Bên trong Hoàng Cung.
Trước sự xuất hiện và can thiệp của một nam tử cùng vài nữ nhân đã khiến cho lão già Luyện Dược Sư kia thoát được cái chết.
Đương nhiên người đến còn ai khác ngoài Lâm cùng mấy lão bà của hắn.
“Các hạ là ai? Vì sao lại can thiệp vào chuyện của Băng Tuyết Chi Thành của chúng ta?”
Băng Vũ ra hiệu cho đám lính thu kiếm lại, nói.
Hắn không cảm nhận được tu vi của những người mới đến nên không dám làm càn.
“Ta sao? Diệp Lâm!”
Lâm nhàn nhạt đáp, tay cũng thu hồi Hắc Ảnh Kiếm vào vỏ.
“Diệp Lâm? Tứ Phẩm Luyện Dược Sư?”
Băng Vũ nhíu mày nhìn lấy Lâm.
Bởi dù sao thì danh tiếng của Lâm quá thịnh khiến cho một đất nước xa xôi với Gia Mã Đế Quốc cũng phải nghe qua.
Nghe Băng Vũ nói vậy thì Lâm cũng không phản ứng gì.
Bởi sự thật là hắn chỉ lấy cái danh Luyện Dược Sư Tứ Phẩm thôi chứ chưa đi nâng lên Ngũ Phẩm.
Riêng phần chúng nữ thì đang che miệng cười trộm, thầm nghĩ Băng Vũ quả thật nhu ếch ngồi đáy giếng.
“Không biết Diệp Lâm Công Tử đến đây có việc gì?”
Mặc dù cái danh Luyện Dược Sư Tứ Phẩm thì Băng Vũ không để vào mắt nhưng theo tình báo thì Lâm cùng những lão bà của hắn đều có tu vi ít nhất là Đấu Hoàng, Đấu Tông.
Thử hỏi một đất nước mà chỉ có 1 2 người Đấu Hoàng như Băng Tuyết Chi Thành không kiêng kỵ sao.
“Ta nghe nói nhi nữ của ngươi bị dính độc không thể giải?”
Lâm nhàn nhạt nói.
Dựa trên thái độ mà Băng Vũ đang đối với hắn thì hắn chắc chắn là Băng Vũ đã biết được độ khủng bố của hắn và điệu thấp xuống.
“Đúng là vậy! Ngay cả Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm cũng không thể chữa được!”
Băng Vũ vừa nói, vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão già kia.
“Nhi nữ của ngươi thì ta sẽ chữa! Thay vào đó thì hãy bỏ qua cho lão!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Mặc dù hắn không phải Thánh Nhân cũng không phải người lương thiện gì nhưng ai đáng chết thì chết, ai không đáng chết thì hắn cũng không ngại mà cứu một phen.
Xem như tích đức cho con cháu cũng là một việc làm đúng đắn.
“Diệp...Diệp Công Tử có cách chữa trị cho nhi nữ của ta?”
Băng Vũ mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn lấy Lâm.
Trái ngược với vẻ mặt mong đợi của Băng Vũ thì ở hai bên, một số quan đại thần lại có vẻ mặt khá là khó nhìn.
“Ta nói được là làm được!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Việc giải độc cho nhi nữ của Băng Vũ thì hắn không phiền, nhưng cái phiền chính là những kẻ phá đám hắn.
“Được! Nếu Diệp Công Tử có thể trị cho nhi nữ của ta thì ta sẽ đáp ứng yêu cầu của Công Tử!”
Băng Vũ khẩn trương nói.
“Thành giao! Còn giờ thì dẫn ta đi gặp nàng!”
Lâm bình tĩnh nói.
“Các nàng ở lại đây bảo vệ lão! Vận Nhi đi theo ta!”
Lâm nhìn chúng nữ nói.
“Ừm! Chàng với Vận tỷ cẩn thận!”
“Đúng vậy! Ánh mắt của bọn người kia không có tý thiện cảm nào!”
Mỹ Đỗ Toa cùng Nạp Lan Yên Nhiên căn dặn nói.
Đương nhiên các nàng cảm nhận được địch ý đến từ mấy tên quan đại thần kia đang nhắm vào Lâm.
“Mấy tên nhược kê mà thôi! Không có gì đáng ngại!”
Lâm nhún nhẹ vai nói.
“Mời Diệp Công Tử và Tiểu Thu đi theo lối này!”
Một tên nhìn có vẻ là công công của Hoàng Cung, ra hiệu mời Lâm nói.
Sau đó thì Lâm cùng Vân Vận, dưới sự dẫn đường của tên công công và tiến đến một căn phòng.
Két
Đến nơi thì công công lui về phía sau, Lâm cùng Vân Vận mở cửa bước vào.
Vừa bước vào trong phòng thì một cảnh tượng khiến Lâm nhíu mày.
Xung quang gian phòng tỏa ra một cỗ Tử Khí nồng đậm.
Nếu là người bình thường thì sẽ không thể thấy được Tử Khí nhưng Lâm có sở hữu Luân Hồi Nhãn nến việc nhìn thấu Tử Khí là chuyện có thể.
Chưa dừng lại ở đó, Tử Khí đang bao trùm lấy Băng Thanh Nhi đang nằm trên giường kia.
Nàng có mái tóc trắng tuyết, dung nhan có thể sánh ngang với Mỹ Đỗ Toa.
Nhưng hiện tại, trên dung nhan tuyệt đẹp đó lại là sắc mặt tái nhợt.
“Chàng biết nàng ấy bị độc gì không?”
Vân Vận cũng lờ mờ cảm nhận được một luồng khí khó chịu bao quanh gian phòng.
“Để ta xem!”
Mặc dù Lâm có thể cảm nhận và nhìn thấy Tử Khí nhưng hắn chưa thể chỉ dựa vào đó mà khẳng định loại độc mà nữ tử nàng dính phải.
Lâm bước đến gần giường, nhẹ nhàng chạm vào tay của nàng, truyền Đấu Khí của bản thân đi sâu vào cơ thể của nàng, kết với kích hoạt Tả Luân Nhãn mà dò xét.
Trong quá trình dò xét thì Lâm cũng xác định được loại độc mà nữ tử này dính phải.
“Nàng bị dính phải Tử Kình Độc!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Tử Kình Độc, một loại độc có tồn tại rất lâu về trước ở một Vị Diện xa xôi.
Nhưng Vị Diện đó vì chiến tranh mà bị phá hủy khiến cho những thành tựu của con người nơi đó bị trôi nổi ngoài vũ trụ bao la.
Không ngờ lại xuất hiện ở nơi này.
Đương nhiên Lâm có thể biết được loại độc này, một phần là nhờ thông tin từ Huyết Mạch Sáng Thế Long Thần truyền cho.
Huyết Mạch của hắn là Huyết Mạch có từ thời thượng cổ, còn loại độc này được khai sinh ra trước khi mà Sáng Thế Long Thần vẫn lạc nên việc nhận biết loại độc này là không khó.
“Chàng có cách giải?”
Vân Vận nhìn Lâm hỏi.
Mặc dù nàng không biết Tử Kình Độc mà Lâm nói lợi hại thế nào nhưng với vẻ mặt có phần ngưng trọng của hắn thì nàng biết đây là độc khá khó nhai rồi.
“Cách giải thì có nhưng đành nhờ nàng vậy!”
Lâm nhìn Vân Vận nói.
Phương pháp thì hắn có nhưng để làm được thì hắn đành phải nhờ đến Vân Vận.
“Nhờ thiếp?”
Vân Vận khó hiểu hỏi.
“Ừm! Ta cần nàng nhớ những gì mà ta sắp nói!”
“Trước tiên thì ta sẽ chuẩn bị một cái bồn tắm, bên trong đó sẽ là Thủy Dược mà ta điều chế nhằm diệt Tử Kình Độc!”
“Nhiệm vụ của nàng chính là cởi bỏ y phục của nàng ấy và để nàng ấy ngâm trong Thủy Dược đó!!”
“Sau đó thì ta sẽ thông qua nàng mà truyền Đấu Khí của ta vào nàng ấy để ép độc ra ngoài!”
Lâm phân phó nói.
Mặc dù hắn thích mỹ nữ nhưng hắn cũng không phải loại người nhân lúc người khác gặp khó mà tận dụng cơ hội.
Nghe lời của Lâm thì Vân Vận cũng không phản bác.
Bởi nàng biết phu quân nàng đang muốn nói đến việc gì.
Sau đó thì Lâm đi ra bên ngoài phòng và sai mấy nữ hầu chuẩn bị một cái bồn nước tắm.
Tiếp đó thì hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một số dược liệu rồi cùng lúc cho vào trong bồn nước, khuấy đều để Dược Thảo cùng nước trộn lẫn với nhau.
Sau một hồi thì khuấy đều thì Thủy Dược đã hoàn thành.
“Phần tiếp theo nhờ nàng!”
Nói xong thì Lâm tự động bước ra bên ngoài và đóng cửa lại.
“Phu quân cũng thật là...”
Thầm than thở một tiếng thì Vân Vận cũng cởi bỏ tòan bộ y phục của Băng Thanh Nhi xuống, sau đó thì đưa Băng Thanh Nhi vào bồn có chứa đầy Thủy Dược.
“Xong rồi! Chàng vào đi!”
Vân Vận bước ra bên ngoài gọi Lâm.
“Ừm!”
Lâm gật đầu mà bước vào.
Do lúc nãy hắn đã kêu đám nữ hầu kia chuẩn bị một cái bồn cao nên gần như toàn bộ thân thể của Băng Thanh Nhi đã được thành bồn che đi, chỉ nhìn thấy được dung nhan tuyệt trần trên gương mặt.
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Sau đó thì Vân Vận đặt tay nàng lên vai của Băng Thanh Nhi, còn Lâm thì đặt tay lên lưng của Vân Vận, bắt đầu vận chuyển Đấu Khí của bản thân sang cho Băng Thanh Nhi.
“Ưm...”
Cảm nhận được có một cỗ năng lượng tiến vào cơ thể và đẩy độc tố ra ngoài.
Băng Thanh Nhi khẽ rên lên một tiếng.
Quá trình đẩy độc ra bên ngoài tiến hành liên tục trong khoảng 3 tiếng đồng hồ.
Sau 3 tiếng thì từ một cái bồn nước khá trong veo thì bây giờ lại là một cái bồn nước đen kịt.
“Phù! Cuối cùng cũng xong!”
Lâm sau khi đã cảm nhận được trong cơ thể của Băng Thanh Nhi đã hết độc thì thở phào một hơi.
“Chàng vất vả rồi!”
Vân Vận tiến đến, lấy ra một chiếc khăn tay mà lau mồ hôi cho Lâm.
“Ừm! Việc còn lại thì đành nhờ nàng!”
Nói xong thì Lâm lập tức đi ra bên ngoài và đóng cửa lại.
Nhìn bóng lưng của Lâm rời đi thì Vân Vận cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Sau đó thì nàng quay lại đỡ Băng Thanh Nhi lên giường và thay lại y phục cho Băng Thanh Nhi.
Xong việc thì Vân Vận định bước ra bên ngoài thì bất chợt nàng cảm giác được có ai đó kéo nàng lại.
“Hửm?”
Vân Vận đưa mắt nhìn lại thì ở đó, Băng Thanh Nhi đã tỉnh lại từ bao giờ, bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy cánh tay áo của Vân Vận.
“Công Chúa tỉnh rồi!”
Vân Vận lên tiếng nói.
Dù sao thì Băng Thanh Nhi vẫn là Công Chúa của Băng Tuyết Chi Thành, vẫn là nên xưng hô cho phải phép một chút.
“Ta vừa mới tỉnh lại! Tỷ tỷ có thể cho ta gặp ân nhân được không?”
Băng Thanh Nhi nhẹ giọng hỏi.
Có lẽ do chỉ vừa tỉnh lại nên cơ thể không đủ sức để ngồi dậy, chỉ đành hé miệng nhỏ, cố gắng cất lên lời.
“Cái này...”
Vân Vận có chút khó xử trong trường hợp này.
Bởi nàng biết phu quân nàng không chịu ở trong phòng mà lại ở bên ngoài một phần là sợ khi hắn nhìn thấy hết cơ thể của nàng ấy thì sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm.
Ở thời đại này thì nữ nhân khi bị nam nhân nhìn hết cả cơ thể thì chỉ có thể gả cho người đó.
Một lý do khác chính là không muốn Băng Thanh Nhi nhìn thấy hắn.
Bởi vì lý do rất đơn giản, một nam tử xuất hiện để chữa trị và kéo nữ tử từ ranh giới giữa sự sống và cái chết trở lại cuộc sống một lần nữa thì có thể không đổ trước nam tử đó sao.
“Cầu xin tỷ!”
Băng Thanh Nhi đôi mắt hơi rớm lệ nhìn Vân Vận.
Nhìn biểu hiện của Vân Vận thì đương nhiên nàng biết là đang làm khó xử cho Vân Vận nhưng vì mong muốn ít ỏi đó thì nàng bất chấp.
“Haizzz! Phu quân đúng thật là thuốc độc của toàn bộ nữ nhân đấy!”
Trong lòng, Vân Vận thầm than thở vì có một phu quân quá mức ưu tú.
“Vậy để tỷ ra hỏi ý kiến của chàng trướ...”
Két
Vân Vận định nói hết câu thì cánh cửa mở ra, theo đó thì Lâm bước vào và nói:
“Không cần! Nếu nàng ấy đã muốn gặp thì ta sẽ gặp!!”.