mĩ đâu, cô ấy còn chưa xong
- Đừng nói nữa, Tiểu Mĩ còn đang ở trong sân tennis cùng thiên kim khủng bố luyện tập, hi vọng cô ấy không bị thê thảm như bọn tớ.
- Cầu thượng đế phù hộ cô ấy...
Tô Cảnh Lam không hiểu hỏi lại:
- làm sao thế? xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn bọn họ mà hoảng sợ:
- An An, cằm cậu làm sao thế? Sưng phù lên, Amy nữa, tay cậu sao bị bầm tím thế kia?
Bọn họ lập tức nhao nhao kể:
- Cái người khách nữ kia chính là biến thái mà, nghĩ có tiền thì muốn làm gì cũng được, không coi ai ra gì? Coi bọn tớ là vật hy sinh mà đánh? Có nhầm không đấy, bọn tớ là giúp cô ta luyện tập chứ không phải là bao cát.
Tiểu Yến mang rượu thuốc đến, Tô Cảnh Lam đón lấy rồi giúp xoa bóp:
- Oa! Bị thương không nhẹ đâu, đây thực sự là bị bóng tennis đánh vào.
Amy nhịn đau, nhe răng trợn mắt nói:
- Chẳng lẽ bọn tớ lại lấy chuyện này ra đùa sao? Cô ta căn bản không phải là phát bóng, đánh tennis gì cả nhưng bọn tớ lại không thể đối xử với khách hàng thế nào được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh...
Hi vọng số Tiểu Mĩ may mắn hơn....
Tô Cảnh Lam biến sắc:
- Tiểu Mĩ đang đánh tennis cùng cô ta.
Cảnh Lam buông chai rượu ra:
- Để mình qua xem thế nào.
Đến khi cô đi đến sân tennis, bên trong dồn dập tiếng vợt bóng, cô nhìn qua lưới sắt chỉ thấy một cô gái cao gầy, tóc dài không để ý gì cả mà quơ loạn vợt tennis, Tiểu Mĩ thì chỉ lo trốn tránh, thở hồng hộc, không đỡ không được nếu không tiểu thư lại tức giận.
Thường thì Tiểu Mĩ một quả không đỡ được lại bị quả bóng khác đánh tới, mà lại còn đánh thẳng lên người cô, biến cô thành người dùng thân mà bắt bóng tennis, cánh tay đã có vài chỗ tấy đỏ.
Tô Cảnh Lam hừ lạnh.
Người kia không hề có tí kĩ thuật đánh tennis nào, cô ta không phải đang chơi bóng mà là đang đánh người thì đúng hơn.
Đúng lúc này, cô ta lại giơ vợt lên đánh ra một quả, bóng tennis vàng đánh thẳng đến mặt Tiểu Mĩ, Tiểu Mĩ vừa quay mặt đi đỡ một quả cầu đến khi nhìn lên thấy quả cầu này bay đến mà sợ hãi thét lớn.
Tô Cảnh Lam thấy tình thế cấp bách, lập tức lấy tốc độ tối đa vơ lấy một chiếc vợt bên cạnh cửa rồi phi thẳng vào trong, đỡ quả tennis đó, đánh ngược về.
(siêu nhân???)
Sự tình đột nhiên thay đổi nhanh chóng, Tiểu Mĩ mặt trắng bệch, chân tay run rẩy
Nhìn thấy cô, Tiểu Mĩ còn chưa kịp phản ứng gì:
- Cảnh, Cảnh....
Cảnh Lam, cậu...
cậu sao lại ở đây?
Tô Cảnh Lam muốn làm cô đỡ căng thẳng nên nói đùa:
- Nghe nói cậu ở đây đang gặp nguy hiểm nên tớ đến làm "anh hùng cứu mỹ nhân"
Tiểu Mĩ vừa cảm động lại vừa sùng bái nhìn cô:
- Cảnh Lam, cảm ơn cậu.
- Ê! Cô là ai? Sao lại tùy tiện phá đám chúng tôi luyện tâp?
Mỹ nữ tóc dài đứng ở sân bên kia hung hăng nói.
