Nga My Phái.
Bên trong một gian phòng.
“Oáp...Thoải mái thật!”
Lâm từ giấc ngủ tỉnh dậy cùng với hai tay hai bên lần lượt là Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di.
Sau một phen bị các Môn Phái mời về làm khách thì Chu Chỉ Nhược đã làm một hành động vượt ngoài suy nghĩ của đám người.
Chính là mời Lâm ở lại Nga My Phái.
Đương nhiên với một Môn Phái chỉ toàn là nữ đệ tử như Nga My Phái thì việc có nam nhân được mời vào ở lại là chuyện trước giờ chưa từng nghe qua.
Bất quá, trước lời của Chu Chỉ Nhược thì Tuyệt Diệt Sư Thái cũng không phản bác gì mà còn gật nhẹ đầu đồng tình.
Trước lời mời mang lại lợi ích khá lớn cho Lâm thì nào hắn từ chối.
Phải biết ở Nga My Phái mỹ nữ cũng khá nhiều a, được ngắm dung nhan của mỹ nữ và thưởng thức trà thì còn gì bằng.
Bốp Bốp
“Dậy thôi, hai con mèo lười!”
Lâm vỗ mông hai nàng một cái để đánh thức.
Có lẽ việc này đã thành thói quen mỗi khi muốn đánh thức mấy nữ của hắn rồi.
“Ưm...Cho thiếp ngủ thêm một chút đi!”
Kỷ Hiểu Phù lười biếng đáp.
“Thiếp còn muốn ngủ...”
Tuyết Di cũng hùa theo nói.
Lâm nghe xong thì hơi nổi hắc tuyến.
Hình như lão bà của hắn càng ngày càng lười.
Do Lâm cũng lười trách mắng mấy nàng nên cũng đành thở dài rồi rời giường.
Vẫn như mọi buổi sáng khác thì hắn đi tìm nhà bếp.
“Mà khoan đã! Hệ Thống, ngươi có cách nào dư đoán được có bao nhiêu kẻ gây rối ở nơi này không?”
Lâm hướng Hệ Thống hỏi.
Nếu chỉ là một tên Ma Tộc với một linh hồn nhập vào Trương Vô Kỵ mà để Thiên Đạo Ỷ Thiên suy yếu thì hơi bị vô lý a.
Thiên Đạo nào dễ chơi như vậy.
[Ước tính là hàng vạn...]
Hệ Thống đưa ra dự đoán.
“...”
Hàng vạn? Ngươi đùa với ta đấy à Hệ Thống.
Hàng vạn đã là con số ngang tầm một đội quân rồi.
Định cho ta một chiến hàng vạn à.
[Ký chủ mà còn ngán mấy tên đó? Mỗi tên cũng chỉ ở cấp 70 là cao nhất rồi]
Hệ Thống như đọc được suy nghĩ của Lâm thì lên tiếng nói.
Nghe vậy thì Lâm mới an tâm một chút, chứ mà hàng vạn tên có cấp 100 giống hắn thì...nghĩ đến thôi là đã thấy thốn rồi.
Đương nhiên không phải hắn sợ kẻ địch mạnh mà là tiếc hao tốn của cải a.
Việc chiến với một đôi quân như vậy thì đương nhiên là hắn sẽ phải chuẩn bị một loạt các đan dược hồi phục, thậm chí phải kiếm thêm vài con hàng Thần Khí từ Hệ Thống.
Bằng không chỉ với Hắc Ảnh Kiếm thì chịu không nổi trước áp lực như vậy
“Kêu Lưu Trung đi làm tí việc vậy...”
Lâm thầm nghĩ.
Đương nhiên là hắn muốn đi tìm hiểu một số tin tức, đồng thời lấy về hai thứ đại diện cho Vị Diện này.
Sau đó thì Lâm truyền âm cho Lưu Trung, bảo hắn đến để gặp.
“Đại Nhân có gì phân phó?”
Một lúc sau thì Lưu Trung xuất hiện nói.
“Bây giờ ngươi đi truy tìm Ỷ Thiên Kiếm, sau đó thì đi tìm mẹ con Tiểu Chiêu rồi âm thầm bảo vệ bọn họ.
Nếu gặp được Triệu Mẫn thì cũng như vậy!”
Ỷ Thiên Kiếm thì đương nhiên hắn lấy là để đem đi giao dịch a.
Còn Mẫu Nữ Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn chỉ là hắn muốn xem thử dung mạo các nàng có đẹp ngang với mấy lão bà của hắn hay không.
“Tuân mệnh!”
Lưu Trung đáp một tiếng.
Sau đó thì lập tức rời đi để thi hành nhiệm vụ.
“Có chân sai vặt như vậy cũng không tệ!”
Lâm cảm thán nói.
Quyết định thu vài thuộc hạ dưới trướng quả là quyết định đúng đắn a.
Sau đó thì tiếp tục tiến về nhà bếp mà làm chính sự.
Suốt dọc đường đi thì Lâm nghe thấy đám nữ đệ tử oanh oanh yến yến nghị luận về chuyện của hắn và Kỷ Hiểu Phù.
Đương nhiên là vì các nàng quá mức tò mò.
Bởi Kỷ Hiểu Phù vốn đã chết thì nay lại sống sờ sờ, không ngất xỉu vì tin tức này đã là tốt lắm rồi.
Trước mấy lời bàn tán của đám nữ đệ tử thì Lâm chỉ biết lắc đầu cho qua.
Việc tìm được nhà bếp cùng chế biến thì chỉ mất đâu đó 30 phút thời gian.
Hôm nay thì hắn có chuẩn bị thêm hai suất ăn cho hai nữ Chu Chỉ Nhược và Dương Vô Hối.
Có lẽ do hai nàng có chút quen biết từ trước nên khi Dương Vô Hối theo hắn và Kỷ Hiểu Phù đến đây thì đã chọn ở chung phòng với Chu Chỉ Nhược.
“Cô nương đi xem Chỉ Nhược với Hối Nhi dậy chưa giúp ta được không?”
Lâm hiện tại đang bận hai tay bưng đồ ăn nên không tiện ghé qua phòng của hai nàng, đành nhờ một nữ đệ tử ở gần đó đi làm giúp.
“Vâng! Tiểu nữ đi làm ngay!”
Nữ đệ tử cung kính đáp.
“Ừm! Lát nữa hãy đi cùng với hai nàng đến gặp ta...”
Lâm đáp lại một tiếng.
Nhìn dung mạo của nữ đệ tử này thì hắn thấy khá quen quen, nên lát nữa định hỏi một chút.
Sau đó thì tiếp tục trên đường quay về gian phòng.
•••
Tại một nơi nào đó ở Ỷ Thiên Vị Diện.
Trong một Sơn Cốc.
Một thân ảnh bất chợt xuất hiện, trên thân là những vết bỏng do cháy gây ra.
“Tên khốn đó rốt cuộc là ai mà có sức mạnh khủng bố như vậy?”
Tên này còn ai khác ngoài bại tướng dưới tay Lâm và đào thoát thành công, tên Ma Tộc ở Quang Minh Đỉnh.
Nhưng hắn là thầm hận việc người cung cấp thông tin cho hắn.
Bởi theo thông tin mà hắn biết được thì ở Vị Diện này cao nhất cũng chỉ bằng với Hạ Cấp Ma Tộc mà hắn lại vừa đột phá lên Trung Cấp Ma Tộc.
“Xích Nhai ta thề không giết chết hắn thì ta không mang danh Ma Tộc!”
Xích Nhai phẫn nộ nói.
Bị bại dưới một chiêu của Lâm khiến hắn không cam lòng.
Bỗng chốc lúc này, một lỗ hổng không gian xuất hiện.
Theo đó thì một thân ảnh khác xuất hiện.
“Nhân Loại? Không đúng, đây là Ma Lực...”
Với một tên thuần Huyết Mạch Ma Tộc như Xích Nhai thì việc cảm ứng được Ma Lực là chuyện hiển nhiên.
“Ngươi là Ma Tộc?”
Người vừa đến lên tiếng hỏi.
“Nói nhảm! Không phải Ma Tộc thì làm sao cảm ứng được Ma Lực có trong cơ thể ngươi?”
Xích Nhai nhíu mày hỏi ngược lại.
“Ngươi là ai? Vì sao lại có Ma Lực trong cơ thể?”
Xích Nhai nghi hoặc hỏi.
“Ta là Tiêu Viêm, người ở Vị Diện khác!”
Người đến chính Tiêu Viêm từ Đấu Phá Vị Diện.
Bất quá dung mạo lúc này hơi khác so với Tiêu Viêm nguyên bản.
“Vị Diện khác? Làm thế nào mà ngươi qua được đây?”
Xích Nhai cũng vô cùng khó hiểu.
Bởi hắn biết vách ngăn giữa các Vị Diện là rất khó mà để người từ Vị Diện này đi đến Vị Diện kia.
“Ta vô tình lạc vào một lỗ hổng không gian và bị cuốn đến đây trong khi đang tu luyện bên trong Ma Ảo Giới!”
Tiêu Viêm đã biết đối phương là người bên phe mình thì liền buông lỏng cảnh giác và nói.
“Lỗ hổng không gian?!”
Xích Nhai thầm kinh dị nhìn lấy Tiêu Viêm.
Phải biết lỗ hổng không gian ở bên ngoài Vũ Trụ so với lỗ hổng không gian thông thường sẽ rất khác biệt.
Đối với lỗ hổng không gian được hình thành do tự nhiên thì bên trong đó chính là một nguồn sức ép đến mức kinh khủng có thể nghiền nát cả Ma Vương của bọn hắn.
Vậy mà Tiêu Viêm lại có thể sống sots từ đó trở ra và đi sang Vị Diện khác.
“Thế sao một Ma Tộc lại thảm hại thế kia?”
Tiêu Viêm nhìn đống vết thương của Xích Nhai thì khó hiểu hỏi.
“Hừ! Nếu ngươi gặp phải tên đó thì cũng chưa chắc đã hơn hẳn ta!”
Xích Nhai hừ lạnh nói.
Đương nhiên là hắn không thể xem nhẹ Lâm được.
“Hắn tên gì? Để ta đi giết hắn cho ngươi!”
Tiêu Viêm cười nói.
“Chỉ dựa vào ngươi? Một Trung Cấp Ma Tộc?”
Xích Nhai khinh bỉ trước lời nói của Tiêu Viêm.
Hắn là một Trung Cấp Ma Tộc còn bị ăn hành thì một tên Trung Cấp Ma Tộc khác thì có thể làm nên trò trống gì.
“Ngươi xem thường ta?”
Tiêu Viêm nhíu mày khi Xích Nhai lại xem nhẹ hắn.
“Không phải xem thường mà là ngươi quá khinh địch!”
Xích Nhai nhàn nhạt nói.
“Hắn tên Diệp Lâm, tu vi ngang ngửa với Thượng Cấp Ma Tộc hoặc hơn!”
“Cái gì?! Hắn tên Diệp Lâm? Ngươi là nói thật?”
Nghe đến tên ‘Diệp Lâm’ thì Tiêu Viêm nhảy dựng lên.
Không lẽ là trùng hợp.
“Đương nhiên là thật!”
Xích Nhai gật đầu xác nhận.
“Ngươi vẽ lại dung mạo của tên đó cho ta xem!”
Tiêu Viêm càng gấp gáp hơn.
Sau đó thì Xích Nhai vẽ lại dung mạo của Lâm cho Tiêu Viêm xem.
“Quả nhiên là hắn...”
Tiêu Viêm lóe lên một tia sát ý.
“Ngươi quen hắn?”
Xích Nhai thấy biểu hiện của Tiêu Viêm thì tò mò hỏi.
“Đúng! Dù cho có chết đi thì ta cũng không thể quên được tên khốn cướp đi thanh mai trúc mã của ta!”
Tiêu Viêm gằng giọng nói.
“...”
Xích Nhai thì hạn hán lời trước Tiêu Viêm.
Đương nhiên là hắn hiểu đạo lý ngươi mạnh thì sẽ đi đôi với mỹ nữ.
Chưa kể tên kia lại có thực lực khủng bố thế kia thì ngươi đánh mất thanh mai trúc mã cũng do ngươi quá phế thôi.
“Thế ngươi định làm gì? Với tu vi hiện tại của ngươi mà muốn đánh hắn là chuyện mơ tưởng hão huyền mà thôi!”
Xích Nhai lên tiếng nói.
Qua lần giao đấu đó thì hắn chưa biết giới hạn của Lâm là ở mức nào, không thể liều lĩnh đi kiếm Lâm gây chuyện được.
“Bây giờ ngươi và ta sẽ cấp tốc đề thăng tu vi để chiến với hắn!”
Tiêu Viêm đưa ra đề nghị nói.
“Bằng cách nào?”
Xích Nhai tò mò hỏi.
Hắn đã hấp thu biết bao nhiêu tu sĩ mà vẫn không thể đánh lại Lâm thì còn cách nào.
“Đương nhiên là ta sẽ luyện ra vài loại đan dược giúp gia tăng tu vi của chúng ta!”
Tiêu Viêm cười nói.
Đương nhiên là hắn tự tin vào tay nghề luyện đan của bản thân rồi.
Ở trong Ma Ảo Giới mà không thể luyện đan thì giờ này hắn vẫn còn là Hạ Cấp Ma Tộc a.
“Được!”
Xích Nhai gật đầu đáp.
Có cách để đề thăng tu vi thì hắn thử một phen.
“Diệp Lâm! Ngươi cứ chờ đó! Ta chuẩn bị đi lấy cả vốn lẫn lãi từ chỗ của ngươi đây!”
Tiêu Viêm hiện lên một tia sát ý cùng suy nghĩ muốn bón hành cho Lâm.
“Hắt xì...!!”
“Là tên nào nhắc ta?”
Trong đình viện ở Nga My Phái, Lâm đang thưởng thức trà thì bỗng hắt hơi một cái.
“Không lẽ ta mới đi có vài hôm mà mấy lão bà ở Đấu Phá Vị Diện lại nhớ ta rồi?”
Dẹp bỏ suy nghĩ lung tung qua một bên, Lâm tiếp tục thưởng thức trà cùng với việc cảm nhận độ mềm mại của hai cặp núi đang ép hai bên cánh tay của hắn.
“Thật thoải mái!”