Trong phòng chỉ có ánh đèn giường hôn ám, hệ thảo ôm mền nằm một bên, dường như đã ngủ say.
Giáo thảo nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, điều chỉnh đèn sáng lên một chút, tựa vào đầu giường đọc tài liệu cho ngày mai.
Cảm giác vợ im lặng nằm bên cạnh thật an bình và ấm áp, anh lật lật một lúc, liền không nhịn được mà quay đầu nhìn gương mặt say ngủ của hệ thảo
Nhưng mà anh phát hiện chân mày hệ thảo luôn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ ngủ không được ngon.
Anh nâng tay sờ mặt hệ thảo, ngón cái vuốt nhẹ ấn đường.
“…Làm gì.”
Hệ thảo đột nhiên thấp giọng nói, mắt cũng không mở, tay đặt lên mu bàn tay giáo thảo.
“Đánh thức em sao?”
Giọng hệ thảo nghe ủ rũ: “Vốn cũng không có ngủ.”
Giáo thảo không khỏi có chút lo lắng: “Không thoải mái sao?”
Anh cảm thấy nhiệt độ dưới tay không đúng lắm, dứt khoát vén tóc trên trán hệ thảo cuối người áp trán mình lên kiểm tra nhiệt độ.
“…Dường như hơi sốt.”
“Không phải chứ?”
Trán bị người đè lên, hệ thảo chỉ có thể tự dò xét thân mình, “Có thể là do đắp chăn.”
Giáo thảo không để ý đến cậu, thuận thế hôn lên môi cậu, không cho phép nghi ngờ nói: “Anh đi lấy nhiệt kế.”
“37.7 độ. Trong nhà có thuốc không?”
Hệ thảo an ủi vỗ vỗ đùi giáo thảo: “Sốt nhẹ mà thôi, uống thuốc làm gì, ngủ một giấc là khỏe ngay.”
Thấy giáo thảo vẫn lo lắng, lại bổ sung: “Trước kia cũng từng bị, không sao thật mà.”
Giáo thảo không lay chuyên được cậu, ngồi bên giường xoa tóc cậu: “Sao lại đột nhiên phát sốt? Lại nói mấy hôm nay tinh thần của em cũng không tốt lắm, ăn cũng ít.”
Hệ thảo gõ cằm nhìn trần nhà: “Có thể là vừa hoàn thành công trình kia quá gấp, hơi mệt.”
“… Thật muốn cùng ông chủ của em bàn về vấn đề nhân sinh.”
“… Đừng ồn.” Hệ thảo ân cần nói, “Em không muốn bàn ‘vấn đề nhân sinh’ với anh.”.
“Vậy cũng đừng để anh phải lo lắng.”
Giáo thảo xoay người tắt đèn, ôm hệ thảo vào lòng.
“A? Anh không xem nữa sao? Anh xem của anh, em ngủ của em, không sao a.”
“Đừng có tự an ủi mình nữa được không…”
Tuy nói thế, vòng tay ôm ấp của giáo thảo đối với hệ thảo mà nói đặc bình yên bình, cậu quả thật không bao lâu sau liền ngủ mất. Chính là bản năng cùng tình yêu cũng không phải vạn năng, ví như đối với một số việc cũng có những thay đổi không lường trước.
Rạng sáng giáo thảo bừng tỉnh, trong lòng trống trơn, anh nhảy xuống giường vọt đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ.
Hệ thảo sắc mặt trắng bệ chống bồn rửa mặt nghe tiếng ngạc nhiên xoay đầu.
“Sao lại thế này? Em nôn?”
Giáo thảo vừa mở miệng liền hỏi, máy nhíu chặt đến mức có thể ép chết một con ruồi.
Hệ thảo cười khổ một tiếng: “Um, bụng cũng có chút khó chịu.” Cậu lại quay sang súc miệng, “Có thể là bao tử có vấn đề… viêm bao tử cấp tính linh tinh.”
Giáo thảo không nói hai lời, nửa ôm cậu ra ngoài: “Mặc quần áo, đi khám bệnh.”
“Từ từ, từ từ!” Hệ thảo thấy giáo thảo hoàn toàn không nghe, vội vàng sửa miệng: “Chóng mặt, chóng mặt!”
Giáo thảo lập tức dừng lại, để cậu dựa vào người mình, cẩn thận vuốt lưng: “Cảm giác thế nào? Đi được không?”
Hệ thảo trở tay giữ chặt lấy cánh tay giáo thảo: “Không cần khám bệnh.”
Giáo thảo vừa vội vừa tức: “Em nhìn sắc mặt của mình mà xem! Có phải muốn anh ép em đi bệnh viện không?”
Trên mặt anh tràn đầy khẩn trương cùng đau lòng, hệ thảo mặc dù cảm thấy anh phản ứng quá mức nhưng vẫn không khỏi đau lòng, mềm giọng nói: “Nôn xong liền tốt hơn nhiều, chỉ có bụng vẫn chưa thoải mái, hình như cũng hạ sốt rồi, không tin anh thử xem.”
Giáo thảo xụ mặt sờ trán cậu, nhiệt độ quả thật là có giảm. Nhưng hệ thảo khác thường như vậy người sáng suốt liền nhìn ra được là cậu bị bệnh, nhất định là phải đi khám.
Người trong lòng dường như cũng nhìn ra anh đang nghĩ gì, cụng nhẹ vào đầu anh: “Em chỉ cảm thấy khám bệnh rất phiền toái cũng không phải cần thiết, chờ trời sáng rồi đi đăng ký được chưa?”
Cậu ngáp một cái: “Lại nói em bây giờ buồn ngủ muốn chết, để em ngủ thêm mấy tiếng nữa đi.”
Giáo thảo mím môi nhìn cậu một hồi, thở dài, một tay ôm cậu trở lại giường.
“Này…” Em từ lúc nào thì mảnh mai đến mức bước vài bước cũng không nổi, hệ thảo dở khóc dở cười.
“Không nói nữa, sáng sớm anh chở em đi bệnh viện.” Giáo thảo tức giận nói, một bàn tay luồn vào dưới áo cậu, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng.
“Buổi sáng anh không có họp hành gì sao? Em cũng không phải bệnh nặng, đi một mình là được rồi, có gì đâu.”
Bàn tay giáo thảo ấm áp mà ôn nhu, hệ thảo thấy cảm giác không khỏe trong bụng giảm đi rất nhiều, thoải mái từ từ nhắm mắt lại gõ gõ lên tay anh: “Tiếp tục, đừng ngừng.”
