Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung


Hoàng Cung.
Ngày hôm sau.
“Oáp...!”
Lâm từ giấc ngủ mà tỉnh dậy.

Do ngày hôm hắn lười về lại Đặc Mễ Nhĩ Gia Tộc nên nói với Gia Hình Thiên là hắn sẽ ở lại vài hôm.
Sau đó thì Gia Hình Thiên đã sắp xếp cho hắn cùng chúng nữ ở trong cùng một căn phòng.

Đương nhiên trong một phòng mà chỉ có một nam với sáu nữ thì làm gì có chuyện yên ắng.
Kết quả là một màn nhất long chiến lục phượng diễn ra suốt một đêm.

Riêng Vân Vận thì hắn không dám quá mạnh bạo mà chỉ nhẹ nhàng, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.
Bốp Bốp.
Lâm vỗ vào từng cái mông căng tròn của mấy nữ để đánh thức, khiến chúng in hẳn dấu bàn tay của hắn.
“Á...!”
Bị tập kích vào buổi sáng khiến mấy nữ từ giấc ngủ tỉnh dậy, ánh mắt u oán nhìn Lâm nói:
“Xú phu quân! Đêm qua hành hạ chúng ta như vậy mà không cho chúng ta ngủ thêm!”
“Dậy thôi! Hôm nay chúng ta có việc đấy, không nhớ à?”
Lâm cười nói.

Đương nhiên công việc thì còn gì khác ngoài kiểm tra thiên phú và năng lực của hai tỷ muội Yêu Dạ và Yêu Nguyệt.
Nghe Lâm nói thì mấy nữ cũng rời giường mà đi tân trang bản thân lại.
Lâm thấy mấy nữ đã kéo nhau vào phòng tắm hết thì theo thói quen rời phòng và tiến đến phòng bếp của nơi này.

Thói quen khó bỏ a.
“Hôm nay nên làm món gì đây nhỉ?”
Vừa bước đi, Lâm vừa sờ cằm nghĩ.
“Ok! Hôm nay sẽ làm món Tây vậy!”
Quyết định được món ăn thì Lâm cấp tốc đi vào phòng bếp.
“Hô! Đông người thế!”
Vừa vào phòng bếp thì Lâm ngạc nhiên.

Bởi trước mắt hắn là một gian bếp rộng và nhân lực bên trong cũng khá nhiều.
“Diệp Đại Nhân! Đại Nhân đến đây có việc gì sao?”
Một tên đứng bếp thấy Lâm bước vào thì đi đến hỏi.
“À, ta muốn mượn một chỗ để nấu ăn ấy mà! Không làm phiền mọi người chứ?”
Lâm cười nói.

“Không được đâu Đại Nhân! Nếu Gia Đại Nhân mà biết chúng thuộc hạ để Ngài vào bếp sẽ khiển trách mất!”
Tên đứng bếp hoảng loạn nói.
“Không sao đâu! Nếu lão trách phạt cứ nói với ta, ta đi chất vấn lão!”
Lâm cười nói.

Đương nhiên Gia Hình Thiên chưa đủ lá gan để mà cãi lại một tên Đấu Đế cùng với dàn Hậu Cung toàn Đấu Tông và Đấu Tôn a.
“Nhưng mà...”
Tên đứng bếp vẫn còn hơi sợ.

Nhưng Lâm mặc kệ mà tiến lại chỗ bếp, chảo lên, lấy nguyên liệu ra và bắt đầu nấu nướng.
Rất nhanh, mùi thơm đến từ món ăn đã bao trùm khắp gian phòng.
“Thật thơm...”
“Không biết Diệp Đại Nhân đang làm món gì mà thơm đến vậy?”
Một đám đầu bếp và phụ bếp trong Hoàng Cung bắt đầu nghị luận bàn tán về món ăn do Lâm làm.
“Ta nhìn sơ qua chỉ là một miếng thịt và một cọng cỏ thôi mà! Làm sao có thể thơm đến vậy?”
Đương nhiên, món mà Lâm đang làm chính là món bò bít tết kiểu Tây hay còn được biết đến với cái tên Beefsteak.
Nguyên liệu gồm có một miếng thịt, muối, tỏi, cỏ thơm,…
Mất khoảng 30 phút chế biến thì cuối cùng cũng xong.
Sau đó thì Lâm nhờ mấy nữ hầu phụ hắn mang về phòng cho chúng nữ thưởng thức.
Một bữa ăn thịnh soạn được dọn ra, Lâm cùng chúng nữ bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
•••
Tại Già Lam Học Viện.
Nội Viện.
“Hân Lam tỷ đạt đến Luyện Dược Sư Lục Phẩm rồi?”
Bên trong biệt viện của Lâm, chúng lão bà của hắn cùng Diệp Hân Lam đang vui vẻ cười nói với nhau.
“Đúng vậy Huân Nhi tỷ! Mọi thứ đều nhờ có sư tôn mà ta mới có thể đạt đến!”
Diệp Hân Lam che miệng cười nói.