- À! Tôi đến để thay Tiểu Mĩ.
Cô ta hoài nghi nhìn Cảnh Lam:
- Cô là huấn luyện viên ở đây sao? Sao không mặc độc phục.
Tô Cảnh Lam thản nhiên giải thích:
- Đồng phục vừa nãy không cẩn thận bị dơ
Cô quay lại nhìn Tiểu Mĩ nói:
- Chỗ này cứ để tớ đi, cậu về nghỉ trước đi.
- Nhưng là....
Tiểu Mĩ khó xử nuốt nước miếng, nhỏ giọng: – Như vậy không được đâu, nếu quản lí biết....
- Yên tâm, chuyện này tớ xử lí được.
Nói rồi cô cầm vợt tennis đập đâp hai cái rồi nhìn về mỹ nữ đối diện:
- Nghe nói kĩ thuật đánh tennis của vị tiểu thư này không tồi, các đồng nghiệp của tôi đều bị cô đánh cho nước chảy hoa rơi, khắp người thương tích, cả người rất đáng sợ.
Anna Chu ngạo mạn:
- Tôi là khách quý ở đây, tôi thích đánh bóng thế nào là việc của tôi, là bọn họ không có bản lĩnh, cho dù là bị nóng đáng trúng cũng xứng, thế nào? Chẳng lẽ cô định báo thù cho bọn họ chắc?
- Sao dám sao dám.
Cô là khách vip của câu lạc bộ chúng tôi, chỉ cần cô chơi vui thì chúng tôi phải liều mình bồi quân tử thôi.
Tóm lại, nếu cô không chê tôi kĩ thuật kém thì tôi đương nhiên nguyện ý chơi cùng cô vài sec.
Tô Cảnh Lam không nhanh không chậm nói chẳng những khiến mỹ nữ kia giận đến nheo mắt lại mà cũng làm cho một nam tử vừa bơi xong người ẩm ướt dừng bước ở cạnh cửa.
Đã xảy ra chuyện gì? Lôi Nghị Phong nhìn cô gái huấn luyện viên trong sân thể hình bước đi tập tễnh nên quyết định đứng yên xem.
- Sao? Cô có phải là đang sợ hãi không? Tô Cảnh Lam khiêu khích nói.
- Sợ! Cô đang nói chuyện ma quỷ gì thế? Anna tức giận nên dễ dàng bị trúng kê khích tướng: – các cô toàn là phế vật, ngu ngốc.
Ngay cả bóng của bổn tiểu thư cũng không đỡ được.
Loại người hạ đẳng như các cô cơ bản không xứng đứng ở đây luyện cầu cùng người khác, nhưng mà....
Cô ta lạnh lùng cười:
- Hôm nay thấy cô không phân biệt được sống chết mà cùng cô chơi một chút đi! Nếu cô có thể đỡ được ba quả của tôi thì cô thắng, mặt khác, tôi còn có thể bố thí ít tiền mà cho lũ phế vật các cô đi bệnh viện mua thuốc.
- Ok! Cứ theo ý cô đi.
Tô Cảnh Lam cười tà mị, tay phải cầm vợt bóng bàn, tư thái thoải mái: – Phát bóng đi tiểu thư.
Lời của cô rõ ràng rành mạc, đối phương đánh bóng về đây, tốc độ hung mãnh nhằm thẳng mặt Tô Cảnh Lam, may mắn cô né rất nhanh, bóng sượt qua má đập về vách tường phía sau.
Xem ra nữ nhân này không phải đang đánh tennis, cô ta tuyệt đối có khả năng mưu sát người.
Tô Cảnh Lam nắm chặt vợt, chuẩn bị đánh hồi thứ 2: tiếp cầu.
Đối phương tiếp tục phát bóng, lần này nhắm vào ngực cô còn hung ác hơn khi nãy.
Tô Cảnh Lam quay người nhưng không kịp nên bóng vẫn hung hăng đập vào tay cô.
Đột nhiên bị đau khiến cô nhăm mi, cắn chặt răng.
Cô ta xuống tay thật quá ngoan độc ! Còn chưa kịp chờ cô bớt đau thì quả bóng thứ ba lại dồn đến.
Lần này cô không dám khinh thường ra tay đánh lại thật mạnh.
Anna Chu không ngờ được cô có thể đánh ngược bóng về, không kịp phản ứng đã bị đánh trúng....
- Ôi! Cái mũi của tôi! Ai da! Cái mũi của tôi....
Chỉ thấy thiên kim đại tiểu thư khi nãy còn kiêu ngạo, ương ngạnh lúc này lại che cái mũi mà không ngừng hô to gọi nhỏ.
Tô Cảnh Lam đi đến trước lưới:
- Tiểu thư, cô không sao chứ? Thật xin lỗi nhé, vừa nãy tôi nhất thời lỡ tay, không cẩn thận mới đánh vào cái mũi cao quý của cô, tôi thề với trời là tôi hoàn toàn vô ý .... hehehe, có mà chuyện đùa.
- Vô ý? Cô chắc chắc là cố ý!
Anna Chu buông tay, cái mũi thẳng kiêu ngạo bị vẹo đi :))
Trời ạ, mũi của cô ta chắc độn sụn rồi, hiện tại tám phần "kiến thiết" bên trong bị hủy rồi.
Nhìn Anna Chu khi nãy còn xinh đẹp như con khổng tước mà bây giờ thành ra thế này, Tô Cảnh Lam không nhịn được mà muốn cười to.
Tiểu thư, quả bóng đánh mạnh vào người cô như thế có phải là rất đau không? Nhưng mà cô yên tâm, tennis đánh không chết người.
Bởi vì, tôi xem những thương tích trên người mấy đồng nghiệp của tôi còn thảm hơn cô nhiều.
Cho nên cô không cần phải lo quả tennis nho nhỏ sẽ làm cô hương tiêu ngọc vẫn, từ giã cõi đời :))
- Cô...
cô cố ý...
Liếc thấy Lôi Nghị Phong đang đi đến, khí thế bức người của cô ta khi nãy biến mất, lộ ra vẻ mặt nũng nịu, đáng thương:
- Nghị Phong...
nhân viên của câu lạc bộ thể hình này thật đáng ghét, ngươi xem cái mũi của ta ....
Vốn muốn làm cho bạn trai thấy mình bị thương mà đau lòng không ngờ bộ dạng này của cô ta lại khiến người nhìn buồn nôn.
Lôi Nghị Phong quay mặt đi nhìn Tô Cảnh Lam:
- Ai có thể giải thích cho tôi chuyện này?
Anh nhìn chăm chú, áp đảo.
Tô Cảnh Lam đánh giá Lôi Nghị Phong.
Nam nhân này rất cao, chắc khoảng 28,29 tuổi, mặc áo polo trắng và quần thể thao trắng, ngũ quan kiên nghị mà tinh tế, tuyệt đối có thể xếp vào hàng anh tuấn, đẹp trai.
Cả người có một loại khí phách, cường thế khiến người ta không thể kháng cự.
Chỉ cần liếc mắt một cái cô cũng có thể kết luận rằng nam nhân này không dễ dây.
Anna Chu vừa ăn cướp vừa la làng:
- Nghị Phong, cô ta cố ý đánh cầu vào người em, đau quá...
Lôi Nghị Phong không hề chuyển mắt chỉ nhìn chằm chằm Tô Cảnh Lam.
Tô Cảnh Lam vừa nghe Anna nói như thế liền giả bộ vô tội, xoa xoa tay:
- Tôi nào dám? Các vị là khách VIP ở đây, cho dù tôi có mấy trăm lá gan cũng không dám động thủ với khách VIP, nhưng mà...
Cô nhìn Lôi Nghị Phong đầy khiêu khích:
- Nếu các vị nhất định gán loại tội này lên đầu tôi thì một người làm nho nhỏ như tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh lĩnh tội mà thôi.
Cô lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền mặt đem đến trước mặt hai người:
- Đây là tiền thuốc men tôi đền cho cô.
Nếu cô sợ chết thì kêu bạn trai cô đưa đi bệnh viện mà băng bó.
Để bù lại tội lỗi ngập trời tôi vừa mắc phải, tôi quyết định xin thôi việc.
Quấy rầy hai vị rồi, sau này không gặp.
Nói xong, cô quay người thoải mái bước đi, Anna bất mãn kêu to.
- Nực cười! Cô ta thật quá đáng, Nghị Phong, em mặc kệ, em muốn anh làm cho cô ta ở Đài Bắc sống không yên thân, sau này vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Lôi Nghị Phong quay đầu lạnh lùng nhìn cô nói:
- Nếu cô không muốn nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ cô có thể trực tiếp rời khỏi Đài Bắc.
- A! Nghị Phong? Cô khó hiểu.
Đôi môi gợi cảm cười lạnh như băng:
- Từ mai, đừng bao giờ gọi cho tôi nữa, chúng ta dừng ở đây đi.
Nói xong, anh thản nhiên đi ra khỏi sân tennis.
- Cái gì? Nghị Phong...Anh chia tay em sao? Vì sao? Nghị Phong, anh không thể thế được.
Anh biết rõ em yêu anh, rất yêu anh, vì anh có thể trả giá mọi thứ, thậm chí là mạng sống...
Cô vội vàng đuổi theo đáng tiếc đối phương lại lạnh lùng không thèm quay đầu lại một chút.
Cô khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giữ chặt tay anh muốn hỏi cho rõ:
- Nói cho em vì sao lại muốn chia tay với em?
Lôi Nghị Phong lạnh lùng gạt tay cô ra, ánh mắt lạnh như băng khiến Anna không tự chủ mà giấu giấu tay, như thể cái tay đó rất dơ bẩn đã làm ô nhiễm thánh vật.
- Đầu tiên, chúng ta không có cái gì gọi là chia tay cả, chúng ta căn bản còn chưa kết giao.
Tôi có hứa hẹn gì với cô sao?
Cô lắc lắc đầu.
Đúng là không có, nhưng, nhưng hôm nay anh nhận lời hẹn của cô còn gì? Đó không phải là vì anh đồng ý tiến thêm một bước sao?
- Điều thứ hai, bởi vì cô khiến tôi cảm thấy ở cùng chỗ với cô rất mất mặt.
Bất luận là bề ngoài hay nội tâm.
Anna Chu khóc lớn, nhìn người mà cô vốn tưởng là đã câu được kim quy tế (rể rùa vàng cái này mọi người hiểu hết rồi đúng k?) không chút lưu tình mà bước đi càng lúc càng xa.
Sau đó, cô nhìn người con gái trong gương trong phòng thay đồ mà bị dọa đến hét chói tai.
A! Người con gái khủng bố này là ai? Khó trách Nghị Phong nói mất mặt, ngay chính cô cũng sợ hãi gặp người khác.
Ngoài phòng thay đồ, vài huấn luyện viên đứng đó xem kịch đều bưng miệng cười trộm.
Cuối cùng, các cô nhìn về phía Tô Cảnh Lam giơ ngón tay cái lên.
Cảnh Lam.
Đúng là cô rồi.
Không uổng bọn họ chết mê chết mệt mà thần tượng cô.
- Chờ một chút...Này! Chờ một chút
Tô Cảnh Lam dùng vận tốc 100m/s chạy vọt vào đại sảnh tập đoàn Lôi thị, trời không phụ lòng người, cô cuối cùng đến kịp trước khi thang máy đóng lại 1s, vội vã len vào.
Nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, may quá, may quá, còn 7' nữa là đến thời gian làm việc, cô còn nghĩ là đến muộn chứ.
Hít sâu một hơi ổn định lại trái tim đang đập loạn, lúc này cô mới quay đầu chào người còn lại trong thang máy:
- Khi nãy cảm ơn anh.
Nhưng cũng may thần kinh vận động của tôi đủ tốt, nếu không....ơ?
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại như nghĩ đến chuyện gì đó.
Người đàn ông mặc vest này hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Một nam nhân cao khoảng 185cm, một thân tây trang sang trọng hiện ra dáng người hoàn hảo và khí thế cao quý, trang phục đen khiến người khác mới nhìn có cảm giác lạnh lùng.
Anh ta một tay đúc túi quần, tay kia cầm cặp tài liệu, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong Tô Cảnh Lam lóe lên...
A! Anh ta....
không phải là hôm kia ở câu lạc bộ thể hình Châu Dương mình đã từng gặp một nam nhân, anh ta chính là bạn trai của cô nàng dã man kia.
Nhưng sao anh ta lại ở đây? Hay anh ta cũng là nhân viên Lôi thi?
Nhưng theo cô biết, ở Lôi thị, trừ nhân viên sửa chữa máy tính thì phải đi làm từ 8h còn lại các phòng, ban khác đều 9h mới bắt đầu làm việc.
Chẳng lẽ anh ta là đồng nghiệp mới của cô?
Tuy rằng khi nãy anh ta giúp đỡ để cô kịp vào thang máy nhưng vừa nghĩ đến anh ta có quan hệ với người phụ nữ chán ghét kia thì hảo cảm ban đầu biến sạch.
- Có phải chúng ta đã từng gặp mặt không?
Đúng khi cô đang tính toán sẽ không bao giờ qua lại, giao hảo với anh thì đột nhiên giọng nói đầy sức hút của anh lại vang lên.
Tô Cảnh Lam không thích nhưng cũng quay đầu nhìn anh cười ôn hòa, yếu ớt.
Cô giả ngu nói:
- Có sao? Trí nhớ của tôi vốn không tốt, tiên sinh, chắc anh nhận nhầm người rồi.
- 10:20' sáng tuần trước, ở câu lạc bộ thể hình Châu Dương, sân tập tennis.
Có nhớ không?
Lôi Nghị Phong không ngờ lại gặp cô ở đây.
Cô là nhân viên Lôi thị?
- A! Tuần trước tôi có đến đó sao? Để tôi nghĩ lại xem...
Tô Cảnh Lam giả ngu cào cào mái tóc ngắn.
Sau đó, cô tỏ vẻ kinh ngạc: – Không thể nào, anh chính là nam nhân thần kinh có vấn đề kia?
- Nam nhân thần kinh có vấn đề.
Anh không nhịn được mà nhíu mày, không hiểu cô muốn nói cái gì.
- Là như thế này, tuần trước ở câu lạc bộ thể hình Châu Dương tôi gặp một người khiến người khác vô cùng khó chịu, là một phụ nữ điên, cô ta thích dùng tennis để đánh người.
Theo tôi thấy thì cô ta có khuynh hướng bạo lực...
Không không, không cần nghi ngờ, tôi dám khẳng định nhất định là như thế.
Theo góc độ an toàn xã hội mà nói, người như thế giống quả bom nổ chậm, bất kì khi nào cũng có thể gây nguy hiểm cho những người xung quanh....
Lôi Nghị Phong càng nhíu mày sâu.
Cô ta muốn nói gì đây?
Cô cố ý coi nhẹ dấu hỏi to đùng trên mặt anh, nói tiếp:
- Thế cũng có ý là, có thể làm bạn trai của cô ta thì cũng có đến tám phần là kẻ thần kinh có vấn để.
Người ta nói thế nào nhỉ, à "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", à còn có "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Nhìn sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, cô cố nhịn cười:
- Tôi đoán anh nghe chắc không hiểu, dù sao ý của tôi đơn giản là: có quan hệ cùng với người phụ nữ điên kia thì chắc cũng là một kẻ điên mà thôi.
Tiên sinh, anh hiểu ý của tôi chưa?
Lôi Nghị Phong dở khóc dở cười nhìn cô.
Nói nhiều như thế đơn giản cũng chỉ là đùa giỡn anh, đúng là một cô gái thú vị, trong cuộc sống của anh chưa từng xuất hiện người con gái nào thú vị thế này.
Không tóc dài mềm mại, không váy vóc gợi cảm mê người, không có mùi nước hoa nồng nàn đến gay mũi, khuôn mặt cũng không trang điểm.
Cô cho anh một loại cảm giác thật tươi mới, trong lành, bất cần đời lại có vài phần tự phụ.
Nói cô giống con trai, dáng người cô tuy rất được nhưng lại bị quần áo đơn giản che đi nhìn không ra.
Nói cô giống con gái thì hành động, lời nói thô lỗ của cô lại không hề làm cho người ta cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô chính là nhân viên của câu lạc bộ Châu Dương.
Cố ý xem nhẹ sự trào phúng của cô, Lôi Nghị Phong hỏi lại.
Một sự hứng thú hiếm thấy thúc giục anh tìm hiểu rõ lai lịch của cô.
Tô Cảnh Lam nhún nhún vai:
- Vì tôi đắc tội với người phụ nữ điên kia, tự mình biết lỗi mà xin từ chức lâu rồi.
- Cho nên hôm nay cô đến Lôi thị xin việc?
Cô hơi chớp mắt to tròn, không thừa nhận cũng không phủ nhậnL
- Có gì xin chỉ giáo?
Lôi Nghị Phong nặng nề cười:
- Không dám.
Giọng của cô đầy mùi thuốc súng, xem ra Anna Chu thực sự chọc giận cô rồi.
Ngày đó, anh đi cùng Anna Chu điêu ngoa, bốc đồng kia đến câu lạc bộ vốn không phải là điều anh thích.
Nếu không phải trước đó anh nợ cha cô ta một món nợ nhân tình thì anh cũng chẳng có nhiều nhẫn nại mà đi cùng loại thiên kim tiểu thư nhàm chán như cô ta.
Nhưng vừa hay chuyện lần đó giúp anh có cớ để phân rõ giới tuyến với Anna chu, cho nên với cô nàng huấn luyện viên đầy chính nghĩa này, tuy rằng cô lỗ mãng, không chính vì cô lỗ mãng mà hứng thú của anh với cô càng sâu? Cô làm việc ở phòng nào đây?
Anh suy nghĩ một chút.
Sáng nay anh có mở một cuộc họp lớn nên phải đến sớm để chuẩn bị, mà lúc này, xuất hiện trong công ty thì chỉ có nhân viên phòng sửa chữa máy tính.
Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, đến tầng Tô Cảnh Lam làm việc, cô cũng không thèm nhìn Lôi Nghị Phong định bước ra thang máy thì đột nhiên một nam nhân mặc tây trang vội vã bước vào, không thèm để ý trong thang máy có người, nhấn tầng 20, đóng luôn cửa thang máy lại.
Cửa thang máy đóng lại thì anh ta mới có tâm tư để ý việc khác:
- A! Cảnh Lam, thì ra cậu ở đây, haiz, máy tính tầng 20 đột nhiên....
Ách! Sếp, sếp tổng?
Anh ta nhìn thấy Lôi Nghị Phong thì thái độ nhất thời khẩn trương lên hẳn.
Lôi Nghị Phong mặt không đổi sắc khẽ gật đầu.
Mà Tô Cảnh Lam nghe thấy đồng nghiệp này chào hỏi anh như thế không khỏi la hét trong lòng.
Không thể nào! Sếp tổng? Anh ta lại là tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị Lôi Nghị Phong sao?
Những biểu hiện này của cô đương nhiên Lôi Nghị Phong nhìn rõ, anh đùa cợt cô:
- Thật xin lỗi, ông chủ lớn của cô lại là người đàn ông thần kinh có vấn đề.
Cô cười cười nhưng trong lòng khó chịu, xấu hổ nhìn anh:
- À...Đó quả thực khiến người ta cảm thấy....
đáng tiếc
- Sếp tổng, Cảnh Lam hai người đang nói gì?
Anh chàng kia hoang mang nhìn bọn họ nhưng không ai trả lời anh.
Không lâu sau đến tầng 20, Tô Cảnh Lam và đồng nghiệp chào Lôi Nghị Phong rồi đi ra thang máy.
Văn phòng sếp tổng ở tầng 26 mà sao lúc nào cô cũng cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm.
.