Giáp thảo nghe tiếng hô hấp đều đặn, cúi xuống hôn lên tóc cậu: “Ỷ lại vào anh nhiều một chút a…”
Buổi sáng, hệ thảo đỡ trán đối mặt bữa sáng trên mặt, vẻ mặt khổ đại thù thâm.
Cậu quyết định đi tìm giấy tờ: “Ăn không vô, anh tiện đường đưa em đến bệnh viện đi.”
Lúc rời giường cậu lại nôn một hồi, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, thế nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Giáo thảo thoạt nhìn có vẻ muốn trực tiếp nhét hết bữa sáng vào bụng cậu, hệ thảo quan sát sắc mặt, cảnh giác nhìn anh: “Em thật sự ăn không vô, cho dù ăn phỏng chừng lên xe cũng lại nôn, hơn nữa đi bệnh viện kiểm tra không chừng phải lấy máu, bụng rỗng vừa tốt.”
“Kháo, em lúc nào cũng có lý do.” Giáo thảo bực mình vò đầu bức tai, “Nếu khám bệnh xong mà em còn không chịu ăn thì một tuần sau đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.”
Kỳ thật hệ thảo có thiên phú tiên đoán.
“Thì ra cảm giác say xe là thế này… thật mất hồn a.”
Hệ thảo vô lực tựa vào ghế, lẩm bẩm nói.
Giáo thảo cố gắng lái xe thật êm, thỉnh thoảng lại lo lắng quan sát cậu.
“Em trước kia chưa bao giờ say xe, hay là mở cửa sổ nhé?”
“Để hít bụi à?”
“…”
Giờ cao điểm đã bắt đầu, ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, mặt đường đầy khói bụi.
“Phải rồi, túi hương trong xe đổi rồi sao?”
“Không, vẫn là cái cũ, sao vậy?”
“Ngửi cứ có cảm giác buồn nôn…”
Một điều gì đó lướt qua đầu giáo thảo, còn chưa kịp bắt lấy, bệnh viện đã xuất hiện trong tầm mắt.
Anh dừng xe, nắm chặt tay hệ thảo: “Kiểm tra xong nhắn tin cho anh, tìm chỗ nào gần đây ăn chút gì đó, giữa trưa anh đến đón em.”
Em có thể tự về… Hệ thảo mở miệng, trông thấy ánh mắt kiên trì của giáo thảo, đây chính là điểm yếu của cậu, không thể không đồng ý với anh, mở cửa xuống xe.
Đăng ký khám bệnh.
Hệ thảo nhìn vẻ mặt bí hiểm của bác sĩ sau khi hỏi bệnh có chút hết hồn.
“Chứng kháng cự bệnh viện” của cậu theo thời gian đã gần như biến mất, nhưng lại có “chứng kháng cự bác sĩ”. Từ bước ngoặt cuộc đời lần trước, cậu nảy sinh một loại cảm giác khó hiểu đối với kiểu bác sĩ đã khiến cuộc sống của cậu đi theo một ngã rẽ khác.
Nhất là bác sĩ trước mặt này cũng đeo kính giống bác sĩ trước kia.
Bác sĩ không phụ sự kỳ vọng của cậu.
Bảo cậu đưa cổ tay cho hắn bắt mạch, vừa lắng nghe vừa nói: “Cậu có bầu bạn sao?”
“Có.”
“Là Alpha?”
“Đúng vậy.”
“Lần động dục gần đây nhất là lúc nào?”
“…Gần một tháng trước.” Hệ thảo nhịn không được, “Có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ buông tay cậu ra, mở bệnh án viết viết gì đó: “Thân thể cậu rất khỏe mạnh, không phải đau bao tử.”
“A? Vậy…”
Bác sĩ ngẩng đầu cười híp mắt nói:
“Chúc mừng cậu, cậu mang thai.”
Biểu cảm của hệ thảo cứng ngắc, đầu óc trống rống. Sau một lúc lâu cậu mới tìm lại được khả năng nói chuyện của mình, thanh âm đặc biệt run rẩy: “Tôi…mang thai? Không, không thể nào…”
Bác sĩ cũng không quá cứng nhắc, chậm rãi đẩy đẩy kính mắt: “Um, dựa vào chẩn mạch cũng không thể khẳng định trăm phần trăm, hiện tại cậu cần lên khoa sản trên lầu làm kiểm tra.”
Hệ thảo bắt cứng lấy vai bác sĩ, hai mắt rực lửa: “Lúc động dục tôi rõ ràng có uống thuốc tránh thai a!”
“Thuốc tránh thai không đảm bảo hiệu quả một trăm phần trăm. Nói thế nào đi nữa, có con nhỏ không phải là một việc đáng hạnh phúc sao?”
Hệ thảo bị lời nói xúc động, biểu tình chần chờ chậm rãi buông tay.
Bác sĩ đặt bệnh án vào tay cậu, nhẹ nhàng đẩy một phen: “Mau đi đi, khoa sản ở tầng trên.”
Kiểm tra mất hơn nửa buổi sáng, hệ thảo phải làm xét nghiệm máu, bị nữ bác sĩ tận trách tận chức chất vấn vì sao bầu bạn không đi cùng lại bị giáo dục vì cái tội ngây thơ của mình, đến khi ra khỏi cổng bệnh viện cậu vẫn có cảm giác như đang mơ.
Nhưng bản báo cáo kiểm tra nằm trên tay nói cho cậu biết, cậu đã mang thai được ba tuần.
Ngón tay chạm vào bụng như sợ bị bỏng, như cũ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nơi này có một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần.
Đứa nhỏ của cậu.
Đứa nhỏ của hai người.
Cậu và giáo thảo… có con.
Giác quan trì độn lúc này mới toàn bộ thức tỉnh. Trái tim ngừng một nhịp, sau đó trở nên dồn đạp, cảm giác mừng rỡ xen lẫn sợ hãi lan tỏa khắp nơi, hệ thảo không thể khống chế toàn thân run rẩy, dẫn đến ánh mắt cổ quái của người qua đường.
Cậu hoàn toàn không hề quan tâm đến ngoại giới, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, vừa cười vừa rơi lệ, luống cuống không biết làm sao mới tốt.
Như có cảm ứng tâm linh, điện thoại của cậu vang lên, là giáo thảo gọi tới.
Hệ thảo giật mình, tay cầm điện thoại run rẩy suýt chút làm rơi điện thoại.
“Thân ái, còn chưa kiểm tra xong sao? Anh vừa làm xong rồi, không sao chứ?”
“Em… em, um…”
Nghe ra thanh âm của hệ thảo không ổn, giáo thảo lập tức nghiêm túc khẩn trương hơn: “Em bình tĩnh, rốt cuộc là làm sao?”
Chúng ta có con.
Hệ thảo giờ đây có chút hỗn loạn, nói năng lộn xộn: “Trong bụng em có, có cái gì…”
“Cái gì?! Có ý gì? Viêm…”
“Không phải!” Hệ thảo lời vừa ra khỏi miệng suýt chút nữa cắn lưỡi, hít sâu một hơi kiệt lực trấn tĩnh lại.
Giáo thảo tựa hồ cũng cảm nhận được điều gì đó, hơi thở không tự giác phóng nhẹ.
“…Em… Mang thai, chúng ta có con.”
Thanh âm hệ thảo rất nhẹ, dường như sợ kinh động đến vật gì đó, nhưng trong lòng giáo thảo tiếng pháo hoa ngày tết đã nổ vang.
Bên kia điện thoại yên lặng một lúc, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy, lập tức một tiếng “phanh” thật vang, hệ thảo giật mình nhịn không được đẩy điện thoại ra xa một chút.
Đến phiên giáo thảo nói năng lộn xộn: “Em nói… Mang thai…chúng ta có con?! Ha ha ha ha ha! Chúng ta có con, em đừng cử động ngàn vạn lần đừng nhúc nhích cẩn thận đứa nhỏ! Anh lập tức tới đón em! Anh yêu em!”
Nếu có người so với ngươi càng kinh hoảng luống cuống, ngươi sẽ tỉnh táo lại một cách thần kỳ.
Da đầu run lên, hệ thảo có thể nghe thấy âm thanh phong phú bên kia đầu dây “Đệt, bỏng chết ta!” “Cái bàn bị hỏng cần đền tiền a a a!” “Người này điên rồi mau gọi cấp cứu!” “Có cần ngăn hắn lại hay không!”, lý trí nhanh chóng trở lại, nói vào điện thoại: “Anh đừng lái xe! Gọi xe đi!”
“Em bình tĩnh một chút tìm chỗ nào đó ngồi anh tới ngay…!”
“Con mẹ nó anh mới cần bình tĩnh! Anh như bây giờ…lái xe là tự sát hay là tự sát hay là tự sát a! Em không muốn con chúng ta vừa chào đời đã không có cha!”
“…”
Một câu cuối cùng rõ ràng đã thành công, giáo thảo nghe lời ngoan ngoãn bắt xe, hệ thảo thở phào một cái cúp điện thoại.
Hỗn loạn tạm thời được áp chế tâm tư đảo mắt lại xông tới, hệ thảo cơ hồ không biết để tay chân ở chỗ nào, không tự chủ được chà đạp mấy viên gạch lát trước cổng bệnh viện.
Một chiếc taxi lấy tư thế của một con ngựa hoang thoát cương két một tiếng phanh lại cách đó không xa, giáo thảo nhảy xuống xe, không chút chần chừ vọt về phía này.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tâm lý của hệ thảo thần kỳ lắng lại.
Giáo thảo xông lại, dang hai tay muốn ôm lấy cậu, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến phần bụng lại cưỡng bức mình phải dừng lại, động tác dừng lại giữa chừng khỏi nói cũng biết buồn cười đến mức nào.
Hệ thảo bật cười, chủ động tiến lên ôm lấy anh.
“Con của anh bây giờ còn chưa lớn bằng đầu ngón tay, anh sợ cái gì.”
Giáo thảo lập tức vòng chặt hai tay, hận không thể khảm hai người vào nhau
Anh quay mặt áp vào má hệ thảo cọ cọ, thân thể run rẩy, giọng nói cũng run lên: “Nó sẽ lớn lên rất nhanh.”
“Ừm.” Hệ thảo nhắm mắt, mỉm cười, “Chúc mừng anh, sắp được làm cha rồi.”
Giáo thảo rúc đầu vào cổ hệ thảo.
“Cám ơn em… anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
—
Q: So sánh giáo thảo trước và sau khi trở thành một ba ba chuẩn mực.
A: [Hình ảnh chó sói Bắc Cực] -> [hình ảnh Husky]
【Cái anh đẹp trai tỏa sáng còn thường cười ngây ngô này là ai a chúng ta không biết! Thật đáng sợ! (kinh khủng) anh đẹp trai tỏa sáng còn thường cười ngây ngô này là ai a chúng ta không biết! Thật đáng sợ! (cực kỳ hoảng sợ) không dám tà mị khí phách bụng đen đâu! (Khóc lớn) Cứu với!】
“…”
Hệ thảo không nói gì nhét điện thoại vày tay giáo thảo: “Đồng nghiệp của anh nhắn.”
Giáo thảo không thèm để ý, thuận tay ném điện thoại ra xa: “Em bây giờ đang mang đứa nhỏ, không nên mang di động bên người, có bức xạ.”
Sau đó tiếp tục hai mắt tỏa sáng sờ bụng hệ thảo.
“Bức xạ cái đầu anh.”
Hệ thảo khóa miệng co giật quơ lấy một quyển sánh dán vào mặt anh, đẩy anh ra xa một chút: “Đừng có sờ, đứa nhỏ hiện tại mới có mấy li, anh sờ nữa cũng chỉ có thể chạm vào cơ bụng.”
“Vậy thì sờ cơ bụng, dù sao một thời gian dài sau này cũng không có để mà sờ.”
Giáo thảo cười híp mắt kéo hệ thảo vào lòng, tràn đầy hi vọng. Hệ thảo hừ lạnh một tiếng, muốn vươn tay lấy di động của mình nhưng không được vì cổ tay đã bị nắm chặt.
Giáo thảo hôn lên đỉnh đầu cậu, nói: “Anh nói thật, đừng nhìn di động, máy tính cũng ít dùng đi, trên sách nói bức xạ không tốt cho em và đứa nhỏ.”
“Vô nghĩa, công việc của em chính cần thường xuyên sử dụng máy tính, nếu làm theo lời anh thì em từ chức được rồi.”
Giáo thảo nhìn cậu, sắc mặt khó xử, muốn nói lại thôi.
Hệ thảo giật mình, khó tin mở to mắt: “…Anh lại có thể có suy nghĩ như vậy!”
Giáo thảo mắt mang chờ đợi.
Hệ thảo như đinh đóng cột: “Mơ cũng đừng mơ!”
Thấy giáo thảo không cam lòng muốn nói gì nữa, cậu nâng tay ý bảo “dừng”, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vì chuyện này mà từ chức anh không thấy là làm lớn chuyện sao? Mấy tháng sau cùng em sẽ xin nghỉ phép, hiện tại thì em sẽ cố gắng giảm bớt thời gian sử dụng máy tính được chưa.”
Giáo thảo vẫn không từ bỏ: “Không những thế, ba tháng đầu mang thai sẽ có rất nhiều phản ứng, em sẽ rất vất vả, ở nhà ít ra có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Lại là ‘sách nói’?” Hệ thảo liếc mắt, vỗ ngực, “Em bây giờ mới có một tháng, cùng lắm là dễ mệt một chút, còn lại cảm giác gì cũng không có.”
Giáo thảo cau mày nghĩ nghĩ, căng thẳng ôm lấy hai cánh tay của cậu: “Không được, anh vẫn không yên tâm, lỡ như lúc làm việc có va chạm…”
Hệ thảo thật bất đắc dĩ, kể từ lúc biết trong bụng cậu có đứa nhỏ, giáo thảo liền xem cậu như đậu hủ non khẽ đụng liền vỡ, hận không thể cất vào két sắt, các loại phản ứng cẩn thận quá độ, nói thế nào cũng không nghe. Cậu mắng anh trong một đêm đem hình tượng của cậu hủy hết, trong lòng lại tràn đầy tình yêu cùng vui sướng, vừa ngọt vừa chua.
Người nọ vẫn còn thao thao, giống như những người trẻ tuổi lần đầu làm cha, đều suy nghĩ quá nhiều. Khóe miệng hệ thảo không khỏi mỉm cười, cầm tay và hôn anh.
Nụ hôn dịu dàng xoa dịu cảm xúc xao động luống cuống trong lòng giáo thảo.
Hệ thảo áp lên trán anh, chăm chú nhìn anh: “Yên tâm, em có thể bảo vệ đứa nhỏ.”
Cuối cùng đương nhiên là giáo thảo không tình nguyện thỏa hiệp, nhưng mãnh liệt yêu cầu đưa đón hệ thảo đi làm. Hệ thảo yên lặng nhìn cái nhãn mới được dán lên người mình, “một đóa kiều hoa”, tùy anh ấy vậy.
Hệ thảo làm nhân viên văn phòng sáng đi chiều về, còn giáo thảo từ thời đại học đã cùng đàn anh gây dựng sự nghiệp, giờ làm việc tương đối thoải mái – bất quá đôi khi cũng có lúc thân bất do kỷ.
Vài ngày sau, “lái xe” buổi tối có xã giao không thể trốn, hệ thảo một mình tan tầm về nhà. Lúc gần vào đến tiểu khu, phía sau vang lên một tiếng thét chói tai: “Cướp! Bắt lấy hắn!”
Hệ thảo nghe tiếng chạy bộ đến gần, theo bản năng trở người muốn ngăn cản, lại không nghĩ đến kẻ cướp nâng tay thô bạo đẩy người, thắt lưng vừa lúc bị khuỷu tay mạnh mẽ quẹt qua.
Đau đớn truyền đến, hệ thảo trong lòng hoảng hốt, theo bản năng lui từng bước bảo vệ bụng.
Không động tĩnh gì.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, lửa giận bùng lên, bước vài bước tóm cổ tên cướp, một cái quét chân hung hăng hạ gục đối phương.
“Bịch!”
“Oa…”
Bảo vệ tiểu khu chạy đến đều kinh ngạc nhìn một cái răng máu me bị đánh bay ra khỏi miệng tên cướp.
Hệ thảo giao người cho bảo vệ xử lý, đối với mấy lời cảm ơn cùng ngưỡng mộ thao thao bất tuyệt của người bị cưới phất phấy tay, vội vàng rời đi.
Nơi bị va chạm xanh tím một mảng, nếu là trước kia thì cậu đã không thèm nhìn đến, nhưng bây giờ lại khác, tuy rằng bề ngoài không có việc gì, nhưng không biết có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không.
Sơ suất quá.
Hệ thảo mang tâm tình phiền muộn thấp thỏm đến một bệnh viện gần đó khám gấp, bác sĩ buồn cười nói không có việc gì, không cần khẩn trương như thế, bất quá tiếp theo thai nhi sẽ nhanh chóng lớn dần, ra ngoài phải chú ý an toàn, vận động kịch liệt cũng nên tránh.
Trái tim căng thẳng của hệ thảo cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chính là đảo mắt lại bắt đầu chột dạ, mấy hôm trước còn hứa hẹn nói mình có thể bảo vệ đứa nhỏ, hôm nay lại làm lưng bị bầm, đây chẳng khác nào tạt một chậu nước lạnh vào mặt...
Hơn nữa cậu có thể tưởng tượng chút thương tổn ấy trong mắt giáo thảo sẽ lớn hơn gấp bao nhiêu lần, hệ thảo sẽ mang bộ mặt lạnh băng thuyết giáo cho mà nghe.
Cho nên hệ thảo chột dạ lại có điểm áy náy lấp liếm chuyện này, dù sao tụ máu một hai ngày liền tiêu.
May là hôm nay anh ấy về muộn, trời cũng giúp ta.
Nhưng hệ thảo tuy đoán được mở đầu lại không đoán trúng kết thúc.
Giáo thảo đúng là về muộn, thế nên chờ anh tắm rửa xong chân tay nhẹ nhàng bò lên giường hệ thảo đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Nhưng khi anh theo thói quen ôm lấy thắt lưng hệ thảo vừa vặn chạm vào chỗ tụ máu, thân thể hệ thảo run lên, theo bản năng hừ hừ mấy tiếng, nhưng bị phần ý thức thanh tỉnh ép quay về cổ họng.
Giáo thảo tuy trong trạng thái thần hồn nát thần tính nhưng vẫn rất nhạy bén: “Sao vậy?”
“Không…”
Người khác là chuyên nghiệp bán đội, còn mình là chuyên nghiệp bán bản thân.
Bàn tay trên người giống như lơ đãng chạy xuống phía dưới, hệ thảo trở tay không kịp, có thể khống chế âm thanh nhưng không thể khống chế phản ứng thân thể.
Giáo thảo linh hoạt bật đèn kéo áo lên, nhìn chằm chằm chỗ tụ máu kia vài giây, ngẩng đầu, diễn cảm và ánh mắt mang theo hai biểu hiện trái ngược.
Hệ thảo nhụt chí, tự giác thấp giọng kể lại mọi việc.
“… Chính là như vậy, là em không cẩn thận, thật xin lỗi.”
“Anh không ở bên cạnh là em có thể để mình bị thương sao?” Giáo thảo vừa đau lòng vừa tức giận, thấy hệ thảo mở miệng muốn nói chuyện, ngữ khí cổ quái cướp lời: “Muốn nói đây chỉ là vết thương nhỏ?”
“Không phải.” Hệ thảo thở dài, thẳng thắn thành khẩn nhận sai, “Là lỗi của em, vì còn chưa có cảm giác gì nên tiềm thức đã quên trong bụng mình có đứa nhỏ. Em cam đoan không có lần sau.”
Dù dưới ánh đèn mờ nhạt tụ máu trên làn da trắng trẻo cũng vô cùng chói mắt. Giáo thảo khó có thể chịu được trên người Omega của mình, bạn lữ của mình có dấu vết của bất kỳ một ai hay một thứ gì khác, nhất là vết thương.
Huống chi em ấy còn mang con của mình.
Cảm giác nóng rực rít gào trong cơ thể, anh cúi đầu, nhìn vào hai mắt hệ thảo, ánh mắt lắng đọng vào tận đáy lòng hệ thảo: “Nhớ kỹ lời em nói, anh không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ hình thức nào tổn thương bầu bạn cùng đứa nhỏ của anh.”
“Cho dù là chính em.”
Chính là như thế, giáo thảo đồng dạng đã biết mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
Trên thực tế, vào tháng thứ hai, hệ thảo liền bị phản ứng mang thai “tổn thương” đến chết dở sống dở.
Hệ thảo vẫn cho rằng so với Omega thân thể mình rất tốt, phản ứng mang thai đáng lẽ ra cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng cậu đã quên ở tuần thứ ba cậu đã có phản ứng nôn mửa nhẹ, chứng minh phản ứng và tố chất thân thể quan hệ… không bao nhiêu.
Trên sách liệt kê phản ứng mang thai gồm chóng mặt, nôn mửa, kén ăn, mệt mỏi quả thật đã biến hệ thảo thành một BOSS mà đánh, có khi đánh một mình, có khi tổ chức thành đội ngũ, cứ thế luân phiên, nghiêm trọng đến mức hệ thảo không thể không xin nghỉ phép.
Ngược lại giáo thảo lúc này rất nguyện ý để hệ thảo ở nhà, nhưng anh thì sứt đầu mẻ trán.
Trước mắt hệ thảo rất khó lòng vào bếp, vì để chăm sóc bầu bạn đột nhiên tăng khẩu vị hơn nữa còn thường xuyên không ăn không vui, sau quyển sách kiến thức về Omega đang mang thai, giáo thảo đã mua quyển sách thứ hai – sách dạy nấu ăn trong thời gian mang thai, cứ như một kỳ tích, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn tự học anh đã thành tài, nấu cũng ra hình ra dạng lắm.
“Cũng may em không ăn được thịt, làm rau dưa thì đơn giản hơn.”
Hệ thảo ngậm quả mơ cảm thán.
“Được rồi, thừa lúc đang thèm ăn mau ăn cơm đi.” Giáo thảo nhìn hai má gầy đi của cậu mà đau lòng, vội vàng dắt người đến bàn ăn.
Tháng thứ ba phản ứng của hệ thảo khá hơn một chút, nhưng thân thể bắt đầu vì mang thai mà thay đổi, rõ ràng nhất chính là một ngày kia cậu đột nhiên cơ bụng của mình dồn thành một khối, sờ lên mềm mềm.
“…”
Sinh lý và tâm lý bị hormone ảnh hưởng khiến tính tình hệ thảo trở nên quái dị, lâu lâu lại cãi nhau với giáo thảo – đơn phương. Cậu cố gắng khống chế, nhưng chỉ làm cho tâm tình của mình càng ngày càng tệ.
Giáo thảo sao có thể nhìn cậu gây sức ép với chính mình: “Anh không để ý em để ý làm gì, em thích cái gì thì cứ làm cái đó.”
Hệ thảo tình tự sa sút: “Thật có lỗi, em cũng cảm giác được mình rất vô lý…”
Giáo thảo nhíu mày: “Bản thân anh lại cảm thấy em xù lông như vậy lại có chút thú vị.”
“Cái gì mà gọi là xù lông!”
Giáo thảo chỉ cười, hệ thảo biết anh muốn cậu thoải mái, không khỏi càng áy náy.
Cậu thả lỏng thân thể tựa vào lòng giáo thảo: “… Lúc em cãi nhau với anh anh không tức giận sao?”
“Tức a,” Giáo thảo xoa xoa tóc cậu, xấu xa nhếch môi, “Đều ghi vào sổ nợ, cãi bao nhiêu lần thì sau này sẽ làm bấy nhiêu lần.”
Hệ thảo trừng anh, ánh mắt như muốn nói “Bụng anh có thể đen hơn được nữa không gian thương.”
“Nói đùa thôi, anh không giận.”
Thanh âm của giáo thảo nhẹ nhàng từ tốn, diễn cảm thật ôn nhu, thâm tình trong mắt cơ hồ nhấn chìm cậu:
“Dù có giận thì cũng đâu có cách nào phát với em đúng không? Như vậy cũng chỉ có thể không giận thôi.”
—-
Mang thai hơn 4 tháng, hệ thảo đứng thẳng cúi đầu đã không thể nhìn thấy đầu ngón chân nữa, thịt trên mặt mất đi do bị phản ứng mang thai hành hạ cũng đã được bồi bổ đầy đủ trở lại, toàn cơ thể…. có thịt không có cơ.
Giáo thảo: kế hoạch nuôi dưỡng đã thu được thành quả.
Hệ thảo: … cảm giác hình như mập ra.
Đường nhiên, cái đó và mập ra khác nhau một trời một vực. Thắt lưng càng ngày càng nặng, hệ thảo cũng ngày càng cảm nhận rõ ràng hơn sinh mệnh bé nhỏ đang dần khỏe mạnh lớn lên trong người mình. Nặng trịch, cảm giác đè ép là thật, nhưng cũng có đôi khi hoang mang. Hệ thảo dần dần hình thành thói quen vuốt ve bụng mình như đang xác nhận: con a, con thật sự ở trong đây sao?
Rất nhanh, cậu nhận được câu trả lời của thai nhi trong bụng.
Lúc đầu chỉ là một dao động nho nhỏ dưới rốn, hệ thảo tưởng là ruột dao động nên cũng không quá để ý, tiếp tục đút nho vào miệng; nhưng sau đó lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, cẩn thận hồi tưởng, kia đúng là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Động tác của cậu chậm rãi ngừng lại, chần chờ cúi đầu nhìn cái bụng căng tròn, bàn tay sờ sờ dò xét.
Giống như trả lời nghi vấn của cậu, trong bụng lại hơi động một chút, nhưng có một viên bi nhẹ nhàng lăn một vòng.
“… Này…”
“Hm?”
Thanh âm hệ thảo run run, giáo thảo ngồi cách xa cậu dùng má tính lo lắng ngẩng đầu, chứng kiến vợ mình vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm xuống bụng, nhất thời khẩn trưởng bước nhanh đến bên cạnh.
