Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung


•••
“Bởi người chết thì không có tư cách mà hỏi ta!”
Giọng điệu lạnh lùng của Lâm tuy không nhỏ cũng không lớn nhưng đủ để toàn trường nghe thấy.

“Haha! Muốn giết ta? Ngươi xứng sao?”
Tên Ma Tộc ôm bụng cười trước lời nói của Lâm.

Nghe vậy thì Lâm hơi nhíu mày.

Hắn đang bị xem thường a.

“Xứng hay không thì ta không biết!”
Lâm lạnh nhạt nói.

“Nhưng ta biết một điều chính là số của ngươi hôm nay đến đây là hết!”
“Trọng Lực!”
Lời vừa dứt thì Lâm liền triển khai Trọng Lực lên xung quanh tên Ma Tộc.

“Hự!”
Trọng Lực vừa ra thì tên Ma Tộc đã khụy gối xuống sức ép đến từ bên trên đè xuống.

Không chỉ riêng mỗi tên Ma Tộc mà thậm chí mấy tu sĩ ở gần đó cũng thoát được số phận, cơ thể trực tiếp bị ép sát xuống mặt đất.

“Haaa! Đừng có mà xem thường ta!”
Tên Ma Tộc phẫn nộ, kích phát Ma Lực ra để chống lại Trọng Lực của Lâm.

Nhìn thấy tên Ma Tộc bộc phát Ma Lực để chống lại Trọng Lực thì Lâm thầm cười lạnh.

Muốn chống lại Trọng Lực của hắn nào dễ như vậy.

Đặc biệt là khi Thiên Đạo ở Ỷ Thiên Vị Diện đã suy yếu thì làm gì còn khả năng mà hạn chế cấp độ của hắn.

Nếu so về cấp độ thì ở nơi này chỉ chịu được tối đa tới cấp 50 là cùng.

“Hự! Như thế này thì sao!”
Trước tình thế bộc phát Ma Lực mà vẫn không thể kháng cự lại Trọng Lực thì tên Ma Tộc quyết định làm một hành động.

Ma Lực tản ra xung quanh, bao trùm lấy những tu sĩ gần đó.

“Đây là cái gì?”
Đám tu sĩ hốt hoảng kêu lên.

Chỉ thấy thứ khí tức đen kịt đang bao trùm lấy cơ thể của đám người.

“Hừ! Đừng hòng!”
Đương nhiên Lâm biết ý định của tên Ma Tộc là gì, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Lâm đưa tay lên, búng một cái, đồng thời thi triển một kỹ năng có sức sát thương cực khủng.

“Hỏa Thuật! Bộc Phá!”
Bộc Phá là một kỹ năng tương tự với bom nổ thời hiện đại nhưng lại có sát thương mạnh hơn gấp trăm lần.

Bởi Lâm đã cải tiến nó bằng cách kết hợp việc nén không khí, chất gây nổ và hỏa thuật lại với nhau, tạo ra một hỏa lực vượt trên cả bom ở thời hiện đại.

Đem so sánh với một quả bom nguyên tử thu nhỏ cũng không khác gì mấy.

Đùng
Mộc lực sát thương quá mạnh khiến cho hang động rung chuyển, đám tu sĩ ở gần đó cũng không tránh được việc bị liên lụy.

Bất quá, Lưu Trung đã kịp thời triển khai màn chắn để bảo vệ đám người.

Bằng không thì số người chết dưới chiêu thức kia không chỉ dừng lại ở vài tu sĩ.

“Sức mạnh thật kinh khủng!!”
Trước một màn biểu hiện sức mạnh khủng bố của Lâm thì đám cao tầng từ Lục Đại Môn Phái chấn kinh với mắt O mồm chữ A.

Một số người thầm đưa ra quyết định chính là sau này phải căn dặn đệ tử trên dưới không được gây chuyện với đám người của Lâm.

Riêng về Nga My Phái thì có người sùng bái, có người sợ hãi trước sức mạnh của Lâm.

Đương nhiên người sợ hãi chính là Tuyệt Diệt Sư Thái và Đinh Mẫn Quân.

Bởi Kỷ Hiểu Phù đi với nam tử khủng bố kia thì chắc hẳn là người quen của nhau.

Chưa kể đến khi thấy ánh mắt nhu hòa của nam tử lúc nãy nhìn Kỷ Hiểu Phù thì có ngu mới không đoán được quan hệ không tầm thường.

Nếu sự thật là Kỷ Hiểu Phù có quan hệ mật thiết với nam tử kia, kết hợp với những gì mà bọn họ đã làm với Kỷ Hiểu Phù thì có trời mới biết sống hay chết.

“Không được! Lát nữa phải đi gặp Hiểu Phù!”
Tuyệt Diệt Sư Thái đưa ra quyết định.

Bởi bà không thể chỉ vì bản thân mà làm liên lụy cả Nga My Phái.

Đương nhiên mặt ngoài là thế nhưng bà cũng mang một tham vọng rất lớn, cũng chính là nếu có thể thì mượn nhờ sức mạnh khủng bố kia mà thống nhất Thiên Hạ, đánh bại quân Mông Cổ.

Xèo Xèo Xèo
Sau một vụ nổ do chiêu thức của Lâm thi triển thì tên Ma Tộc đã bốc hơi, không còn thấy đâu.

Chỉ thấy ở vị trí của tên Ma Tộc chỉ còn lại một đống tro tàn.

“Hừ! Chạy cũng nhanh đấy!”
Lâm nhíu mày, hừ lạnh nói.

Trước tình thế cấp bách liên quan đến sống chết thì tên Ma Tộc đã dồn hết Ma Lực vào việc chạy trốn, còn cái tro kia chỉ là thế thân bị thiêu đốt mà thôi.

“Xem ra nhiệm vụ phải mất một thời gian đây!”
Lâm ảo não nói.

Hết Ma Vương rồi lại đến tên Ma Tộc này chạy thoát khỏi tay hắn.

“Hửm? Các vị có chuyện gì mà nhìn ta vậy? Bộ ta đẹp trai đến vậy à?”
Cảm nhận được hàng đống ánh mắt đang nhìn mình thì Lâm quay sang cười hỏi.

“...”
Đám tu sĩ của Lục Đại Môn Phái hạn hán lời với lời nói của Lâm.

Chứng kiến sức mạnh khủng bố kia, không dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn ngươi mới là lạ ấy.

“Phi!”
Riêng hai lão bà của Lâm thì che miệng cười trước độ tự tin thái quá của hắn.

Mặc dù đã biết trước là hắn luôn có một bộ mặt bẩn bựa như vậy nhưng vẫn không kìm được mà cười trong lòng.

“Mà chuyện ở đây giải quyết xong rồi nhá! Đi thôi Phù Nhi, Di Nhi!”
Lâm phủi tay một cái rồi nhìn chúng nữ nói.

Việc liên quan đến Ma Tộc đã xong thì hắn cũng không cần ở lại đây, nhanh chóng đi tìm tên Ma Tộc kia tính sổ sách mới là tác phong của chủ đòi nợ.

“Ừm!”
“Đi thôi, Hối Nhi!”
Kỷ Hiểu Phù gật đầu đáp một tiếng rồi nhìn Dương Vô Hối bằng ánh mắt nhu hòa nói.

“Mẫu Thân, người đó là ai mà Mẫu Thân lại nghe lời như vậy?”
Dương Vô Hối tò mò hỏi.

Nhìn biểu hiện vâng lời của Mẫu Thân nàng với một nam tử xa lạ ngoài Phụ Thân nàng thì nàng có hơi không hiểu a.

“Chàng là Phu Quân của ta!”
Kỷ Hiểu Phù nhẹ nhàng nói, pha trong đó là một chút tự hào.

Có một Phu Quân thực lực thông thiên, thậm chí chỉ vì liên quan đến sự sống còn của quê hương nàng nói chung và nhi nữ nàng nói riêng mà hắn gấp gấp đến Ỷ Thiên để giúp đỡ, có thể không tự hào sao.

Trái ngược hoàn toàn với ai đó chỉ vì một lời hứa mà đến cả cái chết của nàng cũng không biết.

“...”
Tĩnh, tĩnh đến cực hạn khi lời nói của Kỷ Hiểu Phù vừa dứt.

Toàn trường, ai nấy đều có những vẻ mặt khác nhau.

Dương Tiêu thì trợn mắt há hốc mồm khi đón nhận một tin tức quá mức gây sốc, tinh thần có lẽ đã sắp gục gã vì tin tức chấn động này.

Nga My Phái cũng không khá hơn bao nhiêu, chuyện Kỷ Hiểu Phù có con với Dương Tiêu thì không phải chuyện gì quá xa lạ.

Bất quá vì Tuyệt Diệt Sư Thái ra lệnh không cho lọt tin tức ra ngoài nên trong Giang Hồ không ai biết đến chuyện này.

Chỉ có một số ít người là biết.

Vậy mà giờ đây Kỷ Hiểu Phù lại nói nam tử khủng bố kia chính là Phu Quân nàng, không sốc thì mới là lạ.

Ngoài ra còn có mấy nam tu sĩ khác.

Đương nhiên trước đây thì Kỷ Hiểu Phù cũng từng là mỹ nữ trong Giang Hồ, là ước mơ của bao nam tài tuấn kiệt.

Nghe tin tức quá mức chấn động này khiến bọn họ sốc đến nổi ngã khụy gối, tay che vị trí tim biểu hiện thương tâm trong lòng.

“...”
Trước một loạt biểu hiện thất thường của đám người thì Lâm khóe miệng hơi cong lên.

Đương nhiên với cái tính thích cà khịa cực gắt của hắn thì việc này càng thêm vui a.

“Đã là tin tức chấn động thì ta cho các ngươi chấn động đến cùng lùng luôn!”
Suy nghĩ vừa ra thì Lâm đã dịch chuyển đến trước mặt Kỷ Hiểu Phù, nhanh tay kéo nàng lên, tay vòng qua eo nàng, kéo vào lòng và làm một hành động rất là hợp lý.

Chụt
“Ưm...”
Lâm tập kích lấy đôi môi của nàng.

Hai người ôm nhau say đắm trước hàng ngàn ánh mắt đang nhìn.

Rắc
Một tiếng đổ vỡ vang lên trong lòng đám nam tử kia.

Ban đầu bọn hắn còn chưa tin lắm về việc nam tử kia là Phu Quân của Kỷ Hiểu Phù nhưng được thưởng thức một bữa cẩu lương thượng hạng đến vậy thì có ngu mới không tin là thật.

Đặc biệt là mỹ nữ còn phối hợp với nam tử, bất chất hàng ngàn đôi mắt đang nhìn.

Trong số đó thì Nga My Phái cũng là chấn động liên hồi, từng vị sư muội sư tỷ có dung mạo xinh đẹp cũng là tay che lấy miệng, gương mặt hơi đỏ khi chứng kiến một màn.

Nga My Phái vốn là môn phái dành cho toàn nữ nhân, mấy chuyện tình cảm nam nữ thì dốt đặc cán mai, việc nhìn trực tiếp như vậy thì không khỏi kinh ngạc pha lẫn chút ngượng ngùng a.

“Chàng hay lắm! Để đêm đến thiếp trừng trị chàng thế nào!!”
Sau một hồi hôn môi thì cả hai tách môi nhau ra, Kỷ Hiểu Phù ánh mắt u oán nhìn Lâm nói.

“Để ta xem nàng trừng trị ta hay ta ngược lại nàng?”
Lâm cười nói.

Đương nhiên là hắn tự tin là việc trận chiến trên giường chíu thì hắn chưa ngán bao giờ, bảo hắn cân một lúc cả dàn Hậu Cung của hắn cũng có khả năng a.

“Vậy ra đây là Hối Nhi của nàng sao...”
Lâm nhìn xuống Dương Vô Hối đang ở kế bên Kỷ Hiểu Phù nói.

“Ừm! Đây là nhi nữ của thiếp, Dương Vô Hối!”
Mặc dù Kỷ Hiểu Phù không còn dính líu với Dương Tiêu nhưng do Dương Vô Hối sở hữu một nửa Huyết Mạch của Dương Tiêu nên nàng mới đành giữ lại họ Dương cho nhi nữ.

“Vậy à! Ta là Diệp Lâm, sau này cứ gọi ta là Phụ Thân!”
Lâm cười nói.

Nhi nữ của Kỷ Hiểu Phù thì hắn cũng xem như nhi nữ của hắn.

Còn Huyết Mạch là điều không thành vấn đề.

Hắn có cả một tài nguyen Huyết Mạch cực lớn đến từ Hệ Thống a.

Nếu vẫn không tìm được Huyết Mạch xịn cho nàng thì hắn đi qua Vị Diện khác rồi kiếm đại một tên có Huyết Mạch xịn xò rồi cướp đoạt là được.

Ừm, cướp của tên khác về bồi dưỡng nữ nhân và nhi nữ, xem như cũng là hợp tình hợp lý.

“Phụ...Phụ Thân!”
Không biết vì lý do gì mà Dương Vô Hối cũng bắt đầu gọi hắn là Phụ Thân, bất quá nàng vẫn chưa quen.

Theo nguyên tác thì vì cái chết của Kỷ Hiểu Phù mà Dương Vô Hối cũng dần sinh ra phản cảm với Dương Tiêu, dẫn đến việc Dương Vô Hối phải lòng Ân Lê Đình.

“Ừm! Mà khoan, nếu Hối Nhi ở đây vậy thì Ân Lê Đình đâu?”
Lâm nghi hoặc hỏi.

Bởi nếu theo hắn nhớ thì Ân Lê Đình đáng lẽ cũng sẽ có mặt ở phe Võ Đang chứ nhỉ.

Không đợi Dương Vô Hối lên tiếng đáp mà đã có một giọng nói già nua vang lên:
“Đình Nhi đã chết rồi!”
- --
Ae đọc vv.

Nay tác bù cho hôm qua, nếu viết nổi chap thứ 3 thì sẽ có chap thứ 3.

Ae có lòng thì donate tác.

Momo: 0765830540..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui