Đọc xong những dòng chữ đầu tiên.
Sắc mặt của Bạch Tử Phàm không khỏi đen lên, nhìn xuống phía dưới phần bụng của mình, quả nhiên, hắn thật sự chính là vừa ôm thận, vừa đọc phong thư.
Nhưng mà ngày sau đó, Bạch Tử Phàm bỗng bật cười một tiếng, hắn thật không ngờ, ở sâu bên trong con người của Ngu Yên Vũ, còn có một mặt vui tính, nhí nhảnh đến vậy.
Liệu phải chăng, đây mới thật chính là tính cách chân thật của nàng ta, 2 tháng này được hắn dần dần kích phát đi ra.
Ngày thường, nàng ta luôn phải lo nghĩ, làm thế nào để có thể báo thù, làm thế nào để có thể khiến bản thân, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nên nàng ta đã đánh mất đi, hay là che dấu đi những cái tính cách vốn có của mình.
Đọc đến những dòng cuối cùng của phần đầu tiên, trong lòng của Bạch Tử Phàm liền hít một ngụm khí lạnh.
Cũng may, hắn đã nhanh trí đưa chiếc vòng tay gia truyền kia cho Ngu Yên Vũ.
Nếu không, thì có lẽ bây giờ, hắn đã bị nàng ta đóng cái Trinh tiết vệ đó vào người rồi.
Cứ nghĩ tới bản thân bị đóng một cái Trinh tiết vệ lên người, thân hình của hắn không khỏi sợ hãi run lên một cái.
Đấy thật không khác gì, có kiếm mà không dùng được kiếm mà.
Thật là ác mộng đối với những tên đi ngủ là lúc tu luyện như hắn!!
Bạch Tử Phàm tiếp tục liếc xuống phía dưới phần phong thư, phần mà Ngu Yên Vũ bắt hắn phải đọc kĩ, ghi nhớ kỹ.
"Phần này.
"
"Cũng là lời căn dặn cuối cùng của ta, ta muốn ngươi phải ghi nhớ nó cho thật kĩ.
"
"Đến sau này, khi ngươi đã có thực lực nhất định, ngươi nhất định phải thành lập cho mình một thế lực riêng.
"
"Bởi vì trên thế giới này, nếu như ngươi chỉ thực lực mà không có thế lực, người khác sẽ chỉ kính nể ngươi, chứ không hoàn toàn không sợ ngươi.
"
"Nhưng nếu như ngươi không những có thực lực mà còn có cả thế lực, người khác, sẽ tự động mà kính nể ngươi, mà sợ ngươi.
"
"Ở trong chiến đấu, một người có thể mạnh, có thể một mình chống lại được mười người cùng cấp độ tu vi, nhưng không thể nào, có thể một mình chống lại cả trăm người, chống lại vạn người được.
"
"Cuối cùng.
"
"Quan trọng nhất, chính là trong thời đại biến loạn này, phải có thế lực, mới là điều tất yếu.
"
"Viết đến đây, có lẽ ngươi đã hiểu được dụng ý của ta.
"
Đọc tới đây, thần sắc của Bạch Tử Phàm đã trở nên nghiêm túc, hắn cảm nhận được, Ngu Yên Vũ quan tâm tới tương lai của hắn là như thế nào.
Hơi suy nghĩ một chút.
Cũng không rõ, Bà lão kia đã nói gì với Ngu Yên Vũ trước khi biến mất,,,
Hay là Ngu Yên Vũ, đang chuẩn cho việc chống lại lượng kiếp.
Hoặc chỉ đơn giản hơn là, nàng ta chỉ là đang quan tâm cho tương lai của chiếc lô đỉnh bé bỏng của nàng ta.
Còn về mối thù của Ngu Yên Vũ.
Bạch Tử Phàm hiểu rằng, với tính cách kiêu ngạo của nàng ta, chắc chắn, nàng ta chỉ muốn tự tay mình báo thù mà không cần nhờ tới bất cứ nguồn ngoại lực từ bên ngoài nào khác.
Phần tiếp theo trong bức phong thư có ghi:
"Ngoài Thái Âm Giáo ra, ta còn có một thế lực khác trên Linh Vũ đại lục, thế lực này lớn hơn Thái Âm Giáo không chỉ là trăm lần.
"
"Nếu sau này, ngươi đã thành danh, đã có thế lực riêng cho mình, ta sẽ tự động tới tìm ngươi.
"
"Lời căn dặn đến đây đã hết.
"
Ở dưới phong thư, còn dòng chữ nhỏ của Ngu Yên Vũ:
"Cuối cùng, miệng lưỡi của ngươi!.
ừm! Xem như cũng khá!.
.
"
"Hẹn ngày gặp lại, hảo lô đỉnh bé bỏng của ta.
"
"Thân mến! "
Bạch Tử Phàm khẽ cười:
"Hừ, cái gì mà miệng lưỡi ngươi xem như cũng khá?"
