•••
Trong căn phòng của Tiêu Viêm.
Xoảng
Tiếng vỡ tách vang lên.
Đương nhiên thủ phạm làm vỡ tách là Tiêu Viêm.
“Chết tiệt! Tên khốn đó dám tính kế mình!”
Tiêu Viêm căm phẫn nói.
Sau chuyện ngày hôm qua cùng với lời kể đến từ phụ thân hắn, Tiêu Chiến, thì hắn đã chắc chắn rằng khi đó bản thân hắn đã bị Lâm tính kế.
“Ngươi chờ đó! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Diệp Lâm!”
Tiêu Viêm cắn răng nói.
Vốn bản thân hắn là một người xuyên không, nhưng lại bị Lâm sỉ nhục hết lần này đến lần khác, có thể nhịn được sao.
“Ngươi vừa nhắc đến ‘Diệp Lâm’?”
Đúng lúc này thì một thân ảnh kỳ dị xuất hiện.
Trên đầu là 2 cái sừng, làn da nâu đỏ, đôi mắt đỏ rực, bên dưới có một cái đuôi bò cạp.
Nếu có Xích Diệm và Hắc Phong ở đây thì sẽ biết được thân ảnh này.
Đích xác thì hắn là Dực Ảnh.
“Ngươi là ai?”
Tiêu Viêm cảnh giác hỏi.
Người có thể vô thanh vô thức đi vào phòng của hắn thì có thể là người bình thường sao.
“Ta là Dực Ảnh! Trả lời ta, ngươi quen biết cái tên Diệp Lâm?”
Dực Ảnh trừng mắt hỏi.
Ngay khi biết Xích Diệm chết dưới tay Lâm thì hắn điên cuồng mà truy tìm Lâm nhưng không thành.
“Diệp Lâm thì ta biết nhưng hắn là kẻ thù của ta!”
Tiêu Viêm giải thích nói.
Bởi hắn sợ Dực Ảnh sẽ hiểu lầm rằng hắn và Lâm là quan hệ bằng hữu a.
“Vì sao?”
Dực Ảnh thắc mắc hỏi.
“Vì hắn lấy đi nhiều thứ thuộc về ta!”
Tiêu Viêm nhàn nhạt đáp.
Cho dù là thanh mai trúc mã của hắn, Huân Nhi hay là người trong mộng của hắn, Tiêu Mị.
Thậm chí là cả hôn thê của hắn, Nạp Lan Yên Nhiên cũng bị một tay của Lâm mang đi.
Có thể không phẫn được sao.
“Ra là vậy! Thế ngươi có muốn sức mạnh để trả thù?”
Dực Ảnh lóe lên một tia thưởng thức dành cho Tiêu Viêm.
Bởi bản chất của Ma Tộc vốn là tham lam, đố kỵ,… biến những cảm xúc tiêu cực của con người thành sức mạnh.
“Muốn!”
Tiêu Viêm giọng chắc nịch đáp.
Đương nhiên là hắn muốn trả thù Lâm vì những gì mà hắn phải chịu cho đến bây giờ.
“Được! Vậy thì nhận lấy!”
Lời vừa dứt, Dực Ảnh bắt đầu vận chuyển một phần Ma Lực của bản thân đến chỗ Tiêu Viêm.
Nguồn Ma Lực tiếp cận Tiêu Viêm, bắt đầu quấn lấy cơ thể của hắn và dung nhập vào bên trong.
“AAAAA!”
Cũng giống như lần xảy ra với Cổ Hà.
Việc tiếp nhận một nguồn sức mạnh khác sẽ gây ra cảm giác đau đớn khi cơ thể đang phải chịu đựng cuộc đối chọi giữa sức mạnh vốn có và sức mạnh mới.
Nhưng của Tiêu Viêm thì lại đau đớn hơn nhiều.
