Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung


Ngày hôm sau.
Sau một đêm quần ẩu cùng tứ nữ thì hiện tại, trong gian phòng cực kỳ bừa bộn.
“Haizzz! Đành dọn dẹp giùm các nàng một chút vậy!”
Đương nhiên sau một màn ân ái vào đêm qua thì tứ nữ đã quá mệt mỏi, không còn sức mà tỉnh dậy.

Mà Lâm thì do tinh thần sảng khoái nên dậy khá sớm so với chúng nữ nên đành vận động tay chân một chút vào buổi sáng.
Sau khi dọn dẹp xong thì Lâm thay y phục và đi ra ngoài để tứ nữ ở lại nghỉ ngơi thêm.

Chắc do cái tính chăm sóc lão bà quá mức của hắn trỗi dậy nữa rồi.
“Thiếu gia!”
Vừa ra khỏi phòng thì Lâm bắt gặp Tiêu Ngọc với đôi mắt hơi thâm đen, đầu tóc có hơi rối, tinh thần lại có chút mệt mỏi nữa chứ.

Không lẽ đêm qua gặp ác mộng?
“Ngọc Nhi đấy à! Có chuyện gì mà thần sắc uể oải quá vậy?”
Lâm quan tâm hỏi.

Dù sao Tiêu Ngọc cũng là đệ tử của hắn a, quan tâm chút chắc không có vấn đề gì đâu.
“Thiếu gia còn hỏi? Không phải tại thiếu gia sao?”
Tiêu Ngọc u oán nhìn Lâm nói.

“Tại ta? Không lẽ...”
Lâm chợt hiểu ra lý do gì mà khiến Tiêu Ngọc như vậy.

Chắc chắn là đêm qua tiếng rên rỉ của tứ nữ quá lớn và truyền đến phòng của Tiêu Ngọc, làm nàng mất ngủ.
“Ehehe! Vậy cho ta xin lỗi a! Để ta bồi thường cho!”
Lâm cười nói.

Sau đó vươn tay đặt lên đầu Tiêu Ngọc, truyền một ít Đấu Khí mộc hệ qua cho nàng.
“Hồi phục!”
Lời vừa dứt thì Tiêu Ngọc cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, không còn vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ như vừa nãy.
“Thiếu gia! Đây là thuật gì vậy? Thật thần kỳ a!”
Tiêu Ngọc cảm thán nói.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một thuật hồi phục a.
“Một thuật cấp thấp mà thôi! Không có gì đáng ngạc nhiên đâu!”
Lâm xoa đầu Tiêu Ngọc cười nói.

Quả thật, ‘Hồi phục’ là kỹ năng của cái nhân vật Diệp Lâm này nhưng do Lâm thích về mảng DPS hơn nên khi còn chơi game RPG, hắn không có học mấy cái kỹ năng hồi phục cấp cao mà chỉ học các kỹ năng đơn kiếm và song kiếm mà thôi.

Bất quá, chuyện Lâm phát hiện ra bản thân vẫn có thể thi triển các kỹ năng của nhân vật Diệp Lâm này, nhưng điều kiện cần để kích hoạt là Lâm phải nhớ các thao tác của kỹ năng đó.

Chứ nếu không là hắn đem nguyên combo các kỹ năng đơn kiếm được Lâm nâng max cấp ra thì mấy tên Ma Tộc tuổi lờ.
“Như vậy mà là cấp thấp?”
Tiêu Ngọc khóe miệng co giật.

Một màn vừa nãy, nàng ước tính ‘Hồi phục’ có thể ngang hàng với Thiên Cấp Vũ Kỹ a.

Vậy mà sư phụ nàng lại bảo nó cấp thấp.
“Được rồi! Nếu Ngọc Nhi muốn học thì để lát ta dạy.

Còn giờ thì ta cần xuống bếp trước đã!”
Lâm cười nói, sau đó hướng về phòng bếp mà đi.
“Để ta giúp thiếu gia!”
Tiêu Ngọc hưng phấn khi nghe Lâm nói sẽ dạy cho nàng.

Nàng vui vẻ đi theo Lâm hướng về phòng bếp.
•••
Trong phòng bếp.
“Ngọc Nhi! Nàng biết nấu ăn không?”
Hiện tại, Lâm đang vừa chuẩn bị nguyên liệu, vừa nói.
“Biết a! Nhưng tài nghệ không bằng thiếu gia được!”
Tiêu Ngọc cúi đầu nói.

