Bởi vì đang bị dục hỏa thiêu đốt, thanh âm Lãnh Nhược Tuyết mơ hồ mang theo vài phần tê dại, bất quá chăm chú lắng nghe, sẽ thấy trong thanh âm của nàng có kèm theo tiếng khóc.
Thanh âm Lãnh Nhược Tuyết vang lên giống như một chiếc búa tạ hung hăng nện vào đầu Bạch Tử Phàm, nhất thời khiến cho hắn thoát khỏi sự khống chế của dục hỏa, nhận thấy đôi bàn tay to lớn của mình đang xoa bóp đôi kiều nhũ của đối phương, vội vàng rút tay ra, nguyên khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, áp chế đi dục hỏa đang bốc lên trong người.
Trong lúc Bạch Tử Phàm đang áp chế đi dục hỏa, Lãnh Nhược Tuyết thần trí lần nữa lại bị dục hỏa xâm chiếm, cánh tay ngọc xiết chặt thắt lưng Bạch Tử Phàm, má ngọc không ngừng cọ xát trong lồng ngực hắn, bất quá ngay lúc thần trí sắp lần nữa mơ hồ, nước mắt đột nhiên rơi ra từ đôi mắt đẹp, thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng của Lãnh Nhược Tuyết truyền ra: "Bạch Tử Phàm, lần nay ta nếu như thất thân cho ngươi, ta cũng không trách ngươi, nhưng sau đó ta nhất định...nhật định sẽ tự sát.!"
Nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má, cuối cùng rơi xuống lồng ngực Bạch Tử Phàm, cảm giác lạnh lẽo này khiến đầu óc Bạch Tử Phàm tỉnh táo lại, thế nhưng thân thể Bạch Tử Phàm còn đang bị Lãnh Nhược Tuyết khiêu khích, một thân thể mềm mại đang không ngừng vặn vẹo trong lòng, khiến cho nhất thời, hắn không thể hạ nhiệt xuống.
Bạch Tử Phàm lập tức nghĩ cách áp chế cổ dục hỏa trên người mình, hắn dựa vào định lực, và ý chí của mình để áp chế, ngày thường hắn vô cùng tự tin vào đinh lực và ý chí sau bao nhiêu năm bôn ba mới có được.
Thế nhưng định lực của hắn hôm nay tự động xin nghĩ việc, còn ý chí của hắn thì đang bảo hắn lên nàng đi, là nam nhân phải biết chớp thời cơ.
Haiz, hai cái đứa này, làm hắn thật sự hết cách a....!!!
Bạch Tử Phàm nhắm mắt cố gắng tìm cách khác để áp chế dục hỏa, hắn tưởng tượng ra các đồ vật mà hắn không thích, hay có ác cảm...nhưng vẫn không có tác dụng, mở mắt ra Bạch Tử Phàm nhìn khuân mặt lãnh diễm, yêu mị gần trong gang tấc này, hắn cố gắng tưởng tượng, đây là một khuân mặt khác, từng khuân mặt xuất hiện qua đầu như là Thông Soái ca..., Như Hoa Cô nương....Phì...dừng lại...
Bạch Tử Phàm ngay lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, đôi chân có giật, cổ tà hỏa trong thân thể cũng không cánh mà bay.
Bạch Tử Phàm thở dài một hơi, cuối cùng cũng ổn định lại trạng thái toàn thân, trong lòng lên tiếng nói:
"Tiểu Trà Trà đừng xem phim nữa, mau nói cho biết, làm cách nào để áp chế dục hỏa trong người Lãnh Nhược Tuyết."
Tiểu Trà Trà đang say mê xem diễn biến, với hy vọng bổ sung thêm kiến thức, xem cái mà mấy tay tác giả bên nước bạn hay tĩnh lược 10 ngàn chữ, nội dung trong đấy có gì đáng chú ý, thì bị giọng nói của Bạch Tử Phàm thức tỉnh.
Tiểu Trà Trà thầm hô đáng tiếc, không từ bỏ, nàng tìm cách để mê hoặc Bạch Tử Phàm: "Chủ nhân a, cơ hội tuyệt hảo như vậy, sao ngươi không nhân cơ hội này chinh phục nàng? Trước tiên chiếm thể xác của nàng, sau đó chiếm tâm của nàng."
"Còn nữa, ta thấy khí vận trên người nàng rất lớn, sau này thành tựu nhất định rất cao, nếu như chinh phục được nàng ta, sau này nàng ta sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho ngài"
Tiểu Trà Trà cũng không biết câu đó có nghĩa lý gì, nhưng nàng thấy trong sách ngôn tình, xuất hiện rất nhiều, nên nàng nói ra nhằm dụ dỗ Bạch Tử Phàm.
"Người chỉ là tiểu nha đầu sao có thể hiểu được tâm lý của nữ nhân chân chính.
Có những dạng nữ nhân, không thể dùng cách này để đạt được nàng."
Bạch Tử Phàm cười khổ lắc đầu, cúi đầu nhìn đôi mắt mê ly của Lãnh Nhược Tuyết, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng cao quý của nàng.
Bạch Tử Phàm nói tiếp: "Bây giờ ta tin rằng ta đã để lại ấn tượng đủ sâu với nàng, không cần dùng cách này để chiếm đoạt nàng."
Tiểu Trà Trà thấy không thuyết phục được Bạch Tử Phàm, nàng cũng đành gác lại phần tò mò này, trả lời: "Nhưng ta cũng không biết cách nào để giải xuân dược giúp nàng a."
Thấy ánh Bạch Tử Phàm tỏ vẻ thất vọng, để cho chủ nhân không xem thương bản lãnh của mình, Tiểu Trà Trà kịp lên tiếng nói tiếp: "Chủ nhân, ta quan sát được loại xuân dược này, không phải phẩm cấp quá cao, người luyện chế xuân dược này, chỉ thuộc hạng mới tập luyện chế, nên cũng không khó để giải đi nó."
Bạch Tử Phàm nghe như vậy, thầm nghĩ: "Nếu như không phải là loại xuân dược lợi hại gì, thì chỉ cần kích thích đủ mạnh, Lãnh Nhược Tuyết sẽ rất nhanh bình thường lại."
Bạch Tử Phàm ngày lập tức sử dụng tuyệt kĩ gia truyền ngón tay vàng mà hắn đã cực khổ học rất nhiều năm của mình để chữa trị giúp Lãnh Nhược Tuyết.
Bạch Tử Phàm cắn răng một cái, xoay người đổi lại tư thế với Lãnh Nhược Tuyết.
Hai tay hắn giữ chật lại đôi chân thon dài của Lãnh Nhược Tuyết để tránh cho nàng càn quấy.
Sau ổn định lại đôi chân của nàng, nhìn lên phía trên Bạch Tử Phàm chỉ thấy, Lãnh Nhược Tuyết hiện tại, y phục đã giải khai hơn phân nửa, chỉ còn duy nhất chiếc yếm đang nữa khép, nửa hở.
Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt.
Song chưởng chậm rãi giương lên, đem nguyên khí tụ tập lại, Bạch Tử Phàm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn thần trí đang mơ hồ nhẹ giọng nói: "Nhược Tuyết, đắc tội " Nói xong, Bạch Tử Phàm không hề chần chờ, hai tay nhanh chóng giải khai chiếc áo còn xót lại trên người Lãnh Nhược Tuyết, cho đến khi bộ ngực sữa trắng như tuyết lộ ra, mới vội vàng đình chỉ.
"Ưm..." Lãnh Nhược Tuyết nhẹ giọng rên lên cũng không biết là xấu hổ, hay là đáp lời Bạch Tử Phàm.
Tuy rằng thân thể cùng tâm trí của nàng bị mê hoặc bởi xuân dược, nhưng loại xuân dược này vẫn chưa đủ mạnh để mê hoặc đi tiềm thức của một vị cường giả Thiên Cực Cảnh.
Nói cách khắc tiềm thức của Lãnh Nhược Tuyết vẫn đủ thanh tỉnh để nhận biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi đã giải khai đi chiếc áo cuối cùng này, trực tiếp làm cho hai luồng kiều nhũ vểnh cao mất đi sự trói buộc, nghịch ngợm lõa lồ trong không khí.
Bạch Tử Phàm nhìn không chớp mắt, chìa ra ba ngón tay nhẹ nhàng đặt tại phía trên gáy ngọc, kiều nhũ nửa tấc, chậm rãi di động.
Nguyên khí từ từ tràn vào cơ thể, tầng lớp đỏ hồng đang lan tràn trên khuôn mặt Lãnh Nhược Tuyết dần dần dình chỉ khếch tán, vốn đang hô hấp thở dồn, cũng yếu đi bớt nhiều
Thấy cách làm này quả nhiên hữu hiệu, Bạch Tử Phàm tinh thần phấn khởi.
Nguyên khí trong cơ thể cấp tốc hội tụ lại trong lòng bàn tay, sau vài phút đồng hồ xoa bóp, Bạch Tử Phàm ánh mắt hơi hạ xuống dừng lại tại vị trí tiểu phúc của Lãnh Nhược Tuyết, khu vực này càng thêm mẫn cảm, Bạch Tử Phàm thở dài một hơi.
Bạch Tử Phàm ngón tay tiếp xúc với tiểu phúc bằng phẳng của Lãnh Nhược Tuyết, sau đó nhẹ nhàng du động, trong qua trình tiếp xúc thân mật như vậy, Bạch Tử Phàm tự nhiên không nhịn được có chút ham muốn nổi lên.
"Ưm...ừm..." Cộng thêm việc Lãnh Nhược Tuyết luôn phát nhưng âm thanh rên rỉ, tê dại, vô cùng kích thích.
Khiến dục hỏa trong người Bạch Tử Phàm cơ hồ lại một lần nữa bốc lên.
Hắn nhanh chóng niệm câu thần chú: "Như Hoa cô nương...Như Hoa cô nương..." Để giúp hắn thanh tỉnh.
Nguyên khí theo vị trí tiểu phúc tràn vào, khuôn mặt đỏ hồng của Lãnh Nhược Tuyết từ từ giảm đi, phiến phấn hồng trên da thịt cũng chậm rãi hồi phục lại vẻ tuyết trắng như ban đầu.
Sau vài phút xoa bóp tại tiểu phúc, Bạch Tử Phàm vội vã dịch chuyển chiến trường sang phần đùi ngọc của Lãnh Nhược Tuyết, đối với loại bộ vị này, Bạch Tử Phàm tự cảng phải cẩn thận chăm chú, để không đụng đến bộ vị trọng yếu khác, tìm đúng vị trí huyệt vị, Bạch Tử Phàm liền vận dụng nguyên khí áp chế dục hỏa trong cơ thể Lãnh Nhược Tuyết.
Trong lúc Bạch Tử Phàm đang tập trung vận dụng nguyên khí áp chế dục hỏa, Lãnh Nhược Tuyết đang nằm dưới đất, ngọc thủ hơi hơi có chút nắm lại, lông mi thon dài không ngừng run rẩy, vẻ mặt xấu hổ hiện lên nét phức tạp.
Rồi dần dần thiếp đi.
Sau một lát, Bạch Tử Phàm mồ hôi chảy đầm đìa rốt cục cũng dời được bàn tay đi, đem những y phục mà Lãnh Nhược Tuyết đã thoát ra đắp lại cho nàng, quay đầu nhìn khuôn mặt đã hồi phục lại bình thường của Lãnh Nhược Tuyết, lúc này nàng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bạch Tử Phàm không khỏi thở dài một hơi, hắn đứng dậy đi tới một bên đả tọa, tĩnh tâm tu luyện...(còn tiếp)
P/s: Chú thích: "Tiểu phúc là bụng ấy chỗ dưới rốn.".