Bởi Ma Lực mà Dực Ảnh trao cho Tiêu Viêm bằng 40% sức mạnh thật sự của hắn.
Còn Cổ Hà khi đó chỉ nhận được 10% sức mạnh đến từ Xích Diệm mà thôi.
Điều dễ thấy nhất chính là các đường gân của Tiêu Viêm bắt đầu sưng phồng và đỏ lên, đôi mắt hơi đỏ nhìn khá giống Ma Tộc.
Sau khoảng 30p thì Tiêu Viêm cũng ngưng la hét lại, cơ thể cũng bắt đầu hồi phục về trạng thái ban đầu.
Chỉ có tu vi là thay đổi từ Đấu Giả Ngũ Tinh vọt thẳng lên Đấu Vương Nhất Tinh.
“Sức mạnh thật tuyệt!”
Tiêu Viêm cảm nhận được tu vi của bản thân tăng lên đáng kể, cảm thán nói.
Có lẽ do Tiêu Viêm có thiên phú tốt nên mới chịu được 40% sức mạnh của Dực Ảnh mà không đánh mất lý trí.
“Nhưng ngươi vẫn chưa phải đối thủ của hắn!”
Dực Ảnh tạt một gáo nước lạnh vào mặt của Tiêu Viêm.
Đương nhiên lời của hắn là không sai.
Xích Diệm với tu vi ngang với Đấu Tôn Ngũ Tinh mà còn bị Lâm diệt sát thì một tên Đấu Vương như Tiêu Viêm thì có thể làm nên trò trống gì.
“Hừ! Ta không tin tên đó mạnh như vậy!”
Tiêu Viêm hừ lạnh, xem thường lời nói của Dực Ảnh.
“Vậy sao ngươi không thử đi tìm hắn gây sự đi? Ta dám chắc hắn sẽ một đòn diệt sát ngươi a!”
Dực Ảnh cười đểu nói.
Mặc dù chưa giao thủ với Lâm lần nào nhưng có thể diệt sát Xích Diệm thì đương nhiên một tên Đấu Vương nhỏ nhoi thì chỉ cần 1 đòn là đủ.
“Ta...”
Tiêu Viêm cứng họng trước lời nói của Dực Ảnh.
Lời đó cũng không hẳn là sai, bởi một chiêu Đại Hỏa Cầu của Lâm đã dư sức hủy diệt cả Tiêu Gia rồi huống chi lúc đó Lâm còn nương tay.
“Bây giờ ngươi ngồi im ở trong này tu luyện cho ta! Trong vòng 1 năm thì ta sẽ đưa ngươi ra! Khi đó hãy đánh nhau với hắn!”
Lời vừa dứt, Dực Ảnh cũng không cho Tiêu Viêm kịp phản ứng mà ném hắn vào một cánh cổng không gian đen kịt.
Đương nhiên Dực Ảnh cũng không rảnh mà chờ Tiêu Viêm đúng 1 năm nên hắn đã thiết lập thêm điều kiện để tự động mở ra cánh cổng lần nữa khi đã đủ 1 năm kỳ hạn.
Cho nên dù hắn có chết thì cái cánh cổng đó vẫn đủ để mở lại lần nữa.
“Còn giờ thì đi gặp Diệp Lâm một chút thôi nhỉ?”
Trong lúc truyền Ma Lực cho Tiêu Viêm thì Dực Ảnh cũng đã thông qua Ma Lực mà dò xét trí nhớ của Tiêu Viêm thì đã biết được dung mạo của Lâm nên hắn quyết định đi tìm Lâm ngay và luôn.
Sau đó, Dực Ảnh biến mất khỏi gian phòng, để lại một gian phòng trống mà rời đi.
•••
Đấu Giá Hội.
Trong một đình viện.
Hiện tại Lâm đang phải quỳ gối trước mấy bà vợ.
“Chàng đã biết tội chưa?”
Tiêu Mị với ánh mắt cá chết nhìn Lâm nói, trên tay nàng còn cầm một cái roi.