Ngày hôm qua, sau khi được thưởng thức món ăn do chính sư phụ nàng làm thì nàng đã chắc chắn bản thân không bằng một phần về tài nấu nướng rồi.
“Làm sao không bằng được! Chỉ cần có một công thức chế biến hợp lý thì hương vị tự nhiên sẽ ngon thôi!”
Lâm cười nói.

Quả thật, trước khi sang đây thì Lâm vốn là một tên nghiện game, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà để cày game.

Tiền sinh hoạt của hắn thường là tiền từ đám học sinh nhờ hắn cày thuê liên quân, liên minh, pubg,…
Bởi vì suốt ngày chỉ ở nhà nên thức ăn thì hắn luôn phải tự làm, làm riết rồi tự cho ra vài công thức hợp để món ăn đạt được hương vị hoàn mỹ nhất.
“Vậy thiếu gia có thể chỉ ta không?”
Tiêu Ngọc nhẹ nhàng hỏi.

Trong mắt nàng lóe lên một tia chờ mong.
“Tại sao lại không? Đồ đệ của ta, ta không dạy thì ai dạy?”
Lâm hỏi ngược lại.

Với cả tương lai hắn cũng hơi lười khi chế biến mấy món cũ rồi, sau này giao việc đó lại cho Tiêu Ngọc cũng được.
“Đây là một số kiến thức về các nguyên liệu có trong tự nhiên và một số công thức về chế biến món ăn! Khi rảnh hãy lấy ra xem thử!”
Vừa nói, Lâm vừa lấy ra từ nhẫn trữ vật 2 quyển sách, một quyển là về nguyên liệu, quyển còn lại là công thức.

“Còn lúc nãy ta có nói là dạy ‘Hồi phục’ ấy! Trước tiên nàng cứ luyện tập điều khiển Đấu Khí thông thạo trước cái đã! Bài học đầu tiên, điều khiển Đấu Khí hỏa hệ theo mức độ mà ta bảo!”
Lâm chỉ tay về phía lò lửa ở phía trước nói.

Trong tất cả những thuật mà Lâm định dạy cho Tiêu Ngọc thì cái căn bản chính là điều khiển Đấu Khí thành thạo.

Với cả, khi mà luyện tập như vậy sẽ ép cơ thể phải vận chuyển Đấu Khí liên tục, khi đó khả năng hồi phục Đấu Khí và lượng Đấu Khí mà Tiêu Ngọc có thể chứa sẽ tăng lên đáng kể do quá trình luyện tập đã thúc ép bản thân nàng vượt qua giới hạn của bản thân.
Hiện tại, Lâm chỉ nhớ được vài thuật trong Thập Đại Nguyên Tố nhưng theo như lời của Tiêu Ngọc thì ‘Hồi phục’ có thể sánh ngang với Thiên Cấp Vũ Kỹ ở đây.

Mà mấy kỹ năng mà hắn sắp dạy lại thuộc về một cấp độ cao hơn bởi nhưng kỹ năng đó thiên hướng về tấn công và khống chế là chính, sức công phá thì khỏi phải bàn.
“Vâng!”
Tiêu Ngọc gật đầu đáp.

Sau đó đi lại lò lửa mà bắt đầu luyện tập.
Lâm thấy vậy thì cũng bắt đầu đặt bếp lên để nấu nướng.
“Ngọc Nhi, lớn lửa một chút!”
Sau đó, Tiêu Ngọc dưới sự chỉ dạy của Lâm cho đến khi món ăn được chuẩn bị xong và mang ra.
“Bẩm công tử! Có người muốn cầu kiến ngài!”
Đúng lúc Lâm và Tiêu Ngọc chuẩn bị mang thức ăn ra cho chúng nữ thì một nha hoàn bước đến, cung kính nói.
“Là ai muốn gặp ta?”
Lâm nghi hoặc hỏi.

Bởi theo hắn biết thì ở Ô Thản Thành hắn còn quen ai ngoài chúng nữ vói Tiêu Gia đâu?
“Là Tiêu Tộc Trưởng cầu kiến ạ!”
Nha hoàn cung kính đáp.
“Tiêu Tộc Trưởng, Tiêu Chiến?”
Lâm nhìn sang Tiêu Ngọc thì thấy nàng lắc đầu.

Vậy ra cả Tiêu Ngọc cũng không biết lý do mà Tiêu Chiến tìm đến hắn.
“Được rồi! Ngươi đi báo là chờ ta một chút, ta đến liền!”
Nói xong, Lâm cùng Tiêu Ngọc đi về đình viện, nơi mà tứ nữ đã tỉnh dậy và chờ Lâm đến.
Sau đó ngồi thưởng thức cùng chúng nữ một chút rồi đi ra phòng khách, nơi mà Tiêu Chiến đang chờ hắn.
•••
Trong phòng khách.
Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế khách chờ sự xuất hiện của Lâm.
Két
Một thanh âm đẩy cửa vang lên, theo đó là một thân ảnh nam tử với mái tóc đen, thân mang bạch lam y bào bước vào.

“Đã lâu không gặp, Diệp công tử!”
Người đến chính xác là Lâm.

Tiêu Chiến thấy vậy cười nói.
“Đúng là lâ không gặp thật! Thế Tiêu Tộc Trưởng không phải đến đây chỉ là thăm hỏi đi?”
Lâm ngồi xuống ghế chủ tọa, tay chống lên cạnh ghế nói.
“Diệp công tử đúng là thích thẳng thắn hơn a!”
Tiêu Chiến cười nói.

Quả thật lão đến đây là có việc.
“Nói nhanh đi! Ta còn phải đi bồi tiếp lão bà của ta nữa!”
Lâm nhàn nhạt nói.

Nếu phải lựa chọn giữa nói chuyện với mỹ nữ và một lão già thì bổn công tử thà chọn mỹ nữ hơn a.
“Không giấu gì Diệp công tử! 2 ngày tới, Tiêu Gia của ta có tổ chức một bữa tiệc! Hôm đó hy vọng Diệp công tử sẽ đến chung vui a!”
Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa ra một tấm thiệp mời.
“Bổn công tử sẽ xem xét!”
Lâm nhàn nhạt đáp, đồng thời ra hiệu cho nha hoàn nhận lấy tấm thiệp giùm hắn.
“Vậy ta cũng xin cáo từ! Hy vọng Diệp công tử sẽ đến a!”
Tiêu Chiến cười nói rồi khom người đi ra.
“Hừ! Lại định gài hàng ta chung thuyền với Tiêu Gia?”
Lâm hừ lạnh nhẹ giọng nói.

Đương nhiên hắn biết ý đồ của Tiêu Chiến khi đưa ra tấm thiệp mời này.
Tiêu Gia đã mời hắn thì tức là cũng sẽ có 2 đại gia tộc khác ở Ô Thản Thành tham dự.

Mà hắn lại là phu quân của Tiêu Mị thì dám chắc Tiêu Chiến muốn dùng hắn để thị uy với 2 gia tộc kia bởi trước đây, cả 3 gia tộc bao gồm cả Tiêu Gia đã thầm đi điều tra về lai lịch của hắn nhưng bất thành, chỉ biết thực lực của hắn rất khủng bố.
“Muốn dùng ta để thị uy! Ta cho lão già ngươi nếm thử chút lễ vật của bổn công tử chứ nhỉ?”
Lâm cười gian nói.

Nếu có chúng nữ ở đây mà nhìn thấy nụ cười của hắn lúc này thì sẽ mặc niệm 5s cho kẻ nào xấu số vào tầm nhắm của hắn.
Lâm nhận lấy tấm thiệp từ tay nha hoàn rồi rời khỏi phòng, đi về phía đình viện để thông báo cho ngũ nữ.
•••
Trong đình viện.
“Vậy chàng định tham dự à?”
Huân Nhi lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên là tham dự rồi! Dù sao thì cũng còn phụ thân với mẫu thân của Mị Nhi ở đó a! Thân là con rể cũng phải đi chào hỏi nhạc phụ với nhạc mẫu chứ!”
Lâm chính nhân quân tử nói.
“Xì! Làm như bọn thiếp không biết chàng định cho lão Tiêu Chiến đó một màn trả đũa nhẹ nhàng vì dám tính kế chàng vậy!”
Tiểu Y Tiên liếc xéo Lâm nói.
“Làm gì có a!”
Lâm nhún vai cười nói.

Bất quá trong lòng thì thầm giật mình.
“Sao Tiên Nhi lại biết? Không lẽ nàng hiểu ta rõ đến vậy?”
“Thế Ngọc Nhi có định quay về Tiêu Gia để tham dự luôn không?”
Lâm đánh sự chú ý sang Tiêu Ngọc hỏi.
“Chắc cũng nên về thăm phụ thân một chuyến a!”
Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nói.

Dù sao thì dự định của nàng khi tạm nghỉ học ở Già Lam Học Viện là để về thăm phụ thân nàng a.

Trên đường đi thì gặp cố sự và nhờ đó mà gặp được Lâm.
“Vậy 2 ngày sau chúng ta sẽ đi Tiêu Gia một chuyến! Còn ngày mai thì ta sẽ dẫn các nàng đi mua sắm vài thứ a!”
Lâm cười nói.

Sau đó lại tiếp tục hàn thuyên cùng chúng nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui