Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La


Trước kia Bạch Tử Phàm chỉ thán phục Tặc Văn Kiếm Đế phần lớn là dựa vào ảnh hưởng trong ký ức của hắn, nhưng bây giờ dựa vào bài thơ trước mắt này khiến hắn càng thêm kính trọng Tặc Văn Kiếm Đế, khi còn sống Tặc Văn Kiếm Đế, ắt hẳn là một anh hùng, đầu đội trời, chân đạp đất.
Cũng chỉ có người như vậy mới sáng tác ra được bài thờ tràn đầy khí phách như thế.
Nhìn vào ngôi mộ phía trước, Bạch Tử Phàm lắc đầu than: "...Chỉ tiếc....chỉ tiếc...dòng thời gian giết chết đi những anh hùng, bụi năm thắng chôn vùi đi những chiến tích của họ.

Dù khi còn sống có họ cỡ nào lừng lẫy, nhưng khi chết đi rồi, chỉ còn lại một đống xương tàn."
Lãnh Nhược Tuyết nhìn Bạch Tử Phàm một cái, thật không ngờ, hắn còn là một người đa sầu, đa cảm như vậy
Bạch Tử Phàm đỡ Lãnh Nhược Tuyết đi đến trước mộ phần, Lãnh Nhược Tuyết lập tức quỳ trước nói: "Thần nữ Lạc Thần Tông đời thứ 18, Lãnh Nhược Tuyết bái kiến sư tổ."
Nói xong, Lãnh Nhược Tuyết lạy ba lạy, vừa lúc nàng lạy xong, mộ bia tự động phát ra một tia sáng vào tay của nàng.
Dần dần trong tay Lãnh Nhược Tuyết hiện ra một bức họa quyển dày, họa quyển tự động mở ra, truyền thông tin vào đầu của Lãnh Nhược Tuyết, Lãnh Nhược Tuyết thấy ngay được những dòng chữ sắc nét, cứng cáp, hiên ngang của Tặc Văn Kiếm Đế lưu lại: "Người vào được đây chỉ có thể là đệ tử của Lạc Thần Tông ta, xem như là có duyên với ta, ta một đời tung hoành ngang dọc thiện hạ, không sợ bắt cứ địch nhân nào, tuyệt kĩ của ta nhiều vô số, nổi danh cũng không ít, thế nhưng chưa có tuyệt kĩ nào khiến cho ta phải thật sự hài lòng."
"Mãi đến khi về già, cùng thê tử du ngoạn thiên nhai, tới này dân dã này, sống cuộc sống an nhàn qua ngày, ta đã tình cờ sáng tạo ra được 《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》, là tuyệt học lớn nhất của đời ta, cũng để cho ta tự hào nhất...!Tiếc thay...tiếc thay, ta tuổi già lực kiệt, đã không thể tu luyện nó, nay ta để lại môn kiếm pháp này, hy vọng truyền nhân đời sau của ta, có thể tu luyện, phát huy được nó, một lần nữa dương danh Lạc Thần Tông."
"《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》, cần phải nam nữ kết hợp tạo thành, tình cảm của đôi nam nữ càng lớn, uy lực của kiếm pháp càng mạnh....!Đặc biệt, khi luyện tập phải cởi bỏ hết quần áo trong lúc luyện công.

Nếu không khí nóng trong cơ thể phát ra nếu có quần áo, khí nóng chạy ngược vào thì tẩu hoả nhập ma, chết ngay tức khắc.

Lúc luyện 《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》 cần phải Âm Dương hòa hợp, chia ra Âm Tiến và Dương Thoái, luyện Dương Thoái thì có thể ngừng lại nghỉ nhưng Âm Tiến thì phải liên tục không được đứt quãng nếu không tẩu hoả nhập ma nguyên khí chạy ngược vào lục phủ ngũ tạng...."
Lãnh Nhược Tuyết càng đọc càng thấy xâu hổ, đến phân đoạn không chịu nổi nữa, nàng nhanh chóng dấu nó vào trong ngực.

Lén nhìn Bạch Tử Phàm một chút, thấy hắn không để ý đến bên này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.


Bạch Tử Phàm cảm nhận được Lãnh Nhược Tuyết khác thường, hắn tiến đến hỏi thăm: "Tiên tử làm sao vậy?"
Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên nói: "Ta không sao, hình như phía trước còn có đồ vật.".

Rồi nàng chỉ tay về phía trước, là nơi đằng sau mộ phần.

Đồng thồi nàng cũng nghĩ, xem ra Bạch Tử Phàm quả thật không lừa dối nàng.

Truyền thừa quả nhiên không ở trong tay hắn.
Hệ thống thông báo 'ting': 【Lãnh Nhược Tuyết (độ thân mật +20)】
"???" Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm đỡ nàng tiến lại xem xét, chỉ thấy dưới đất được cắm hai thanh trường kiếm phát ra ánh hào quang vô cùng vô cùng lộng lẫy.
"Chủ nhân hai thanh kiếm này chính là binh khí Hoàng cấp, nhưng ta cảm giác có chút lạ!!!" Giọng nói của Tiểu Trà Trà bỗng chợt vang lên trong đầu của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm giật mình nói: "binh khí Hoàng cấp!!" hắn lập tức quan sát kĩ hai thanh kiếm này.
Một thanh kiếm có cán màu vàng, trên cán có khắc: "Ngọc Nữ Kiếm."
Một thanh kiếm có cán màu bạc, trên cán có khắc: "Lang Tinh Kiếm."
Cả hai thanh kiếm đều toát lên một vẻ phi phàm kỳ lạ, mà Bạch Tử Phàm không rõ được.
"Ta cảm giác được hai thanh kiếm này hoàn toàn có thể nâng cấp thành Thành cấp, thậm chí Thần cấp.


Thế nhưng ta có cảm giác nó không hề đơn giản như vậy."
【Bính khí được phân loại thành: "binh khí thông thường - binh khí Hoàng cấp- binh khí Huyền cấp - binh khí Thánh cấp - binh khí Thần cấp - binh khí Chí Tôn cấp."
(Ở Thần cấp, binh khí sẽ có khí linh).】
Bạch Tử Phàm nghe vậy, hắn tiếp tục quan sát.

Ở bên cạnh, có một tấm bia đá khắc: "Dùng thân thông của Lạc Thần Tông kích hoạt bia đá, sau đó một nam, một nữ, nhỏ một giọt huyết lên thanh kiếm này, nó sẽ tự động nhân chủ.
Lãnh Nhược Tuyết cùng mới đọc xong nội dung trên bia đá, theo bản năng nàng quay nhìn sang Bạch Tử Phàm nghĩ: "Muốn lấy kiếm này cần phải một nam, một nữ, chẳng lẻ sư tổ tiên đoán được, vạn năm sau ta sẽ tới nơi này cùng một người nam nhân khác, hay chỉ là do trùng hợp." Vấn đề này khiến nàng có chút đau đâu, bởi vì xưa nay, nàng không tin vật mệnh, chỉ tin sư phụ.

Còn Bạch Tử Phàm đang nghĩ: "Sẽ không thật trùng hợp như vậy a? Tại sao lại vạn năm sau mà không trăm năm hay là nghìn năm.

Nếu như ta không xuyên qua đến Linh Vũ đại lục này, rất có thể người đứng đây hôm này sẽ là Tiêu Chiến.

Chẳng lẽ Tặc Văn Kiếm Đế vạn năm trước đã cảm ứng được điều gì sao? điều này thật đáng ngờ.

"
Lãnh Nhược Tuyết nói: "Xem ra cần phải hai hôm nữa, khi nguyên khí của ta khôi phục, mới lấy được hai thanh kiếm này, mới hy vọng ra khỏi nơi này."
Nghe lời Lãnh Nhược Tuyết nói, Bạch Tử Phàm quay lại nhìn, thì chả biết cửa đá ở lối vào khi nãy đã tự động biết mất từ lúc nào?

"Chủ nhân đây chính là một mộ cảnh, hay nói cách khác, ngài đang trong một ảo cảnh thôi...chậc chậc tên nhóc Tặc Văn Kiếm Đế này, còn có chút bản lĩnh." Tiểu Trà Trà giải thích giúp Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm suýt cười, nói: "Người chỉ là một tiểu nha đầu, mà cũng nói được câu đấy à.".

Truyện Lịch Sử
Tiểu Trà Trà khít mũi khinh thường nói: "Hừ...tính thêm cả tuổi cha của Tặc Văn Kiếm Đế cộng lại, cũng không bằng tuổi của ta."
Bạch Tử Phàm nhìn bộ dạng của Tiểu Trà Trà tỏ vẻ không tin, nhưng trong đầu hắn đang nghỉ: "Nếu Tiểu Trà Trà nói là thật, thì tuổi của nàng làm Bà cố đời thứ xxx của ta cũng được...phì nghĩ cùng đừng nghĩ."
Bạch Tử Phàm nhìn thấy Lãnh Nhược Tuyết ngồi xuống đả tọa đã được một lúc, nhưng lúc nãy nàng chợt mở mắt ra nhìn Bạch Tử Phàm, như muốn nói gì, nhưng có chút ngượng ngùng không nói ra lời.