Đương nhiên là nhờ những kiến thức mà nàng tiếp nhận được từ Lâm khiến nàng có kiến thức rộng hơn về việc Luyện Đan.

Theo đó thì tỷ lệ thành đan của nàng cũng cao lên hẳn.
“Hihi! Có khi không qua bao lâu thì muội cũng giống như chúng ta a!”
Tiểu Y Tiên che miệng cười nói.

Mấy ngày qua các nàng trò chuyện với nhau rất nhiều.

Đặc biệt những lời nói đều có liên quan đến Lâm thì các nàng nào khong biết.

Các nàng dám chắc Diệp Hân Lam đã đổ phu quân của các nàng rồi.
“Mấy tỷ cứ trêu muội hoài!”
Diệp Hân Lam cũng là da mặt mỏng nên gượng chín cả mặt.

Nàng biết Tiểu Y Tiên đang đề cập đến cái gì.
“Nhưng mà xem ra muội cũng có nhiều người hâm mộ ở nơi này đấy nhỉ?”
Hàn Tuyết từ bên ngoài bước vào vào nói.
“Tuyết tỷ! Mấy tên đó vẫn cứ đuổi bám theo sao?”
Diệp Hân Lam lên tiếng hỏi.
“Dai như đỉa đói!”
Hàn Tuyết thở dài nói.

Kể từ lúc mà Diệp Hân Lam tiến vào Nội Viện thì đã có hẳn một dàn nam nhân hâm mộ.

Thậm chí còn có vài tên Công Tử có tiền và có thực lực đến ngỏ ý xin làm đạo lử của nàng.
Trước đó thì bọn hắn đã mê say trước dung mạo xinh đẹp của mấy lão bà của Lâm nhưng lại nhớ đến lời của mấy Đạo Sư trong Già Lam Học Viện thì đành dẹp ngay mấy ý nghĩ kia.
Nội dung thông điệp mà mấy Đạo Sư truyền cho mấy tên nam sinh chính là ‘Đừng bao giờ động vào người của Diệp Lâm Đạo Sư! Nếu không thì có khi cả Gia Tộc hay thậm chí là cả Gia Mã Đế Quốc cũng không dám chống lại sức mạnh khủng bố của Diệp Lâm Đạo Sư đâu!’.
Nhưng Diệp Hân Lam lại khác hoàn toàn.

Bởi nàng chỉ là danh sư đồ với Lâm chứ không phải là nữ nhân của hắn nên mấy tên kia mới không kiêng dè gì mà chai lỳ tìm đến nàng.
“Có cần liên lạc với phu quân về giải quyết không?”
Hàn Nguyệt giơ tay phát biểu ý kiến.

“Liên lạc phu quân sao...”
Hàn Tuyết thầm nghĩ.

Nhưng rất nhanh nàng lắc đầu phủ nhận quyết định đó.
Với trí thông minh của nàng thì nàng cũng đoán được kết cục của bọn kia sẽ thế nào nếu phu quân nàng ra tay.

Đấy là còn chưa tính đến mấy vị tỷ tỷ có tu vi khủng bố chỉ sau phu quân nàng a.
“Hay là chúng ta ra tay đánh cho bọn chúng một trận?”
Phượng Thanh Nhi lên tiếng phát biểu.

Mặc dù Già Lam Học Viện có quy tắc không được tranh đấu nhưng phía sau các nàng là một Đấu Đế và vài Đấu Tôn thì cần kiêng dè cái quy tắc đó sao.
“Được! Quyết định vậy đi!”
Chúng nữ thống nhất với nhau là dùng vũ lực để trấn áp đám nam sinh kia.
Diệp Hân Lam ở một bên nghe vậy thì thầm mặc niệm 5 giây cho đám nam sinh hâm mộ nàng.

Mặc dù nàng không ghét việc có người thích nàng nhưng hiện tại nàng đã có người trong lòng a.
Sau đó thì một đoàn nữ nhân với sự dẫn đầu của Hàn Tuyết tiến đến trụ sở của mấy tên nam sinh dở hơi, rảnh đời kia mà giáo huấn.
•••
Thần Giới.
Trong một tòa cung điện uy nga và tráng lệ, tọa lạc tại một vùng trời đầy ánh sao.
Bên trong cung điện, một mỹ phụ với mái tóc màu lam dài đến tận eo, đôi mắt màu xanh biển, trên trán có hình bán nguyệt, trên thân là một bộ váy dài màu trắng pha lẫn với màu lam nhạt, dung nhan kiều diễm đang ngồi nhìn vào một tấm kính.
Tấm kính đó được gọi là Vạn Giới Kính, một món quà mà Chủ Thần ban tặng cho Nguyệt Thần.

Ban đầu vốn định trao nó cho Long Thần nhưng vì Long Thần vẫn lạc nên nó được trao cho người thân thuộc của Long Thần, cũng chính là Nguyệt Thần.
“Không biết lúc này chàng đã luân hồi chuyển thế chưa?”
Nguyệt Thần than thở nói.

Dù là mấy trăm năm hay mấy ngàn năm thì nàng vẫn giữ một mối duyên tình với Long Thần cho đến tận bây giờ.
“Xem các Vị Diện xem có chuyện khác thường xảy ra không!”
Nguyệt Thần nhẹ nhàng nói.

Vạn Giới Kính, đúng như cái tên của nó.

Công dụng chính của nó chính là có thể nhìn những việc xảy ra trong các Vị Diện có trong Vũ Trụ mà Chủ Thần đang quản lý.

Đương nhiên mục đích mà Chủ Thần trao lại cho Nguyệt Thần chính là muốn nàng sớm gặp lại Long Thần chuyển thế.
“Hửm?”
Bất chợt, khi Nguyệt Thần chuyển sang nhìn một Vị Diện thì chân mày hơi nhíu lại.
Bên trong Vạn Giới Kính chính là thân ảnh của nhi nữ của nàng, Long Tuyết Kiều đang bị một kết giới không gian phong tỏa khiến nàng tạm thời không thể di chuyển được.
“Rốt cuộc là ai có thể dễ dàng khống chế Tiểu Kiều Nhi?”
Thân là Mẫu Thân của Long Tuyết Kiều nên nàng hiểu khả năng phá giải các thủ đoạn phong tỏa không gian.

Kết hợp với Thần Lực vốn vượt trội hơn người thường thì việc có người có thể phong tỏa không gian của nhi nữ nàng là một chuyện khó tin.

Chỉ trừ khi.
“Thử quay lại đoạn thời gian trước xem sao!”
Nguyệt Thần tò mò là người nào mà có thể khiến nhi nữ của nàng khốn đốn đến vậy.
Vạn Giới Kính còn có công năng khác chính là quay ngược dòng thời gian để xem những gì mà trước đó xảy ra.
Rất nhanh, sắc mặt của Nguyệt Thần bắt đầu biến đổi.

Gương mặt nàng dần trở nên hồng nhuận hơn, đôi mắt hơi rưng rưng nước mắt, hai tay che lấy miệng nhỏ của nàng, thân thể hơi run lên vì kích động.
“Là chàng!!”
Bên trong Vạn Giới Kính, thân ảnh nam tử tuấn tú với dung mạo y hệt phu quân của Nguyệt Thần hiện ra.

Nam tử đó còn ai khác ngoài Lâm.
“Thật không ngờ! Sau ngần ấy năm thì lại có thể nhìn thấy chàng lần nữa!”
Nguyệt Thần thầm vui mừng nghĩ.
“Nhưng Tiểu Kiều Nhi lại không nhận ra Phụ Thân của nàng?”
Nguyệt Thần thầm thắc mắc.

Bởi pho tượng của Long Thần được đặt ở Trung Tâm Thần Giới có hình dáng giống với nam tử kia.

Vậy mà nhi nữ của nàng lại không nhận ra.

Quá mức kỳ lạ đi.
“Không được! Ta phải xuống đó xác nhận và mang chàng trở về nơi chàng thuộc về!”
Nguyệt Thần thầm ra quyết định.
Sau đó không nói hai lời liền lập tức biến mất khỏi tòa cung điện, một đường hướng xuống Hạ Giới.
Nơi mà Nguyệt Thần chỉ định hạ phàm chính là Đấu Phá Vị Diện.
Đương nhiên để được xuống Hạ Giới thì Nguyệt Thần vẫn cần phải đi bẩm báo lại Chủ Thần.

Bởi một Vị Thần hạ phàm chính là vi phạm quy tắc của Thần Giới.
“Chờ thiếp! Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi!”
Vừa phi hành, Nguyệt Thần thầm kinh hỷ nghĩ.
Sau đó thì vận hết tốc lực mà đi về nơi ở Chủ Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui