Hàn Gia.
Tại một đình viện, nơi mà chúng nữ đang tụ họp.
“Rốt cuộc chuyện đi diễn ra vậy?”
Lâm thầm nghĩ, ánh mắt chớp giật liên tục.
Bởi trước mặt hắn lúc này là một màn mà hắn không thể tin vào mắt mình.
“Ahhh nào, sư phụ!”
Phượng Thanh Nhi, nữ đệ tử của Lôi Tôn Giả, Các Chủ Phong Lôi Các đang làm hành động muốn đút đồ ăn cho hắn.
Đương nhiên không chỉ có Lâm là ngạc nhiên mà cả chúng lão bà của hắn cùng tam nữ đồ đệ kia cũng không khác biệt mấy.
“Mà trước đó! Cho ta biết lý do của ngươi vì sao lại làm vậy đi!”
Lâm ánh mắt cá chết nhìn Phượng Thanh Nhi nói.
“Sư tôn! Người là Long Thần đúng chứ?”
Phượng Thanh Nhi mở miệng, nhẹ nhàng hỏi.
“Có vẻ là vậy!”
Lâm nhàn nhạt đáp.
Việc hắn có phải là Long Thần thực sự hay không thì vẫn còn là dấu ấn bí ẩn.
Bởi cái huyết mạch Sáng Thế Long Thần của hắn là do hệ thống cho chứ có sẵn đâu.
“Vậy thì người chính là đạo lử của Thanh Nhi rồi!”
Phường Thanh Nhi cười nói.
Lâm nghe xong thì khóe miệng co giật.
Cái lề gì thốn.
Chỉ là mang huyết mạch Sáng Thế Long Thần mà một nữ tử đã xác định hắn là đạo lử của nàng.
Vô lý vờ lờ.
Không chỉ Lâm phản ứng mà chúng lão bà của hắn đang thưởng thức trà cũng xém phun ra a.
“Không lẽ phu quân của chúng ta mị lực cao thâm đến vậy?”
Chúng nữ thầm nghĩ.
“Đây là Phượng Thanh Nhi lạnh lùng, băng lãnh sao? Sao mới gặp sư phụ có một ngày mà thái độ thay đổi 180 độ vậy?”
Tam nữ đồ đệ của Lâm cũng là không thể tin vào những gì mà các nàng chứng kiến.
“Là do đệ tử sở hữu huyết mạch Hỏa Phượng Hoàng!”
Cảm nhận được ánh mắt đầy khó hiểu của Lâm thì Phượng Thanh Nhi lên tiếng giải thích.
“À ra là vậy!”
Lúc này Lâm mới hiểu được lý do cho một màn vừa rồi.
Ra là do huyết mạch.
Mà cũng đúng thôi, theo như Lâm biết thì Long Tộc nói chung và Long Thần nói riêng thì đều là những sinh vật đứng top trong hàng ngũ chủng tộc.
Hỏa Phượng Hoàng thuộc về Phượng Hoàng Nhất Tộc, cũng là một chủng tộc đứng top chỉ sau Long Tộc.
Từ thời xa xưa thì Long Tộc và Phượng Hoàng Nhất Tộc luôn có mối liên kết với nhau.
“Vậy sao trước đó ngươi không phản ứng gì với bọn Long Tôn Giả?”
Lâm tò mò hỏi.
Bởi nếu chỉ là huyết mạch thì trước khi hắn tới đây thì đáng lẽ Phượng Thanh Nhi cũng đã bị ảnh hưởng bởi huyết mạch Long Tộc ở đây rồi.
“Đồ nhi cũng không biết! Đến khi sư phụ xuất hiện thì huyết mạch của đồ nhi mới bộc phát ra!”
Phượng Thanh Nhi lắc đầu nói.
“Không lẽ Long Tộc ở đây không tinh thuần hoặc là đã quá suy yếu?”
Lâm nghi hoặc nghĩ thầm.
[Đúng rồi đó ký chủ! Long Tộc ở nơi này là một chi nhánh thấp hơn của Long Tộc, hay nói đúng hơn là hỗn huyết Long Tộc, không tinh thuần]
Hệ thống lên tiếng giải đáp.
“Ra là vậy!”
Lâm sờ cằm nghĩ thầm.
“Được rồi! Nếu vậy thì ngoài tu luyện ra thì ngươi đi tìm mấy tỷ muội khác mà học hỏi kinh nghiệm đi!”
Lâm cũng đành thuận theo tự nhiên thôi.
Dù sao thì hắn vốn cũng định thu Phượng Thanh Nhi, chỉ là tiến độ hình như có hơi quá nhanh so với kế hoạch ban đầu.
“Vâng! Phu quân!”
Phượng Thanh Nhi được Lâm chấp nhận thì vui vẻ nói.
“Không gọi ta sư tôn nữa?”
Lâm nghi hoặc hỏi.
Mới vừa nãy còn là ‘sư tôn’, bây giờ đổi phát sang ‘phu quân’.
Quá nhanh.
“Gọi thế nào mà không được! Sư quân!”
Phường Thanh Nhi cười nói.
“Sư quân?”
Lâm trán nổi lên hắc tuyến, cười như không cười nhìn Phượng Thanh Nhi.
Cô nàng này dám rút gọn ‘sư tôn’ và ‘phu quân’ lại thành ‘sư quân’ để gọi hắn.
Thật là muốn đánh mông nàng ghê.
“Sư tôn ở lại vui vẻ! Tuyết tỷ chúng ta đi dạo đi!”
Cảm nhận được bầu không khí xung quanh Lâm có chút bất ổn, đặc biệt là khuôn mặt đầy nguy hiểm kia.
Phượng Thanh Nhi nhanh chóng chạy về phía Hàn Tuyết mà rủ rê Hàn Tuyết đi dạo.
“A....”
Hàn Tuyết chưa kịp phản ứng thì đã bị Phượng Than Nhi kéo tay đi mất dạng rồi.
Vèo
Phượng Thanh Nhi như bị ma dí, nhanh chân phóng với tốc độ cực nhanh mà chạy.
“Để hôm nào phải dạy dỗ nàng mới được!”
Nhìn theo bóng người Phượng Thanh Nhi dần biến mất thì Lâm thở dài nghĩ thầm.
“Còn nàng nữa đấy! Đêm hôm dám qua cưỡng gian ta!”
Lâm quay sang Kỷ Hiểu Phù truyền âm cho nàng.
Đương nhiên là hắn vẫn còn khá ức chế bị hấp diêm a.
Kỷ Hiểu Phù được truyền âm thì gương mặt đỏ chót lên, thậm chí có cảm giác nó còn đang bốc khói nữa cơ.
“Da mặt của nàng mỏng thật!”
Lâm nhìn phản ửng của Kỷ Hiểu Phù thì nghĩ thầm.
“Hồi bẩm Long Thần đại nhân! Kế tiếp đại nhân định làm gì?”
Lúc này, Long Tôn Giả từ xa bước đến, cung kính hỏi Lâm.
Có vẻ như do cái huyết mạch Sáng Thế Long Thần nên Long Tộc mới thuần phục hắn như vậy.
“Trước tiên thì các ngươi cứ dùng đống tài nguyên này, tu luyện đến Đấu Thánh hết cho ta, đột phá luôn Đấu Đế thì càng tốt! Sắp tới ta có việc cần các ngươi làm!”
Lâm quay sang, nhàn nhạt phân phó nói.
Sau đó từ tay đưa cho Long Tôn Giả khoảng 10 cái nhẫn trữ vật.
Bên trong là một đống đan dược được chất chồng như núi.
Đương nhiên Lâm là muốn Long Tộc ăn đan thay cơm a.
Ực
Long Tôn Giả dùng thần thức dò xét bên trong 10 cái nhẫn trữ vật mà Lâm đưa thì không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi trong đó, ngoài số lượng đan dược khủng bố ra thì mỗi loại, thấp nhất đều là Ngũ Phẩm, cao nhất là cửu phẩm.
Nguyên liệu đâu ra để Lâm luyện ra cửu phẩm thì hệ thống đại nhân đã cung cấp thông qua việc Lâm tiêu xài 4.000.000 điểm thành tựu.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau đi thi hành!”
Lâm thấy Long Tôn Giả vẫn đứng ở đó khiến hắn không nhịn được lên tiếng nói.
“Vâng! Thuộc hạ đi liền!”
Long Tôn Giả phục hồi lại tinh thần, cung kính đáp rồi rời đi.
“Còn giờ thì đến lượt các ngươi!”
Lâm quay sang tam nữ đồ đệ của hắn nói.
“Sư tôn có gì chỉ giáo?”
Tam nữ đồng thời đáp.
“Trước tiên là Triệu Uyển, ngươi tu kiếm?”
Lâm nhìn qua Triệu Uyển hỏi.
“Vâng, sư tôn có gì lĩnh giáo đồ nhi?”
Triệu Uyển ánh mắt trong veo nhìn Lâm nói.
Ánh mắt không chút tạp niệm, một lòng truy cầu kiếm đạo.
“Không tồi! Không hổ là đệ tử của Vạn Kiếm Các!”
Lâm cảm thán nói.
Với bản thân là một người chuyên xài kiếm thì hắn rất thưởng thức những người như nàng.
“Đa tạ sư tôn đã khen ngợi!”
Triệu Uyển nhàn nhạt đáp.
Nhưng trong lòng là tràn ngập hạnh phúc.
Bởi vì nàng đã được một Đấu Đế cường giả khen ngợi a.
“Đây là quà ra mắt của sư tôn! Hy vọng ngươi có thể tu luyện thật tốt!”
Lâm lấy ra một quyển công pháp đưa cho Triệu Uyển nói.
“Đây là công pháp gì vậy, sư tôn?”
Triệu Uyển tò mò hỏi.