"Không biết ai đó đêm hôm qua, đã bị ta khiến cho đôi phượng nhãn trợn ngược lên cả đêm, sướng tới không biết trời đất là gì!.
"
"Ổ"
Bạch Tử Phàm giật mình kêu lên một tiếng.
Hóa ra lúc này, Bạch Tử Phàm mới phát hiện ra.
Ở bên trong phong thư này, còn một phong thư nhỏ khác.
Nhưng phong thư này, Ngu Yên Vũ căn dặn hắn, lúc nào gặp nguy hiểm, mới được mở nó ra.
"Đây là bùa hộ mạng mà Ngu Yên Vũ để lại cho ta sao?"
Bạch Tử Phàm thì thầm một tiếng, sau đó cất phong thư đó vào nhẫn chứ vật, hắn cảm thấy điều này rất có khả năng.
Dù sao, hắn cũng là chiếc lô đỉnh duy nhất của Ngu Yên Vũ, nếu như mất hắn rồi, lấy ai cung cấp tinh lực giúp Ngu Yên Vũ chứng đạo Thủy Tổ chứ?
Vậy nên, Ngu Yên Vũ không những cần phải lo cho tương lai của hắn mà còn phải lo thêm cho an nguy tính mạng của hắn nữa.
Trong cung điện, trông thấy dáng vẻ thích thú này của chủ nhân, Tiểu Trà Trà lên tiếng hỏi:
"Chủ nhân, ngài không phải đã bị Ngu Yên Vũ dùng mấy câu từ ngon ngọt dụ dỗ rồi ấy chứ?"
"Bây giờ, ngài đã trở thành nô thần dưới háng nàng ta?"
Bạch Tử Phàm cười nói:
"Tiểu Trà Trà à, ngươi đoán xem?"
Tiểu Trà Trà lắc đầu đáp:
"Trà Trà đoán không ra.
"
Bạch Tử Phàm cười nói:
"Vậy thì không cần đoán nữa!.
"
Tiểu Trà Trà lại hỏi tiếp:
"Chủ nhân, chẳng lẽ từ bây giờ, ngài thật chỉ một lòng một dạ chung thủy với Ngu Yên Vũ? Tại sao khi không, ngài lại đi hứa hẹn với nàng ta, là không gần nữ sắc nữa vậy?"
Bạch Tử Phàm cười nói:
"Trà Trà, hôm nay ta dạy ngươi một câu.
"
Tiểu Trà Trà hồ ghi hỏi:
"Câu gì vậy, chủ nhân?"
Bạch Tử Phàm híp mắt đáp:
"Ta tuy không làm được, nhưng ta hứa được! "
"!.
.
"
Tiểu Trà Trà, câm lặng một lúc, rồi mới nói:
"Chủ nhân, ngươi thật gian xảo.
"
Bạch Tử Phàm cười đáp:
"Là nhờ có Tiểu Trà Trà ngươi dạy ta.
"
Tiểu Trà Trà chu miêng một cái, sau đó mở miệng nhắc nhở:
"Nhưng chủ nhân phải cẩn thận đó nha.
"
"Ngu Yên Vũ hiện giờ đã là Thiên Thánh Cảnh đỉnh phong, tùy tiện một cái hắt hơi, cũng đủ khiến ngài chia năm sẻ bảy rồi.
"
"Nếu như bình thường, nàng ta không tự áp chế lại thân thể của mình, thanh trường kiếm kia của chủ nhân, sợ rằng đã gãy mất từ lâu rồi.
"
Bạch Tử Phàm: "????"
! ! !
Buổi chiều.
Sau khi tẩy rửa đi hết cái mùi vị hải sản nồng nàn đêm qua để lại.
Bạch Tử Phàm quyết định đi tìm Sở Nguyệt Thiền.
Ngu Yên Vũ đã rời đi, khiến cho trái trái tim bé bỏng của hắn hở ra khoảng trống lớn, cô đơn buồn bã vô cùng.
Hắn hiểu rằng.
Trái tim này của hắn, cần được người an ủi, nên tạm thời, hắn quyết đi Sở Nguyệt Thiền để tâm sự, cùng nàng ta chia sẻ nỗi cô đơn buồn bã này.
harry potter fanfic
Cũng hơn 2 tháng trôi qua rồi, kể từ khi trở về từ tòa vương triều kia đến giờ, hắn chưa từng gặp lại Sở Nguyệt Thiền, không biết, Sở Nguyệt Thiền bây giờ thế nào?
Chỉ là khi đến nơi, tìm kiếm mãi nhưng lại không thấy Sở Nguyệt Thiền ở đâu.
Bạch Tử Phàm bèn đi tìm sư phụ của Sở Nguyệt Thiền là Nhị trưởng lão, lập tức liền nghe được một tin sét đánh giữa trời quang.
.