Editor:Hepc
Sở kiều nhíu mày nhìn sang, thấy cô không hề mở nắp bút trong tay ra, mà hồ sơ trên chân cô chỉ dừng lại ở tờ thứ nhất.
"Chị Quyền, mới vừa rồi mẹ hỏi, buổi tối chị muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được."
Quyền Sơ Nhược cụp mắt, giọng nói không được tốt lắm.
Mặc dù bộ dáng chị mình đối với người nào cũng lạnh lùng như vậy, nhưng không có nghĩa là có thể đối với vợ anh lại như thế. Quyền Yến Thác nhíu mày, hai mắt sắc bén híp một cái, "Chị cãi nhau với anh rể à?"
Quyền Sơ Nhược nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng tức giận. Ngược lại thì cô cũng muốn cãi nhau lắm, nhưng bộ dạng đáng chết của Lục Cảnh Hanh làm cho cô muốn yên lặng chơi đùa.
Mắt thấy cô không nói lời nào, Quyền Yến Thác hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: "Vậy khẳng định là chị làm chuyện sai lầm gì rồi."
"Mẹ nó!"
Quyền Sơ Nhược tức giận, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, "Quyền Yến Thác em là em trai của ai? Em theo họ gì?"
"Chuyện đúng sai cùng với họ tên không có quan hệ gì."Quyền Yến Thác nhún nhún vai, cong môi lên, "Anh rể của em tính tình tốt như vậy, cũng bị chị chọc tức, có thể thấy được chị quá đáng như thế nào!"
"Em......" Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, còn là lần đầu tiên bị em trai nói cho á khẩu không trả lời được.
Sở Kiều ngồi ở bên cạnh nghe, dần dần cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Đột nhiên, Quyền Yến Thác đưa tay kéo tay chị mình đến trước mặt, chỉ về phía vết đỏ lớn trên mu bàn tay trái của cô, giọng nói trầm xuống, "Làm sao lại như thế này?"
Quyền Sơ Nhược lúng túng muốn rút tay về, nhưng bị anh nắm chặc. Lúc đó cô đi rót cà phê nhưng tư tưởng không tập trung, mới vừa đổ cà phê ra ly thì bị vẩy vào trên tay.
"Lục Cảnh Hanh đánh chị?" Tròng mắt Quyền Yến Thác lẫm liệt, ánh mắt không còn đùa giỡn như vừa rồi.
Không ngờ em mình có thể liên tưởng đến bước này, Quyền Sơ Nhược ngẩn người, đáy mắt lặng lẽ thoáng qua vẻ kỳ quái.
Cô không trả lời, đáy lòng Quyền Yến Thác càng thêm nhận định suy đoán này. Anh mím chặt môi, vẻ mặt lo lắng, "Con bà nó, dám khi dễ chị tôi, muốn chết đúng không!"
Anh đứng dậy rời khỏi, Sở Kiều đưa tay kéo anh lại bị anh hất ra. Nhìn bóng dáng anh đi xa, bất đắc dĩ Sở Kiều lắc đầu, nghĩ thầm thật ngu ngốc, mắt có vấn đề à?
Nhưng mà anh đi cũng tốt, có anh ở chỗ này, cũng ảnh hưởng cô ấy lên mặt thăm hỏi.
Tiếng xe hơi trong sân vang lên, Quyền Sơ Nhược thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hình như có ý cười.
"Chị Quyền, lợi dụng chồng em, chơi rất vui sao?" Sở Kiều mím môi, nhìn chằm chằm cô.
Quyền Sơ Nhược yên lặng, sắc mặt mất tự nhiên nhìn về phía cô ấy, "Khụ khụ, thỉnh thoảng lợi dụng một chút."
"Cũng không thể làm trắng trợn như vậy." Sở Kiều cong môi.
"Em nghĩ như thế nào?"
"Chúng ta nói chuyện phiếm thôi." Sở Kiều ngang nhiên áp sát qua bên người cô, đôi mắt trong suốt. Quyền Sơ Nhược giật mình, nở nụ cười hớn hở.
Coi như Sở Kiều không nói, cô cũng rất muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà, đẩy cửa xe ra nhìn lên trên lầu, thấy trong nhà đối đen. Trong lòng anh lay động, đang muốn xoay người, liền gặp được người đàn ông khí thế hùng hổ đang đi tới.
"Lục Cảnh Hanh!"
Quyền Yến Thác trầm mặt đi tới, ánh mắt nguy hiểm, "Anh dám đánh chị tôi hả?!"
Lục Cảnh Hanh cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ấy nói?"
"Ơ thì......" Quyền Yến Thác vò đầu, suy nghĩ một chút cũng không khẳng định được. Chị anh, hình như chưa nói!
Nhìn vẻ mặt của anh ta, chân mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặc đã giãn ra, khóe miệng lướt qua nụ cười. Anh vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, nói: "Đi thôi, chúng ta đi lên rồi nói."
Quyền Yến Thác gật đầu một cái, "Được."
Hai mươi phút sau, trên sô pha phòng khách tuôn ra một tiếng ‘À’ trầm thấp. Trong tay Quyền Yến Thác bưng ly rượu, tức giận nói: "Anh rể, chị em cũng dám uống thuốc, sao anh không thu thập chị?!"
"Thu thập thế nào?" Mặt Lục Cảnh Hanh không đổi sắc, nhẹ giọng hỏi anh.
"Đè chị ở trên giường, để cho chị ba ngày ba đêm không xuống giường được!" Quyền Yến Thác nói tới nói lui, cũng không mềm lòng một chút nào.
Lục Cảnh Hanh nhíu mày, mím môi, "Chị em dễ đè như vậy sao?"
"Vậy...... Ngược lại." Quyền Yến Thác đồng ý gật đầu một cái, nói: "Nói cho anh biết, chị em rất hung hãn. Khi còn bé luôn ức hiếp em, cuộc sống em đáng thương không thể tả được!"
Cụng ——
Lục Cảnh Hanh giơ tay lên cụng ly với anh ta, đồng ý nói: "Hiểu, hiểu mà."
Cũng không hiểu sao? Lục Cảnh Hanh nhớ tới vẻ mặt tức chết người không đền mạng của Quyền Sơ Nhược, tuyệt đối hiểu nổi đau xót trong lòng Quyền Yến Thác.
Bên này, Sở Kiều cùng Quyền Sơ Nhược nói chuyện, nghe rõ nguyên nhân từ đầu đến cuối. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho ông xã mình, nhưng sau khi nghe điện thoại di động, cô ấy lập tức nhức đầu.
Quyền Yến Thác nói năng không rõ, giọng nói rõ ràng là say. Sở Kiều bực tức cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược nhíu chặt mày, âm thầm ghi nhớ một cái hành vi phạm tội khác của người đàn ông kia.
Lục Cảnh Hanh, anh dám ức hiếp em trai tôi?!
Ăn cơm tối xong, Sở Kiều lái xe rời nhà thờ chính của nhà họ Quyền. Cô chở Quyền Yến Thác đang say rượu về nhà, đồng thời nói hết đầu đuôi câu chuyện của chị Quyền cho anh biết.
"Thì ra là có chuyện như vậy hả." Quyền Yến Thác dựa vào ghế sô pha giải rượu, giọng nói trầm thấp.
Sở Kiều đưa cho anh ly trà đậm, nói: "Cho nên nói vấn đề của chị và anh rể, căn bản không phải là thuốc tránh thai gì."
Kéo người bên cạnh qua, Quyền Yến Thác vuốt cằm của cô, nói: "Bà xã anh cho em biết, em mà dám như vậy, anh tuyệt đối cho em không xuống giường được!"
Sở kiều đưa tay cầm mặt của anh lên, giọng căm hận nói: "Trong đầu anh có thể nghĩ đến cái gì khác hay không?"
"Cái khác hả?" Quyền gia vô tội nháy mắt mấy cái, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh chân đi về phía phòng ngủ.
"Quyền Yến Thác, anh định làm gì?"
"Đi sinh con."
"Này!" Sở Kiều cắn môi, hét: "Tối nay anh uống rượu hả."
"Uống rượu thì thế nào?" Quyền Yến Thác cong môi, " Chị ấy được thụ thai từ đêm tân hôn của ba mẹ, chúng ta phải có được đứa con gái như thế mới "hiếm" chứ!"
Sở Kiều còn chưa kịp cãi lại, người đàn ông đã đến phòng ngủ, ném cô lên trên giường, cúi người áp xuống.
Ăn xong cơm tối, công việc trong tay Quyền Sơ Nhược cũng làm xong. Cô dọn dẹp hết đồ trên giường rồi nằm ở chỗ quen thuộc của cô, lại không hề buồn ngủ.
Lại mất ngủ ư?
Phiền não cau mày, Quyền Sơ Nhược ôm chăn ngồi dậy, nửa người trên tựa vào đầu giường. Cô không có mở đèn, có ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, rải đầy ánh sáng trắng bạc.
Đêm rất yên tĩnh, càng lộ ra tâm tư của cô.
Trong đầu Quyền Sơ Nhược hò hét ầm ỉ, không kìm hãm được nhớ tới Liêu Phàm. Cô nhìn cảnh đêm đen đặc bên ngoài, không biết giờ phút này, anh đã yên giấc hay chưa.
Gương mặt tuấn tú trước mắt từ từ biến hóa, đợi thời điểm cô thấy rõ lại là bộ dáng khẽ cười của Lục Cảnh Hanh.
Đầu Quyền Sơ Nhược ngẩn ra, môi đỏ mọng mím lại thật chặt.
Cả đêm cơ hồ không ngủ được, sau khi trời sáng, Quyền Sơ Nhược ôm hai mắt quầng thâm đi làm. Phạm Bồi Nghi thấy sắc mặt con gái không tốt, vài lần muốn nói nhưng đều bị bà cụ nhà họ Quyền cản lại nên không nói gì được.
"Chớ ép nó." Bà cụ nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa, khe khẽ thở dài.
Phạm Bồi Nghi cũng hiểu ý tứ trong lời nói bà cụ nên không nói thêm gì.
Hội nghị thường kì sáng nay, các quản lý cao cấp của ngân hàng Lục thị đều phát hiện, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, bởi vì suốt một hai giờ hội nghị, tổng giám đốc chưa cười lấy một lần
Ăn cơm trưa xong, hai vị trợ lý đi vào báo cáo công việc cho Lục Cảnh Hanh.
Trợ lý nam đi bên cạnh Lục Cảnh Hanh tương đối lâu, coi như đẳng cấp lão luyện. Nhìn anh ta lịch sự, không lớn tuổi lắm, chắc cũng hơn ba mươi.
"Tổng giám đốc, cuối tuần tại miền Nam nước Mĩ có một hội nghị thường kỳ, ngài muốn đi tham gia không?" Tống Lập đang cầm lịch trình trong ngày, kính cẩn hỏi.
"Nếu bà xã anh mà uống thuốc tránh thai, thì nguyên nhân là gì?"
Đột nhiên Lục Cảnh Hanh mở miệng, Tống Lập choáng váng, sau đó nói: "Tổng giám đốc, tôi...tôi bà xã tôi cũng sắp sinh rồi."
Nghe vậy, Lục Cảnh Hanh ngước mắt, ánh mắt vô cùng lo lắng. Tống Lập rùng mình một cái, nghĩ thầm xong đời, đây là tổng giám đốc nhà anh ước ao ghen tị hả!
"Hi hi......"
Có người không được như ý, đương nhiên cũng có người đắc ý. Nữ trợ lý mới tới mím môi cười khẽ, nói: "Tổng giám đốc, loại vấn đề này, phụ nữ trả lời tương đối tốt đó."
"Nói!"
Lục Cảnh Hanh nhíu mày, giọng rất lạnh.
"Bình thường dưới tình huống phụ nữ đã kết hôn mà dùng thuốc tránh thai, nhất định là không muốn sinh con. Mà trong tất cả lý do không muốn sinh con đấy, nguyên nhân cao nhất chính là người đàn ông chưa cho người phụ nữ cảm giác an toàn!"
Cảm giác an toàn?
Mắt Lục Cảnh Hanh khẽ chuyển động, mím nhẹ môi mỏng.
Hồi lâu, anh bỏ bút trong tay xuống, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc?"
Lục Cảnh Hanh quay đầu, nhìn về phía người có công lao mới mở miệng vừa rồi, "Cuối năm tăng gấp đôi tiền thưởng nhé."
Nữ trợ lý vui mừng một hồi, "Cảm ơn tổng giám đốc."
"Tống Lập, hủy bỏ tất cả công việc còn lại." Trên mặt Lục Cảnh Hanh không có quá nhiều biểu lộ, nắm chìa khóa xe lên tông cửa xông ra ngoài.
Tống Lập yên lặng gật đầu, nghĩ thầm tổng giám đốc anh không thể thiên vị như vậy! Dầu gì tôi cũng trả lời, vì sao lúc cuối cùng không thưởng gấp đôi cho tôi thế?!
Lúc đó tại phòng luật sư.
Ở Tống Văn lần thứ mười lăm bị gọi vào phòng làm việc, rốt cuộc sụp đổ hoàn toàn, "Chị Quyền, em sai lầm rồi được không! Em chính là muốn chị cùng anh rể kéo lại quan hệ một chút, đến lúc đó có thể cho em vay tiền lợi nhuận hạ thấp xuống một xíu hay không, những thứ khác cái gì em cũng không làm."
Quyền Sơ Nhược mấp máy môi đỏ mọng, đưa ngón tay chỉ cái ly không trên bàn, nói: "Cà phê."
"Chị không thể uống nữa."
Tống Văn cắn răng, liều chết tiến lên khuyên ngăn, "Một buổi chiều, chị uống 3 ly cà phê rồi, dạ dày không chịu nổi đâu."
Quyền Sơ Nhược xoa trán một cái, giọng nói hòa hoãn xuống, "Đổi cho tôi ly trà."
"...... Được rồi." Tống Văn bưng cái ly đi ra ngoài, giây lát xoay người trở lại.
"Tại sao là nước lọc?" Quyền Sơ Nhược cau mày, nhìn chằm chằm cô nàng hỏi.
Tống Văn cười hì hì, giọng lấy lòng nói, "Trà cũng làm thương tổn dạ dày, còn nước lọc tốt, làm đẹp và dưỡng nhan nữa."
Dứt lời, cô nàng nhanh chóng chui ra, chỉ sợ lại bị mắng.
Thấy bộ dáng cô nàng bị dọa sợ, Quyền Sơ Nhược quay đầu lại nhìn gương một chút, buồn bực nói: "Mình dọa người như vậy sao?"
Nhịn đến lúc tan việc, Quyền Sơ Nhược lái xe về thẳng đến nhà thờ chính. Trên đường cô đã từng phân vân, nhưng nhớ tới dáng vẻ lạnh như băng của Lục Cảnh Hanh, cô liền nổi giận.
Đậu xe xong, Quyền Sơ Nhược mặt ủ mày chau vào cửa, lại thấy mặt Phạm Bồi Nghi tươi cười đứng ở cửa trước đợi cô.
"Con trở về rồi." Công việc con gái khổ cực, Phạm Bồi Nghi khom lưng lấy dép ra, để cho cô thay.
"Có chuyện gì sao?" Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm mẹ mình cười đến cong hàng mi mà phòng bị hỏi.
Phạm Bồi Nghi nắm tay của cô, nháy mắt với cô, "Cảnh Hanh đã tới lâu rồi, mua rất nhiều cua đồng mà con thích nhất."
Vui mừng quay đầu nhìn sang phòng khách, Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn. Chỉ thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha, nụ cười nhàn nhạt, ấm áp như trước. Trong nháy mắt đó, đầu quả tim cô khẽ run, tràn đầy vị chua xót.
Hết chương 19.2