“Hư Vô Kiếm Pháp! Kiếm Pháp thuộc hàng Đế Cấp do chính tay ta biên soạn!”
Lâm cười nói.
Hư Vô Kiếm Pháp, như cái tên, đây là kiếm pháp có khả năng trảm cả hư không biến mọi thứ quay về với hư vô.
Là một kiếm pháp dựa trên Hắc Ảnh Kiếm Pháp mà ra.
Do Hắc Ảnh Kiếm Pháp hiện tại đã là con hàng Thần Cấp nên việc đưa cho Triệu Uyển tu luyện vẫn là không có khả năng.
“Đế....Đế Cấp Công Pháp?!”
Hơi thở của Triệu Uyển bắt đầu trở nên dồn dập khi nghe đến ‘Đế Cấp Công Pháp’.
Phải biết ở Vạn Kiếm Các, nàng cố gắng tích lũy điểm cống hiến nhiều lắm mới có thể nhận được một Thiên Cấp Công Pháp hoặc Thiên Cấp Vũ Kỹ.
Vậy mà bây giờ nam tử trước mặt nàng, đồng thời là sư phụ về sau của nàng, tùy tiện đưa cho nàng một Đế Cấp Công Pháp.
Có thể không chấn động sao.
“Kinh ngạc cái gì? Hàng Đế Cấp thì phu quân chưa bao giờ là thiếu!”
Hàn Nguyệt thấy phản ứng của Triệu Uyển thì đương nhiên biết Triệu Uyển đang sững sờ vì cái gì.
Bản thân nàng cùng mấy tỷ muội khác hiện tại đều đang sở hữu vài công pháp Đế Cấp mà Lâm cung cấp hoặc sửa chữa vài công pháp, vũ kỹ cũ để nó trở thành hàng Đế Cấp, Thần Cấp a.
“Kinh khủng như vậy?!”
Không chỉ Triệu Uyển mà cả Mộ Thanh Loan và Hạ Chi Linh cũng không nhịn được mà kinh hô lên.
Vị sư phụ của các nàng vậy mà là một đại phú hào, Đế Cấp Công Pháp không hề thiếu.
“Các ngươi rồi cũng sẽ có phần thôi!”
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mộ Thanh Loan và Hạ Chi Linh thì Lâm lên tiếng nói.
“Đồ nhi sẽ cố gắng tu luyện để không phụ kỳ vọng của sư tôn!”
Hai tay cầm lấy Hư Vô Kiếm Pháp, Triệu Uyển nhìn Lâm nói.
“Ừm! Ta mong chờ!”
Lâm nhàn nhạt đáp.
“Hạ Chi Linh, ngươi là một trận phù sư đi?”
Lâm nhìn Hạ Chi Linh nói.
“Vâng, sư tôn có đồ tốt cho đồ nhi a!”
Hạ Chi Linh cười nói.
Lâm nghe vậy thì khóe miệng co giật.
Chưa chi đã đòi quà từ hắn rồi.
“Đây là Vạn Pháp Trận Đồ, Đế Cấp Pháp Trận!”
Lâm lấy ra cho Hạ Chi Linh một quyển sách nói.
“Vạn Pháp Trận Đồ có công dụng chính là trong khi ngươi lĩnh ngộ nó thì tu vi cũng tự động tịnh tiến đi lên! Thành công tiếp thu nó thì đồng nghĩa ngươi về sau có thể thấu hiểu các trận pháp khác một cách triệt để!”
Lâm giải thích công dụng của Vạn Pháp Trận Đồ cho Hạ Chi Linh.
Trước đó, hắn không giải thích Hư Vô Kiếm Pháp cho Triệu Uyển là vì Hư Vô Kiếm Pháp là công pháp do chính hắn biên soạn nên vẫn chưa khai thác hết tiềm lực của nó, vẫn là để Triệu Uyển tự khai phá vẫn là hay hơn.
Còn Vạn Pháp Trận Đồ hắn hiểu rõ như vậy là do hắn mua từ hệ thống mà ra a.
“Kinh khủng như vậy?!”
Hạ Chi Linh không nhịn được mà thốt lên.
Quả thật đây là thứ khủng bố nhất mà nàng từng nghe qua.
Nếu thật như lời của Lâm thì chẳng phải nàng về sau sẽ là đệ nhất Trận Phù Sư sao.
“Hàng ta đưa mà tầm thường sao?”
Lâm cười nói.
Việc có hệ thống thì mấy con hàng đó, hắn không thiếu.
Đương nhiên với mấy Công Pháp liên quan đến sát thương vật lý như kiếm, thương, đao,… thì hắn chỉ cần nhớ lại vài kỹ năng mà khi trước chơi game hắn từng thấy qua và mô phỏng lại thôi.
Nhìn thấy Hạ Chi Linh vui vẻ với thứ mà hắn đưa thì hắn hài lòng.
Sau đó qua sang Mộ Thanh Loan nói:
“Còn đây là quà của ta dành cho ngươi!”