Ực
Lâm vô thức nuốt một ngụm nước bọt vào miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Sợ, chính xác là sợ cái roi a.
Còn lý do mà Lâm phải lâm vào cảnh này thì phải quay lại 4 tiếng trước.
Sau khi Lâm mây mưa với Liễu Ngọc xong thì phụ nàng thu xếp đồ đạc rồi đi ra khỏi phòng để chuẩn bị quay về Đấu Giá Hội.
“Mẫu thân?!”
Tiêu Mị kinh hô lên.
Đương nhiên việc Liễu Ngọc lại đi cùng với Lâm, lại còn nắm tay nhau khiến cho Tiêu Mị phải trố mắt ra mà nhìn.
Chưa kể đến mẫu thân nàng là người đã có chồng a.
Sao lại thân mật với nam tử khác? Không lẽ mẫu thân cắm sừng phụ thân?
“Mị Nhi! Từ giờ Ngọc Nhi sẽ sống cùng chúng ta a!”
Lâm lên tiếng nói.
“Hy...hy vọng mọi người sẽ sống hòa thuận với nhau!”
Liễu Ngọc ngượng chín mặt nói.
Quả thật Liễu Ngọc có da mặt thật mỏng a.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy, phu quân?”
Tiêu Mị cùng chúng nữ đồng loạt quay sang Lâm với ánh mắt hình viên đạn nói.
Đương nhiên, Lâm có làm thì có chịu, hắn bắt đầu thành thật khai báo đêm qua đã làm gì trừ nhắc đến tên Hồn Chấn.
“Không ngờ đến cả mẫu thân của thiếp mà chàng cũng hạ thủ được!”
Tiêu Mị u oán nhìn Lâm nói.
Mặc dù nàng biết thì chỉ là tình cờ nhưng với cái tính cách của Lâm thì hắn có thẻ dễ dàng quên đi mẫu thân nàng sao.
“Rồi rồi! Trước tiên về Đấu Giá Hội trước rồi ta sẽ nghe, được chứ?”
Lâm xoa đầu Tiêu Mị nói.
Dù sao thì đứng trước cổng của Tiêu Gia mà nói mấy chuyện này thì giống như đang trực tiếp công khai Tiêu Gia có người bị người khác cắm sừng.
Mặc dù tên Tiêu Bá kia là hàng Fake.
Sau khi quay trở lại Đấu Giá Hội thì cũng chính là thực tại, Lâm bị chúng nữ bắt quỳ xuống nghe giảng đạo.
“Thế chàng định thế nào?”
Hàn Nguyệt nhìn Lâm bằng ánh mắt sắt bén nói.
“Đương nhiên là không thể bỏ rơi Ngọc Nhi được rồi! Nàng hiểu tính cách của ta như nào rồi đấy!”
Lâm nhún vai nói.
Nhưng trong giọng điệu là một sự chắc chắn không gì có thể thay đổi.
“Vậy thì được! Nếu chàng mà phụ mẫu thân thiếp thì cho chàng biết tay!”
Tiêu Mị yêu kiều nói.
“Tuân lệnh! Nhưng mà ta cũng nên trừng phạt các nàng vì tội hành xác phu quân chứ nhỉ?”
Lâm nở ra nụ cười ác ma nói.
“Chết! Mau chạy!”
Chúng nữ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lâm thì biết hắn định làm gì rồi, liền nhanh chóng kéo nhau rời đi.
Chẳng mấy chốc cả đình viện đã vắng tanh, chỉ còn mỗi Lâm.
“Xuất hiện được rồi chứ! Nhìn lén gia đình người khác trò chuyện thì chẳng tốt đẹp gì đâu!”
Lâm ánh mắt lạnh băng nhìn về một hướng nói.
“Không hổ là người giết được Xích Diệm! Ngươi xứng đáng để trở thành đối thủ của ta đấy!”
Từ trong hư không, Dực Ảnh xuất hiện, nhìn lấy Lâm.
“Xưng đáng hay không thì ta không biết nhưng Ma Tộc của ngươi không hiểu rõ phép lịch sự tối thiểu thì phải?”
Lâm lạnh lùng nói.
“À ta quên! Ta là Dực Ảnh, rất hân hạnh được biết ngươi, Diệp Lâm!”
Dực Ảnh tự giới thiệu nói.
“Dực Ảnh? Đôi cánh bóng! Tên hay đấy!”
Lâm cười đểu nói.
“Ngươi...”
Dực Ảnh sắc mặt đen lại trước những lời của Lâm, nghiến răng nghiến lợi không nói lên lời.
“Ngươi cái tổ sư nhà ngươi! Tưởng là Ma Tộc thì ngon lắm à! Có giỏi thì đến đây!”
Lâm đưa ra lời khiêu khích nói.
“Ngươi tự tìm chết!”
Trước lời khiêu khích từ Lâm, Dực Ảnh nào còn giữ được bình tĩnh.
Với lại bản tính Ma Tộc vốn là hung hăng côn đồ.
Dực Ảnh lao về phía Lâm với tốc độ cực nhanh, đồng thời triệu hồi ra một con Ma Thú.
Con Ma Thú mà Dực Ảnh triệu hồi ra là một con chó sói với màu lông là đen chủ đạo, xung quanh nó được một lớp Ma Lực gia cường trên thân và có tận 3 cái đầu.
“Tấn công hắn, Cerberus!”
Thứ mà Dực Ảnh triệu hồi là một con Cerberus.
Theo như kiến thức từ thời hiện đại thì Cerberus là chó săn của Thần Hades, có nhiệm vụ canh giữ cánh cổng địa ngục.
“Cerberus sao! Còn non lắm!”
Lời vừa dứt, Lâm đã dùng vận tốc tối đa của bản thân, đồng thời rút ra Hắc Ảnh Kiếm, một đường chém thẳng qua Cerberus.
Xoẹt
Lâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dực Ảnh mà phía sau chính là thân ảnh Cerberus đã bị cắt đôi cơ thể.
“Quá...quá nhanh!”
Dực Ảnh cũng là chấn kinh không thôi.
Vốn cái tên Dực Ảnh của hắn cũng là có nguyên do của nó.
Bởi vì tốc độ của hắn trong bộ ba người Xích Diệm, Hắc Phong và hắn thì hắn là nhanh nhất.
Bất quá cái mà hắn vừa thấy là gì.
Một tốc độ mà ngay cả hắn cũng không nhìn được.
“Chết!”
Trong lúc Dực Ảnh còn đang bỡ ngỡ trước tốc độ của Lâm thì Lâm đã hướn kiếm lên trên chuẩn bị bổ xuống.
“Kiếm kỹ, bí kỹ, Tuyệt Thiên Trảm!”
Đương nhiên, sau 2 lần đánh với Ma Tộc và Bán Ma Tộc thì Lâm rút ra được một kinh nghiệm.
Đó chính là chỉ có Tuyệt Thiên Trảm mới có thể chém xuyên qua cái lớp Ma Lực gia cường cơ thể kia.
Xoẹt
Không một chút phản ứng, không chút kháng cự, Dực Ảnh bị Lâm bổ đôi làm 2 trong khi bản thân vẫn không hề hay biết.
Bịch Bịch
Hai cái xác sau bị bổ đôi lần lượt rơi xuống đất, máu tràn ra xung quanh cái xác.
“Haizzz! Lại phải dọn dẹp!”
Lâm lắc đầu cười khổ nhìn đống hỗn độn mà hắn gây ra.
Thế la Lâm bắt tay vào việc dọn dẹp, trả lại vẻ đẹp của đình viện.
- --
Ae đọc vui vẻ..