“Làm sao vậy?”
“Con… hình như đang cử động…”
“Con?” “Cử động”?
Những lời này ở trong đầu giáo thảo dạo qua một vòng.
Sau đó chân anh khẽ cong, phịch một cái quỳ xuống trước người hệ thảo, vội vàng đưa tay sờ bụng.
Hệ thảo bị động tác khoa trương của anh dọa sợ: “Cử động một… hai cái, không biết có phải không.”
“Nhất định là phải, không phải nói sau tháng thứ tư có thể cảm thấy máy thai sao?” Giáo thảo sờ qua sờ lại lại không thấy động tĩnh, dứt khoát dán cả mặt lên.
Tuy rằng tóc và hơi thở khiến bụng rất ngứa, hệ thảo vẫn dung túng anh, đồng dạng chờ mong bình tĩnh hít thở, chú ý chuyển động trong bụng.
Trong sự mong đợi của cha mẹ, đứa nhỏ thật nể tình… vẫn không nhúc nhích.
Giáo thảo giương mắt, diễn cảm có phần tội nghiệp: “Vì sao con còn không động?”
Hệ thảo dở khóc dở cười: “Hay là con ghét anh?”
Giáo thảo không phục, đúng lúc này hệ thảo lại cảm nhận được “viên bi”: “Con động!”
“A? Sao anh không có cảm giác!” Da thịt bên dưới tay và mặt không hề có động tĩnh gì, giáo thảo không cam lòng cọ tới cọ lui trên bụng cậu.
“Này! Ngứa chết!” Hệ thảo đè đầu anh lại, “Có thể mới đầu không rõ ràng, sau này hẳn là có thể sờ được.”
Giáo thảo không chiếm được lần tiếp xúc đầu tiên với đứa nhỏ cảm thấy thật mất mát, bất quá trong chớp mắt lại đắc ý: “Em xem, con đâu có ghét anh!”
Hệ thảo mặc kệ anh.
Máy thai chứng minh mang thai đã bắt đầu bước vào giai đoạn tương đối ổn định, phản ứng mang thai gần như không còn, còn thai nhi chưa lớn đến mức mang lại gánh nặng quá lớn cho cơ thể mẹ. Hệ thảo ngày qua ngày sống rất dễ chịu, chỉ là mỗi sáng đã không còn một chuyện chiếm cứ đại bộ phận tinh lực, hậu quả liền đến đây.
Tỷ như mang thai nên chất dẫn dụ tăng trưởng sinh ra ảnh hưởng.
Nói một câu khái quát chính là: Omega trong lúc mang thai sẽ không động dục, nhưng mỗi ngày đều trong trạng thái chuẩn bị động dục.
Một buổi tối nào đó, hệ thảo từ trong mộng xuân bừng tỉnh.
Cảm giác nóng bỏng mất hồn còn lưu lại trong đầu khiến thân thể cũng xôn xao không thôi. Hệ thảo cố gắng bình phục hơi thở, rõ ràng cảm giác hạ thể ngẩng lên một chút, hậu huyệt tựa hồ đã ươn ướt, ngay cả đầu nhũ gần đây mơ hồ trướng đau cũng cứng lên.
“Đệt…” Cậu siết chặt nắm tay, thầm nguyền rủa.
Trong lúc mang thai lại có thể nằm mộng xuân, chuyện mấy trăm năm rồi cũng chưa xảy ra, chẳng lẽ dục cầu bất mãn đến mức đó sao!
Người bên cạnh bỗng nhiên chuyển động, hướng cậu dựa vào. Giáo thảo thanh âm thật thấp: “Sao lại dậy? Ác mộng sao?”
Hệ thảo thẹn quá hóa giận, cao giọng nói: “Không có!”
Giáo thảo lơ đễnh, hơi cong người kéo cậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu: “Vậy ngủ tiếp đi.”
Nhục thể nóng hừng hực cùng hương vị cơ thể quen thuộc bao lấy, ngày xưa chỉ cảm thấy an tâm, tối nay lại hơn mấy phần hấp dẫn, cứ như có một lực từ hấp dẫn hệ thảo dính sát vào. Bản năng Omega mẫn cảm bắt được hơi thở Alpha trong không khi, sau đó đem cảm giác phóng đại mấy lần, kích động thân thể, khiêu khích ***.
Hai chân cậu không kìm được kẹp chặt.
“… Em ngủ không được.”
“Hay anh tâm sự với em một chút?”
Mặt hai người rất gần nhau, hơi thở nhẹ nhàng phun trên mặt, khiến hai má lẫn cả người hệ thảo nóng lên.
Hiện tại thứ cậu cần cũng không phải là đắp chăn tinh khiết tán gẫu.
“Không cần.”
Bắt lấy bả vai giáo thảo nhấn về phía sau một cái, hệ thảo một tay đỡ bụng xoay người mở chân ngồi trên thắt lưng của anh.
Giáo thảo trở tay không kịp, theo bản năng đỡ lấy thân thể người yêu, mới giật mình hỏi: “Em…”
Lời nói còn lại đều bị ngăn lại nơi yết hầu, hệ thảo cúi người trên ngực anh, nương theo ánh sáng mỏng manh chiếu qua cửa sổ cũng đủ để giáo thảo thấy rõ vẻ mặt của cậu.
“… Em không muốn tán gẫu.” ─── em muốn anh. Vẻ mặt cậu nói như vậy.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nuốt xuống của giáo thảo phá lệ vang dội.
Hai tay anh đặt trên người hệ thảo căng thẳng, lại như bị phỏng mà vung ra, chỉ dám nhè nhẹ đỡ, khô cằn nói: “Thân ái, em đang mang đứa nhỏ không thể làm a, anh dùng tay hoặc miệng giúp em nhé.”
Hệ thảo không được tự nhiên níu chặt quần áo của anh: “Đã năm tháng rồi, cẩn thận một chút…không sao.”
Vật thể phấn chấn dán sau mông, hậu huyệt bị cảm giác cứng rắn nóng bỏng kích động mở ra, cậu khó chịu đưa mông về sau cọ xát.
Giáo thảo thở hổn hển, thanh âm thấp xuống vài bậc, nguy hiểm khàn khàn: “Đừng chọc anh, anh luôn nhẫn nại thật vất vả… Ngoan, anh giúp em làm ra rồi đi ngủ đi.”
Đây là lần đầu tiên hệ thảo chủ động cầu hoan, giả vờ trấn định vốn cũng chỉ do bản tính cố chấp, nhưng lúc này đây thật sự nổi giận, gầm nhẹ: “Nếu chỉ là bên dưới ngẩng đầu thì ai cần anh giúp! Bộ em không biết tự mình làm sao?!” Cậu dứt khoát đã bắn lao thì phải theo lao, cầm tay giáo thảo đến sau lưng, “…chỗ này!”
A O trong lúc yêu nhau, hấp dẫn chưa bao giờ là đơn phương. Giáo thảo thở ồ ồ, dưới tay là bờ mông trắng mịn, ngón tay của anh không khống chế được trượt đến huyệt khẩu quen thuộc kia thăm dò một chút, một ngón tay thật thông thuận được hậu huyệt mềm nóng nuốt vào.
“A…” Vòng eo hệ thảo như nhũn ra, nhục huyệt lập tức đói khát siết chặt.
“Bên trong ướt.” Giáo thảo nửa nằm nửa ngồi, ghé vào lỗ tai cậu nỉ non. Tuy rằng không ngập lụt như lúc động dục nhưng cũng đã ướt át đến mức không cần bôi trơn.
Hệ thảo nâng mặt người yêu hôn lên: “Cho nên…nhanh lên.”
Hương vị quanh chóp mũi khiến giáo thảo say mê, hương vị của Omega nhà anh vốn là hương cỏ nhẹ nhàng lại khiến người khác cảm thấy ấm áp, nhưng từ lúc mang thai lại như một quả trái cây chính mùi, ngọt ngào mọng nước, dụ người ngắt lấy.
Anh thật sự đã nhịn lâu rồi.
“Ô…Um a…”
Độ sáng đèn giường chỉnh đến thấp nhất, áo ngủ một bên bị kéo xuống, nhục bổng thô to dữ tợn áp lên một cái khác cọ xát, khung ngừng phun tuyết dịch.
Hệ thảo toàn thân xích lỏa trắng trợn tựa vào một bên đùi giáo thảo, ôm lấy đầu anh chôn trước ngực mình nhẹ nhàng rên rỉ, mười ngón tay luồn vào mái tóc thấm đẫm mồ hôi không tự giác xoa nắn.
Hồng quả bên phải bị cắn đến sưng đỏ, giáo thảo lại đem bên trái cùng cả nhũ vựng ngậm vào miệng dùng sức hút như hút sữa, thỉnh thoảng đầu lưỡi lướt qua, chẳng những thế đầu lưỡi còn cố gắng chui vào lỗ nhỏ trên đầu nhũ.
Một chút đau đớn lại mang đến khoái cảm càng lớn, muốn bị đùa giỡn càng thô lỗ. Hệ thảo chỉ cảm thấy trước ngựa ê ẩm phát trướng, dần dần có cảm giác như sẽ bị hút ra gì đó.
Trong lòng cậu hốt hoảng, nắm tóc giáo thảo muốn kéo ra: “Đừng làm… Anh hút sữa sao… Um! A…”
Ba ngón tay giáo thảo đang tàn sát bừa bãi trong hậu huyệt đột nhiên căng huyệt khẩu ra, chất lỏng phân bố từ trong huyệt chảy xuống bị bàn tay bên dưới đón được, lại ác ý bôi lên hạ thể lầy lội.
“Không hút sữa sao? Chỗ này của em… không lâu sau sẽ ra sữa.”
Anh lưu luyến hút đầu nhũ một cái, liếm liếm môi.
Hệ thảo lỗ tai nóng rần lên: “… Cho dù có cũng không liên quan đến anh!”
Giáo thảo cất tiếng cười mơ hồ, rút ngón tay ra.
Anh hôn lên đôi mắt đang bất mãn trừng mình, một tay mềm nhẹ vuốt ve bụng vợ: “Em tự chủ đi, anh sợ không khống chế nổi mình.”
“…Anh…”
Hệ thảo khó có thể tin đối diện với anh, phát hiện anh đang nghiêm túc. Sâu trong thân thể hư không kêu gào, cậu chỉ có thể cắn răng quỳ gối cầm nhục bổng đang diễu võ dương oai kia, như trút giận mà niết một cái.
“Ô! Này…”
“Hừ.”
Giáo thảo ngồi thằng lên, để cự vật tràn đầy sinh lực nhắm ngay huyệt khẩu, hành vi chủ động này khiến hệ thảo thẹn đến đỏ mặt, mí mắt buông thỏng không ngừng run rẩy.
Dịch ướt từ hậu huyệt theo động tác co rút của huyệt khẩu không ngừng nhỏ lên đầu đỉnh, tạo thành một sợi chỉ bạc vô cùng tình sắc. Giáo thảo nhìn chằm chằm nơi đó, thắt lưng khẽ nhúc nhích.
Hệ thảo trong lòng đem người lăn qua lộn lại đấm đá, chống lên cơ bụng của anh, mím chặt môi run rẩy chậm rãi ngồi xuống.
Quy đầu cực đại cũng không phải thứ ngón tay có thể so sáng, lập tức kéo dãn huyệt khẩu đến mức lớn nhất, ngay cả nếp gấp cũng bị kéo phẳng, sau đó là phần cán chằng chịt gân xanh… hệ thảo biểu cảm giống như vui mừng lại giống như thống khổ, hừ ra âm mũi không rõ, khoái cảm mãnh liệt từ nội bích lan ra toàn thân, nếu không phải thắt lưng được một bàn tay to giữ chặt đã sớm vô lực ngã xuống.
Giáo thảo mắt cũng không chớp, dừng lại chờ hậu huyệt chẫm rãi mấp máy nuốt hết cự vật của mình, đồng thời cảm nhận nhục huyệt ấm áp mềm mại ẩm ướt nhiệt tình bao quanh, nhất thời, quên cả hô hấp.
Tầm mắt kia khiến hệ thảo toàn thân nóng lên, vô cùng mẫn cảm, chính câu cũng không dám tưởng tượng mình mang thai nâng bụng chủ động để một người đàn ông thượng là cảnh tưởng nhục nhã như thế nào, nhịn không được che mắt anh lại: “Đừng nhìn…”
“Nhìn đẹp lắm.” Vô luận là gương mặt động tình, hạ thể nhợt nhạt, hay là phần bụng đang mang thai đều là cảnh sắc đẹp nhất trong mắt anh.
Giáo thảo bắt lấy tay cậu hôn lên mu bàn tay, phần hông đỉnh một cái, đem phần cán cuối cùng nhét vào hậu huyệt.
Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Phần mông tiếp xúc với đùi giáo thảo, thân thể căng thẳng của hệ thảo cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, hậu huyệt hàm chứa nhục bổng đưa vào chỗ sâu nhất, không lưu lại một khe hở.
“Um…”
“Có phải sâu quá không? Đứa nhỏ có động tĩnh gì sao?” Giáo thảo ôn nhu liếm mồ hôi trên trán cậu.
“Thoải mái… không có việc gì… um a…”
“Anh cũng vậy… đáng tiếc không thể chào hỏi cục cưng.”
“Con không… không thích một ba ba hạ lưu như vậy.”
Cảm giác cự vật xấu xa đổi góc độ mài mài, hệ thảo làm như cảnh cáo hậu huyệt siết lại, nghe được giáo thảo kêu rên mới bắt đầu cố sức lên xuống.
Không có thỏa thích trừu sáp, nhục bổng rút ra một chút lại lập tức đưa vào, trụ thân khoan khoái căng mỗi một nếp uốn trong nội bích, đầu đỉnh đè ép điểm ngứa ngáy âm ỷ sâu bên trong. Hệ thảo nheo mắt rên rỉ, nắm nhục bổng trong tay ma xát để khoái cảm hết đợt này tiếp đợt khác kéo dài không ngừng.
Giáo thảo tựa hồ hoàn toàn không để ý trở thành mát xa bổng cho cậu, tay cùng môi ở trên thân thể người yêu lưu luyến không rời. Hệ thảo từ khi mang thai làn da trở nên trơn bóng trắng ngần, cơ thể vốn rắn chắc giờ đã trở nên mềm mại, lúc này bởi vì động tình mà cả người phấn hồn, mồ hôi dày đặc ở dưới ánh đèn trái lại lóng lánh mê người.
Mùi mồ hôi hòa lẫn với hơi thở của hệ thảo như một liều thuốc thúc tình, anh mê muội để lại rải những nụ hôn khắp người cậu, tay nắm chặt hệ thảo tính khí âu yếm.
“Ô um…um…”
Hệ thảo hai chân mềm nhũn, thân thể rơi xuống, bị nhục bổng thống đế chỗ sâu nhất rước lấy một trận khoái cảm cùng một chút khó chịu, cơ thể bị kích thích đến run rẩy.
Cậu trừng mắt liếc giáo thảo một cái, lại không biết mình hai mắt đầy nước, khóe mắt ửng đỏ, bộ dạng đầy xuân tình đối với một người đàn ông mà nói là hấp dẫn lớn nhất.
“Chậc…”
Giáo thảo bị trêu chọc đến dục hỏa bốc lên đầu, nhục bổng liên tục chuyển động, nhịn không được đỉnh lên trên, tay không ngừng xoa nắn vuốt ve, đầu ngón tay cọ xát lấy đỉnh, phía sau nhục bổng cùng chung tiết tấu biên độ nhỏ trừa sáp ra vào tiểu huyệt.
Động tác bất ngờ khiến hệ thảo sợ hãi kêu thành tiếng, trước sau hai luồn khoái cảm khiến cậu chỉ còn khí lực thở gấp rên rỉ. Khoái cảm nhanh chóng tích lũy đến cực hạn, cậu dùng chút lý trí còn lại ngửa người ra sau để tránh ép đến bụng, tính khí run lên, bắn ra trong tay giáo thảo.
“A…!”
Giáo thảo cũng bị hậu huyệt trong lúc cao triều co rút kẹp chặt đến sảng khoái, anh thở gấp kéo người đã mềm nhũn hư thoát vào lòng, say mê sờ sờ mặt cậu: “Em thoái mái rồi a, anh còn chưa đây này?”
Tư thế biến hóa khiến nhục bổng ma xát nội bích vừa qua cao triều vô cùng mẫn cảm, hệ thảo còn chưa kịp hồi phục sau khoái cảm ngập đầu liền ngăn không được run rẩy.
Cậu tức giận khàn giọng nói: “Em không có sức, anh tự lo liệu đi.”
“A…”
Giáo thảo buồn cười, để cậu nằm nghiêng trên giường, từ phía sau ôm lấy nâng một chân lên lần nữa tiến vào, chậm rãi trừa sáp. Tư thế này giúp hệ thảo ít tốn sức hơn, cậu lấy lại nhịp thở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh làm gì thế không nói sớm sẽ như thế này…!”
Giáo thảo cười khẽ, nhục bổng triền miên ở trong tiểu huyệt ma sát phân tán lực chú ý của hệ thảo, bàn tay ấm áp vòng quanh cái bụng to tròn vuốt ve.
Rõ ràng hạ thân chuyển động tình ý mười phần, động tác trên tay lại thành kính như vậy… Hệ thảo trong lòng nóng lên, cảm giác có chút phức tạp, ngọt ngào xen lẫn chua xót.
Đột nhiên thân thể hệ thảo cứng đờ, nắm chặt tay giáo thảo kinh hô: “Đợi một chút… Đứa nhỏ cử động!”
Người phía sau dừng một chút, ngược lại đỉnh càng sâu, chỉ là lực đạo phóng nhẹ.
“Um a…anh…um…”
“Cục cưng đang chào hỏi anh, anh đương nhiên phải đáp lại…” Giáo thảo mút mút vàng tai của hệ thảo, thanh âm hỗn chứa dục vọng của một người đàn ông cùng tình yêu của một người cha.
Hệ thảo quả thật phải lần nữa kinh ngạc trước da mặt siêu dày của anh: “Cái gì…đợi…um a…um…lại động…ngừng…a!”
Lần này ngay cả giáo thảo cũng cảm thấy “viên bi” trong bụng, không biết cái gì chọt trúng chỗ nào mà con lại hưng phấn như thế, nhục bổng ý vị đẩy vào trong.
“Cục cưng, con cũng biết ba ba đang ở rất gần con đúng không?”
“Kháo! Câm miệng…a…”
Hệ thảo có cảm giác bị đứa nhỏ bắt gian tại trận, thế nhưng lại không ngăn được tên cầm thú phía sau, nhục nhã hận không thể cuốn thành một đoàn, hậu huyệt không tự chủ được xoắn chặt.
“Ô…”
Giáo thảo bị cuốn lấy khoái cảm như một dòng điện chạy đến từng đường tơ kẽ tóc, chẳng quan tâm đùa giỡn lưu manh, nâng đùi hệ thảo lên trừa sáp vừa sâu vừa mạnh, cuối cùng trước sự thúc giục của nhục huyệt tước vũ khí đầu hàng.
….
Thật lâu sau, tiếng thở dốc trong phòng dần bình ổn.
“…Anh viết hai chữ liêm sĩ một ngàn lần cho em, sau đó cút đi đọc sách dưỡng thai.”
“Tuân lệnh, bà xã.”
Giáo thảo thỏa mãn ôm chặt lão bà cùng đứa nhỏ của anh.
HOÀN.