Bạch Tử Phàm thắc mắc hỏi: "Có truyện gì vậy, tiên tử? "
Lãnh Nhược Tuyết thẹn thùng nói: "Ngươi...Ngươi có thể quay sang chỗ khác sao? Ta muốn thay thuốc cho vết thương." Dựa vào thời gian, thuốc đắp trên vết thương của nàng đã có chút lâu, nên nàng muốn thay thuốc mới, hơn nữa là dùng linh dược của Lạc Thần Tông, chất lượng cao hơn phẩm cấp mà Bạch Tử Phàm đã trị liệu cho nàng rất nhiều.
Bạch Tử Phàm cười nói: "Được, ngài yên tâm.

Ta nhất quyết sẽ không nhìn trộm." Trong lòng cười thầm: "Xem ra cô nàng trông như tiên tử này còn rất dễ thẹn thùng nha."
Hắn cũng không biết là do Lãnh Nhược Tuyết có độ hào cảm không tệ với hắn, nên nàng mới khách khí như vậy, lại đang lúc nàng đang bị thương, suy yếu nhất nữa.

Nếu đổi là người khác, sợ rằng đã bị nàng uy hiếp, dọa lui.
Bạch Tử Phàm cũng không rảnh chiếm tiện nghi nhất thời, mà phá vỡ hình tượng của mình trong long nàng.
Đợi sau này khi hắn cưa đỗ nàng rồi, thì chẳng phải muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn bấy nhiêu sao, muốn nàng tư thế gì, thì tư thế đó sao.....
Đợi khi Bạch Tử Phàm quay lưng lại, Lãnh Nhược Tuyết cẩn thận giải khai áo từng chiếc áo ra, nhìn xuống vết thương trước ngực mình, được băng bó rất kĩ càng, cẩn thận, điều này sao có thể vừa nhắm mắt vừa làm được.

Lãnh Nhược Tuyết sinh nghi quay lại nhìn Bạch Tử Phàm, chỉ thấy bóng lưng hắn bất động nơi ấy, tỏa ra cái khí thế chính trực của một chính nhân quân tử.


Lãnh Nhược Tuyết thầm nghĩ: "Chẳng lẻ là ta suy nghỉ nhiều rồi."
.....
Hai ngày sau, nhờ linh dược quý giá của Lạc Thần Tông, Lãnh Nhược Tuyết đã hồi phúc gần một nữa tu vi vốn có.
Nàng liền bắt đầu vận sức rút ra hai thanh trường kiếm, thế nhưng quả đúng như lời như bia đá đã ghi, một người không thể nào rút được kiếm ra được.

Việc đã đến nước này, xem ra đó cũng là cơ duyên của Bạch Tử Phàm, nàng cũng không cưỡng cầu nữa.

Việc này đợi khi về Lạc Thần Tông nàng sẽ bàn giao lại cho tông môn.
Bạch Tử Phàm cũng không do dự, bởi chỉ có lấy đi hai thanh kiếm này, mới mong thoát ra được mộ cảnh.
Lãnh Nhược Tuyết và Bạch Tử Phàm cả hai cùng nhỏ máu, hai thanh kiếm nhanh chóng nhận chủ.

Lãnh Nhược Tuyết nhận lấy thanh "Ngọc Nữ Kiếm!!"
Bạch Tử Phàm nhận lấy thanh "Lang Tinh Kiếm!!"
Quá trình diễn ra thuận lợi mà không gặp bất cứ khó khăn nào.
Sau khi kiếm nhận chủ thành công, Bạch Tử Phàm dường như cảm ứng được một luồn tương liên nào đấy với Lang Tinh Kiếm.
"Xem ra đây là vũ khí đầu tiên của ta!" nhìn thanh kiếm trong tay mình, Bạch Tử Phàm vui mừng nghĩ.
Nhưng chưa để cho hắn chưa kịp vui mừng, lúc này mộ lâm bỗng rung chuyển dữ dội, tất cả cảnh tượng dần dần biến mất, chỉ một lát sau.
Gần như trận pháp đang truyền tống bọn họ ra ngoài.
Nơi xa Huyết Diễm Hổ như cảm ứng được rung chuyển ấy, hắn nhìn về phía sơn động có pháp trận bảo vệ kia.....
P/s: Hôm qua ta thân thể không thoải mái, giống như sắp thành F0 vậy @@@.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận